Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

chương 7: c7: sông nuôi xác (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái Lan nổi tiếng thế giới nhờ ngành du lịch phát triển sôi động, nền văn hóa đậm chất Phật giáo, phong tục tập quán đặc sắc. Bên cạnh đó, các loại bùa ngải ma thuật cũng nổi tiếng không kém, bởi thế đã thu hút đông đảo khách ngoại quốc đến với vùng đất này.

Thế nhưng, du khách không thể ngờ rằng, ngay khi đặt những bước chân đầu tiên lên xứ sở huyền bí này, ma lực của cổ thuật đã có thể ngấm ngầm reo rắc vào cơ thể...

-----------------------------------------------------

Xuống máy bay rồi, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự việc rùng rợn vừa mới xảy ra bởi vì tất cả đều quá chân thực, chân thực tới mức cứ nghĩ đến những hình phạt tàn khốc trong đó là tôi lại sởn hết gai ốc cộng thêm sự mất tích bí ẩn của cô gái lại càng khiến tôi không thể nào phân biệt được rằng đó chỉ là một giấc mơ hay là chuyện có thực rành rành trong thế giới này. Chính vì thế mà đầu óc tôi cứ hoang mang bấn loạn cho tới khi ra khỏi sân bay tôi mới định thần trở lại, quyết chí vứt nó ra khỏi đầu, cố gắng không nghĩ đến nó thôi cứ coi như là giấc mơ đi.

Tôi vô thức nhìn vào vách kính bên cạnh, trong đó phản chiếu bóng tôi lờ mờ. Sau lưng tôi, người qua lại tấp nập với đủ loại sắc thái cảm xúc trên khuôn mặt, không một ai chú ý đến tôi. Bỗng dưng, tôi cảm thấy cô đơn vô hạn cứ như trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi, tôi đang tàng hình và không ai nhìn thấy tôi hết.

Cảm giác này bắt nguồn từ một bí mật của tôi, một bí mật mà tôi không thể tiết lộ với bất kì ai.

Tôi thở dài, xốc lại ba lô, lại hòa vào dòng người hối hả, bước đi vô định.

Cánh diều da người, Suchin, Thokai vẫn cứ luẩn quẩn trước mắt tôi như những âm hồn không thể xua tan. Sao tôi lại gặp phải chuyện quái gở như thế nhỉ? Chẳng lẽ lại có liên quan đến bí mật mà tôi đang giấu kín?

Tôi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa kính, bầu trời đất Thái trong trẻo hơn hẳn bầu trời quê tôi. Lúc này đã kaf đêm khuya nhưng sắc trời vẫn xanh thăm thẳm như một viên đá Sapphire trong vắt, nào đâu có bóng dáng của cánh diều da người...

Tôi lờ mờ dự cảm rằng kì học ở Thái sẽ không mấy thuận buồm xuôi gió nhưng đã tới đây rồi, kiểu gì cũng phải chấp nhận thôi! Tôi ngẩng đầu, tìm kiếm cửa ra của sân bay.

Bangkok có hai sân bay, sân bay Don Mueang và sân bay quốc tế Suvarnabhumi. Sân bay Don Mueang chỉ phục vụ các chuyến bay nội địa, đương nhiên là tôi đáp xuống sân bay Suvarnabhumi. Đáng ngại nhất là tới Bangkok đã hơn mười một giờ đêm rồi, nơi đất khách quê người lạ lẫm, tiếng Anh không mấy lưu loát, ngộ nhỡ gọi taxi lại bị "chặt chém" mất toi tám trăm, một nghìn Baht hoặc bị người ta chở tới nơi nào đó chuốc thuốc mê phẫu thuật thành Kathoey thì đúng là "Ra quân chưa đánh đã toi, khiến cho anh kiệt lệ rơi dầm dề"

() người chuyển giới từ nam thành nữ.

Thế là tôi theo kế hoạch đã vạch sẵn, quyết định nghỉ lại ở sân bay đợi trời sáng sẽ bắt xe bus tuyến AE của sân bay tới thẳng ga tàu Hua Lamphong, Bangkok, dọc đường còn có thể ngắm tượng đài Chiến Thắng. Đến nhà ga xong mua vé tàu, tôi sẽ đi thăm quan khu vực hoàng cung cả ngày rồi đến tối đáp tàu hỏa đi Chiang Mai sau. Vừa tiết kiệm thời gian, lại bớt được tiền thuê khách sạn.

Có lẽ đường đi mệt mỏi quá nên tôi vừa lấy điện thoại ra chơi trò "Temple Run" được một chốc thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Giật mình tỉnh giấc, đã thấy nắng tưng bừng bên ngoài, ngơ ngác mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở Thái Lan. Tôi vỗ đùi đánh đét, vội vàng chạy thục mạng tới ga tàu. Kết quả không cần nói cũng biết, tuy chưa tới giờ tàu chạy nhưng vé đã bán hết sạch rồi.

Tôi tính toán thời gian đăng kí nhập học, thấy rằng nếu đợi chuyến tàu ngày mai thì lỡ việc mất nên đành giở bản đồ tìm bến xe khách đường dài, kịp bắt chuyến cuối cùng đi Chiang Mai. Mua được vé rồi mới thấy vững tâm phần nào, ở bến xe ăn nháo ăn nhào cho xong món cà ri cua kiểu Thái nghe nói nổi tiếng lắm nhưng mà tôi lại chẳng thấy có gì đặc biệt mà chỉ thấy con cua có vị là lạ, chắc chẳng được tươi.

-----------------------------------------------

Truyện này dịch thì hay nhưng công đoạn soạn thảo làm bê tha quá

Dấu chấm dấu phẩy ngắt câu cứ loạn xạ hết cả lên cứ như kiểu thích phẩy chỗ nào thì phẩy.

Mình đã lược bỏ khá nhiều dấu phẩy và thay thế một số từ cũng như dấu chấm cho mạch văn nó hợp lý hơn nên nếu ai đã từng đọc mà thấy vài từ khác so với trong truyện thì thông cảm nhé!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio