Những Chiều Mưa

chương 5: chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng giữa tháng thì ba của bé Thảo đi công tác nước ngoài về. Rồi cũng hỏi han tình hình học tập đứa như nào, rồi hỏi tôi cảm giác khi vào đây ra sao. Rồi cuối cùng vỗ vai tôi bốp bốp nói – “Thằng Minh vừa ra ngoài Hà Nội học, ta đang chán không có ai nhậu cùng, giờ thì hay rồi, khà khà”. Tôi nghe mà toát hết cả mồ hôi

Và dường như để chứng minh ổng là người đàn ông nói được là làm được, ngay tối hôm đó mẹ Hòa có làm bữa tiệc nhỏ cho cả nhà đổi vị. Ổng xách nguyên thùng bia ra, sau đó chỉ vào thùng bia nói – “Uống được nhiêu cứ uống, không được thì ta không ép, hết thùng này là được”.

“Dạ, con không biết uống” – Tôi co rụt cổ

“Không biết uống là thế nào,ta nghe thành tích của con ngoài đó hoành tráng lắm mà, đừng có nói là không biết nhậu chứ” - Ổng nhìn tôi nghi hoặc

“Dạ, con không biết uống bia” – Tôi cúi đầu

“Ừm, không biết uống bia, được rồi” - Ổng gật gù nói xong xách thùng bia vào cất, tôi thì thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau thì ổng vác ra bình rượu, tôi liếc qua thấy nào là rắn, cá ngựa, bìm bịp rồi đủ các thứ khác bên trong bình rượu, mồ hôi lại túa ra. Và không để tôi ngạc nhiên lâu. . .

“Ta quên con là trai đất Bắc, uống rượu chắc dữ lắm ha? Nào vào đây, lần này không được chối nữa đâu đấy” - Ổng vỗ vỗ bình rượu nói.

Tôi thầm kêu khổ, cũng thầm chửi mình ngu. Biết thế nói xừ không biết nhậu thì giờ khỏe rồi. Thầm tặc lưỡi rằng uống li rồi chuồn cũng được

Sau khi hết li, tôi liếc nhìn bình rượu, rồi trên bàn còn đầy đồ ăn nên vẫn thấy . . . tiếc tiếc. Cắn răng ngồi thêm lúc nữa và rồi. . .

“Uống đi con, rượu này năm ngoái ta nhờ mẹ con gửi vào đấy, hơn xa rượu miền Nam, khà khà” - Ổng vỗ vai tôi

“Dạ, bác nói chí phải, rượu Bắc thì chỉ có chuẩn” – Lúc này tôi đã ngà ngà say.

“Tốt, hảo tiểu tử, hảo đảm lượng. Nào dzô . . . !!!”

“Dạ, con kính bác ly, dzô . . .!!!”

lúc sau thì. . .

“Em, vào nhà nướng thêm mấy con mực ra cho anh, nay đang vui nên tới luôn” - Ổng quay qua nói với mẹ Hòa.

“Thôi anh uống ít thôi, thằng bé còn bé mà lại bắt nó uống nhiều sao nó chịu nổi, uống thế được rồi” – Mẹ Hòa nhăn mặt khó chịu

“Mai chủ nhật nó nghỉ, cho nó chơi hôm, đúng không con ?” - Ổng quay sang tôi khề khà

“Dạ dạ, bác nói phải, mẹ cứ kệ con đi, lâu lâu cũng nên thoải mái lần”

Mẹ Hòa lắc đầu vào bếp, còn bé Thảo cũng tót lên phòng sau khi bỏ lại một câu – “Hôm nào em mách mẹ anh là anh không chịu học hành, suốt ngày nhậu nhẹt”

Lúc sau mẹ Hòa đi lên với đĩa cá mực thơm nức mũi. Rồi thở dài nhìn ông mãnh một lớn một nhỏ đang chén chú chén anh lắc đầu.

“Nào, uống tiếp đi con, đàn con trai mạnh mẽ lên, rót rượu đi chứ !” - Ổng khoát tay

“Dạ ba cứ để con !” – Tôi gật gù

“Tốt, gọi ba đi, bác cái gì mà bác, mày gọi bà Hòa là mẹ mà gọi ta là bác thì ra gì nữa. Gọi ba dần cho quen, lớn lên ta gả bé Thảo cho . . .” - Ổng tiếp tục khề khà

“Dạ, dạ con cảm ơn . . . Ơ dạ ? Ba nói gì ?” – Đang gật gù thì tôi giật cả mình, tỉnh cả rượu

“Haha, làm gì mà rụt hết cả cổ thế. Ta đùa cho vui đấy, nào uống đi chứ, để lâu rượu nó bay hết hơi rồi”

“Ơ dạ, con mời ba. . .” – Tôi lại bắt đầu chúc, lòng thầm khấn là ổng không nói thêm câu gì đại loại vậy nữa, chứ không tôi đến đau tim mà chết mất.

Cũng chả biết tôi ngồi gắng gượng đến lúc nào, chỉ biết là lúc tỉnh dậy thì thấy đang nằm vắt vẻo trên phòng. Cầm điện thoại lên liếc qua thì thấy gần h chiều, hết cả hồn bật dậy. Cố gắng nhớ được xem hôm qua uống đến mấy giờ, rồi tôi lên phòng như nào . . . Nhưng mà những gì nhớ được thì toàn là mấy ly rượu. Lắc đầu chán nản, lê thân xuống bếp tìm chanh vắt uống cho đỡ mệt. Lúc leo cầu thang xuống vẫn còn biêng biêng, xuýt nữa hụt chân ngã lộn cổ xuống, may là nắm được vào thành cầu thang nên không sao.

Xuống đến nhà thì thấy bé Thảo đang xem tivi, nhìn thấy tôi xuống thì quay qua bĩu môi rồi tiếp tục xem tivi tiếp. Tôi thì lết vào bếp, thấy ba bé Thảo cũng đang vắt chanh, người nhìn nhau cười khổ.

“Uống nước chanh hả, ngồi đi ba tiện tay làm luôn cho” - Ổng khoát tay

“Dạ, qua con uống đến mấy giờ vậy ba” – Tôi hỏi

“Ta cũng không nhớ, chỉ biết là ta đứng lên nghe điện thoại rồi quay lại thấy con ôm bình rượu nằm ngủ rồi” - Ổng vỗ vỗ trán nói

Tôi toát cả mồ hôi, lại còn ôm bình rượu mà ngủ nữa. Rút cục hôm qua uống cỡ nào vậy. Sau khi nốc hơi sạch li nước chanh, tôi lại tìm chè pha ấm đặc rồi làm nửa ấm, chè đắng nghét làm suýt phun ra ngoài. Gắng gượng nuốt xuống rồi ngồi nghỉ xíu, cũng thấy đỡ mệt phần nào. Quay sang thì thấy ổng đang nhìn tôi cười cười.

“Giỏi, biết pha cả nước trà đặc để giải rượu, vậy mà nói không biết nhậu, hay ột tiểu tử gian xảo”

“Dạ ngoài đó con thấy mấy bác nhà con uống say hay làm thế nên con học theo,chứ con biết nhậu đâu” – Tôi rụt cổ

“Đàn ông con trai, biết nói là biết, không nói là không, cần gì phải lý sự này nọ” – Ổng nghiêm mặt nhìn tôi

“Dạ,con nhớ”

“Ừ. Nói được thì phải làm được. Và nên nhớ suy nghĩ tất cả mọi thứ có thể phát sinh xảy ra, một khi đã làm tuyệt đối không hối hận, mặc kệ kết quả như nào. Ta biết cuộc sống trước đây của con khác xa những gì mà những đứa tuổi con có thể trải qua. Nhưng con còn phải học nhiều. Kiến thức trường lớp chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là cách sống, cách làm người như nào để không thẹn với bản tâm. Nhớ kỹ những gì ta nói, sau này chắc chắn con sẽ gặp phải”

“Dạ, con hiểu”

“Rồi, giờ ta phải đi có việc. Khi khác có dịp ta sẽ dạy con một vài điều” - Ổng gật gù rồi vỗ vai tôi – “Cố lên chàng trai, ta biết là con rất khá nhưng con vẫn thiếu nhiều thứ, từ từ mà nhận ra đi”

Tôi vâng dạ rối rít, đang thầm kêu khổ không biết ở đâu ra một bài giảng đạo trên trời rơi xuống này, cũng chỗ hiểu chỗ không. Mãi cho đến năm sau thì tôi mới hiểu được hết những lời này. Vật vã đi lên phòng, đầu vẫn quay như chong chóng nhưng khá hơn lúc nãy, vắt tay lên trán nhớ lại những lời vừa nãy rồi nhanh chóng ném nó qua một bên mà tôi lăn ra ngủ.

... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Rồi cuộc sống vẫn tiếp tục, tháng xong lại qua tháng . Tôi cũng đã dần làm quen được mọi thứ, từ bạn bè trên lớp cho đến lịch tự học, rồi đường phố một số quận nội thành. Mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo, chỉ duy nhất là. . .

