Những ngày sau đó thật bình yên một cách bất thường.
Trong thời gian này, kỳ thi tuyển sinh đại học lại tiếp tục diễn ra, điều đáng mừng là Lục Nguyên và Tô Dao cùng lúc được nhận vào Đại học Thủ đô.
Về chuyện riêng tư của bọn họ, Mạnh Kiều có lẽ đã biết từ trước khi đọc tiểu thuyết, nên cũng không cảm thấy có mấy khác biệt.
Sau khi đại viện Trí Thanh bị giải tán, tất cả mọi người ở Trí Thanh đều có thể trở về thành phố, Từ Đông Đông cũng được nhận vào trường đại học.
Nhưng điều khiến Mạnh Kiều ngạc nhiên là Từ Đông Đông không về thành phố trước khi khai giảng mà ở lại Bách Trượng Ao. Và cô ta đã kết hôn với Đại úy Dương!
Mạnh Kiều không bao giờ có thể ngờ rằng họ sẽ ở bên nhau, dù cô có nghĩ thế nào đi chăng nữa.
Khi cùng nhau dùng bữa vào Tết nguyên tiêu năm ngoái, cô đã để ý rất nhiều nhưng vẫn không nhận thấy điều gì bất thường ở họ, mà họ cũng không nói một lời nào vào thời điểm đó.
Đội trưởng Dương là một người đàn ông cao, thô, năm nay ba mươi ba tuổi, trông rắn rỏi tính tình nồng hậu.
Còn Từ Đông Đông cao gầy, hơn Mạnh Kiều hai tuổi. Có nghĩa là, đội trưởng Dương hơn Đông Đông tuổi, và giờ họ là vợ chồng chính thức!
Cô nghĩ ngợi lung tung một hồi, trong ấn tượng của cô dường như đội trưởng Dương có sự quan tâm đặc biệt đối với Từ Đông Đông.
Một phòng ở đại viện Trí Thanh phải ở tận mấy người, chỉ có Từ Đông Đông ngủ trong phòng đôi, Mạnh Kiều có được hưởng chút gì đó từ cô ấy không?
Mỗi lần lựa chọn thứ gì tốt, thuyền trưởng Dương là người đầu tiên giao nó cho Đông Đông. Tất nhiên, Đông Đông quả thực rất xuất sắc, mọi người không có ý kiến gì, nhưng cô ấy không phải là người nổi bật duy nhất trong khu đại viện Trí Thanh.
Bên cạnh đó, trong thần nhãn.
Người xưa bị kìm hãm và ẩn sâu?
Cô nhớ khi tôi kết hôn với Thẩm Yến, Đội trưởng Dương đột nhiên hỏi Lục Nguyên có phải anh ấy đang hẹn hò với Đông Đông không, lúc đó cô cảm thấy câu hỏi của Đội trưởng Dương có chút không thích hợp.
Thời đại ngày nay, suy nghĩ của mọi người đều bảo thủ và dè dặt, chẳng ai dám đùa cợt như thế này cho đến khi nó thực sự công khai.
Bây giờ nhìn lại, đội trưởng Dương đã giấu nó rất sâu.
Vậy tại sao Đông Đông lại lấy anh ta?
Mạnh Kiều không hiểu.
Họ không tổ chức tiệc cưới hoành tráng mà chỉ mời một vài người bạn thân đến dùng bữa tại nhà.
Mạnh Kiều cũng được mời.
Cô mang cho Từ Đông Đông vài mảnh vải, biết Đông Đông là người khéo tay, cô nhất định sẽ dùng.
Nhà của đội trưởng Dương ở lối vào của ngôi làng ở Bách Trượng Ao
Đằng sân sau thì dùng để trồng rau và nuôi gà.
Sân trước trồng rất nhiều hoa cỏ, còn trồng một cây đào, trên cây có đầy những quả nhỏ màu xanh, đất bên dưới dường như mới được cấy từ nơi khác đến, nhìn cũng biết Đông Đông rất thích ăn đào.
Một gian bằng gỗ được dựng ở bên cạnh, trong gian có hai cái ghế mây và một cái bàn gỗ. Mạnh Kiều đã có thể hình dung ra hình ảnh Đông Đông ngồi dưới vọng lâu đọc sách rồi, hẳn là một không gian cực kỳ tĩnh lặng.
Từ Đông Đông thấy Mạnh Kiều đi tới, cười nói: “Đến là được rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy?”
Cô cười toe toét: “Đông Đông, xin chúc mừng.”
Ngoại trừ câu này, cô nhất thời không biết nên nói cái gì, thật sự là rất kinh ngạc.
Từ Đông Đông cầm lấy vải của cô, vui mừng đến cảm động, cười nói: “Vải ở đây có thể may được rất nhiều đồ, có thể may một số đồ mới cho Dương cùng Tiểu Đậu Tử, cảm ơn cậu nha.”
Mạnh Kiều cười thích thú.
Tiểu Đậu Tử chạy đến bên Đông Đông trên đầu có thắt bím tóc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, diện mạo cũng đã thay đổi nhiều rồi.
“Chào chị Mạnh.”
Tiểu Đậu Tử tươi cười chào hỏi, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, không còn rụt rè và ngại ngùng như trước nữa.
“Ừm, thật ngoan.”
Mạnh Kiều cười.
Ngước nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Đông Đông, cô nhớ tới một Đông Đông luôn xa cách và kiêu ngạo, rất ít khi cười, thường thì hay giễu cợt hơn là cười.
Mà nay lại thay thành nụ cười ấm áp này.
Trái tim nóng rực, cô ôm Từ Đông Đông vào lòng.
Từ Đông Đông luôn không giữ được cô, luôn luộm thuộm mà níu kéo, vỗ nhẹ vào lưng cô, cười dịu dàng nói: “Mạnh Kiều buông ra, cậu không thấy xấu hổ sao? Làm sao còn có thể như một đứa trẻ?”
“Đông Đông.” Cô nghẹn ngào không biết nói gì Đông Đông là người bạn đầu tiên của cô đọc qua cuốn sách. Hai người thân nhau cả ngày lẫn đêm, ngay từ đầu đã không thích nhau nhưng sau đó lại càng thích gắn bó nhiều hơn nữa. Bây giờ Đông Đông cũng đã kết hôn rồi.
Đội trưởng Dương từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, không khỏi cười một cách sảng khoái nói: “Vợ A Thẩm à, đừng đứng đó nữa, vào ngồi đi.”
“Ừm.”
Cả hai cùng buông tay, cười với Đông Đông rồi bước vào nhà.
Đại sảnh không lớn nhưng đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp rất ngăn nắp, nhìn thoáng qua là biết Đông Đông rất chăm chút, Đông Đông là người như thế này, cô ấy thích phân loại mọi thứ, làm mọi thứ một cách tỉ mỉ.
Vừa mới ngồi xuống ghế, Hạ Tử Du hai tay cẩn thận bưng một ly nước ấm, cười nói: “Chị Mạnh, em mời chị uống nước.”
“Chị cảm ơn, Tiểu Đậu Tử thật lễ phép.” Cô mỉm cười nhận lấy cái chén nước.
“Là em…”Tiểu Đậu Tử đỏ mặt, vừa muốn nói chính là bà nội, cùng chị Từ đã dạy. Nhưng lúc này lại không dám gọi chị Từ là mẹ, vì sợ chị Từ sẽ không vui.
Mạnh Kiều uống một ngụm nước thì thấy Đông Đông và đội trưởng Dương đang cùng nhau nấu ăn trong nhà bếp ở sân trước.
Cô ghé sát vào, thấp giọng hỏi Tiểu Đậu Tử: “Ba em đối xử với chị Từ có tốt không?”
Cô muốn nghe từ chính miệng của Tiểu Đậu Tử
Tiểu Đậu Tử nghe xong liền vui vẻ mỉm cười: “Ba em đối xử với chị Từ rất tốt. Tối nào ba cũng ngâm chân cho chị Từ và nghe chị Từ kể mọi việc ở nhà.”
