Đó là một trong những cuộc họp mặt thân mật vào ngày chủ nhật tổ chức tại một ngôi nhà ở Malibu có một sân tennis với một hồ bơi lớn, nước nóng bốc hơi. Ngôi nhà chỉ cách ly với đại dương trước mặt bởi một dải cát mỏng. Mọi người đều mặc thường phục.
Tôi để ý thấy phần lớn đàn ông ném chìa khoá xe của họ lên bàn ngay nơi phòng tiếp tân và khi tôi hỏi Eddie Lancer về chuyện đó, anh bảo tôi rằng ở Los Angeles, quần đàn ông được cắt khéo đến độ người ta không thể bỏ cái gì vào trong túi quần được.
Trong lúc qua các căn phòng tôi nghe được những mẩu đối thoại thú vị. Một ả dáng cao, gầy, da sẫm, trông rất hiếu chiến đang ngả ngốn với một nhà sản xuất phim đẹp trai đội một cái mũ kiểu đi thuyền thể thao. Một ả tóc vàng lùn tịt, loắt choắt nhào đến họ và nói với ả kia:
- Này, đừng có mà sờ soạng chồng ta, nếu không ta sẽ tống cho mi một cú đấm vào ngay cái lỗ đấy!
Anh chồng mặt đờ ra, nói lắp bắp:
- Ờ, ờ ờ, được được thôi. Cô ấy cũng khô… ông, không xài nhiều nhiều đâu.
Đi qua một phòng ngủ, tôi thấy một cặp trần truồng như nhộng từ đầu đến chân và nghe một giọng lập nghiêm:
- Thôi, lên đây.
Tôi nghe giọng một anh chàng dường như là giọng của một tiểu thuyết gia ở New York:
- Ồ chuyện làm phim ấy à. Nếu bạn tạo được một danh tiếng là một nha sĩ giỏi, họ sẽ để cho bạn mổ óc đấy.
Tôi nghĩ, lại thêm một anh văn sĩ bất mãn.
Tôi lang thang bên ngoài, khu đậu xe gần Xa lộ Bờ Thái bình dương và thấy Doran với một nhóm bạn đang trầm trồ nhìn ngắm chiếc Stutz Bearcat mà ai đó vừa nói với Doran là nó trị giá đến sáu mươi ngàn đô.
Doran nói:
- Làm sao mà người ta lại có thể để chiếc xe này nằm một chỗ nhỉ? Như thế chẳng khác nào phải đi làm việc ca đêm trong khi mới vừa làm đám cưới với Marilyn Monroe.
Thực ra tôi đến dự party với ý định gặp Clara Ford mà theo nhận định của tôi, là cây bút phê bình điện ảnh trác việt nhất của Mỹ từ trước đến nay. Cô nàng tinh khôn như quỷ sứ, viết ra những câu văn bén như lưỡi dao, đọc sách rất nhiều, xem hầu hết mọi cuốn phim mới và thường nhất trí với tôi đến chín mươi chín trên một trăm bộ phim. Khi nàng khen một phim nào, tôi biết có thể xem phim đó và có thể sẽ thích hoặc chí ít cũng có thể ngồi đến cuối buổi chiếu.
Những bài điểm phim của nàng là đích đến gần nhất mà một nhà phê bình đạt được để hoá thân thành nghệ sĩ, và tôi thích sự kiện là nàng chưa bao giờ yêu sách cái quyền được thừa nhận là người sáng tạo. Nàng hài lòng làm một nhà phê bình.
Ở party, tôi không có nhiều cơ hội để trao đổì ý kiến với nàng nhưng chuyện này cũng không sao. Tôi chỉ muốn xem thực sự nàng là hạng phụ nữ nào. Nàng đến với Kellino và chàng ta giữ cho nàng bận rộn. Và bởi vì đa số người ta bu quanh Kellino, Clara Ford được để ý rất nhiều. Vì thế, tôi ngồi trong một góc và chỉ quan sát.
