Nàng nhẹ nhàng đi tới, ánh sáng màu vàng từ chiếc đèn cao áp phía sau lưng nàng hắt tới, phủ qua mái tóc mượt mà nhìn có vẻ khá diễm lệ. Tà váy trắng khẽ đung đưa nhẹ nhàng theo mỗi bước đi tựa như một giai điệu nhạc du dương, tóc đen hơi khẽ phiêu động, phất phơ bay về phía đằng sau càng tăng thêm phần huyền ảo. Môi nở nụ cười như có như không, đôi mắt u buồn hơi nhẹ nhàng chớp chớp nhìn tôi. Tuy vẻ đẹp của nàng không thu hút nhiều người, chí ít ra tôi cũng phải công nhận Thùy còn. . . đẹp hơn nàng, nhưng cứ mỗi khi tôi nhìn thấy nàng thì tôi không thể ngăn con tim mình khẽ đập liên hồi, cho tới mãi sau này cũng không ai tạo được cho tôi cảm giác như thế. Một con gió nhẹ thổi tới, mang theo chút mùi hương ôn nhu quen thuộc làm cho tôi bỗng nhiên hoảng hốt rồi bất giác tôi nhớ tới Lưu Diệc Phi đóng vai Tiểu Long Nữ trong phim Thần điêu đại hiệp, thế quái nào mà tôi lập bập môi mấp máy.
“Cô cô. . .”
“Hở?” – Nàng giật mình nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Chợt nhận ra điệu bộ thất thần cùng với câu hớ miệng vừa rồi, tôi lắc mạnh cái đầu rồi đem cái suy nghĩ kỳ quái kia ném bay ra khỏi đầu. Đứng thẳng lưng lên nhìn nàng rồi gãi đầu cười cười.
“Hiếu vừa nói gì thế?” – Nàng vẫn khẽ nhíu mày nhìn tôi.
“À không có gì.” – Tôi bối rối đáp.
“Rõ ràng mình vừa nghe thấy gì kia mà?”
“À thì. . . nhìn thấy Linh tự nhiên nhớ tới Lưu Diệc Phi đóng vai Tiểu Long Nữ rồi bỗng nhiên buột miệng.” – Tôi tặc lưỡi nói.
Nàng khẽ che miệng cười, rồi nhẹ nhàng nói – “Chỉ tưởng tượng linh tinh là giỏi thôi!”
“Ai bảo có người đẹp quá làm chi.” – Tôi nhún vai.
“Lại bắt đầu lẻo mép rồi đó.” – Nàng hơi nghiêng đầu qua nhìn tôi đầy vẻ tinh nghịch.
“Nè, Giáng Sinh an lành nhé.” – Tôi lấy từ trong giỏ xe ra một hộp quà nhỏ rồi đưa sang cho nàng.
Nàng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy hộp quà, khẽ nói – “Cảm ơn nhé, đợi mình vào nhà cất đồ xong rồi đi nhé.”
“Ừm.” – Tôi gật đầu.
Tần ngần đứng nhìn theo bóng lưng nàng đang chầm chậm bước đi, từ phía sau tôi vẫn thấy nang đang xoay xoay chiếc hộp nghịch ngợm, thế rồi tôi ngước nhìn lên bầu trời rồi khẽ thở dài một hơi – “Thực sự là có phần khó khăn rồi đây. . .”
Không để cho tôi đợi lâu, vài phút sau thì nàng cũng từ từ đi ra. Vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ có thêm cái túi nhỏ màu trắng được nàng đéo chéo qua đôi vai hao gầy. Tôi nhìn nàng cười cười rồi chìa một tay ra.
“Mời quý tiểu thư lên xe.”
“Hì hì, Trần thiếu gia khách sáo làm tiểu nữ có phần thụ sủng nhược kinh đó.” – Nàng khẽ cười.
“Mời vậy thôi hóa ra lên thiệt hả?” – Tôi tủm tỉm cười trêu chọc nàng.
“Hở?” – Môi nàng đang mỉm cười bỗng nhiên ngưng ngay lập tức.
“Đùa đấy, lên đi.” – Tôi toát mồ hôi nói.
“Hừ.” – Nàng đưa tay lên hông tôi khẽ nhéo một cái, rồi cũng an tọa trên yên xe rồi khẽ hừ.
Tôi xoa xoa hông buồn bực không thể tả. Mình nói giỡn thì cũng nói giỡn lại đi, sao ai cũng chơi cái trò nhéo hông oái ăm này. Con gái đúng là đồ. . . bạo lực. Thế rồi tôi cũng phải guồng chân xe mang theo nỗi buồn bực trong lòng và thêm một. . . cô cô đang ngồi ngay phía sau lưng.
“Hôm thi thi làm được bài không đó?” – Đi được một quãng rồi nàng ngồi phía sau khẽ hỏi
“Thôi cho xin đi, đừng có vặc lại cái vụ thi cử được không. Nay đang đi chơi mà.” – Tôi cười khổ.
“Hừ, người gì đâu mà. . .” – Nàng khẽ nguýt.
Tôi cũng chả hơi đâu mà đi tranh cãi về vụ này, guồng chân nhấn mạnh pê-đan để tăng tốc. Rút kinh nghiệm hôm qua là lên sớm chút nào hay chút ấy, chứ không lúc sau lại không kiếm được chỗ gửi xe thì đúng là ác mộng rồi. Nhưng sau vài lần đảo tay lái để né mấy cái xe khác, khiến nàng cũng hoảng hồn níu chặt hông tôi.
“Làm gì đạp lẹ vậy, chạy từ từ coi.” – Nàng đập lưng tôi khẽ gắt.
“Lên sớm chứ không lát lên. . . đông lắm.” – Tôi nhún vai.
“Dù vậy cũng đừng có chạy ẩu kiểu đó chứ.” – Tiếng nàng vẫn càu nhàu ra chiều không vừa ý.
“Ẩu gì, chưa húc vào ai mà. . . Ai da đang chạy xe đừng có nhéo.” – Tôi toát mồ hôi la oai oái khi cảm nhận một cơn đau nhức từ hông truyền tới.
Buồn bực đảo tròng mắt một vòng, rồi tôi cười thầm. Cũng không đạp nhanh nữa mà đạp từ từ hết mức có thể, nhấn nhá pê-đan một cách cực kỳ chậm rãi. Xe đi còn chậm hơn rùa, và vì xe đi quá chậm nên nhiều lần cũng suýt mất thăng bằng làm tôi phải loạng quạng tay lái.
“Đi kiểu gì đó?” – Nàng lại gắt lên.
“Thì Linh kêu mình đi từ từ thôi, giờ người ta đi từ từ nè. Còn chưa vừa ý nữa.” – Tôi gục gặc đầu đáp, ra vẻ mình bị chịu ủy khuất trầm trọng.
“Hừ. . .” – Nàng khẽ cắn môi rồi lại đưa tay lên.
“Chậm đã, đi nhanh cũng nói. Giờ mình đi chậm theo ý của Linh rồi cũng nhéo. Vậy chứ giờ Linh muốn sao.” – Tôi liếc qua trầm giọng nói.
“Hừ, muốn sao à.” – Nàng cũng hừ giọng, rồi nhéo thật mạnh, rồi còn xoắn thêm một vòng – “Giờ mình hỏi lại Hiếu muốn sao?”bg-ssp-{height:px}
“Ơ không có gì.” – Tôi túa mồ hôi rào rào, co rụt cổ ngay lập tức, thầm thắc mắc không hiểu tại sao. Trước mình đổi thái độ là nàng xuôi ngay lập tức, ai dè hôm nay lại. . . chống đối chính quyền thế này. Thế rồi không có lời giải, tôi đành buồn bực nuốt nó xuống bụng – “Bản thiếu đây không thèm chấp. . . nữ nhi yếu đuối.”
“Hì hì.” – Nàng ngồi phía sau thấy mặt tôi cau có buồn bực nên cũng khúc khích cười.
