Hôm nay, Lâm Mộ Thiên đến Diệp gia làm khách. Người tiếp đãi anh là Diệp Nam Sơn - đại thiếu gia nhà họ Diệp, anh trai của Diệp Vân Nhu và Diệp Vân Sam. Quan hệ của hai gia đình Diệp gia và Lâm gia vốn rất tốt. Từ khi còn nhỏ, anh đã chơi với ba anh em họ. Diệp Nam Sơn cùng tuổi với anh nên hai người nhanh chóng trở thành bạn bè. Diệp Vân Nhu dịu ngoan, yếu ớt thì ngay lập tức kích phát lòng muốn bảo vệ của anh, rồi dần dần trở thành tình yêu. Chỉ có Diệp Vân Sam...
Lâm Mộ Thiên cười khổ, không hiểu sao dạo này anh lại hay nghĩ đến cô, nghĩ đến thời thơ ấu của bốn người bọn họ. Không dùng thái độ chán ghét với cô để đánh giá mọi việc, anh nhận ra, những lỗi lầm cô gây nên đều có một phần nguyên nhân do bọn họ. Bọn họ có tư cách trách cô sao, trong khi bọn họ luôn cố ý vô tình bỏ quên cô. Cho dù cô làm sai, cho dù cô buông thả, bọn họ vẫn cứ mặc kệ. Nghĩ đến đây, Lâm Mộ Thiên đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với thư kí của mình mấy hôm trước.
.
.
.
.
.
.
- Sao cơ ạ?
Nữ thư kí kinh ngạc hỏi lại. Lâm Mộ Thiên mất tự nhiên khụ một tiếng:
- Tôi hỏi, nếu có một cô gái ban đầu rất ghét mình, sau khi được mình cứu trong một tai nạn thì đột nhiên bám dính lấy mình. Vậy là sao?
Nữ thư kí không ngờ tổng giám đốc gọi cô vào là để hỏi một vấn đề như vậy. Cũng không trách cô kinh ngạc đến mức khiến ông chủ của mình phải hỏi lại thêm một lần nữa.
- À, cái này... chắc là cô ấy thích người đó.
Nữ thư kí hàm hồ nói. Cô vừa nghe là biết tổng giám đốc đang nói về chính bản thân mình. Chuyện nhạy cảm như vậy, cô không dám nói bừa đâu.
Lâm Mộ Thiên nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của thư kí.
- Thích? Khi đó cô ấy còn rất nhỏ, chỉ khoảng bảy, tám tuổi thôi.
- Nếu thế thì đúng là rất kì lạ. Tổng giám đốc, ngài có biết vì sao cô ấy lại chán ghét chàng trai kia như vậy không?
Lâm Mộ Thiên cố gắng hồi tưởng lại xem đâu là nguyên nhân Diệp Vân Sam ghét mình. Đúng! Người mà anh nhắc đến chính Diệp Vân Sam. Sau hôm đó, anh vẫn luôn thắc mắc về sự thay đổi của cô, lục lại những kí ức về cô để tìm câu trả lời mà không được. Vậy nên anh gọi thư kí đến, không phải nói chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ sao, không biết chừng thư kí Hà có thể cho anh đáp án.
- Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh tùy hứng, kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không để người khác vào mắt. Ngoài những người thân trong gia đình, thái độ của cô đối với ai cũng đều chán ghét như nhau.
Nếu không phải năm đó anh cứu cô khỏi chết đuối, có lẽ đến bây giờ cô cũng không thèm liếc nhìn anh một cái. Thế giới của cô gần như chỉ xoay quanh cha, mẹ, chị gái và anh trai. Cho đến năm cô mười bốn tuổi, thái độ của cô đối với Vân Nhu đột nhiên biến đổi, trở mặt thành thù. Lâm Mộ Thiên bỗng nhận ra, những kí ức về cô gái kia vẫn luôn khắc sâu trong trí óc anh cho đến tận bây giờ. Đây... là vì sao?
- Tổng giám đốc?
Thấy ông chủ đang ngẩn người, nữ thư kí vội gọi một tiếng.
