Sau khi bên nhau, lần đầu tiên Nhạc Nguy Nhiên lên tiếng nói “Về nhà tôi đi”, đã là chuyện của một tháng sau.
La Nhất Hải hơi nhíu mày, nhưng cũng không từ chối. Nhạc Nguy Nhiên bèn không kềm được mà nghĩ: Có lẽ La Nhất Hải cũng chẳng mấy bằng lòng có quan hệ với người đồng giới, chẳng qua chỉ bởi vì mềm lòng, không nhẫn tâm thấy mình thất vọng mà thôi.
Đối mặt với câu tỏ tình của mình cũng phải suy nghĩ hơn cả tháng, thử cái này thử cái nọ, nếu như không phải gặp phải Nhạc Nguy Nhiên đi hẹn nên bị kích động, có khả năng còn kéo thêm vài ngày. Cho nên Nhạc Nguy Nhiên tạm thời không dám tiến thêm một bước. Tuy rằng không ở chung, nhưng dường như ngày nào cũng gặp mặt, đóng cửa lại ôm ôm hôn hôn vẫn là có thể.
Về nhà làm cơm ăn cơm, thu dọn xong xuôi cũng đã hơn mười giờ.
Nhạc Nguy Nhiên nhìn bộ dạng mơ màng buồn ngủ của La Nhất Hải, nhủ bụng thôi bỏ đi, hôm sau lại nói. Cậu hôn lên má La Nhất Hải, bảo anh vào phòng mà ngủ, cũng đã thu dọn xong cả rồi. La Nhất Hải đứng dậy rửa mặt chải răng, tiến vào căn phòng trước kia anh từng ngủ.
Qua một hồi, lại bước ra. Hỏi cậu: Cậu không ngủ à?
Nhạc Nguy Nhiên nhìn máy tính trong tay, nói trễ chút nữa, La Nhất Hải hỏi trễ thế nào, Nhạc Nguy Nhiên nói không có chuyện gì anh ngủ trước đi, tôi không thức đêm đâu. La Nhất Hải lại hỏi cậu lên lầu ngủ hả? Nhạc Nguy Nhiên nói không thế thì sao?
La Nhất Hải thở dài một hơi: “Nguy Nhiên, anh tưởng là giữa người thành niên nói “đến nhà tôi đi”, trước nay không chỉ dừng lại ở ý trên mặt chữ.”
Trong óc Nhạc Nguy Nhiên có ánh lửa lóe lên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Con mẹ nó cậu tất nhiên cũng không chỉ là cái ý này mà.
La Nhất Hải lại nhíu mày: “Một tháng cậu mới mời anh, anh tưởng là cậu đã chuẩn bị xong hết rồi, kết quả là cậu dự tính xem biểu đồ với anh à?”
Nhạc Nguy Nhiên ra sức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi tưởng anh –”
Cậu tưởng cái gì? La Nhất Hải nói, phương diện này… cho dù là tri thức lý thuyết anh cũng không có đâu, anh vẫn luôn đợi cậu mà.
Nhạc Nguy Nhiên đóng máy tính lại.
Ngày hôm sau Nhạc Nguy Nhiên dậy rất sớm, La Nhất Hải vẫn còn ngủ. Cậu bèn chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ mải miết, nhìn không sao cho đủ.
Cậu từng làm nũng với La Nhất Hải rằng “Anh để tôi đợi lâu lắm rồi.” La Nhất Hải nói “Anh không muốn phụ lòng năm của cậu, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ.” Cậu hỏi nghĩ kỹ thế nào, La Nhất Hải cười cười, nói suy nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ thông suốt cũng chỉ trong một chớp mắt, chính là anh không muốn cậu ở chung với người khác.
Nhạc Nguy Nhiên nói vậy biết sớm thì tôi đã sớm –
La Nhất Hải nói dầu có sớm hơn cũng vô dụng, thế thì anh ngay cả phiền não cũng không cần phiền nữa. Nói xong vỗ đầu cậu một cái: “Cậu làm nhiều chuyện dư thừa như thế, sau này không được thăm dò anh.”
La Nhất Hải làm việc luôn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Đối với đám em trai em gái là thế, đối với xưởng đường của cha mẹ cũng thế, mà đối với mình cũng vậy.
Cậu hôn lên trán La Nhất Hải, La Nhất Hải vừa vặn tỉnh lại, híp mắt sờ trúng mặt cậu nhéo một cái: Chào.
Nhạc Nguy Nhiên hỏi: Có đau không? La Nhất Hải lắc lắc đầu, lại bẹt miệng: Cũng không thoải mái lắm. Nhạc Nguy Nhiên lập tức ôm lấy anh ra sức siết vào lòng, siết cho La Nhất Hải thở không được, nghe cậu ở bên tai thật nhỏ thật nhỏ nói rằng: Xin lỗi…
La Nhất Hải kềm không được mà bật cười, xoay gương mặt tuấn tú trên gối kia qua, sờ sờ: Không sao cả, chúng ta có nhiều thời gian mà.
— HẾT —