La Nhất Hải thích nghe nhạc, có ca sĩ đặc biệt yêu thích, album mua không sót cái nào.
Sau khi La Nhị Hà lên đại học rời khỏi nhà, mấy đứa còn lại cũng đã lớn, thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều lên. Thỉnh thoảng khi mở cửa phòng, Nhạc Nguy Nhiên có thể nhìn thấy La Nhất Hải gối một cái đệm dựa, nằm trên sofa sưởi nắng, tai nghe nhét trong tai, sưởi nắng một hồi không biết thiếp đi tự lúc nào.
Nhạc Nguy Nhiên sẽ rón rén nghe xem anh đang nghe bài gì, rồi cùng anh nghe một hồi. Chỉnh âm lượng nhỏ lại, ngắm nhìn anh hồi lâu, cho đến khi anh bị La Tam Giang hoặc La Tiểu Hồ đánh thức.
Đại học chọn ngôi trường ở bản địa, không có nguyên do đặc biệt gì, chỉ bởi không rời xa La Nhất Hải. Ngày hôm cầm được thư thông báo trúng tuyển, nghe La Nhất Hải vô cùng kiêu ngạo mà khoe khoang với hàng xóm: “Nguy Nhiên của chúng tôi vượt điểm chuẩn cả mấy chục điểm đó!”
Nhạc Nguy Nhiên mặt không biến sắc mà trong lòng thì hò reo đắc ý — Vì mình trở thành niềm kiêu hãnh của La Nhất Hải.
Vốn tưởng rằng bí mật này sẽ không ai phát hiện, nhưng một ngày nào đó, lại bị La Tiểu Hồ một lời nói toạc.
Từ cửa sổ phòng mình, Nhạc Nguy Nhiên đưa mắt tiễn La Nhất Hải ra khỏi nhà đi hẹn hò với bạn gái, La Tiểu Hồ lấy cớ là chỉ bài nên ở trong phòng Ngạc Nguy Nhiên làm bài tập trực tiếp đặt nghi vấn: “Anh thích anh cả của tôi hả?”
La Tiểu Hồ năm đó mới chỉ , là học sinh sơ trung.
Tay đang xoay bút, thậm chí cũng chẳng nhìn cậu, bộ dạng hời hợt, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Nhạc Nguy Nhiên không nói gì, cậu không rõ mục đích của La Tiểu Hồ, cũng không nghĩ mình bại lộ sớm như vậy.
La Tiểu Hồ thông minh lại trưởng thành sớm, ở trước mặt và sau lưng La Nhất Hải là hai bộ mặt, ngoại trừ bản thân La Nhất Hải, thì cả nhà đều biết – Hoặc là nói, La Nhất Hải biết nhưng không quan tâm chuyện này.
“Bỏ cuộc đi, anh không có cơ hội đâu.” La Tiểu Hồ nói, ngẩng mặt nhìn Nhạc Nguy Nhiên, “Anh không phải là nên hỏi tôi làm sao nhìn ra sao? Biểu hiện của anh quá mức rõ ràng, có ngốc mới không nhìn ra được.”
Vậy La gia ngoại trừ cậu, còn lại đều là kẻ ngốc.
Nhìn thấy bộ dạng cau mày của Nhạc Nguy Nhiên, La Tiểu Hồ bật cười, nụ cười vô cùng tự tin: “Người sẽ cùng với anh cả chỉ có tôi thôi – Bất kể tương lai anh ấy có kết hôn sinh con hay không, người em trai nhỏ nhất là tôi đây sẽ ở chung với anh ấy đến cuối cùng.”
Nhạc Nguy Nhiên bỗng nhiên hiểu ra tại sao La Tiểu Hồ lại nhìn thấu được tâm tư của cậu, bởi vì hai người giống nhau.
Đều ôm ấp thứ tình cảm không thể nói với La Nhất Hải trong lòng.
La Tiểu Hồ xoay ghế về phía Nhạc Nguy Nhiên, cười đến trong sáng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại không hề giống một đứa con nít, “Khuyên anh nén trong lòng đừng nói ra, nếu cứ muốn chọc thủng bí mật khiến cho anh cả tôi cảm thấy phiền não, tôi sẽ không tha cho anh đâu – Anh Nguy Nhiên.”
Nhạc Nguy Nhiên không muốn truy vấn La Tiểu Hồ sẽ không buông tha cậu như thế nào, không phải là vì sợ, mà vốn là không muốn – Chuyện sẽ làm tổn thương La Nhất Hải, cậu sẽ không làm.
Nhạc Nguy Nhiên nói: “Nhưng cậu mãi mãi chỉ có thể làm em trai anh ấy.”
La Tiểu Hồ dường như đã nghĩ đến chuyện này từ sớm, nó cũng không quan tâm lắm, “Em trai thì em trai, bởi vì là em trai, nên tôi mới có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên cạnh anh ấy đấy.”
“Đó gọi là vạn bất đắc dĩ.” Nhạc Nguy Nhiên cười cười, nói, “Cho nên tôi mới không làm em trai của anh ấy.”
Trước khi rời khỏi La gia, Nhạc Nguy Nhiên và La Tiểu Hồ vẫn luôn duy trì một mối quan hệ kỳ diệu vừa là kẻ địch vừa là đồng minh: Từ đó, đề tài duy nhất của hai người chỉ có mỗi La Nhất Hải, và dề phòng đối phương tiếp cận La Nhất Hải.
Sau khi Nhạc Tuyển Hoa và La phụ ly hôn, Nhạc Nguy Nhiên cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cơ hội để lần nữa liên lạc lại với La Nhất Hải. Cậu phải nhanh chóng trở thành một người trưởng thành càng thành thục, càng đáng tin cậy hơn nữa – Không có cơ hội, thế thì cứ tạo cơ hội.
Cậu đợi được khi La Nhất Hải bán xưởng đường, nhưng không ngờ rằng, cũng đợi được khối u của La Nhất Hải.
Đã từng nghĩ rằng thời gian còn rất lâu rất dài, bất thình lình, lại bị hai chữ “ung thư” nuốt tọng chẳng còn lại mấy.
Cậu rất sợ, còn hãi sợ hơn cả La Nhất Hải.
Sợ mình không còn có thể nhìn thấy La Nhất Hải nữa, sợ mình chưa thể hồi báo dầu chỉ một chút xíu tình yêu thương và quan tâm, thì đã mất anh.
Nhưng cậu cũng không muốn dọa La Nhất Hải, một người đàn ông thẳng tưng quen bạn gái đến tám năm, gần như đã nói đến chuyện cưới gả, một người anh trai rõ ràng xem mình như một đứa em trai không cùng họ, cậu hầu như có thể xác định La Nhất Hải sẽ có phản ứng gì.
Không biết đã bao nhiêu lần lưỡng lự một cách bất đắc dĩ giữa bày tỏ và kiềm chế, vất vả lắm mới khiến anh coi mình như người bạn có thể dựa dẫm được, nhưng lại đợi đến sự hiểu lầm “Có phải là cậu thích Tiểu Hồ không”.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, còn hiểu lầm cậu thích con nít.
Nhạc Nguy Nhiên cảm thấy sự kiềm chế của mình bị chó ăn mất rồi.
“La Nhất Hải, anh nghe cho rõ đây –“ Nhạc Nguy Nhiên nói:
“Tôi thích anh, thích trọn năm rồi.”