Chiều thứ , sau khi sửa soạn đầy đủ, đứng trước gương tự sướng một phen rồi tôi mới tặc lưỡi ôm hộp quà đi xuống. Vừa xuống dưới nhà thì thấy bé Thảo đang đứng múa may trong nhà.
“Em làm gì thế?” – Tôi trố mắt ngạc nhiên.
“Hì, anh đi chơi à?”
“Ừm, em cũng định à?”
“Dạ, đi cùng mấy đứa trong lớp.”
“Ừa, mà có gì vui hay sao mà em ra giữa nhà nhảy như lên đồng thế này?”
“Anh, xem em đẹp không?” – Nó nhảy bổ đến chỗ tôi rồi hỏi.
Tôi đánh giá một hồi. Hôm nay bé Thảo mặc váy trắng, áo phông trắng luôn. Đôi mày được kẻ vừa phải, kết hợp với đôi mắt to tròn nhìn rất có hồn. Tóc hai bên cũng được tết lại giống như hai sợi dây, khẽ vắt đằng sau rồi buộc lại, ở giữa là mái tóc được thả tự do. Tôi khẽ cau mày.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng. . .” – Tôi ngập ngừng nói.
“Nhưng sao?” – Nó vừa thấy tôi khen đẹp là cười ngoác miệng rồi.
Toi lom lom nhìn sâu vào đôi mắt đó, khẽ thở dài quay người đi bỏ lại một câu – “Em là em, Linh là Linh. Cứ như vậy em mãi cũng chỉ là cái bóng của người ta mà thôi.”
Mất phút để tôi đạp xe đến nhà em Thùy, đứng ở ngoài rồi tôi gọi điện báo cho em là tôi đã đến. Nhưng em ấy lại tắt máy, tôi đang suy nghĩ xem có nên gọi tiếp hay không thì cổng mở ra. Tôi lập tức đần mặt mà nhìn. Một cô gái mang những nét đẹp dịu dàng nhưng vẫn xen lần trong đó là sự kiêu kỳ, lạnh lùng. Với chiếc váy đỏ kết hợp với áo trắng tay dài, đôi mi được vuốt cong lên, môi khẽ cười, mái tóc hơi xoăn khá cầu kỳ được buông thả tự do, phần mái tóc có vài sợi hơi chướm qua mắt được em ấy nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ. Tôi thầm cảm khái – “Đúng là yêu tinh. . .”
“Mở cửa lẹ vậy?” – Cố kìm nén dụ hoặc của yêu tinh trước mặt, tôi mở lời trước.
“Thì mình đang đợi mà.” – Em ấy khẽ cười.
“Ừa, tặng Thùy này.” – Tôi đưa hộp quà ra trước mặt em ấy.
“Cảm ơn, đợi mình vào cất đồ xong rồi đi ha.” - Em cầm lấy món quà tươi cười rạng rỡ.
“Ừa.”
Nói xong em ấy khẽ chạy vào trong nhà, tôi liếc nhìn xung quanh thì không thấy chiếc oto nào đậu ở sân. Thầm thở dài, chắc ba mẹ em ấy lại đi công tác rồi. Nhìn lại cái tòa nhà đồ sộ, nghĩ tới cuộc sống lạnh nhạt trong căn nhà, bất giác tôi lại cảm thấy buồn thay cho Thùy.
“Đi thôi.” – Em đi ra nhìn tôi gật đầu.
“Ừa, mời tiểu thư lên xe.”
Đợi cho em ấy yên ổn thì tôi mới guồng chân đạp xe chầm chậm đi, vừa đi tôi vừa khoái trá – “Cô gái ngồi một bên khẽ níu lấy hông chàng trai, đạp xe dạo trong ánh chiều tà, cũng lãng mạn đấy chứ.”
“Giờ lên quận luôn hả?” – Tôi hơi nghiêng đầu qua hỏi em.
“Ừa, giờ lên đó cũng tầm h kém. Gửi xe rồi đi dạo lên là vừa rồi.”
“Gửi bên công viên / hay đâu?”
“Bên công viên / đó, còn nếu không thì phải qua bãi xe bên Nguyễn Thái Học. Nay chắc đông lắm nên chịu thôi.”
“Ủa ba mẹ Thùy đi công tác kia mà, sao mai Thùy còn đi tiệc tùng gì nữa?” – Tôi chợt nhớ ra mai em phải đi tiệc tùng gì đó với ba mẹ, mà nãy tôi qua thì sân trống hoác không có xe cộ gì hết.
“Sáng mai ba về đến nhà, mẹ thì không biết như nào.” – Em rầu rầu nói.
