Huyện Kanakawa, Nhật Bản.
Kaneko quỳ trước cửa để giúp anh chồng Araki đi giày rồi tiễn chồng ra cửa: "Hôm nay vất vả cho anh quá!"
Akira gật đầu chào vợ, vui vẻ xách cặp ra khỏi cửa.
Từ sau khi sinh đứa con thứ hai, Kaneko chẳng còn hứng thú với sinh hoạt vợ chồng, tuy không từ chối nhưng lần nào cũng miễn cưỡng cho xong. Và đáng buồn hơn là thân hình mảnh mai cân đối của Kaneko đã phát phì biến dạng làm cho Akira cũng mất hứng. Mỗi lần đi qua khu đèn đỏ, nhìn những cô nàng tươi non mơn mởn mời gọi, Akira chỉ biết sờ ví tiền lép kẹp mà thở dài.
Cho tới một tháng trước, phố bên cạnh mở một trung tâm làm đẹp, giảm béo. Nhờ sự động viên của chị hàng xóm Aso, Kaneko đã tham gia. Chỉ trong một thời gian ngắn đã gầy hơn hai chục ký, đúng là cú thay đổi lột xác, cô giờ đây còn quyến rũ hơn cả thời con gái.
Nhưng nghe nói trung tâm thẩm mỹ này là do một anh chàng ngoại quốc tóc vàng cực kỳ điển trai mở ra. Cách giảm béo cũng rất đặc biệt: giảm béo bằng liệu pháp thôi miên. Rất nhẹ nhàng nhưng lại mang đến hiệu quả hết sức thần kỳ.
Cô vợ bỗng trở nên hấp dẫn khiến Akira lao lực quá độ, chắc tại chinh chiến liên miên nên mấy hôm nay thấy người cứ nhẹ bẫng, tuy nhiên chẳng thấy gầy đi là mấy nhưng khi cân thử đã phát hiện ra mình sụt mất gần mười kí lô.
"Chắc phải đình chiến mấy hôm thôi." Akira bước vào thang máy, tự nhủ.
Cùng lúc đó, Kaneko và Aso cười cười nói nói bước vào trung tâm thẩm mỹ. Những tấm rèm tím nhạt buông phủ sát nền khiến cho ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo. Trong phòng, một người đàn ông ngoại quốc trẻ trung ngồi bên tách cà phê hảo hạng, vóc dáng to cao, mai tóc vàng kim để dài rất phong cách.
"Xin chào anh, anh Jack!" Hai người phụ nữ rất lịch sự cúi đầu chào. Hôm nay Aso cố tình mặc chiếc áo cổ khoét chữ V, động tác cúi người quá thấp để lộ khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhưng cặp mắt màu lam nhạt của Jack không dừng lại trên người Aso. Anh ta quay sang uống nốt ly cà phê rồi vui vẻ nói: "Bắt đầu thôi nhỉ!" Rồi đứng dậy đi vào phòng trong. "Hôm nay, xin được phục vụ hai quý bà một kỹ thuật khác."
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười. Giọng nói của Jack thật quyến rũ.
...............................................
"Ôi trời cái công thức chết tiệt, thế này thì bằng đánh đố người ta." Tôi xúc một thìa muối, càu nhàu.
Nguyệt Bính chăm chú thái dưa củ cải: "Sao nữa?"
(Gia đình thật hạnh phúc, như đôi vợ chồng mới cưới ấy)
Tôi nhìn sang nồi hầm đang sôi sùng sục với những miếng thịt vịt đang nhào lộn: "Công thức nói là cho một chút muối. Một chút là bao nhiêu? Sao không nói là mấy gram cho đỡ nhức đầu?"
"Hồi xưa làm gì có cân tiểu li mà đòi chính xác đến từng gram." Anh Ngô đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một xấp giấy A đưa cho tôi. "Thôi! Mấy việc vặt này cứ để cho tôi! Đọc đi này! Nhóm săn tìm Linh dị bên Nhật Bản gửi sang đấy!"
Hơn một tháng trước, anh Ngô đã đứng ra thành lập nhóm "Săn tìm Linh dị Thái Lan", thành viên tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt, đảm bảo không cho những thể loại như Jack và Duang lọt vào. Trong thời gian đó, anh Ngô tổ chức huấn luyện chúng tôi khá bài bản. Aree cũng thườn xuyên qua lại thăm chúng tôi, hình như có ý tứ đặc biệy gì với tôi thì phải.
(Ngưng ảo tưởng:))
Nguyệt Bính nhìn trang đầu tiên, chau mày gọi: "Bí Ngô, mau lại đây xem này!"
Tôi vừa ghé mắt vào nhìn, người đã lạnh toát.
Trên trang giấy là một tấm ảnh chụp hai chiếc giường massage. Mỗi giường là một xác chết, da nhăn nhúm như cỏ cây sấy khô, hai mắt khô quắt trong tròng, cả người quắt queo chỉ còn da bọc xương bên dưới lớp quần áo.
Bên dưới là dòng chữ giới thiệu chi tiết: " Người chết là Kaneko và Aso, tuổi ngoài ba mươi, nguyên nhân tử vong chưa rõ, tử vong tại trung tâm thẩm mỹ Kami huyện Kanagawa. Chủ trung tâm thẩm mỹ này là một người Canada tên là Jack."
Phía dưới là một tấm ảnh của Jack: tóc dài vàng kim, mắt xanh nhạt gần như ngả trắng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, khuôn mặt sắc nét như tượng.
Nguyệt Bính nheo mắt, băn ra một tia sắc nhọn.
Mùi canh vịt bay khắp gian phòng như cũng tanh tanh mùi máu.
"Ăn xong, chúng ta lập tức lên đường sang Nhật Bản!" Anh Ngô giục: "Anh đã thông báo với nhóm Săn tìm Linh dị Thái Lan rồi."
Nguyệt Bính nghe vậy thì mắt sáng rực, hai tay hô vang: "Rukawa Kaede, tôi đến đây!"
Tôi: "Thủy thủ Mặt Trăng, tôi đến đây!"
Anh Ngô: "Aoi Sora, anh đến đây!"
Hình như là cái bà Khẩu liệt nữ mồm rộng đến mang tai thì phải.
Những miền linh dị Tập : Nhật Bản hiện đã có người đăng nên mình sẽ không đăng.