“Trần Trung Hiếu lên bảng trả bài !” – Dạ vâng, đó là giọng của thầy Phúc dạy Lý khi gọi tôi lên bảng trả bài.

“Em học bài chưa ?” – Thầy nhìn tôi hỏi

“Dạ. . . rồi thầy . . .”

“Vậy em nêu cho tôi khái niệm thế nào là chuyển động nhanh dần đều.”

“Dạ, chuyển động nhanh dần đều là chuyển động. . . theo đường thẳng. . .” – Tôi toát mồ hôi. Đêm qua mải ngồi làm bài tập Hóa nên vứt sách Lý sang một bên không ngó ngàng tới.

“Rồi sao nữa” – Thầy Phúc cau mày

“Với tốc độ nhanh dần . . . cho đến khi . . .”

“Đến khi làm sao”

“Đến khi. . . tốc độ đạt cực hạn và dừng lại” – Tôi đáp bừa

“Hả” – Thầy nhìn tôi ngạc nhiên – “Sao lại như vậy”

“Bởi vì khi tốc độ đạt cực hạn có nghĩa là không tăng được nữa, vì thế nó dừng lại” – Lỡ đâm lao đành theo lao vậy, trong khi đó lưng áo tôi đã ướt sũng

“Làm sao lại không tăng được nữa” – Thầy tiếp tục truy tới bến

“Bởi vì tốc độ cực hạn có nghĩa là lớn nhất, mà lớn nhất thì sao tăng được nữa thầy”

“Oahahaha . . .” – Cả lớp bò ra cười rũ rượi

“Em không học bài ah” – Thầy nhìn tôi hỏi, mép giật giật đang cố nín cười

“Dạ có. . . ơ dạ không” – Tôi cúi đầu nóibg-ssp-{height:px}

“Giỏi ột câu tốc độ cực hạn, về chỗ, điểm. Tái phạm nữa là tôi mời phụ huynh” – Thầy phán cái độp

Tôi ủ rũ về chỗ ngồi, ngang qua bé Thảo thấy đang nhìn tôi khó chịu, nhưng miệng vẫn đang mím cố nén cười.

Chán nản ngồi vào chỗ, mấy ông thần xung quanh lúc này vẫn đang hô hố cười.

“Mày là Einstein tái thế à ku, phán như thánh vậy” – Thằng Minh sau lưng hỏi

“Thế cái búa, im mồm cho tao” – Tôi sầm mặt

“Hahaha, mày nổi tiếng phát nữa rồi đó ku, sau vụ ông thầy chủ nhiệm chọc quê mày, giờ là vụ này” – Thằng Hưng cũng chêm vào

“Dẹp nha, tao bực à !” – Tôi cau có đáp

Dạ vâng, Vật Lý là thế, còn Anh văn thì.

“Trần Trung Hiếu lên bảng làm bài” – Cô Tú lật sổ điểm ra gọi

Tôi chán nản đi lên, lúc sau lại chán nản đi xuống sau khi ăn điểm , cùng với câu nói

“Mất kiến thức căn bản trầm trọng, tính từ mà viết sau danh từ à, rồi thì hiện tại đơn mà cậu viết nguyên cái động từ bất quy tắc vào là sao, viết xong còn thêm –ed- nữa. Cán sự lớp chú ý bạn này nhé”

Thế đấy, cơn ác mộng của tôi bắt đầu. Bù vào đó Toán và Hóa thì điểm cao chót vót, cũng giúp tôi nguôi ngoai phần nào

Thứ đầu tuần tháng , thằng Hưng lên bảng oang oang.

“Toàn dân chú ý. Tuần sau là kiểm tra tập trung toàn trường đợt , lịch kiểm tra gồm Toán, Hóa, Văn, Anh nên cả lớp chú ý học bài. Tiếp theo là chuẩn bị phong trào thi đua / nên trường ta tổ chức giải bóng đá, tháng diễn ra vòng loại, sau đó tháng là các trận loại trực tiếp. Trận chung kết dự tính là /. Thi đấu toàn bộ tại sân Tao Đàn, các lớp đăng ký đội hình tối thiểu người, và phải có đồng phục ghi tên cầu thủ và số áo đằng sau. Áo đồng phục đội bóng thống nhất rồi trích quỹ lớp ra, còn ai muốn đăng ký thì liên hệ tao, hiện tại đội đã có người, nhanh chân kẻo hết. Xin cảm ơn các vị đã chú ý lắng nghe” – Nó kết thúc bài diễn văn bằng câu củ chuối như vậy đấy.

Lúc ra chơi thì cũng chỉ có thằng đăng ký, vẫn thiếu chỗ.

“Giờ sao tụi bay” – Thằng Hưng hỏi

“Sao là sao, đi kêu gọi tụi nó chứ sao” – Thằng Vũ ngồi kế bên tôi nói

“Giờ kêu như nào, có mấy đứa ngại không tham gia hoặc không biết đá. Nên cũng khó rủ” – Thằng Hưng nhún vai

Tôi ảo não liếc quanh cả lớp, giật mình lát rồi đi sang tổ . Kéo cái ghế ra đập vai đang thẫn thờ

“Gì thế” – Nó ngước mặt lên nhìn tôi

“Đội bóng đang thiếu chỗ, cậu vào đá nhé” – Tôi hỏi nó

“Ơ tao không biết đá”

“Ơ mày người Bắc à” – Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Vì thằng này trước giờ chưa có thầy cô nào gọi nó lên bảng, nên cũng chưa nghe được giọng nó. Với lại tôi ngồi bàn tổ , nó ngồi bàn tổ . Cách xa tít tắp rồi còn bị che khuất nên cả tháng nay tôi cũng chú ý. Nãy nhìn nó thì giật mình vì nó khá giống với một thằng trong xóm của tôi nên đi sang hỏi thử (Sau này tôi đưa hình thằng bạn trong xóm của tôi cho nó xem, nó nhìn rồi nói chặc lưỡi câu: “Đẹp trai như tao thì người ta giả mạo là bình thường. . .”)

“Ừ tao người Bắc, tao ở Bắc Giang” – Nó đáp

“Rồi, để bảo lớp trưởng ghi tên mày vào đội bóng” – Tôi nói rồi bỏ đi

“Ơ nhưng đã bảo tao không biết đá” – Nó gọi với theo.

“Không biết thì tập, tham gia cho vui chứ có gì đâu. Với lại ai nói thì tao có thể tin, nhưng trừ mày thì không” – Tôi nhún vai

Nó cũng hết ham cự cãi mà nghi hoặc nhìn tôi. Tôi cũng chả thèm để ý đến nó. Đi đến chỗ thằng Hưng tôi nói nó ghi thêm tên Lê Thanh Đức vào danh sách. Nó hỏi tôi sao biết nó đá được, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua.

Ra chơi buổi chiều, đang ở lan can nhìn xuống sân trường, thì thằng Đức lại gần tôi nói chuyện.

“Sáng mày nói thế là sao”

“Chả có gì, tao thấy tướng mày ổn nên đoán chừng mày đá cũng ngon, với lại thấy đôi giày mày đi nên tao cũng chắc chắn ít phần. Mày có thể lực chạy bền với tốc độ bứt phá cũng thuộc dạng gộc. Rồi lúc tao sang hỏi mày, nếu như mày không biết đá thì nhìn cách mày nói tao biết ngay, nhưng theo tao thấy thái độ của mày thì là mày ngại hoặc lười hay gì đó chứ không phải là không biết đá, đúng chứ ? “ – Tôi nhún vai

“Mày là quỷ à ?” – Nó trợn mắt nhìn tôi

“Trực giác thôi, với lại mày thấy quỷ nào đẹp như tao à” – Tôi vỗ vai nó

“Ừ tao cũng lười đá, do mới vào Sài Gòn nên chả biết ất giáp gì nên một phần cũng ngại tham gia”

“Tao cũng mới vào Sài Gòn đó thôi, có sao đâu”

Lúc sau cũng có thằng le te đến gia nhập, cụ thể gom lại cũng thằng. Đủ đội bóng còn dư thêm thằng đội trưởng đội . . . nhặt bóng. Nên cả đám mừng hết lớn. Rồi bàn tán thống nhất cuối tuần thuê sân mini đá tập trước.

Cả tuần trôi qua nhàn hạ, môn Lý với Anh văn tôi cũng không phải lên dàn chém thêm lần nào. Hóa với Toán thì một đường tiến tới, đặc biệt là Hóa tự nhiên tôi đâm ra ghiền học vô cùng (lý do là cô dạy Hóa dạy dễ hiểu, đã trẻ mà còn . . . cực xinh). Mấy môn còn lại cũng học lông bông, cũng gọi là có tiến bộ nhưng cũng không khả quan.