Clara Ford là một trong những người phụ nữ trông nhỏ nhắn, ngọt ngào, thường bị gán là vô vị thế nhưng khuôn mặt của nàng linh hoạt hẳn lên vì sự sung mãn trí tuệ đến độ trong mắt tôi, nàng vẫn đẹp. Điều khiến nàng hấp dẫn đó là nàng có thể vừa cứng rắn lại đồng thời vừa hồn nhiên, vô tội. Tôi có thể thấy rằng nàng đang vui vẻ ở party. Và nàng biết rằng Kellino đang tính lỡm nàng với cái trò tình ca lãng mạn mà chàng ta diễn có vẻ rất đạt.
Giờ đây Kellino đang tỏ ra rất ư là duyên dáng khả ái với Clara Ford, giống hệt một cảnh mùi mẫn trên màn ảnh xi-nê-ma-xì-cốp! Chàng ta cười má lúm đồng tiền cằm chẻ, trông đĩ trai không chịu được!
Một cái vẻ đĩ trai dễ khiến phụ nữ mê đắm mới chết chứ? Và em Clara, mặc dầu thông minh sắc sảo, nhưng cũng đã bắt đầu lảo đảo, thấy lòng xiêu xiêu hồn nức hương mai
Bỗng dưng một giọng nữ gần tôi cất lên:
- Bạn có nghĩ rằng Kellino sẽ để cho nàng phết anh ta ngay trong cuộc hẹn đầu tiên?
Giọng nói đến từ một cô gái tóc vàng thực sự là rất xinh, một phụ nữ thì đúng hơn vì tôi đoán nàng cũng gần ba mươi. Giống như Clara Ford, chính nét thông minh đã điểm xuyết thêm cho khuôn mặt nàng.
Mặt nàng rất sắc nét với làn da trắng mịn màng, được trang điểm nhẹ và khéo nên trông rất tự nhiên, có vẻ không cần nhiều đến sự trợ lực của các loại mỹ phẩm. Nàng có đôi mắt nâu trông dễ tổn thương, sẵn sàng ánh lên nét vui tươi hồn nhíên như đôi mắt trẻ thơ và cũng dễ dàng nhuốm màu bi kịch như nhân vật Trà Hoa Nữ trong tiểu thuyết của Dumas con. Nếu ai có trách sao nghe có hơi hướm cải lương mùi mẫn, do sự mô tả của một anh chàng si tình thì tôi cũng không phản đối. Có lẽ trong lần đầu gặp nàng, tôi đã không cảm nhận theo cách đó. Điều ấy chỉ đến về sau này.
Còn ngay bây giờ, đôi mắt nâu kia trông có vẻ ranh mãnh. Nàng dường như đang thích thú đứng ra ngoài tâm bão của party. Điều khá bất thường nơi những người đàn bà đẹp, là nàng đang có vẻ hạnh phúc vui sướng của trẻ con khi chúng được để một mình, tuỳ ý muốn làm cái gì chúng thấy hứng thú. Tôi tự giới thiệu và nàng cho tôi biết tên nàng là Janelle Lambert.
Bây giờ tôi nhận ra nàng. Tôi đã từng thấy nàng đóng những vai phụ trong khá nhiều phim và luôn đóng tròn vai diễn. Người ta luôn thích nàng trên màn hình nhưng không ai nghĩ nàng xuất sắc cho lắm. Tôi có thể thấy là nàng ngưỡng mộ Clara Ford và đã hy vọng nhà phê bình điện ảnh đó sẽ nói đôi lời với nàng.
Thế nhưng Clara đã không nói gì nên bây giờ Janelle mới nói xỏ. Ở nơi người đàn bà khác, đó có lẽ là một nhận xét khó ưa nhưng với nàng thì không sao (có lẽ vì tôi thích nàng?).
Nàng biết tôi là ai và nói những điều thông thường về quyển sách mà mọi người vẫn nói. Và tôi vẫn có thái độ lơ đãng thường lệ như thể tôi chỉ nghe những lời khen. Tôi thích cách trang phục của nàng, khiêm tốn, nhưng vẫn có phong cách riêng mà không phải là thứ thời trang quá cao cấp, đắt tiền.
- Mình đến đàng kia đi, - nàng nói.
Tôi nghĩ nàng muốn gặp Kellino, nhưng khi chúng tôi đến đó, tôi thấy nàng cố gợi chuyện với Clara. Nàng nói những lời thông minh dí dỏm, thế nhưng người ta có thể thấy Clara Ford toả ra băng giá bởi vì Janelle quá đẹp, hay là lúc đó tôi nghĩ thế?