Các cụ già rất cưng chiều con dâu.
Tiểu Đậu Tử lại thấp giọng nói: “Chị Mạnh, em nói nhỏ cho chị biết, bố và chị Từ đều thích chơi. Một đêm nọ, em nghe thấy tiếng động lạ trong phòng của họ. Sau khi tỉnh dậy, em vội chạy tới, tò mò nhìn vào xem nhưng bố em lại vứt quần áo trùm kín đầu. Sau đó, tất cả các phòng trong nhà đều đóng cửa, tiếp theo em không còn nghe thấy nữa gì nữa.”
Mạnh Kiều vui vẻ hỏi: “Vậy em thấy chị Từ nằm trên hay bố nằm trên?”
“Mạnh Kiều!”
Từ Đông Đông mặt đỏ bừng bước vào, quả nhiên nhìn thoáng qua bọn họ liền đoán được có chuyện. Quả nhiên, nghe được cái gì mà ở trên rồi ở dưới.
Mạnh Kiều chớp mắt, ngay lập tức ngậm miệng lại ngay.
Ở Bách Trượng Ao chỉ có Đông Đông là hung dữ với cô ấy, mà khi Đông Đông hung dữ, cô ấy sẽ trở nên ngoan ngoãn.
“Tiểu Đậu Tử, ăn trái cây đi.” Từ Đông Đông nói xong lại đá Mạnh Kiều một cái, cầm một quả táo đưa cho cô: “Đừng dạy hư con nít.”
“Ồ.” Mạnh Kiều mang theo vẻ mặt vô tội cầm quả táo, đừng hỏi, hẳn là Đông Đông ở phía dưới rồi, nhưng là loại chuyện này không nên nói ra.
Với Thẩm Yến, cô ấy thường thích ở trên, sau đó là thể lực kiệt quệ, rồi tiếp theo đó là…
Mặt cô đột nhiên đỏ đến tận mang tai.
Đến bữa tối, rất nhiều khách khứa lần lượt đến nhà, Đội trưởng Dương giúp xếp củi, Đông Đông phụ trách nấu nướng, Tiểu Đậu Tử cũng giúp rửa rau.
Là bà chủ, Đông Đông luôn nở một nụ cười nhạt trên môi, nhưng Mạnh Kiều biết rằng cô ấy có vẻ khá hạnh phúc.
Nhìn thấy bọn họ dọn món cho nhau trên bàn, cô lại nghĩ đến Thẩm Yến.
Từ Đông Đông nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Mạnh Kiều ở đối diện, cô lấy lòng bằng cách đặt một miếng thịt vào bát đối phương, cười nói: “Ăn đi, đây là món tớ làm đấy.”
“Ồ.” Cô bới cơm, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh của Thẩm Yến.
Sau bữa ăn, Đông Đông nói để đưa cô về nhưng cô không chịu, tự đốt đèn pin trên tay rồi cười nói: “Gần lắm, tớ có thể tự về, tớ còn có đèn pin, không sợ đâu.”
Từ Đông Đông cười nói: “Vậy đi đường phải cẩn thận, có thời gian thì tới chơi.”
“Ừm, tớ biết rồi.” Cô cười đáp
Trên đường về, ánh đèn pin chiếu vào màn đêm đen kịt, cô một mình đi trên con đường làng.
Tiếng côn trùng ếch nhái kêu, xào xạc.
Con đường này cô cùng Thẩm Yến qua lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng sánh bước bên nhau, thỉnh thoảng anh còn nắm tay cô, nhưng phần lớn đều ôm cô vào lòng, bước đi với thái độ yêu thương.
Giờ đây không có anh bên cạnh, một người nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời cười chua chát, người xưa cũng vậy, luôn tưởng nhớ tới một người?
Cô rất nhớ Thẩm Yến.
Suốt một năm, không có tin tức gì.
Không có thiết bị liên lạc, điều đó thực sự khó chịu. Cô chỉ có thể an ủi bản thân thật tốt, Thẩm Yến là nam phụ trong tiểu thuyết, nhất định sẽ có thể chuyển vận xấu thành tốt, nhất định sẽ bình an vô sự.