- Không có gì! Cô cứ nói đi!
- Ừm, tôi muốn hỏi, thái độ của gia đình cô ấy đối với cô ấy như thế nào?
Nữ thư kí cảm thấy, đây mới là mấu chốt của vấn đề.
Lâm Mộ Thiên hơi cau mày. Trước đây vì không thích cô, anh thấy mọi thứ cũng bình thường. Nhưng giờ ngẫm lại, có vẻ như Diệp gia rất lạnh nhạt với cô. Anh trai Diệp Nam Sơn thì chưa bao giờ để ý để tới đứa em gái này. Dì Diệp thì chỉ đem mỗi Vân Nhu đặt trong mắt. Còn bác Diệp vốn đã không có thời gian gần gũi các con, đến khi được thảnh thơi thì lại vì thất vọng về Diệp Vân Sam mà bỏ qua cô.Vân Nhu cũng quan tâm đến em gái. Nhưng bởi tính cách cô mềm yếu và có chút nhút nhát nên hầu như là Diệp Vân Sam chăm sóc và bảo vệ cô.
- Họ đối với cô ấy khá xa cách.
Nữ thư kí run rẩy khóe miệng. Cô có thể chắc chắn người mà tổng giám đốc nói đến không phải là Diệp nhị tiểu thư. Hơn nữa, mấy tình tiết này cũng quá cẩu huyết, rất có phong cách của tiểu thuyết ngôn tình dài tập. Chẳng có nhẽ...
Nữ thư kí bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra tổng giám đốc có sở thích bí mật. Khó trách khi nãy tổng giám đốc không được tự nhiên, đôi khi đọc được một cuốn truyện hay thì sẽ thường lăn tăn suy nghĩ về mấy chi tiết trong truyện lắm. Cô cũng thế mà! Mang danh là thư kí vạn năng kiêm độc giả đọc truyện ngôn tình lâu năm, cô cảm nhận được trách nhiệm to lớn trên vai mình lúc này. Cô nhất định sẽ dùng kinh nghiệm phong phú của bản thân để giải đáp mọi thắc mắc của tổng giám đốc.
- Theo tôi nghĩ, có lẽ cô ấy vì thiếu thốn tình cảm nên tự tạo vỏ bọc để bảo vệ bản thân. Bởi vì chàng trai kia liều mình cứu cô ấy khiến cô ấy cảm nhận được ấm áp, thế nên cô ấy cho phép chàng trai đó bước vào thế giới của cô ấy, trở thành một phần gia đình cô ấy.
Lâm Mộ Thiên gật gù, có vẻ khá đồng ý với lời giải thích này.
- Cô ấy rất coi trọng gia đình sao?
- Khả năng này là lớn nhất. Tổng giám đốc có thể thấy thái độ cô ấy đối với người thân và người ngoài khác nhau một trời một vực. Ngài nói cô ấy từ nhỏ đến lớn đều kiêu căng ngạo mạn, có lẽ cô ấy muốn mọi người trong nhà chú ý đến, nhưng không ngờ lại làm người khác càng thêm chán ghét mà thôi. Nói không chừng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ tuyệt vọng mà hoàn toàn sa ngã mất.
Nếu Diệp Vân Sam có ở đây, cô nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi vị thư kí này một phen. Những gì cô ấy nói hoàn toàn chính xác. Chỉ là thân xác của nữ phụ đã thay đổi linh hồn, mọi chuyện sẽ không còn đi theo con đường cũ nữa.
- Cô nói cô ấy coi người kia như người thân. Nhưng khi cô ấy lớn lên lại yêu người kia, hơn nữa còn vì thế mà hãm hại người khác. Như thế là vì sao?
- Chàng trai đó có yêu cô gái không ạ?
- Không!
- Vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Tôi nghĩ có ba trường hợp xảy ra. Thứ nhất, cô gái đó yêu chàng trai, yêu điên cuồng, bất chấp mọi thứ để có được chàng trai đó. Thứ hai, cô gái không yêu chàng trai, nhưng nhiều năm ỷ lại khiến cô ấy có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, không cho phép bất kì ai chạm vào "đồ" của cô ấy. Thứ ba, tình cảm của cô gái dành cho chàng trai vừa có tình yêu, vừa có tình thân. Loại tình cảm này thường lí trí hơn so với hai loại trên, khả năng xảy ra không lớn.
Nữ thư kí nói liền tù tì một hơi. Tổng giám đốc đọc bộ truyện nào mà hại não quá vậy. Không đúng, không phải do truyện, mà là do những thắc mắc của ông chủ cô quá mức thâm ảo. Chúng ta không nên hi vọng một vị tổng giám đốc tê liệt từ cơ mặt cho đến đại não có thể hiểu được những lắt léo trong mấy chi tiết tâm lí tình cảm xã hội như thế này.
- Vậy nếu người kia... ừm... làm tổn thương cô gái. Mấy năm sau gặp lại, cô gái đột nhiên thay đổi hoàn toàn, giống như biến thành một người khác, không chỉ tính cách mà năng lực cũng tốt hơn rất nhiều. Cô ấy nói không yêu người kia nữa, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ta.
- Trong những năm kia, cô ấy có được người bí ẩn nào giúp đỡ hoặc tự mình đi học ở đâu không ạ?
Tính cách thay đổi không kì quái, nhưng năng lực chẳng phải là thứ một sớm một chiều mà có được.
- Không!
Nữ thư kí hô to trong lòng: con mẹ nó đây rõ ràng là xuyên không luôn rồi. Éc, không đúng, nếu xuyên không thì tổng giám đốc sao lại rối rắm về vấn đề này. Vậy có thể là...
- Theo tôi thì cô ấy vì lí do nào đó mà che giấu con người thật của mình, cũng vì một nguyên nhân nào đó mà phải bộc lộ ra như là hoàn cảnh bức bách hay gặp được người mà cô ấy muốn quan tâm và bảo vệ. Còn về việc cô ấy không yêu chàng trai nữa, có thể là bị tổn thương quá sâu nên quyết định buông tay, cũng có thể là do tìm được nơi gửi gắm tình cảm nên tỉnh ngộ muốn làm lại cuộc đời. Còn một khả năng nữa, đó là cô ấy nói dối để tiếp cận chàng trai, chuẩn bị thực hiện một kế hoạch mới. Nhưng khả năng này không lớn, với một người kiêu ngạo và thẳng tính như cô ấy, mấy thủ đoạn phức tạp cần sự khôn khéo và kiên nhẫn này không hợp với cô ấy đâu.
- Được rồi, cô ra ngoài trước đi!
Hỏi xong những vấn đề mình cần biết, Lâm Mộ Thiên liền đuổi người.
- Vâng, tổng giám đốc!
Nữ thư kí nghiêm chỉnh cúi đầu rồi bước ra ngoài. Cô thật sự rất muốn gào thét cho cả thế giới biết cô đã gặp được kì tích, tổng giám đốc mặt than tiếc chữ như vàng của cô hôm nay lại nói nhiều hơn cả tổng số chữ ngài ấy nói trong một tháng luôn. Còn có sở thích đáng yêu của ngài ấy, a a a, cô nhất định phải kể với đứa bạn thân của mình mới được.
Cùng lúc đó, trong văn phòng, Lâm Mộ Thiên đang trầm ngâm suy nghĩ. Càng lúc anh càng cảm thấy những gì thư kí Hà phân tích là đúng. Diệp Vân Sam cũng là một cô gái đáng thương. Có lẽ, anh nên làm theo lời cô, không quấy rầy cuộc sống của cô.
Chỉ là,
sao có chút không cam lòng...
.
.
.
.
.
.
- Mộ Thiên! Mộ Thiên!
Tiếng gọi của Diệp Nam Sơn kéo Lâm Mộ Thiên trở về với hiện thực.
- Sao lại ngẩn người vậy? Ở công ty có chuyện gì sao?
Ngồi bên cạnh, thiếu phu nhân nhà họ Diệp - Lâm Thục Chi lên tiếng hỏi. Cô là chị họ của Lâm Mộ Thiên, lớn hơn anh và chồng mình một tuổi. Nhờ mối quan hệ này mà hai gia đình đã thân lại càng thêm thân.
- Không có gì đâu. Phải rồi, tiểu Phương không có ở nhà hả chị?
Đối với những người thân yêu, anh trở nên nhu hòa rất nhiều.
- Thằng bé hôm nay ở bên nhà ngoại.
Nhắc đến cậu con trai nhỏ, trong đôi mắt của đôi vợ chồng trẻ hiện lên nét cưng chiều. Bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong vui vẻ. Hai người kia cũng không quên trêu Lâm Mộ Thiên và Diệp Vân Nhu một phen, dù rằng hiện tại nữ chính còn đang ở tận nước Anh xa xôi.
- Cha mẹ tôi mấy hôm nay đang ở chỗ Vân Nhu. Hai người còn dặn chúng ta sắp xếp thời gian sang bên đó thăm con bé.
- Ừ, Vân Nhu có gọi điện nói cho tôi rồi. Qua giai đoạn này, tôi sẽ sang Anh. Dù sao tôi cũng rất nhớ cô ấy.
Sau chuyện bốn năm trước, quan hệ giữa anh và Vân Nhu chính thức được gia đình hai bên chấp nhận, thế nên anh cũng rất thoải mái thể hiện tình cảm của mình.
Diệp Nam Sơn hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Mộ Thiên, cậu có biết tình hình gần đây của Diệp Vân Sam không?
Lâm Mộ Thiên có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra nét mặt. Anh nhìn Diệp Nam Sơn, chờ đợi người kia nói tiếp.
- Cha mẹ tôi muốn đón Vân Nhu về nước. Tôi sợ cô ta lại muốn hại Vân Nhu.
Nghe giọng điệu khinh thường của Diệp Nam Sơn, Lâm Mộ Thiên có chút không vui, cũng có chút tự giễu. Chẳng phải trước đây anh cũng dùng giọng điệu này để nói về cô sao?
- Cậu yên tâm! Hiện giờ cô ấy đang bận bịu làm việc kiếm tiền để trang trải cuộc sống, không có thời gian để ý đến chúng ta đâu.
Nhớ đến hình ảnh cô bồi bàn xinh đẹp chu đáo trong nhà hàng, không hiểu sao tâm tình anh đột nhiên bình tĩnh lại, thậm chí còn nổi hứng nói đùa.
Diệp Nam Sơn nhướn mày không tin:
- Trang trải cuộc sống? Không phải hàng tháng Diệp gia đều chu cấp phí sinh hoạt cho cô ta sao? Số tiền đó đủ để cô ta tiêu pha phung phí, bày đặt làm việc cái gì.
Hiển nhiên, đại thiếu gia nhà họ Diệp hoàn toàn quên mất, hơn ba tháng trước, sau khi nghe Lâm Mộ Thiên nói hai ba câu, chính anh ta là người đã vung tay lên chặt đứt đường sống của em gái.
Không khí bàn ăn trầm hẳn xuống. Ngay cả Lâm Thục Chi cũng không hài lòng huých chồng một cái rồi nói thầm vào tai chồng. Mặt Diệp Nam Sơn đen lại, không nói không rằng đi lên tầng trên. Lâm Thục Chi nhìn theo, thở dài:
- Mộ Thiên, em đừng để ý. Mỗi khi nhắc đến Vân Sam, thái độ của anh ấy đều như vậy.
Lâm Mộ Thiên im lặng gật gật đầu.
- Cuộc sống hiện tại của Vân Sam như thế nào?
- Rất tốt. Tuy có chút vất vả nhưng cô ấy có vẻ đã rất hài lòng với hiện tại rồi. Cô ấy nói sẽ không làm phiền chúng ta, cũng mong chúng ta đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy.
- Ừm...
Lâm Thục Chi than nhẹ rồi không nói gì nữa. Còn Lâm Mộ Thiên lại thầm tự hỏi, nếu Diệp Vân Sam không làm phiền họ, có phải... Diệp gia sẽ lãng quên cô gái có chung dòng máu đã sống cùng với họ suốt mười mấy năm không?