Có một truyền thuyết mà không phải ai cũng biết, bởi có lẽ nó đã được giấu đi bởi những con người có dòng máu được con người cho là dơ bẩn- dòng máu của yêu quái. Truyền thuyết đó kể rằng, khi con người tiến hóa từ vượn cổ, để có thể công bằng, thượng đế đã chọn ra mỗi loài vật sẽ có khoảng một trăm con vật được tiến hóa như con người. Nhưng do khác loài và số lượng ít ỏi, những con vật đó sau khi tiến hóa luôn bị con người nhìn với con mắt khinh sợ đến mức chỉ muốn giết hết họ. Vì vậy một số loài quá yếu nên sau vài trăm năm sau liền bị tuyệt chủng, cũng nhờ đó thượng đế cho phép các con yêu quái còn lại có thể tu luyện pháp thuật. Trong thời gian vài trăm năm đó, cũng có xuất hiện những tình yêu chớm nở giữa yêu quái và con người. Từ đó, dòng máu yêu quái được lưu truyền qua từng thế hệ con người. Còn những con yêu quái còn lại đều bị xã hội con người dùng quỷ kế truy lùng, tiêu diệt. Nhưng cũng nhờ dòng máu lưu truyền đó, cứ cách năm trăm năm những dòng họ có quan hệ với yêu quái trước đây thì đều sinh ra một bán yêu. Những bán yêu đó đều được cung phụng như một vị thần và được dấu đi không cho ai biết, càng về sau điều này được mọi người đưa vào lãng quên. Cứ như vậy dòng máu cứ lưu truyền bí mật đến bây giờ.
~ Thế kỉ , năm ~
- Tiểu Nhan, con còn ngủ đến bao giờ nữa? mau dậy ăn sáng rồi còn đi học nữa biết không hả?
- Con biết rồi, mẹ không cần phải quá lo cho con đâu, con lớn rồi.
Trong một căn phòng, một cô gái đang ngồi trên giường trong trạng thái ngái ngủ. Cô gái đó mang một đôi mắt có lòng trong màu xanh lá nhạt xung quanh là viền đen rõ ràng, bên ngoài là là màu trắng nhìn thoáng qua đúng là dọa người. Mái tóc trắng dày và dài đến đùi, làn da trắng bóc, đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu tay chân thon nhỏ. Hiện tại đang mặc một chiếc áo dài quá mông màu trắng muốt được mặc như một bộ váy đi ngủ. Cô gái đó là - Hàn Nhan Nhan một con người có dòng máu từ thiên nga tiến hóa. Khi sinh ra cô cũng chỉ là cô bé bình thường. Nhưng khi lớn lên cô mới có những dấu hiệu bất thường. Điều này chỉ mình cô biết vì có một thời điểm lúc cô định nói với ba mẹ thì liền bị ngất xỉu. Trong thời gian bị ngất, cô gặp được một người phụ nữ, trong trí nhớ cô chỉ biết là người đó rất đẹp nhưng không thể nhớ rõ mặt người đó. Người phụ nữ đó kể cho cô nghe một truyền thuyết về quái vật tiến hóa và dặn cô không được nói cho ai biết về bản thân nếu không tính mạng khó giữ. Người đó đưa cho cô một chiếc túi nhỏ và nói nó có không gian rất rộng có chứa một số sách pháp thuật và cô có thể dùng nó để đựng đồ, cuối cùng trước khi đi người đó để lại cho cô một câu: " Sau này dù có chuyện gì xảy ra con nhất định phải tin rằng con luôn có ta ở bên cạnh". Cũng nhờ câu nói đó cô mới dũng cảm vượt qua khó khăn khi luyện pháp thuật đến hiện giờ. Bây giờ cô đã tuổi, mọi biến đổi đều đã trở nên rõ ràng từ đôi mắt xanh đặc biệt, mái tóc dài màu trắng, đôi cánh trắng muốt xinh đẹp. Nhưng do có pháp thuật, Hà Nhan Nhan mới có thể che dấu chúng đi.