Buổi chiều mỗi khi học xong tôi đạp xe đi lòng vòng cho quen dần đường, hết lên chợ Bến Thành rồi mò sang Nhà thờ Đức Bà, rồi ra bờ sông Sài Gòn gần bến tàu nhà hàng hóng gió, không thì đi vòng vèo đủ đường. Ngày nào cũng gần h mới về đến nhà. Tắm rửa ăn cơm xong rồi lên học bài, thỉnh thoảng bé Thảo có sang học cùng cho vui.Mẹ tôi lâu lâu thì gọi điện, còn sạc ột trận sau khi biết tình hình môn Lý và Anh của tôi, rồi dặn dò mấy thứ. Đám bạn ngoài quê cũng biết được tôi dùng điện thoại nên thỉnh thoảng cũng gọi, còn đâu là toàn lên mạng nói chuyện cho tiện.

Tình hình. . . gái gú cũng chả khả quan, vì tôi thấy con gái Sài Gòn dễ thương nhưng cũng không hợp nên ít nói chuyện với ai. Chỉ có bé Thảo hay tót sang chỗ tôi rồi kéo xuống cantin.

Cuối tuần, đội bóng tụ tập tại một sân bóng mini bên quận , chia đội – để thử xem chân cẳng nhau như nào biết đường mà đá. Cứ tưởng đâu là toàn dân ham học chả biết chơi bời gì, ai dè toàn dân gộc cả. Tôi toát mồ hôi khi thấy tụi nó dắt rồi đi bóng, nghĩ thầm chả biết tụi này chui ở đâu ra mà toàn quái vật thế này.

“Trung vệ lùi thấp xuống, bên cánh chuẩn bị có bóng là dốc lên phản công”

“Đừng có theo người, chạy theo bóng đi mấy bố”

“Để ý tiền đạo nó bứt tốc đó, theo sát vào”

“Chọn điểm rơi của bóng sau đó lùi về gần bước để tạo đà lao lên đánh đầu, bóng mới có lực, như thế gọi là thường thức đó”

“Mày cản bóng thế, nó chơi chiêu tự ngã thì lại ăn phạt đền thì bỏ mẹ” – Tôi rống to chỉ đạo dàn thủ.

Lăn lộn mồ hôi mồ kê nguyên cả buổi chiều thứ , cả đám mệt rũ nhưng cũng cười toét miệng khi biết tình hình đội khá khả quan, không đến nỗi phải thua ngay từ vòng bảng. Bé Thảo ngồi xem mà cổ vũ inh ỏi, còn vác theo cái vỏ chai Aquafina đập thùng thùng vào thùng nước lít của sân bóng.

Lạy hồn đám độc thân, sau khi biết mối quan hệ giữa tôi với bé Thảo. Có mấy thằng nhao nhao đòi tôi nói tốt cho nó, rồi có mấy thằng xúi tôi tán luôn đi, đủ yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” mà không tới luôn thì. . . phí đời trai. Nhức cả đầu với lũ này. Tôi đạp xe chở bé Thảo về, thằng Đức đạp xe kế bên vì nhà nó cũng quận nhưng ở đường Dương Bá Trạc. Cách nhà tôi phút chạy xe.

“Mày đá cũng được đấy chứ ? Chỉ đạo thủ ngon phết” – Nó hỏi tôi

“Ừ ngoài quê tao đá tiền vệ phòng ngự từ xưa rồi, mày cũng ngon mà, kỹ thuật tốt, tốc độ cũng ngon, nếu tìm được cặp chạy cánh ngon mà kết hợp được, loạng quạng thì khối thằng nằm chứ chả chơi”

“Đội này cũng ngon, để xem mấy hôm nữa làm ăn thế nào”

“Ừ, à mà nhà mày gần nhà tao, rảnh thì cuối tuần ra ngoài quán cafe xem đá bóng, tao đi mình chán ốm, rủ con nhỏ này thì nó toàn lười” – Tôi dụ nó

“Rủ lúc nào, em đòi đi thì anh không cho đi, nói ở đó xô bồ đi không an toàn” – Thảo nhéo lưng tôi gắt.

“Ai da đau, đang chạy xe, ngã bây giờ” – Tôi giật nảy mình, loạng choạng suýt nữa húc vào ven đường.

“Ừ có gì khi nào đi gọi tao” – Thằng Đức gật gù

Tuần tiếp theo thì học bình thường, có thứ thứ thì kiểm tra tập trung toàn trường. Mỗi lớp chia thành thành phòng thi, ngồi theo số thứ tự. Toán với Hóa thì tôi làm ro ro, Văn thì nghĩ rách cả đầu cũng viết kín được mặt giấy, còn Anh văn thì vì là trắc nghiệm nên tôi . . . bấm máy tính chọn đáp án, dù gì có máy tính căn cứ đỡ hơn lại động não xem phải đánh lụi câu nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio