Trans + beta: Nguyệt Nguyệt
Mọi người nghe thấy Diệp Linh Ngân gọi tiếng anh trai kia thì tâm tình vi diệu.
Thoáng nhìn biểu tình ngây thơ kia của Diệp Linh Ngân, Tiểu Ngư lập tức đi lên gọi: “Chị Ngân.”
Lần này Diệp Linh Ngân tỉnh đỡ trán nhìn một đám người vây quanh ở bên cạnh rất là tò mò.
Chỉ có Ninh Tri Hằng choáng váng đầu óc trực tiếp đi lên trước mặt cô giơ tay chỉ chính mình: “Em gái vừa rồi em gọi anh là gì, gọi thêm một tiếng đi?”
Khoé miệng Diệp Linh Ngân hiện lên nụ cười cứng đờ: “Em vừa rồi gọi anh là gì?”
“Chậc, làm sao lại trở mặt không nhận thế.” Ninh Tri Hằng còn nghĩ cô thanh tỉnh nên thẹn thùng giống như lúc ở khách sạn lần trước gọi một tiếng mợ sẽ không chịu gọi lần thứ hai.
Diệp Linh Ngân lười đánh đố với anh ta lập tức đi đến bên cạnh cậu mình: “Vừa rồi cháu nghe nói có người đến bái phỏng phải không?”
Trong tay cậu Ninh cầm danh thiếp lại thấy cháu gái lại để bụng như thế cũng ẩn ẩn có suy đoán: “Chẳng lẽ…”
“Mọi người không phải vẫn luôn tò mò mấy năm nay là ai nhận nuôi cháu sao, mau bảo anh ấy vào đi.” Diệp Linh Ngân nhìn danh thiếp chằm chằm rồi ngước mắt cười gọi: “Cậu.”
Gặp nhau nhiều ngày rốt cuộc cũng nghe thấy cháu gái gọi một tiếng cậu, cậu Ninh vừa vui vừa mừng vội vàng bảo quản gia mời người vào.
Lúc này Ninh Tri Hằng liếc nhìn Trì Khuynh, có người vui có người buồn.
Bọn họ quả nhiên đoán trúng.
Đặc biệt là khi Hoắc Cẩn Hành xuất hiện thì đôi mắt Diệp Linh Ngân đều sáng lên. Mắt thường có thể thấy cô vui vẻ hoàn toàn khác với nụ cười có lệ với bọn họ.
Cậu Ninh bất động thanh sắc đánh giá người trẻ tuổi thành thục ổn trọng này, thử dò hỏi: “Hôm nay Hoắc tiên sinh đến thăm là vì điều gì?”
Người Hoắc Cẩn Hành mặc quần áo nghiêm túc đối mặt với trưởng bối hơn mình một giáp vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ, nghiêm mặt nói: “Về chuyện của Ngân Ngân, cần phải nói chuyện với nhà họ Ninh.”
Tầm mắt xẹt qua trên người anh dừng trên khuôn mặt tuấn lãnh của người đàn ông, cậu Ninh khoanh tay mà đứng: “Hoắc tiên sinh, mời đi cùng tôi.”
Hai người đàn ông làm chủ gia đình đi đến thư phòng chỉ để lại mợ Ninh và Ninh Tri Hằng vây quanh Diệp Linh Ngân, Trì Khuynh và Tiểu Ngư biết thân phận của mình không tiện tham dự nên tự giác lảng tránh.
Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng thừa nhận: “Như mọi người chứng kiến mấy năm nay cháu đều luôn ở nhà họ Hoắc.”
Ninh Tri Hằng kinh ngạc: “Cái gì? Nhưng nhà họ Hoắc căn bản không nhận nuôi đứa con gái nào.”
“Đúng vậy, bởi vì tên em được ghi trong sổ hộ khẩu của quản gia nhà họ Hoắc không phải con gái nhà đó.” Con gái quản gia cũng là người nhà họ Hoắc, trên danh nghĩa kém một mảng lớn.
Ninh Tri Hằng nhíu mày trong nháy mắt: “Vậy em và Hoắc Cẩn Hành có quan hệ gì?”
