Sao đều còn giữ lại thế này? La Nhất Hải hỏi, anh tưởng rằng cậu vứt cả rồi chứ?
Mỗi lần mua thêm món gì, trong mười món Nhạc Nguy Nhiên dùng được một món đã khá lắm rồi, La Nhất Hải hết cách, sau này liền đưa thêm tiền tiêu vặt, để cậu ta tự mua lấy.
Nhạc Nguy Nhiên đè chặt ngăn kéo, đem quần áo trên tay La Nhất Hải nhét đại vào trong tủ áo, đóng lại, đẩy người xuống dưới. La Nhất Hải dừng đó bất động, hỏi: “Nguy Nhiên, anh cứ luôn muốn hỏi, cậu là ghét La gia, hay là chỉ ghét mình anh?”
Nhạc Nguy Nhiên có hơi kinh ngạc, nói không có. La Nhất Hải nói thế này còn bảo không có? Đồ vật của La gia chẳng động lấy một chút. Ban đầu anh còn cảm thấy cậu mới đến chưa quen, nhưng cũng không đến nỗi tám năm cũng không quen chứ, là bởi vì anh đưa, cho nên không muốn dùng phải không?
Nhạc Nguy Nhiên há hốc mồm, lần đầu tiên căng thẳng đến đổ mồ hôi. Cậu ta lắp bắp nói: “Tôi không có ghét La gia, cũng không có ghét anh, chỉ là, chỉ là –”
La Nhất Hải nhìn cậu ta chằm chặp, đợi một đáp án.
Nhạc Nguy Nhiên tìm không ra được lý do thích hợp, cắn răng lấy La Tam Giang ra làm bia đỡ đạn. Cậu ta nói: “Anh cứ mua đồ y chang của La Tam Giang, cậu ta xanh dương tôi xanh lá, cậu ta đen tôi trắng, tôi không muốn mặc đồ giống đồ cặp với cậu ta!”
La Nhất Hải cứng họng: “Là bởi vì thế? Cậu với La Tam Giang chỉ hơn kém nhau hai tháng, thời trung học vóc dáng cũng xấp xỉ nhau, anh chỉ nghĩ là tiện thôi.”
Nhạc Nguy Nhiên lại nói: “Tôi cũng không thích hình hoạt họa! Đã lên cao trung rồi mà còn không phải cá voi nhỏ thì cũng là khủng long nhí! Tôi có phải La Tiểu Hồ đâu!”
La Nhất Hải nhìn cậu ta nửa ngày, mím môi: “Vậy cậu phải nói với anh chứ.”
Nhạc Nguy Nhiên: “Không nói, tôi đâu có nhiều chuyện như vậy.”
La Nhất Hải: “Không thích cậu còn giữ lại?”
Nhạc Nguy Nhiên: “Giữ lại bán lấy tiền có được không, hỏi nhiều thế.”
La Nhất Hải thở dài: “Thằng bé như cậu thật là, thật là, ài.”
Ài cả nửa ngày, lại chợt bật cười. Một tay che mắt, cười đến ứa nước mắt, hít mũi, nói cá voi nhỏ hay mà, anh thích cực. Vừa nói vừa tính xuống lầu, bị Nhạc Nguy Nhiên túm lấy cổ tay, lộ ra viền mắt hơi đỏ.
Người nhiêu đó tuổi bị người ta nhìn thấy rơi nước mắt, khiến La Nhất Hải vừa ngượng vừa xấu hổ, vừa cuống quýt lau đi vừa giải thích rằng: “Bất chợt thả lỏng rồi thì – Ài đừng nhìn nữa, thật ngượng.”
Hồi ở La gia là người ít thân với mình nhất, hiện tại lại trở thành người duy nhất có thể dựa dẫm. La Nhất Hải cứ cho rằng chính mình đơn phương biến Nhạc Nguy Nhiên thành đối tượng chia sẻ bí mật của mình, lại bởi vì tính khí cùng thái độ không thể đoán được của đối phương mà thần kinh cứ luôn căng thẳng, không biết bản thân anh liệu có phải đã trở thành món nợ ơn nghĩa phiền phức của Nhạc Nguy Nhiên hay không.
Lão đại La gia sống năm trên đời, chưa từng trở thành kẻ liên lụy người khác.
Cũng may, hiện tại xem ra, hình như cũng không phiền phức đến thế.
Cũng may cũng may.
La Nhất Hải cười khan hai tiếng đi xuống dưới lầu, đi được nửa thì chợt nghe một tiếng “bốp” cực lớn. Chạy lên lại phát hiện Nhạc Nguy Nhiên đang ôm đầu ngồi sụp dưới đất, đau đến hà hơi liên tục.
Không cẩn thận đụng phải tủ áo, Nhạc Nguy Nhiên khàn giọng nói.
La Nhất Hải gỡ tay cậu ta ra nhìn, đụng đến đỏ cả một mảng, một lúc sau nhất định sẽ sưng lên. Anh nhanh chóng lấy cục đá bỏ trong túi nhựa, bọc trong khăn áp lên đầu Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên ngồi xuống mép giường, ngửa đầu không cử động. Vừa để La Nhất Hải chườm đá, vừa nhìn anh nhíu mày nói thế này đau lắm đây.
Trước nay tôi chưa từng ghét anh. Nhạc Nguy Nhiên khẽ giọng nói, tôi chỉ là, không biết nên nói chuyện với anh thế nào.
La Nhất Hải hỏi: “Anh đáng sợ thế à?” Nhạc Nguy Nhiên lắc đầu, không, là tôi không muốn bị anh xem thành em trai. Cậu ta vươn tay nắm lấy khăn, cũng nắm lấy tay La Nhất Hải, nói: “Tôi không phải em trai của anh.”
La Nhất Hải gật gật đầu, ừ, anh biết.
Nhạc Nguy Nhiên lại lắc đầu, anh không biết. Tôi muốn nói với anh là: ở chỗ tôi anh có thể nghỉ ngơi một chút, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc làm anh trai người khác nữa. Anh có thể chăm sóc người khác, nhưng tôi có thể chăm sóc cho anh.