Hiện tại Hà Nhan Nhan lầm bầm đọc thần chú:" Chi ki chi wa thân thể con người, biến!!!" vậy là một làn gió màu trắng nổi lên vây quanh cô, đến khi khói tan đi mắt và tóc cô đã trở thành màu đen, làn da cũng trở nên hơi sạm màu. Như thường lệ, cô nhanh chóng mặc đồng phục trường, đi đôi giày adidas màu trắng, cột cố định mái tóc lên cao rồi khoác ba lô màu trắng lên nhìn cô hiện tại không khác nữ sinh bình thường. Cô nhanh nhẹn bước xuống nhà:
- Ba mẹ, em trai chào buổi sáng!!!
- Chào buổi sáng con gái!
- Chào buổi sáng, chúc chị có buổi sáng tốt lành!!
Đây là gia đình hiện tại của cô, họ không hề biết cô có dòng máu yêu quái và yêu thương cô như một đứa con gái thực sự. Cũng may lần đó không nói ra... nếu không... cô chỉ sợ cô không thể giữ được hơi ấm mà mọi người mang đến cho cô nữa. Nghĩ đến đây cô liền mỉm cười hạnh phúc, nhìn về phía bố mẹ rồi đến đứa em trai này của cô, đúng là khiến dòng máu yêu quái của cô dù có lạnh lẽo cũng cảm thấy ấm áp. Hà Nhan Nhan nhanh chóng ăn bữa sáng của mình rồi lanh lẹ đi đến trường bằng chiếc xe đạp điện màu trắng bạc.
Ngôi trường cô học là một ngôi trường đứng đầu của huyện về điểm đầu vào cùng chất lượng. Cô đang học ở lớp A thuộc một trong số lớp chọn xuất sắc của trường, nhưng hiện tại cô chỉ thuộc diện học lực khá của lớp mà thôi. Cuộc sống ở trường đối với cô là một điều vô cùng tuyệt vời nếu như...
- Nhan Nhan yêu dấu!!! em đến rồi sao??? anh nhớ em đến phát điên được ý...
Một chàng trai không biết chui từ đâu ra ôm chầm lấy cô. Cmn, Hà Nhân Nhãn thầm chửi trong lòng. Đây chính là lí do khiến cô đến trường có chút e ngại. Anh chàng này là Dương Lại Viên- một tiền bối có vẻ ngoài điển trai, bắt mắt và cũng là bác sĩ trong trường cô, năm nay tuổi. Anh chàng họ Dương này cũng là một người mang dòng máu quái vật đó là một... con chó, không sai chính xác là một con chó không hơn không kém. Cứ thử nhìn cách anh ta biểu hiện khi gặp cô mà xem, lúc thì quấn quýt không rời lúc lại dụi dụi vào người cô như là một tên biến thái. Cũng may lúc nào cô cũng thầm nhủ rằng:" Đây chỉ là một chó, chỉ là một con chó!!!" nếu không cô sẽ biến tên này thành "thái giám".
- Tiền bối người tránh xa em ra kinh quá!!!- Nhan Nhan vừa nói vừa lấy tay đẩy đối phương ra. Bỗng nhiên đối tượng sững người lại cùng hiệu ứng sét đánh ngang tai, mắt rưng rưng người quay phắt lại, ngồi một góc vẽ vòng tròn miệng lẩm bẩm:
- Nhan Nhan bảo anh là kinh tởm, Nhan Nhan không thích anh nữa, Nhan Nhan không cần anh nữa! @$%...
Thấy cảnh tượng này Nhan Nhan xuất hiện ba vạch đen cùng con quạ bay ngang qua đầu. Trong lòng cảm thấy tội lỗi nâng lên, lòng thương trắc ẩn đối với động vật có lông phát tác vội vã đi tới xoa xoa đầu Dương Lại Viên nói:
- Em đâu nói anh kinh tởm? em chỉ lỡ miệng một chút thôi, thực ra Viên Viên rất dễ thương mà!!!
- Thật không?- Nghe thấy cô nói xong Dương Lại Viên quay đầu lại nhìn cô đầy chờ mong.
- Thật mà!!!- Nhan Nhan mỉm cười dịu dàng nói. Còn Dương Lại Viên vui sướng ôm chầm lấy chân cô mà dụi dụi. Nhan Nhan cũng không phản kháng mà cố lãnh hết những ánh mắt kì dị của mọi người ném tới. Trong lòng gào thét:" Có ai cứu tôi thoát khỏi con chó này đi....."