Khi tôi biết chắc rằng Janelle là người tình dục lưỡng tính, rằng Alice cũng là người yêu của nàng, tôi thấy nhẹ nhõm. Có sao đâu nào! Hai người đàn bà làm tình với nhau cũng giống như hai người đàn bà ngồi khâu vá thêu thùa bên nhau vậy thôi. Tôi nói điều đó với Janelle để chọc giận nàng chơi. Vả chăng cách thu xếp của nàng giúp cho tôi luôn có một lối thoát. Đó là khoản tiền thế chân nàng đóng cho tôi để tôi được "tại ngoại hầu tra" đối với toà án lương tâm và tình cảm. Tôi ở trong tư thế của một anh chàng tình nhân của người đàn bà có chồng mà người chồng lại rất hiểu biết, độ lượng và lại là đàn bà - một phối hợp kỳ thú.
Nhưng không có gì đơn giản. Dần dà tôi nhận ra rằng Janelle yêu Alice ít nhất cũng bằng yêu tôi. Điều tệ hơn nữa là tôi phải thực lòng nhìn nhận rằng Alice yêu Janelle hơn tôi, theo nghĩa ít vị kỷ hơn mà lại ít tác hại đối với Janelle hơn. Vì sau thời gian này, tôi biết rằng tôi không làm cho Janelle thoải mái lắm về phương diện cảm xúc. Chẳng sao cả, nếu đó là một cái bẫy vô vọng. Không có một chàng trai nào có thể giải quyết các vấn đề của nàng. Và tôi chờ đợi nàng chấp nhận một vị thế phục tùng trong cuộc đời tôi.
Xét cho cùng, tôi còn có vợ con và sự nghiệp "trước thư lập ngôn" của tôi nữa kia mà. Thế nhưng tôi vẫn chờ mong nàng đặt tôi vào vị trí số một?
Cái gì mà chẳng phải là một cuộc mặc cả ở một mức độ nào đó. Và tôi được lợi thế trong cuộc mặc cả này hơn nàng. Đơn giản là thế?
Và đây là một món hoạnh tài, một thứ của trời cho - Có một cô bạn gái thuộc loài "lưỡng tính". Có lần Janelle ốm phải nằm viện để mổ một nang buồng trứng. Tôi vẫn đến thăm nàng hàng đêm độ một giờ. Nhưng chính Alice ở với nàng suốt ngày và chăm sóc mọi thứ cho nàng. Quả thật là tiện biết bao. Khi tôi đến, Alice thường rời phòng một lát để cho Janelle và tôi một mình với nhau. Có lẽ Alice biết rằng Janelle muốn tôi vuốt ve khi nói chuyện với Janelle. Không phải là chuyện tình dục nhưng điều đó uỷ lạo nàng.
Lạy Chúa, tình dục là nguồn an ủi và đem lại thoải mái, giống như việc tắm nước nóng, một bữa ăn ngon, hay ly rượu hảo hạng. Và phải chi người ta có thể đến với tình dục theo cách đó, không cần tình yêu và những điều rắc rối khác. Nếu như không có Alice, tôi đã phải làm bao nhiêu chuyện lỉnh kỉnh mà nàng đang làm cho Janelle. Như thế cũng phiền thật. Cho nên có Alice làm người yêu đồng giới tính của Janelle là điều tiện lợi cho tôi rất nhiều. Nên tôi chẳng những không ghen tị gì với Alice mà còn rất mến nàng. Tôi là người rất bận bịu. Hơn nữa tôi còn có gia đình, vợ con. Ngày hôm sau tôi phải quay về New York. Tôi đã lén đem vào một chai sâm banh để uống mừng đêm cuối cùng bên nhau trước khi tạm chia tay.
Alice mở chai sâm banh một cách thành thạo và rót ra ba ly; chúng tôi cùng uống.
Janelle mặc một chiếc áo ngủ có điềm xếp nếp rất xinh và như thường lệ, trông nàng có vẻ mang nhiều chất bi kịch khi nằm trên giường bệnh. Hơi xanh xao nhợt nhạt - một hình ảnh khác của nàng Camille Trà Hoa Nữ - ngoại trừ điều nàng thật sự có thể hình rất tuyệt và còn đầy sinh lực. Đôi mắt nàng đang nhảy múa với lạc thú trong lúc nàng nhấp ly sâm banh. Nàng đã bẫy vào trong căn phòng này hai người nàng yêu thích nhất. Nàng vươn tay ra nắm lấy bàn lay tôi trong lúc Alice ngồi đó và ngắm nhìn.
Từ khi biết về họ, tôi rất ý tứ, không bao giờ hành động như một người tình của Janelle trước mặt Alice. Và Alice không bao giờ để lộ ra quan hệ tình dục của nàng với Janelle. Nhìn họ, người ta cứ tưởng họ là hai chị em hay hai nữ đồng chí. Họ đối xử với nhau rất bình thường, không có gì khác lạ. Quan hệ đặc biệt của họ chỉ được biểu thị bởi Janelle; đôi khi nàng "khiển" Alice chạy lăng xăng giống như một chàng độc đoán.
Bây giờ Alice lùi chiếc ghế của nàng tựa vào bức tường xa khỏi giường của Janelle, xa hai chúng tôi. Như thể nàng ban cho chúng tôi tình trạng chính thức của đôi tình nhân. Vì lý do nào đó, cử chỉ này của nàng tác động lên tôi một cách thống thiết; bởi yêu người độ lượng nên ta phải cố nén nỗi đau vò xé của ghen tuông thường tình.
Tôi đoán tôi ganh tị với cả hai. Họ thật thoải mái với nhau đến độ họ có thể dung nạp được tôi trong tư thế ưu đãi của một tình nhân chính thức. Janelle dùng mấy ngón tay của nàng nghịch bàn tay tôi. Và bây giờ đây tôi nhận ra đó không phải là sự đồi bại ở nơi nàng nhưng là một ước muốn chân thành làm cho tôi hạnh phúc, thế nên tôi mỉm cười với nàng. Trong giờ sắp tới đây chính tôi sẽ uống cạn chai sâm-banh và tôi sẽ rời nơi đây, cất chuyến bay đi New York, sẽ chỉ còn hai nàng với nhau và Janelle sẽ bù cho Alice. Và Alice biết điều đó. Cũng như nàng biết rằng Janelle phải dành khoảnh khắc này cho tôi. Tôi kháng cự lại sự thôi thúc rút tay mình ra khỏi tay nàng. Như thế là thiếu độ lượng, và huyền thoại về giống đực thượng đẳng vẫn cho rằng về cơ bản, đàn ông luôn độ lượng hơn đàn bà. Nhưng tôi biết rằng lòng độ lượng của tôi bị cưỏng chế, tôi không thể không rời xa trong lúc này.
Cuối cùng tôi cũng hôn từ biệt Janelle. Tôi hứa sẽ gọi cho nàng vào hôm sau. Chúng tôi ôm siết lấy nhau trong lúc Alice kín đáo rời phòng. Nhưng nàng vẫn đứng đợi tôi bên ngoài và đi cùng tôi ra xe. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi.
- Đừng lo. - nàng nói - Em sẽ ở suốt đêm với Janelle.
Tôi không ngạc nhiên vì Janelle đã bảo tôi rằng sau khi nàng mổ, Alice đã ngồi cả đêm cuộn mình trong ghế bành ở phòng nàng.
Tôi chỉ nói:
- Hãy bảo trọng. Cám ơn!
Rồi tôi ngồi vào xe và lái lên phi trường.
Trời còn tối trước lúc máy bay khởi động chuyến phi hành về Phương đông. Tôi không bao giờ ngủ được trên máy bay.
Và như thế tôi có thể nghĩ về Alice và Janelle đang thoải mái với nhau tại phòng bệnh viện và tôi vui vì Janelle không cô độc. Tôi cũng vui vì sắp được dùng bữa điểm tâm với gia đình trong buổi bình minh sắp tới.