Tôi lại chán nản – “Đi làm ăn gì mà đến con cái ở nhà cũng không biết khi nào về thì đúng bó tay rồi.”
“Mai Hiếu có đi đâu không?”
“Có thể là không, chắc là ra ngoài chơi game rồi về thôi.” – Tôi cắn răng nói xạo.
“Ừa. . .”
Vừa đi vừa tếu táo đủ chuyện với em, lên đến bãi gửi xe bên công viên /. Nhìn vào thấy xe đông nghẹt là tôi thấy đau đầu rồi, may phước vẫn còn chỗ nên tôi mừng hết lớn. Để xe vào một chỗ, sau đó nắm lấy tay em lững thững đi dạo.
Đây là lần đầu tiên mà tôi đi chơi Giáng sinh. Ở ngoài kia thì ngày này cũng chẳng khác ngày thường là mấy, lạnh run người ra nên nằm nhà mà ngủ cho vuông chứ ai điên đâu mà ra đường. Quê tôi cũng không có nhà thờ hay ai theo Đạo nên cũng chẳng ai quan tâm cái này. Mà công nhận một điều là giờ chưa tới h, nhưng đường phố đã đông nghẹt. Vật vã một hồi tôi mới lách người qua được cái vòng xoay trước cửa chợ Bến Thành. Mới đi được có tí mà đã đủ nóng nực rồi.
“Người quái đâu ra mà đông vậy?” – Tôi bực mình làu bàu.
“Đó là mình đi sớm đấy, tầm nửa tiếng nữa lên thì còn đông nữa. Mà trễ hơn thì. . . hì hì kiếm quán nào ngồi nhìn thôi chứ không chen nổi.”
Nghĩ tới mai mình lại phải một lần lết lên đây rồi chen chúc, đầu tôi đã lớn như cái đấu.
“Kìa, thấy đèn người ta làm chưa?” – Em khẽ giật tay tôi rồi chỉ về một phía.
Tôi nhìn theo hướng tay của em, thì thấy đó là đường Lê Lợi. Nhưng khác với mọi hôm là xe cộ nườm nượp thì hôm nay. . . người đi bộ nườm nượp. Trước đó là có mấy cái hàng rào chắn không cho xe đi vào, rồi thêm mấy ông đô thị cầm cây đứng đó mặt lạnh như sát thủ. Đường có tổng cộng bốn làn, hai làn dành cho xe máy, hai làn dành cho oto. Bình thường đi ở đây thì tôi cũng chỉ gật gù vì đường này có hàng cây xanh rất mát mẻ, nhưng hôm nay thì tôi phải trợn mắt. Vì đèn được giăng ngang phía bên trên, được làm thành hình hoa mai, rồi phía trên làn dành cho xe máy là những cánh én được màu đỏ cũng làm hoàn toàn bằng đèn. Cả con đường được bao phủ bằng một màu sáng rực . . .
“Đẹp quá nhỉ.” – Tôi tán thưởng.
“Ừa, mỗi năm họ làm một kiểu, rồi mỗi đường một kiểu luôn, hì.”
“Ủa mà sao lại có én ở kia nữa, đã tới xuân đâu?”
“Họ làm để mở trong dịp Tết luôn mà, chứ ai rỗi đâu mà gỡ xuống rồi gắn lên lại.”
“Ừm, mà ngoài Lê Lợi thì còn đường gì có nữa.”bg-ssp-{height:px}
“Bên Nguyễn Huệ khúc trên kia kìa, rồi Đồng Khởi, Lê Duẩn, khu vực Nhà thờ Đức Bà cũng đẹp lắm.”
“Ăn chơi quá nhỉ.” – Tôi thầm cảm khái.
“Đi thôi, đứng đây mãi à.” – Em khẽ vỗ tay tôi rồi kéo tôi đi.
Không chỉ giăng đèn khắp đường, mà các khách sạn, cửa hàng, quán xá hai bên đường cũng được trang trí cực kỳ hoành tráng. Chỗ thì làm mô hình cây thông cao chót vót, đèn led bạc mập mờ rất tao nhã. Chỗ thì cả cây thông rồi thêm mô hình người tuyết, rồi những nhánh cây với tuyết giả phủ lên khiến cho có cảm giác như đây đang là không khí của bên Châu Âu. Phía trên thương xã Tax còn làm nguyên một mô hình bao gồm các cành cây, người tuyết, cây thông, ông già noel với chiếc xe tuần lộc. Tôi thấy người ta đứng bu lại chụp hình liên tục. Đường Nguyễn Huệ cũng cảnh tượng y chang với đèn giăng từ bên này qua bên kia đường, mật độ người thì cũng không khá hơn bên Lê Lợi là bao nhiêu. Vừa đi tôi vừa liếc ngang liếc dọc, chen chúc trong dòng người này cũng có cảm giác hơi nóng bức.
“Hì, nóng lắm hở?” – Em nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán tôi.
“Biết chen chúc đông như vậy mặc xừ nó áo phông đi át mẻ.” – Tôi bực bội.
“Cái gì cũng thấy than ngắn thở dài được, ra ngồi trước cửa Tòa thị chính nghỉ xíu ha.”
“Ừa, cũng được.” – Tôi gật gù.
Kiếm một cái ghế đá còn trống ngồi xuống, chạy đi mua hai chai nước. Tôi ngửa cổ lên làm một hơi gần cạn chai nước mới thấy thoải mái hơn chút xíu.
“Năm nào Thùy cũng lên đây à?”
“Ừm, nhưng mình thường Tết mới lên, chủ yếu là đi xem đường hoa Nguyễn Huệ thôi.”
“Tết chắc còn đông nữa, vậy mà cũng ráng mà lên.”
“Không, Tết Sài gòn thì vắng lắm, vì những người ở tỉnh người ta về hết rồi.”
“Ừm.” – Tôi gật gù.
“Mà nè. . .”
“Hả?”
“Nãy tặng gì cho người ta thế?”
“À có gì đâu, chuông gió thôi.” – Tôi nhún vai, đằng nào lúc về em cũng mở quà ra, nói trước cũng không sao.
“Hì. . .” – Em nhìn tôi khẽ cười ngọt ngào.
“Hở?” – Tôi đần mặt ra.
“Biết câu chuyện của chuông gió không?”
“Không. Kể nghe đi.”
“Có một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nhưng bất chợt giặc tiến đến đánh chiếm nước của họ, vì thế chàng trai phải đi lính để bảo vệ đất nước. Trước khi chàng trai đi thì cô gái đưa cho chàng trai một chiếc chuông gió, còn cái còn lại thì cô ấy giữ, với mục đích khi nào họ còn giữ cái chuông gió đó thì tình yêu của họ vẫn trọn vẹn. . .”
“Ừm, tiếp đi.” – Tôi gật gù.
“Rồi chàng trai ra chiến trường, cô gái cứ ở nhà nhìn chiếc chuông gió đợi chàng trai trở về. Đến khi đuổi được giặc đi, cô gái cầm chuông gió đến đón nhưng chàng trai không trở về. Nhưng cô ấy vẫn đợi, hàng ngày vẫn lặng yên nhìn chuông gió, tiếng chuông cứ kêu mang theo niềm hi vọng của cô gái. . .”
“Rồi ông nội kia có về không?” – Tôi liếm môi hỏi
“Nói cái gì đấy?” – Em bật cười rồi khẽ đánh vào vai tôi – “Qua nhiều năm sau thì chàng trai đó cũng mang theo chuông gió trở về. Rồi từ đó, cái chuông gió như một chứng nhân cho tình yêu của họ. . .” – Em nói xong nhìn tôi rồi khẽ bặm môi.
“Hở?” – Tôi ngẩn người ra, ai mà biết cái thứ kêu leng keng tối ngày này lại có một câu chuyện truyền kỳ như vậy, tôi liếc sang nàng cười cười – “Thế cái chuông gió kia. . . coi như cũng là chứng nhân đi ha.”
Em nhìn tôi rồi khẽ gật đầu, tôi cùng nhẹ nhàng để đầu của em tựa lên vai mình. Ngồi lặng yên nhìn dòng người đang tấp nập đi lại trước mắt, gió khẽ thổi lay những tàn cây đung đưa.
“Cảm ơn nhé.” – Em khẽ nói.
“Vì chuyện gì?”
“Không có gì, đơn giản vì cảm thấy vui với thực sự thoải mái thôi khi ngồi cạnh Hiếu, đặc biệt là lúc này.”
“Có vậy thôi à?”
“Ừa. . .”
“Khờ quá. . .”
“. . .”
“. . .”
Em nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi đầy trìu mến. Môi hơi khẽ mỉm cười làm tôi mê mẩn. Em khẽ chắp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi mình sau đó đưa qua chạm nhẹ lên môi tôi. Gò má lại nổi lên từng tầng phấn hồng mê say. . .
“Giánh sinh an lành. . .”
Tôi ngây ngẩn cả người, trong đầu lúc này chỉ có từ - “The First Kiss. . .”