Tôi vừa guồng chân đạp xe, mắt vừa dáo dác láo liên nhìn xung quanh như nhà quê mới lên tỉnh. Chậc, Giáng Sinh có khác, người đâu mà đông thấy mấy ông trời. Hôm qua đã mướt mồ hôi rồi, mà nhìn tình trạng xe cộ rồi người ngùn ngụt qua lại thế này, đây rất có thể là điềm báo ột buổi tối mệt mỏi đây. Nhưng cũng công nhận một điều, lễ lộc tới thành ra xung quanh hai bên đường nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường. Các bài hát Giáng Sinh được các cửa hàng bán quần áo mở loa vang tới giữa đường, từng dòng xe cộ qua lại nườm nượp. Từng tốp học sinh xúng xính quần áo, đâu đó vang lên những tiếng cười giỡn của lứa tuổi học trò đầy mộng mơ. Tôi thu tất cả quanh cảnh xung quanh vào trong tầm mắt, đưa tay vuốt ngược mái tóc che phần nửa khuôn mặt ra đằng sau, thích chí híp mắt lại tận hưởng cơn gió lùa qua từng thớ tóc phất phơ.
“Lãng tử quá ha. . .” – Tiếng nàng nhẹ nhàng vang lên đằng sau, tôi hơi nghiêng đầu quay lại thì thấy nàng đang tủm tỉm cười.
“Chuyện, bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Nam nhi kiêu hùng thiên hạ, khai thiên lập địa, coi công danh như phù du. Thế nào tiểu ny tử, có phải đang cảm thấy bản thiếu gia quá tuấn tú rồi không?” – Vẫn hơi bực mình về vụ chọc nhéo lúc nãy, nhưng mà ngực liền cổ, cổ liền mồm. Vậy nên tôi phun một hơi phèo phèo, tự ca ngợi bản thân. Rồi dường như bỏ quên đi đôi mắt nàng đang trợn tròn nhìn tôi, tôi được thể lấn tới, chậc lưỡi chép miệng – “Tiếc là bản thiếu gia sinh nhầm thời, nếu sinh vào thời xưa thì hậu cung cũng phải phi tần, mỹ nữ vì ái mộ ta mà đến, thật là đáng tiếc. . .”
Nói xong còn thở dài lắc đầu, chậc lưỡi tiếc hận tựa như bộ dáng bản thân anh tuấn như này mà sinh lầm thời thì thật là đáng tiếc
“Hahaha. . .” – Nàng run run người rồi cười phá lên, làm tôi đang híp mắt lim dim hóng gió cũng loạng choạng suýt ngã.
“Ngồi yên coi, ngã cái là cả cắm đầu giờ.” – Tôi bực mình trổ quạo
“Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. . . phi tần, mỹ nữ. . . Hahaha” – Nàng lặp lại câu nói của tôi rồi tiếp tục cười trên nỗi đau người khác.
Tôi quê mặt, thắng xe lại ngay vỉa hè rồi quay lại nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái – “Mình đang kể khổ cơ mà, ngờ đầu có người vui sướng khi người khác gặp thế này. Mà có vui sướng thì cũng thôi đi, nhưng cũng không cần phải làm quá thế này chứ.” Mà mình đang chở ai đây, là nàng hay chở bé Thảo. . .
Nàng đưa tay quẹt nước mắt, ngẩng đầu lên thấy ngay trước mặt nàng là tôi đang cau mày nhìn lại, nàng lại gục đầu xuống, vai cũng rung lên bần bật. Lúc sau nàng mới kết thúc phút giây thăng hoa cảm xúc, dường như ngượng ngùng hay gì đó khi mà tôi cứ nheo nheo mắt nhìn nàng chằm chằm. Nàng khẽ đánh vào vai tôi rồi gắt – “Nhìn gì, nhìn đủ chưa !”
“Ế . . .” – Tôi trố mắt đang định phản bác.
“Ế gì, đi lẹ kìa không trời tối bây giờ.”
“Ơ nhưng mà. . .”
“Nhưng gì, không muốn đi nữa thì mình đi về.” – Nàng khẽ lừ giọng rồi đưa tay lên hông tôi véo – “Giờ có muốn đi hay là không?”
“Đi, đi chứ.” – Tôi đau đến toát mồ hôi, leo ngay lên xe rồi guồng chân đạp, đầu vẫn quay như chong chóng nghĩ thầm – “Thế quái nào mà chuyện thành ra thế này rồi. Mình đang kể khổ, nàng thì cười khi người khác gặp họa. Nhưng người chịu ủy khuất là mình, giờ thì thành ra mình còn bị mắng, bị đánh, bị nhéo. . . Thế đạo bây giờ đảo điên hết rồi. . .” Tôi vừa nghĩ lan man vừa đạp xe, đằng sau lưng là nàng thỉnh thoảng vẫn hơi khẽ cười.
Do đường đã đông lại còn xa, nên lúc tôi lên đến bãi gửi xe ở công viên / đã là h hơn, gửi xe xong xuôi đâu đó. Đang dự định kéo nàng đi luôn thì nàng khẽ giật giật tay tôi.
“Hở?” – Tôi nhíu mày nghi hoặc
“Uống nước không, đạp xe nãy giờ chắc mệt rồi ha?” – Nàng nghiêng đầu qua nhìn tôi cười cười.
“Thôi khỏi đi, đi lên lẹ không hồi nữa là đông lắm. Với trên đó bán nước thiếu gì.” – Tôi khoát tay một cách đầy sảng khoái.
“Ơ. . . sao Hiếu biết?” – Nàng thôi cười mà chỉ khẽ bặm môi rồi hỏi.
“Ờ thì. . .” – Tôi thầm than khổ, không lẽ kêu tối qua vừa mò lên đây với Thùy. Cho dù nói giảm nói tránh hay nói. . . kiểu gì đi nữa thì cũng không thể nào nói cái lý do đó được, tôi bấm bụng – “À hôm qua thằng Đức lên đây chơi, sáng nó qua cafe rồi kể lại thôi”
“Ừm. . .” – Nàng khẽ gật đầu rồi đi ngang qua tôi – “Đi thôi, không lát nữa là đông lắm.”
Thôi cười khổ, chắc nàng cũng không mấy tin tưởng vào câu chuyện “thằng Đức” mà tôi vừa tôi. Nghĩ đến đây, tôi lại lôi thằng Đức ra rủa – “Thằng này vô dụng thật, có mỗi chuyện làm bia đỡ đạn cũng không xong.” Gật gù với ý kiến đó, thế rồi tôi lót tót đi kế bên nàng, vừa đi vừa khoa chân múa tay buôn chuyện. Có trời mới biết, để làm cho nàng vui thì tôi đã điểm danh cả đám xóm nhà lá ra mà kể chuyện, còn thêm mắm dặm muối cho sinh động. . .
Nói đi nói lại, nói tới nói lui thì cũng phải nói là ngày hôm nay đông hơn hôm qua gấp bội. Chỉ mới hơn h thôi mà cái khu vực đi bộ cơ man toàn là người. Tôi đi trước vài bước thì sợ nàng lạc mất, đi sau nàng thì sợ nàng. . . lạc mất tôi, còn đi bên cạnh nhau thì chỉ được dăm ba bước là lại có người lấn vào giữa, quay qua quay lại thôi là lại rơi vào tình trạng người trước người sau. Tôi thầm bực mình, đi chơi lễ hội có chứ có phải đi chạy nạn đâu mà cứ lấn người suốt thế. Lúc đến thương xá Tax, gần bùng binh cây liễu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi bước phăm phăm đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng ngần . . .
“Ơ. . .” – Nàng giật mình nhìn tôi.
“Cầm tay cho đỡ lạc nhau, đường đông quá mà. Hồi lạc thì khổ.” – Tay phải tôi vẫn cầm tay nàng, tay trái thì quẹt mồ hôi liên tục.
“Chỉ là. . . tránh lạc nhau thôi à?” – Nàng hơi cúi đầu xuống rồi hỏi với giọng. . . như muỗi kêu.
"Ừ thì. . ." - Tôi bối rối ấp úng
“Hì hì” – Em lại nở nụ cười như có như không làm tôi chết đứng. Sau đó em khẽ hấp háy mắt trêu tôi – “Trần thiếu gia lúc nãy lẻo mép lắm mà, sao giờ lại ấp úng như vậy”
“Haizzz” – Tôi thở dài – “Dù bản thiếu có mồm mép như nào, thì đứng trước mặt Kim tiểu thư đây thì vẫn phải cam bái hạ phong”
“Hì hì” – Em che miệng khúc khích cười
Rồi cứ thế, người tay trong tay đi khắp nơi. Từ khu đường Lê Lợi, đến Nguyễn Huệ xong vòng qua Đồng Khởi, rồi lại lên nhà thờ Đức Bà. Nhìn đôi môi khẽ cười, đôi mắt u buồn kia. Tay tôi bất giác siết chặt hơn. Và em cũng không phản đối gì, rồi cứ cứ thế người dạo bước . . .