“Anh ấy… trước mắt là quan hệ người yêu.” Diệp Linh Ngân thẳng thắn thành khẩn nói.
“Em, em, em.” Ý nghĩ của Ninh Tri Hằng trực tiếp bị kẹt: “Người yêu? Hai người chênh lệch lớn như vậy!”
Nếu anh ta nhớ không lầm thì người đàn ông kia đã ba mươi mấy tuổi, thêm bốn năm nữa chẳng phải lớn hơn em gái anh ta một giáp?
Diệp Linh Ngân được quản gia nhà họ Hoắc nhận nuôi từ nhỏ vậy nên cô đã quen biết Hoắc Cẩn Hành từ trước đó rất lâu. Em gái nhà anh ta thiên sinh lệ chất, Hoắc Cẩn Hành nhiều năm chưa cưới, không phải đã sớm có chủ ý với em gái anh ta đi?
Nghĩ đến em gái của anh ta còn nhỏ tuổi như vậy đã bị người đàn ông già lừa gạt, Ninh Tri Hằng đấm ngực dậm chân, hối hận vì sao mình không thể phát hiện sự tồn tại của em gái sớm hơn chút.
Suy đoán hiện lên liên tiếp trong đầu Ninh Tri Hằng nghiến răng nghiến lợi lo lắng sốt ruột nhìn em gái chằm chằm, trong lòng mắng tên khốn nạn mấy lần. Cuối cùng nghẹn không ra được nghẹn ở cổ họng quyết định buột miệng thốt ra: “Chia tay!”
Chia tay?
Diệp Linh Ngân nghiêng đầu không hiểu sao lại nhìn về đây, một ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Anh đang nói cái gì?”
Cô thật vất vả mới theo đuổi được tình nhân trong mộng mà anh ta mở miệng bảo cô chia tay?
Thật muốn nắm lấy đầu anh lắc lắc nghe xem bên trong có phải nước hay không.
Ninh Tri Hằng cao thâm khó đoán thở dài: “Tiểu Ngân bây giờ em đã về nhà họ Ninh bọn anh mới là người thân của em. Có anh ở đây sẽ không làm hại em, bọn anh lập tức nói rõ ràng với anh ta, cách nhau khá xa mà.”
Diệp Linh Ngân giơ lên cánh tay: “Được, anh tạm thời không cần nói chuyện với em.”
Ninh Tri Hằng đang ấp ủ cảm xúc đột nhiên ngừng lại: “Vì sao?”
Diệp Linh Ngân trừng anh ta một cái: “Đầu óc của anh không rõ ràng lắm.”
Ninh Tri Hằng: “…”
Nói chuyện thì nói không nên mang theo công kích chỉ số thông minh như vậy.
Tuy nói lúc học tập thành tích của anh ta thật sự không tốt.
Tuy nói lúc anh ta nghe thấy em gái từ nhỏ đến lớn đều là học bá, trí nhớ người thường không thể sánh bằng.
May mắn là mợ còn trầm ổn kiên nhẫn lý trí nghe Diệp Linh Ngân nói những gì mình trải qua: “Cho nên ý của cháu là mấy năm nay cháu đều ở chung một chỗ với người trẻ tuổi họ Hoắc kia?”
“Xem như là vậy ạ.”
“Vậy quan hệ của hai người các cháu có thể… hay không?”
“Chúng cháu mới đi đến với nhau trước đó không lâu.” Diệp Linh Ngân giải thích.
Mợ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Diệp Linh Ngân đã tuổi, tính là đến tuổi có quyền tự do lựa chọn đối tượng yêu đương chẳng qua vừa lúc là Hoắc Cẩn Hành chăm sóc cô nhiều năm mà thôi.
Nhưng Ninh Tri Hằng vẫn tức giận đến dậm chân: “Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Anh ta đường đường là Tổng giám đốc Hoắc thị không nguyên tắc như vậy có phải trong lòng không sạch sẽ hay không!”
“Bốp…”
Bàn tay Diệp Linh Ngân dừng trên mặt bàn, nắm tay lại cảnh cáo: “Nếu anh nói thêm một câu về anh ấy em sẽ đánh anh.”
“Làm sao em lại chìa tay ra ngoài chứ?” Làm anh trai thật tủi thân.
“Cái gì là ngoài?” Diệp Linh Ngân hỏi lại.
Ninh Tri Hằng không còn lời nào để nói.
Người ta quen biết mười mấy năm, bọn họ mới nhận lại nhau còn chưa đến mười ngày vậy xác thật không thể so sánh.
“Được thôi, nếu em nhất định phải ở bên cạnh anh ta vậy gọi anh ta đến bọn anh thay em khảo sát một phen.” Chờ đến lúc đó anh ta còn có thể cẩn thận bắt bẻ.
Nghe các anh em khác nói lúc em gái đưa bạn trai đến cửa gặp phụ huynh không khác gì vượt năm ải, chém sáu tướng lăn lộn em rể tương lai đến mức quá sức. Tâm không kiên định thì bị doạ chạy những người ở lại đều là tinh anh.
Ninh Tri Hằng đã nghĩ xong cách tìm người lấy kinh nghiệm bày ra phương thức khảo sát.
Nhưng mà không đợi anh ta thể hiện ra uy phong của anh cả Diệp Linh Ngân đã tạt một bát nước lạnh vào mặt: “Anh ấy không cần bất cứ ai thay em khảo sát.”
Ninh Tri Hằng mê hoặc xua tay hoài nghi mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ em gái anh ta là một người thích yêu đương? Vậy mà lại giữ gìn bạn trai như vậy?
“Ninh Tri Hằng, anh nhầm rồi.” Biết người đó ở bên cạnh Diệp Linh Ngân làm chuyện gì cũng nắm chắc: “Nếu nhất định phải khảo sát cũng là anh ấy khảo sát mọi người.”
“Được rồi Tri Hằng, đừng quấy rối mãi làm anh không có bộ dáng của anh.” Mợ Ninh đẩy con trai quấy rối ra: “Ngân Ngân, đừng hiểu lầm ý của anh cháu nó chỉ lo lắng cháu ở bên ngoài chịu ức hiếp hơi nóng vội thôi.”
Mợ Ninh ôn hoà trấn an: “Chúng ta cũng không có ý muốn ngăn cản chỉ là tò mò với một nửa cháu chọn cũng muốn hiểu biết ân nhân năm đó chăm sóc cháu một chút.”
Đổi vị trí suy nghĩ thì bà có thể hiểu được tâm tình giữ gìn Hoắc Cẩn Hành.
Nếu năm đó Hoắc Cẩn Hành có thể mang cô về từ ổ cướp lại bảo vệ cô nhiều năm đây căn bản đáng giá để nhà họ Ninh nhớ kỹ ân tình.
Thăm dò tính nết tự nhiên cũng biết chỗ về sau này của cháu gái có đáng tin hay không.
“Mợ, anh họ.”
“Cháu có thể hiểu lòng hiếu kỳ của mọi người với anh ấy cũng rất cảm ơn mọi người giữ gìn cháu nhưng cho dù thế nào thì đừng dùng danh nghĩa của cháu thương tổn anh ấy.”
“Anh ấy là điểm mấu chốt của cháu.”
Hai mẹ con nhà họ Ninh cứng họng.
Không nghĩ đến Diệp Linh Ngân sẽ nói ra lời nói nặng nề như vậy.
Ninh Tri Hằng cuối cùng cũng đợi được một tiếng anh lại là để nhắc nhở anh ta đừng khó xử một người khác.
Anh ta cũng là lần đầu tiên phát hiện hoá ra em gái không phải thanh thanh lãnh lãnh không để bụng bất cứ chuyện gì.
Có người có thể phát động cảm xúc của cô dễ như trở bàn tay.
Sau khi nói rõ mọi chuyện Diệp Linh Ngân muốn đến thư phòng nhìn xem.
Ninh Tri Hằng đang định đuổi theo lại bị mẹ kéo qua một bên nhỏ giọng nói: “Con bé tuy là em gái con lại khác với các gia đình khác con không thể đặt logic kia đặt trên người nó.”
“Ngân Ngân ngoài mặt thoạt nhìn lãnh đạm nhưng nội tâm vẫn là một cô bé lương thiện hai ngày nay con bé ở cạnh ông ngoại rất có kiên nhẫn.”
Diệp Linh Ngân không tham niệm tư bản của nhà họ Ninh cho nên không tha thiết gì với bọn họ cô nguyện ý đi vào đây có lẽ chỉ là để trông thấy người thân và gia đình trên quan hệ huyết thống.
Nếu Hoắc Cẩn Hành thật sự tốt như Diệp Linh Ngân nói thì Diệp Linh Ngân có về nhà họ Ninh hay không đối với cô sau khi lớn lên cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Nhưng thật ra nhà họ Ninh bọn họ nhặt được tiện nghi lớn, không cần nuôi mà tự nhiên lại có thêm cô bé khỏe mạnh trưởng thành.
Còn hoàn thành được tâm nguyện của người già bù đắp tiếc nuối.
Giờ phút này Diệp Linh Ngân đã rời bước đến bên ngoài thư phòng.
Lúc Diệp Linh Ngân thẳng thắn thành khẩn nói rõ thì đồng thời trong thư phòng Hoắc Cẩn Hành cũng lời ít mà ý nhiều nói cho cậu Ninh về hướng đi mấy năm nay của Diệp Linh Ngân.
Hộ khẩu mà nhà họ Ninh muốn có bây giờ ở trong tay Hoắc Cẩn Hành.
“Hoắc tiên sinh về việc Ngân Ngân về lại nhà họ Ninh cậu có điều kiện gì?” Đều là cáo già trên thương trường không chơi xấu mà nói thẳng.
Hoắc Cẩn Hành cũng vào thẳng chủ đề: “Trên danh nghĩa cô ấy có thể thuộc về nhà họ Ninh nhưng hộ khẩu thì cần phải độc lập dời ra ngoài.”
Cậu Ninh có chút ngoài ý muốn: “Cậu có thể thay con bé làm chủ?”
Hoắc Cẩn Hành chắc chắn nói: “Tôi sẽ không làm gì vi phạm ý nguyện của cô ấy.”
Anh dám quang minh chính đại mà làm đã nói lên việc Diệp Linh Ngân không bài xích.
“Hoắc tiên sinh rất có khí khái, theo lời nói vừa rồi của cậu thì cậu muốn kết hôn với Ngân Ngân…” Sắc mặt cậu Ninh ngưng trọng: “Trước kia hai người phát triển như thế nào chúng tôi không quản được bây giờ nếu con bé là đứa trẻ nhà họ Ninh nhà của chúng tôi tự nhiên sẽ đối đại tận tâm.”
Trầm ngâm một lát rồi cậu Ninh nói thêm: “Bao gồm hôn nhân của con bé.”
Hoắc Cẩn Hành giơ tay ấn trên sổ hộ khẩu, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Tôi không phải đang thương lượng với nhà ông.”
“Ngân Ngân có về nhà họ Ninh hay không đối với tôi mà nói không có gì khác biệt, là nhà họ Ninh các người cần cô ấy mà không phải cô ấy cần nhà họ Ninh.”
“Tôi có thể bảo vệ cô ấy từ mười tuổi đến bây giờ cũng có thể bảo vệ tương lai cả đời của cô ấy.” Hơi thở của người đàn ông trẻ tuổi trầm ổn phảng phất như tất cả đều được khống chế.
Cậu Ninh đặt biểu hiện của anh ở đáy mắt như đang suy tư gì.
Từ lúc Hoắc Cẩn Hành đến đây đã thấy quan hệ của hai người không đơn giản, tác phong hành sự của người thanh niên này trong giới thương trường ông đã nghe nói qua, sát phạt quyết đoán, mặt lạnh Diêm La.
Vừa mới nhận lại cháu gái nhà họ Ninh không đủ tự tin nhưng tưởng tượng đến việc cháu ngoại muốn ở bên cạnh người đàn ông có lực áp bách này thì nội tâm cậu Ninh vô cùng lo lắng.
Đến ông cũng không thể áp chế hơi thở của Hoắc Cẩn Hành vậy Diệp Linh Ngân ở bên cạnh anh có thể bởi vì đã quen do thời gian dài hay không? Có thể bị ức hiếp hay không?
Ông chỉ đương nhiên không phải thương tổn trên thân thể mà là áp chế trên tâm lý và tinh thần.
Năm đó hôn nhân của cha và mẹ ông tan vỡ chính là bởi vì cha hàng năm thành công trong công việc mà mẹ muốn tìm một mảnh thiên địa rộng lớn hơn.
Phòng cách âm chặn nội dung nói chuyện của hai người, Diệp Linh Ngân chờ ở cửa dựng lỗ tai lên cũng không nghe rõ.
Ninh Tri Hằng đến đúng lúc, anh ta vốn dĩ là đến tìm Diệp Linh Ngân vừa vặn thấy cửa thư phòng mở ra, Hoắc Cẩn Hành dẫn đầu đi ra.
“Anh.” Diệp Linh Ngân lập tức lên đón.
Anh!
Làn điệu quen thuộc này làm Ninh Tri Hằng đột nhiên dừng chân lại.
Hoá ra tiếng gọi anh ngọt ngào kia không phải đang gọi anh ta mà là Hoắc Cẩn Hành?
Mẹ nó!
Hoá ra là anh ta tự mình đa tình.
Yêu đương với em gái anh ta thì thôi đi đến thân phận “anh” cũng bị cướp đi, trách không được anh ta thấy Hoắc Cẩn Hành là tức giận.
Trong lòng nghẹn muốn chết cũng không có không biết điều đi lên trên.
Bây giờ vội vàng chen vào lại chọc người ghét bỏ.
Ninh Tri Hằng xoay người rời đi, đi ngang qua chỗ rẽ đột nhiên thay đổi phương hướng.
Anh em của anh ta không phải đang ở nhà hay sao, bây giờ qua nói tình hình thực tế của Trì Khuynh lại có thể tạo thành một nhóm anh em cùng cảnh ngộ.
So với trước thì tâm tình Diệp Linh Ngân bay lên thẳng tắp: “Làm sao hôm nay anh lại đến đây?”
“Không phải em nói muốn có người ở cạnh à?”
“Em chỉ là làm nũng thôi.” Cô không thừa nhận.
“Ừm, làm nũng thôi.” Bất cứ chỗ nào thời gian nào cũng làm nũng với anh cố tình anh lại liên tiếp coi là thật.
Nghe lời trêu chọc quen thuộc của anh, Diệp Linh Ngân bắt lấy tay anh nghịch ngợm hỏi: “Cho nên anh đến làm gì?”
Mặt Hoắc Cẩn Hành không đổi sắc nói: “Em nhận lại nhà họ Ninh anh tự nhiên cũng nên đến bái phỏng người thân của em một chút.”
“Vậy anh còn đi không?”
“Còn phải xem tình huống.” Tất cả phải xem thái độ của nhà họ Ninh.
“Hay là em cùng anh trở về nhé?”
Nghe thấy câu nói đó cậu Ninh đi đến từ phía sau thay đổi chủ ý ngay lập tức, sau người thu dọn phòng cho khách giữ Hoắc Cẩn Hành lại.
Tiệc tối đại đoàn viên nhà họ Ninh mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Ninh lão gia tử là vui vẻ nhất, ông ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều chỉ thấy cháu ngoại và cháu rể xứng đôi nên trên mặt mang theo nụ cười hiền từ.
Cậu Ninh và mợ Ninh giữ lại thái độ, Ninh Tri Hằng và Trì Khuynh coi người mới đến là cái đinh trong mắt.
Làm người khác ngoài ý muốn chính là Diệp Linh Ngân, ánh mắt của cô dường như đều đặt trên người Hoắc Cẩn Hành, cả người đều hoạt bát hơn không ít, trong bữa tiệc gọi cậu mợ đến Ninh Tri Hằng cô cũng gọi vài tiếng anh họ.
Ninh Tri Hằng thật sự cao hứng như nghĩ tất cả những biến hoá đều là do Hoắc Cẩn Hành đến, vẫn cứ khó chịu.