Thình lình Janelle quay người và đi xa khỏi nhóm. Tôi bước theo nàng. Nàng vẫn quay lưng về phía tôi nhưng khi tôi bắt kịp nàng ở cửa lớn, tôi thấy nàng đang khóc.
Đôi mắt nàng tuyệt đẹp với từng giọt lệ long lanh, đôi mắt vàng nâu mà về sau tôi khám phá ra rằng nàng mang kính sát tròng và những giọt lệ làm cho đôi mắt trông lớn hơn ra với màu vàng ánh lên và làm nhòe đi đôi chút điểm trang nơi đôi mắt.
- Khi cô khóc, trông cô càng đẹp, - tôi nói.
Tôi đang vô tình lặp lại lời của Kellino trong một vai kép mùi nào đó của anh ta.
- Ồ, anh nói cái đếch gì sặc giọng Kellino vậy, - nàng nói.
Tôi không ưa phụ nữ dùng những từ như "đ." và "cái lỗ l…" hay "đ. mẹ"… Nhưng nàng là người phụ nữ duy nhất tôi từng nghe, đã khiến cho cái từ "đ." có vẻ hóm hỉnh và thân thiện!
Rất có thể là nàng chưa từng thốt ra từ đó cho đến lúc vừa rồi. Có thể vì nàng cười với tôi để cho tôi biết rằng nàng biết là tôi đang bắt chước Kellino. Cái cười của nàng thật hồn nhiên dễ thương, chứ không có vẻ cuốn hút mê hồn.
- Em không biết tại sao mình lại ngốc thế, - nàng nói.
- Nhưng em không bao giờ đi đến các buổi party. Hôm nay em đến chỉ vì em biết cô ta đến đây. Em rất ngưỡng mộ cô ta.
- Cô ấy là một nhà phê bình xuất sắc, - tôi nói.
- Ồ cô ấy tinh tế lắm, - Janelle nói. - Có lần cô ấy viết vài nhận định rất dễ thương về em. Và vì thế em đã nghĩ cô ấy mến em. Thế rồi hôm nay cô ấy lại tỏ thái độ khinh khỉnh đối với em. Chẳng vì lý do gì cả.
- Cô ấy có đầy đủ lý do đấy chứ, - tôi nói. - Trước tiên vì cô đẹp mà cô ấy thì không. Và cô ấy có những kế hoạch mồi chài Kellino tối nay, nên cô ta không muốn anh chàng bị phân tâm vì cô.
- Ngớ ngẩn, - nàng nói. - Em đâu có khoái đám diễn viên.
- Nhưng em lại đẹp, - tôi nói. - Mà em còn ăn nói có duyên nữa. Cô ta ghét em là phải.
Lần đầu tiên nàng nhìn tôi với cái vẻ giống như thực sự hứng thú. Tôi đã đi trước nàng. Tôi thích nàng vì nàng đẹp. Tôi thích vì nàng không bao giờ đi dự các party. Tôi thích vì nàng không đến vì những diễn viên như Kellino, những kẻ rất đẹp trai hấp dẫn, ăn mặc thanh lịch sang trọng. Và vì nàng thông minh.
Cũng bởi nàng có thể khóc vì chuyện một nhà phê bình tỏ vẻ khinh khỉnh với nàng trong một buổi party.
Nếu nàng có trái tim dịu dàng đến thế, có lẽ nàng sẽ không hại tôi. Cuối cùng chính tính dễ tổn thương đó nơi nàng khiến tôi mời nàng đi dùng bữa tối và đi xem phim. Tôi không biết Osano có thể đã nói với tôi điều gì. Rằng một người đàn bà nhạy cảm, dễ tổn thương sẽ giết bạn mọi lúc?
Điều buồn cười là tôi không nhìn nàng ở khía cạnh sex. Mà tôi vẫn rất thích nàng. Dù là nàng đẹp và có nụ cười hạnh phúc tuyệt vời kia, ngay cả với nước mắt còn đọng trên mi, nàng thực sự không phải là một người đàn bà sexy, không phải là mẫu phụ nữ "nhất kiến khả cử". Hay bởi tôi quá thiếu kinh nghiệm để nhận ra, tôi vẫn còn là một chàng ngố chưa thấy hết những tiềm năng vô tận nơi người đàn bà, dù đã có vợ con? Bởi vì về sau, khi Osano gặp nàng, ông ta "phán" ràng ông cảm nhận được dục tính nơi nàng giống như một dây điện trần. Khi tôi nói với Janelle về Osano, nàng bảo rằng điều đó chắc là phải xảy ra với nàng sau khi tôi gặp nàng. Bởi vì trước khi gặp tôi nàng kiêng thịt từ lâu. Khi tôi đùa giễu nàng về chuyện đó và tỏ ra không tin nàng, nàng cười rất tươi và hỏi tôi đã từng nghe về các máy rung hay chưa.
Thật buồn cười là một người phụ nữ nói với bạn rằng nàng thủ dâm với một cái máy rung lại kích thích bạn hướng về nàng. Nhưng câu chuyện này cũng dễ hình dung thôi. Hàm ý câu chuyện là nàng không thích chuyện hỗn giao kiểu bạ đâu táp đấy, lung tung, vô nguyên tắc, không chọn lọc, mặc dầu nàng đẹp và sống trong một môi trường nơi đàn ông chạy đuổi theo đàn bà chẳng khác nào mèo săn chuột, cũng với cùng lý do đó.
Chúng tôi cùng đi ăn, đi chơi với nhau khoảng năm lần trong hai tuần, trước khi cùng hạ cánh xuống bãi đáp êm ái của chiếc giường nệm. Vâng, cuối cùng thì rồi chúng tôi cũng đến điểm hẹn thiên niên kỷ của mọi cuộc tình. Và có lẽ chúng tôi đã có với nhau một khoảng thời gian tốt đẹp hơn trước khi chúng tôi dìu nhau lên dỉnh chất ngất, hơn là khoảng thời gian sau đó.
Tôi đi làm việc ở studio vào ban ngày và thảo luận với Malomar về việc chuyển thể điện ảnh quyển tiểu thuyết bên vài ly rượu rồi quay về phòng mình ở khách sạn Beverly Hills và đọc sách. Thỉnh thoảng tôi đi xem phim. Vào buổi tối, tôi hẹn với Janelle đến gặp rồi nàng kéo tôi đi tham quan các rạp chiếu bóng, sau đó vào một nhà hàng ăn rồi trở về phòng. Chúng tôi sẽ uống với nhau vài ly rượu, chuyện gẫu một hồi, rồi nàng sẽ về nhà nàng vào khoảng một giờ sáng. Chúng tôi còn là bạn bè nhau, chưa là tình nhân.
Nàng nói với tôi tại sao nàng ly dị chồng. Khi mang thai, nàng rất thèm muốn ân ái nhưng anh chồng lại lơ là. Rồi khi đứa con ra đời, nàng rất thích nuôi con. Nàng vui sướng với dòng sữa chảy ra lừ đôi vú để cho con được bú thoả thuê. Nàng muốn chồng thưởng thức dòng sữa thơm ngọt ngào đó, muốn chồng bú vú nàng và cảm nhận dòng sữa tuôn ra. Nàng nghĩ đó sẽ là cảm giác tuyệt với cho cả hai. Nhưng anh chồng quay mặt đi, tỏ vẻ gớm. Và thế là cuộc hôn nhân của họ kết thúc.
- Em chưa hề bảo ai làm điều ấy trước đó, - nàng nói.
- Lạy Chúa, - tôi nói. - Anh ta dại quá.
Một buổi khuya nọ, trong phòng tôi, nàng ngồi sát bên tôi trên chiếc ghế sofa. Chúng tôi ôm ghì nhau hôn như hai đứa trẻ rồi tôi kéo quần chẽn của nàng xuống dưới hai cẳng chân nhưng nàng chùn lại, tỏ vẻ ngần ngại và đứng lên. Vào lúc đó tôi cũng tụt quần ra để sẵn sàng ứng phó với cuộc "tao ngộ chiến" hứa hẹn nhiều phần ác liệt bởi cả hai đối thủ đều đã phải "ăn kiêng" khá lâu nên hẳn là phải háo hức khi "ngã mặn" trở lại. Thế nhưng nàng lại cười và nói nửa như mếu máo:
- Xin lỗi nhưng em chả? Nghĩa là hôm nay em không thể…
Vào lúc đó tôi thích nàng như điên. Và cũng lạ, tôi không hề thấy tổn thương khi nàng từ chối.