Anh ta lén quan sát người anh em bên cạnh, Trì Khuynh ngày xưa hiểu chuyện trò chuyện cả đêm lại không nói gì.
Sau cơm tối Diệp Linh Ngân ngồi với ông ngoại một lúc, lão gia tử tò mò về cháu rể vậy mà Hoắc Cẩn Hành lại buông người xuống đáp lại mỗi vấn đề.
“Ngân Ngân à, cháu đi chơi trước đi, ông muốn nói mấy câu với cháu rể.”
Ông ngoại có việc muốn nói chuyện đơn độc, Diệp Linh Ngân cùng Hoắc Cẩn Hành liếc nhìn nhau một cái rồi đứng dậy rời đi.
Đi ra từ ban công Diệp Linh Ngân gặp được Trì Khuynh.
Hai ngày nay gặp nhiều biết quan hệ của anh ta và nhà họ Ninh mật thiết nên không cần giả vờ khách sáo mà trực tiếp đi qua.
“Anh ta là sao?” Một âm thanh truyền vào bên tai kéo tinh thần cô lại: “Anh ta là người rất quan trọng trong miệng em khi phỏng vấn đấy sao?”
Diệp Linh Ngân dừng bước chân lại quay đầu hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
“Chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.”
Gặp được nhau quá muộn vĩnh viễn không thể vượt qua được thời gian.
Nhìn dung nhan mỹ lệ của cô gái lòng Trì Khuynh ẩn ẩn đau: “Em còn chưa hiểu biết nhiều người hơn đã sớm quyết định phó thác chung thân cho người, tương lai hối hận thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không có người nào tốt hơn anh ấy.” Cô lắc đầu, trong lúc hoảng hốt lâm vào hồi ức: “Diệp Linh Ngân bây giờ mọi người nhìn thấy là sau khi trải qua sự mài giũa của thời gian, trải qua trưởng thành; nhưng anh ấy lúc ban đầu mang đi cũng chỉ là một kẻ ăn xin không hề có giá trị.”
Cô cũng không biết đời này của mình gặp đại vận gì, có thể gặp được người thần tiên như vậy trong hiểm cảnh. Cho dù là Diệp Linh Ngân hiện tại cũng không có dũng khí nói gặp được người thứ hai như vậy.
Không biết lão gia tử nói gì với Hoắc Cẩn Hành, không lâu sau thì y tá đưa ông ấy quay về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Linh Ngân ngồi xổm xuống thì Hoắc Cẩn Hành ra đến nơi, vừa thấy thời gian mới giờ lập tức nổi lên hứng thú: “Bây giờ thời gian còn sớm hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
Lần trước cô đến Ninh Thành là vào tháng , cô đang đóng phim Hoắc Cẩn Hành đi đến ăn sinh nhật cùng cô.
Bầu không khí mùa hạ của Ninh Thành hoàn toàn bất đồng với không khí mùa đông, đám người và dòng xe như nước chảy làm cả thành phố tràn ngập sức sống.
Điều không thay đổi chính là cô lại gặp được ông lão bán đường hồ lô ở bên đường.
Diệp Linh Ngân nhìn một cái ý bảo Hoắc Cẩn Hành thay cô thanh toán tiền.
Lần trước hỏi anh vì sao lại cho cô ăn đường hồ lô, anh trả lời: “Hôm nay là ngoại lệ” bởi vì đó là sinh nhật cô.
“Lần này vì sao anh lại cho em ăn?”
“Bạn gái có thể ăn.”
Không thể nghĩ đến bạn gái còn có phúc lợi như vậy, cô cầm đường hồ lô tràn đầy đắc ý: “Vậy anh giúp em chống đỡ?”
Lịch sử tái hiện Diệp Linh Ngân tránh trong lồng ngực anh kéo khẩu trang xuống cắn miếng đường hồ lô tiếp theo.
Đút vào trong miệng anh.
Hoắc Cẩn Hành không thích đồ ngọt nhíu mày trong nháy mắt.
Diệp Linh Ngân chưa cho anh cơ hội đổi ý bám vào tay anh không buông để ở bên môi cho đến khi anh nuốt xuống.
Đèn đường chiếu vào trên người anh, hai chiếc cúc áo anh cởi bỏ do nóng bức đối xứng ở hai sườn trái phải lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ.
Diệp Linh Ngân bất động thanh sắc thèm thuồng.
Vì vậy ra vẻ tùy ý nói: “Hai ngày nay anh ở đâu? Em đến xem một cái.”
Hoắc Cẩn Hành lựa chọn khách sạn cách đó không xa, đi bộ cũng có thể đến.
Dọc theo đường đi này Diệp Linh Ngân đều đang suy nghĩ.
Lần trước sau khi bị anh trêu chọc làm đệ tử tốt cô lập tức bảo Hứa Tri n gửi video dạy học tiến giai còn chưa có cơ hội thực hành.
Đợi chút nữa thì nên bắt đầu tìm về từ nơi nào đây?
Muốn những người giống như Hoắc Cẩn Hành thì đột nhiên không kịp phòng ngừa mới có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Diệp Linh Ngân không cho rằng mình sẽ thua, trước kia là không có kinh nghiệm nhưng cô vô cùng tự tin về năng lực học tập của mình.
“Tích…”
Hoắc Cẩn Hành dùng thẻ mở cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Phòng mở điện anh lập tức đi về phía trước, Diệp Linh Ngân đóng cửa phòng, tháo khẩu trang lột miếng xâu đường hồ lô định cắn viên tiếp theo.
Quai hàm phồng lên, khoang miệng tràn đầy mùi vị ngọt ngấy, cô tặc cười hai tiếng hô với bóng dáng kia: “Hoắc Cẩn Hành.”
“Ừm?” Hoắc Cẩn Hành xoay người theo bản năng, bị người nâng khuôn mặt cưỡng bách cúi đầu.
Rất anh anh đã phản ứng lại, trò đùa dai của cô gái nhỏ nhất định phải bắt anh ăn đường.
Đôi tay Hoắc Cẩn Hành nắm lấy hai cánh tay cô định kéo ra cũng không thành công, vị thơm ngọt dần dần tan ra trong khoang miệng, tư thế thay đổi.
Từ gương mặt dịch xuống bên gáy, từ trong lòng sinh ra một mảnh tê dại làm cho cô nắm chặt xâu đường hồ lô trong tay.
Hôm tay cô mặc áo ngắn tay, khi nhấc cánh tay lên lộ ra một chút eo thon nhỏ trắng nõn.
Thông suốt.
Tiếng hít thở trầm trọng đan chéo nhau, anh nhẹ nhàng mút đột nhiên ôm người lên cao.
Sợi tóc rơi vào trên cổ vai anh, xâu đường hồ lô trong tay Diệp Linh Ngân còn dư lại rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng vang.
“Được rồi.” Tiếng động kéo lý trí về, Hoắc Cẩn Hành buông cô xuống, nhắc mình một vừa hai phải.
Cô gái nếm được ngon ngọt làm sao có thể chịu thoả mãn, mang khuôn mặt nóng bỏng thở hổn hển oán giận: “Làm sao anh lại dừng, anh có được hay không hả?”
Trải qua vài lần trước cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, rất nóng lòng muốn thử với thể nghiệm mới lạ. Dong dong dài dài phải chờ đến khi nào mới có thể tốt nghiệp.
“Không cần nói lung tung.” Hoắc Cẩn Hành vỗ nhẹ đầu cô, banh hàm dưới, nhẫn nại nói: “Nơi này không có đồ bảo vệ em.”
Tròng mắt đảo quanh, Diệp Linh Ngân cầm thái độ hoài nghi với anh: “Phòng không phải là có cái kia hay sao?”
Trằn trọc các nơi nên cô thường xuyên nhìn thấy hàng dự trữ ở các phòng mình dừng chân.
Đối phương mỗi tiếng nói mỗi cử động đều câu lấy anh, khiêu chiến kiên nhẫn của anh. Hoắc Cẩn Hành khẽ nhúc nhích trong cổ họng, thấp giọng đáp: “Không thích hợp.”
Tầm mắt Diệp Linh Ngân dời xuống dưới.
Không thích hợp?
Lớn hay là nhỏ?