- Được thôi, không sao!
Tôi kéo quần lên. Nàng kéo quần chẽn lên và chúng tôi lại ôm hôn nhau trên chiếc ghế sofa. Khi nàng từ biệt, tôi hỏi đêm mai nàng có trở lại với tôi không. Khi nàng trả lời có chứ tôi biết là nàng sẽ lên giường với tôi.
Đêm sau nàng đến. Chúng tôi hôn nhau và ôm chặt nhau. Đêm đầu tiên đó, chúng tôi chưa yêu nhau mà chỉ mới rất thích nhau. Chúng tôi làm tình, quấn quít bên nhau, chuyện phiếm và cảm thấy ấm áp, thư thái. Nàng có làn da mượt mà, trơn bóng mịn màng như xa-tanh và đôi mông tròn lẳn, xinh xắn, không quá săn chắc mà cũng không nhão, rất vừa độ để vuốt ve. Đôi vú nhỏ nhắn của nàng với hai núm đỏ hồng khá lớn cho đôi tay tôi cảm giác thật tuyệt khi mân mê. Trong vòng một giờ, chúng tôi giáp lá cà đến hai lần với tư tưởng tấn công toàn diện và đầu óc hiếu chiến quyết liệt? Có lẽ đều phải nhịn thèm khá lâu.
Sau một giờ lao động vất vả đổ khá nhiều mồ hôi, chúng tôi khát nước và tôi lấy ra một chai sâm-banh đã ngâm đá tự nãy giờ. Chúng tôi cùng ngồi trên giường, nhấm nháp sâm-banh và nhìn nhau cười ngây dại, lòng thấy tràn đầy hạnh phúc. Tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế từ khi tôi là một thằng nhóc ham mê tranh bóng với lũ bạn suốt ngày trong mùa hè.
Có lần tôi đã nói với Janelle rằng tôi yêu nàng và nàng đã bảo tôi đừng nói điều gì giống như thế, rằng nàng biết tôi không thật sự có ý nói vậy. Tôi cũng phân vân chẳng biết mình có thực sự muốn nói thế hay không, nên tôi cũng chiều ý nàng không nói tiếng yêu nữa. Bây giờ tôi không nói anh yêu em với nàng nữa. Nhưng đôi khi trong đêm khi cả hai cùng thức giấc và làm tình với nhau, trong bóng tối, nàng nói rất nghiêm trang: "Em yêu anh".
Ôi Giê-su lạy Chúa tôi? Toàn bộ chuyện này nghe sao mà tình cảm uỷ mị sướt mướt đến là chán phèo! Nó nhảm đến độ khiến cho người ta phải đi tìm mua một thứ kem cạo râu mới hay mua vé chuyến bay đặc biệt. Nhưng nếu chỉ thuần tuý nhảm nhí, tại sao nó lại công hiệu đến thế? Vì sau đó mọi sự đều thay đổi. Ngày trước khi em đến, đời anh sao tẻ nhạt, buồn thiu. Mọi chuyện anh làm sao mà nhàm chán vô vị. Nhưng từ khi tiếng chân em khua rộn ngõ hồn anh, thì lịch sử đời anh đã sang trang để bước vào cảnh giới mới xiết bao diệu kỳ! Ngay cả hành vị tính dục cũng trở nên vô cùng đặc biệt, đầy nên thơ mộng ảo. Đâu chỉ thuần tuý là sự cọ xát giữa hai làn da, hay đơn giản hơn, sự bù đắp cho nhau giữa hai con đực cái.
Mà là sự hợp nhất hai bán thể cô đơn trong tiết điệu giao hoà của trăng sao, vũ trụ. Đúng thế, tôi chưa từng thấy người đàn bà nào khác hiểu theo nghĩa chính xác như một đối thể bất khả ly. Và chỉ cần thấy nàng là đủ cho tôi nổi hứng. Khi nàng gặp tôi nơi phi trường, tôi bấu lấy nàng, đằng sau những chiếc xe nơi bãl đậu để sờ vào ngực vào cọ vào mông vào đùi nàng và hôn nàng tưng bừng đến không biết bao nhiêu lần trước khi chúng tôi lái xe về khách sạn.
Tôi quýnh quíu cả lên, không đợi nổi. Khi nàng vừa cười giễu vừa phản đối, tôi kể nàng nghe chuyện những con gấu Bắc cực. Về chuyện một con gấu đực chỉ có thể đáp lại mùi hương của một con gấu cái đặc biệt nào đó và đôi khi nó phải lang thang qua cả ngàn dặm vuông của tuyết băng vùng cực trước khi có thể phủ được con cái. Đó là lý do tại sao loài gấu Bắc cực lại hiếm như thế. Nàng ngạc nhiên về chuyện đó, rồi nàng hiểu ra là tôi nói đùa và nhéo tôi một cái rõ đau.
Nhưng tôi bảo nàng rằng thực sự đó là hiệu ứng nàng có trên tôi. Rằng đó không phải là tình yêu hay là tại nàng quá xinh đẹp quá khôn ngoan và đủ thứ các cái mà tôi chưa bao giờ mơ tưởng tới nơi một người đàn bà từ khi tôi còn là một đứa bé. Không phải là những chuyện đó. Tôi không dễ đa cảm bi luỵ đến thế. Hoàn toàn đơn thuần là tại nàng có đúng mùi; thân thể nàng toả ra mùi hương hợp với khứu giác của tôi. Thế thôi chứ chẳng có gì để khoe khoang khoác lác.
Điều tuyệt vời là nàng hiểu. Nàng biết là tôi không ma mãnh, láu cá. Mà tôi đang nổi loạn chống lại chuyện mình đầu hàng nàng và đầu hàng một khuôn mẫu sẵn có về tình yêu lãng mạn. Nàng ôm siết tôi và nói: "Được rồi, được rồi" và khi tôi nói "Em đừng tắm nhiều quá nhe", nàng lại siết tôi và nói: "OK".
Bởi vì thực sự đó là điều tôi không hề mong muốn. Tôi có được cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi yêu vợ tôi hơn bất kì ai khác trên đời và vẫn còn thích nàng hơn bất kỳ con cái nào mà tôi từng gặp ngay cả khi tôi đã bắt đầu phản bội nàng. Vì thế giờ đây, lần đầu tiên tôi cảm thấy có tội với cả hai nàng. Và những chuyện tình vẫn luôn làm tôi bực bội.
Vâng, đúng là chúng ta rắc rối hơn bọn gấu Bắc cực, và điểm cốt yếu trong truyện thần tiên của tôi mà không chỉ cho Janelle thấy, đó là con gấu cái không có cùng vấn đề như con gấu đực.
Tất nhiên tôi cũng ra được những chuyện vớ vẩn thông thường mà những ai đang yêu vẫn hay vướng mắc trong tư tưởng. Tôi ấp úng hỏi loanh quanh về nàng. Nàng có hẹn ăn nằm với các nhà sản xuất hay các ngôi sao để được cho vai diễn? Nàng có những tình sử nào khác? Nàng có bạn trai nào khác? Nói cách khác - trắng trợn hơn một chút - nàng có phải là một cửa ải đã từng để lọt cả một sư đoàn địch quân?
Thật là buồn cười, có những điều người ta làm khi rơi vào cái gọi là lẩm cẩm tình yêu sự vụ? Người đàn bà, chẳng bao giờ làm thế với một bạn trai mà nàng ta thích. Trong mối quan hệ đó, bạn luôn tin tưởng phán đoán riêng của bạn, cảm nhận chủ quan của bạn.
Nhưng với đàn bà, người ta luôn nghi ngờ. Quả thật, tình yêu là một cái cổng mà người khôn bước vào sẽ ngu! Người nào phát ngôn câu ấy nghe sao mà chí lý. Hẳn là cụ cũng từng kinh nghiệm xương máu nên mới đúc kết được câu nghe thâm thuý hết ý?
Và nếu như tôi bắt gặp vết nhơ nhuốc thực sự trên người nàng, có lẽ tôi sẽ không si tình nàng. Chút lãng mạn vớ vẩn đó là thế quái gì nhỉ? Bởi thế hiện nay nhiều người đàn bà ghét đàn ông cũng có chi lạ đâu? Lý do khoan miễn duy nhất của tôi là đã bao năm nay tôi sống ẩn dật để viết văn cho nên không sành về đàn bà. Và rồi tôi chẳng hề nghe nói đến một xì-căng-đan nào về nàng. Nàng không đi dự các party. Chẳng tằng tịu lăng nhăng với một chàng diễn viên nào. Chẳng chạy theo các đám đông trong ngành phim ảnh hay đi đến những chốn ăn chơi mọi người thường đến. Không bao giờ xuất hiện trong các mục chuyện đó đây của báo chí. Nói vắn tắt, nàng đúng là cô gái trong mộng của một ẩn sĩ chân chính. Nàng còn thích đọc sách báo nữa. Tôi có thể mong ước gì hơn cơ chứ?
Hỏi loanh quanh một hồi, tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng Doran Rudd đã lớn lên với nàng trong một thị trấn nhỏ ở Tennessee. Anh ta bảo tôi nàng là cô gái thẳng thắn nhất Hollywood, là người đàn bà tốt nhất mà anh từng biết. Chỉ về sau này, do Janelle cho tôi biết, rằng họ đã từng là người tình của nhau, từng sống chung với nhau và chính Doran đã mang nàng đến Hollywood.
Nàng có bản tính tự lập mạnh mẽ. Một lần tôi cố trả tiền đổ xăng khi chúng tôi chạy lòng vòng bằng xe của nàng. Nàng cười và từ chối. Nàng không hề quan tâm chuyện tôi ăn mặc ra sao và nàng thích khi tôi cũng không quan tâm chuyện nàng ăn mặc thế nào. Chúng tôi cùng đi xem xi-nê với quần jeans và áo len và đi ăn ở những hàng quán ven đường. Chúng tôi đủ bản lĩnh để chẳng ngại ngùng khi làm như thế?
Mọi chuyện đều hoàn hảo. Tình dục cũng trở nên tuyệt vời Hồn nhiên và hào hứng như một lứa đôi mới lớn. Có khi chúng tôi dùng nhiều tấm gương để ở nhiều góc khác nhau để nhìn mọi hình ảnh phải chiếu và cười giễu với nhau. Có khi chúng tôi cùng đọc chung các quyển "phòng trung bí thuật" để gợi hứng và học theo sách để thực tập mọi kiểu làm tình ly kì, độc đáo nhất. Và như thế chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau kể từ đó trở về sau. Cho đến khi chúng tôi thành kẻ thù của nhau.
Và trong khoảng thời gian hạnh phúc đó, như nàng Schcherazade bước ra từ xứ sở truyền kỳ ngàn lẻ một đêm, nàng tự bạch cho tôi nghe thiên "tang thương ngẫu lục" của đời nàng. Và như thế, tôi đã sống không chỉ hai mà cả ba cuộc đời. Đời sống gia đình tôi ở New York với vợ con, đời sống với Janelle ở Los Angeles và cuộc đời của Janelle trước khi nàng gặp tôi. Tôi sử dụng những chuyến bay như những chiếc thảm ma thuật. Tôi chưa từng bao giờ hạnh phúc đến thế trong đời mình. Làm việc trong ngành điện ảnh cũng giống như góp vốn chung để cá cược hay chơi bài. Cuối cùng tôi đã tìm ra điểm then chốt mà cuộc đời phải là như thế. Và con người tôi chưa bao giờ lại hấp dẫn hơn thời kỳ đó. Vợ tôi hạnh phúc, Janelle hạnh phúc, các con tôi hạnh phúc. Artie không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng một đêm, khi chúng tôi đang dùng bữa tối với nhau, bỗng dưng anh nói:
- Chú có biết đây là lần đầu trong đời tôi không còn lo ngại về chú nữa không?
- Chuyện ấy bắt đầu từ bao giờ?
Tôi nói nghĩ rằng đó là do thành công của tôi với quyển sách và chuyện tôi làm việc trong ngành điện ảnh.
- Ngay bây giờ nè, - Artie nói. - Chính giây phút này đây.
Ngay lập tức tôi có trực cảm phải cảnh giác:
- Chính xác điều ấy nghĩa là gì?
Artie suy nghĩ một lát:
- Chú chưa bao giờ thực sự hạnh phúc! - anh nói. - Chú vẫn luôn là một con người bi quan. Chưa từng có bạn thực sự. Chỉ vùi đầu vào đọc sách và viết sách. Chú không thể chịu được các buổi hội hè, không thích phim ảnh hay âm nhạc kịch nghệ hay cái gì khác. Không thích cả những bữa ăn đại gia đình trong những ngày lễ lạc. Lạy Chúa, hình như chú cũng chưa biết vui hưởng hạnh phúc với con cái đùa giỡn quanh mình.
Tôi bị sốc và chạm tự ái. Không đúng như vậy.
Có lẽ tôi có biểu hiện bề ngoài như thế nhưng thấy vậy mà không phải vậy. Tôi có cảm giác bồn chồn khó chịu trong dạ. Nếu như Artie còn nghĩ về tôi theo cách đó, thì người khác sẽ nghĩ gì? Tôi lại rơi vào cảm thức bị cách ly, đơn độc.
- Không đúng, - tôi nói.
Artie cười với tôi:
- Tất nhiên là không rồi. Anh chỉ muốn nói rằng bây giờ chú bộc bạch chuyện này chuyện kia với người khác nhiều hơn, ngoài tôi ra. Vallie nói dạo này dễ sống với chú hơn rất nhiều.
Tôi lại sửng sốt. Vợ tôi hẳn là đã phàn nàn về tôi trong bao nhiêu năm nay mà tôi chưa hề biết. Nàng không bao giờ lên tiếng phiền trách tôi. Nhưng vào lúc này đây tôi biết chưa từng bao giờ thực sự làm cho nàng hạnh phúc, ngay cả mới trong mấy năm đầu mới lấy nhau.
- Tốt, thế là bây giờ nàng hạnh phúc, - tôi nói.
Và Artie gật đầu. Và tôi nghĩ điều ấy quả là ngớ ngẩn, rằng tôi phải không trung thành với vợ mình mới làm nàng hạnh phúc. Bỗng dưng tôi nhận ra rằng giờ đây tôi yêu Vallie hơn bất kỳ lúc nào từ trước đến nay. Điều ấy khiến tôi bật cười. Có vẻ thuận tiện đấy và như rất đúng bài bản tình nghĩa giáo khoa thư! Vì ngay khi tôi thấy mình lọt vào vị trí cổ điển của người chồng không còn đáng tin tưởng, tự nhiên tôi lại tìm đọc mọi thứ văn chương liên hệ đến chuyện đó.
- Vallie chắc cũng không phiền gì lắm chuyện em đến California phải không? - tôi hỏi.
Artie nhún vai:
- Tôi nghĩ cô ấy thích như vậy. Chú biết, tôi quá quen với tính khí chú từ lâu rồi, chứ đối với người khác chú vẫn là một kẻ dễ khiến người ta bực mình lắm.
Tôi lại hơi sửng sốt nhưng không bao giờ tôi có thể nổi giận với anh mình.
- Tốt thôi, - tôi nói lẫy. - Mai em sẽ rời nơi đây để đi California làm việc trở lại.
Artie mỉm cười. Anh hiểu tôi đang cảm thấy gì:
- Bao lâu chú còn tiếp tục quay về, - anh nói. - Chúng tôi không thể sống thiếu chú.
Anh chưa từng nói điều gì có vẻ tình cảm uỷ mị đến thế, nhưng anh nắm bắt được là cảm thức của tôi bị tổn thương. Anh vẫn cưng chiều tôi.
- Thôi bỏ đi, - tôi nói và cảm thấy hạnh phúc trở lại.
Hầu như thật khó tin rằng chỉ hai mươi bốn giờ sau đó, tôi cách xa anh ba ngàn dặm, một mình với Janelle, trong giường, và nghe chuyện đời nàng.
Một trong những điều đầu tiên nàng kẻ tôi nghe đó là nàng và Doran Rudd là bạn cố tri, cùng lớn lên ở thành phố tỉnh lẻ Johnson City, bang Tennessee miền Nam. Và rằng sau đó họ đã trở nên người tình của nhau và chuyển đến California, nơi nàng trở thành một diễn viên điện ảnh và Doran Rudd thành một đại lý phim.Doran Rudd thành một đại lý phim.