Tháng , Từ Đông Đông rời Bách Trượng Ao. Mạnh Kiều cũng đi tiễn cô, đội trưởng Dương và Tiểu Đậu Tử ở lại đây chờ Từ Đông Đông sau khi tốt nghiệp đại học trở về.
Đại úy Dương là một ông già yêu vợ, tính tình kiềm chế, trước khi chia tay có dặn Đông Đông cả ngàn điều, nhưng anh không nói một lời yêu thương, anh cũng không dám ôm và hôn nơi đông người.
Miệng lúc nào cũng lải nhải, không đủ tiền phải nói với anh, có chuyện gì cũng phải báo anh. Anh cũng chuẩn bị rất nhiều thứ cho Từ Đông Đông, còn đặc biệt mang theo một chiếc xe gỗ để tiện cho việc đưa đón cô.
Thấy họ ngại ngùng không dám đến gần, Mạnh Kiều đứng một bên gấp thay cho họ.
Một nụ cười ranh mãnh xuất hiện.
Cô đẩy Từ Đông Đông một cái, cô ta lập tức đụng phải Đội Dương đang sững sờ, sau đó anh ấy ôm chặt lấy cô ta.
Mà Tô Dao cùng Lục Nguyên cũng rời đi, cùng nhau lên thủ đô học đại học.
Tất cả bạn bè đều đã đi rồi, hiện tại chỉ còn Mạnh Kiều ở lại Bách Trượng Ao và đang tìm người tâm sự.
Thỉnh thoảng cô lại đi giao một vài món thịt cho mẹ Tô, đi đào khoai lang bên con lạch với cậu con trai nhỏ, hay cùng đi mua sắm trong thị trấn với bà tôi trên chiếc máy kéo của thím Ngô.
Ngày tháng trôi qua không vội vàng, mỗi ngày cô đều mong được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Yến khi anh ấy mở cửa vào một ngày nào đó.
Tết Nguyên Đán lại đến, chỉ có cô và bà nội ở nhà, bà nội thì khóc thầm, bà lặng lẽ gói bánh bao, bà cũng nhét một đồng xu vào bánh.
Sau khi ăn đụng phải đồng xu, cô bật cười.
Và cũng không hiểu tại sao cũng muốn khóc.
Cô không thể khóc trước mặt bà. Cô phải kìm nó ngược vào trong.
Lại một năm nữa trôi qua, Vượng Tài lúc này đã là một con chó lớn.
Mỗi sáng thức dậy nó bà sẽ phụ bà lên núi gánh củi, rất là biết chuyện.
Trước cửa, anh đào trên cây lại chín.
Cô nhặt được, đưa cho đội trưởng Dương một ít, chia cho mẹ Tô một ít.
Ngồi một mình trên chiếc ghế mây ngoài hiên, nhìn bông sen nở trong bồn nước, cô đổ đầy một gáo nước với những quả anh đào to đỏ rồi nhét vào miệng, thật là ngọt.
Nhưng Thẩm Yến không được ăn.
Đã là năm thứ ba, Thẩm Yến không quay về.
Cô cũng biết rằng sẽ rất khó để quay lại.
Không có thông quan giữa hai nơi.
Theo cô được biết, kinh tế hai nơi có sự chênh lệch rất lớn, GDP đầu người chênh lệch gần nghìn lần.
Bước sang những năm , đất ở nông thôn được giao khoán cho các hộ dân, mọi người tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ, ai cũng được giao đất, sự hăng hái canh tác của người dân trong thôn cũng theo đó được đẩy lên cao chưa từng có.
Gia đình Thẩm Yến cũng được chia hai mẫu đất.
Mạnh Kiều sợ nhất là làm ruộng nên đã trồng khoai khắp đất.
Cô nghĩ sau khi trồng khoai lang này thì không cần chăm sóc, không cần tưới hàng ngày như trồng rau, cũng không cần bón phân.
Năm thứ tư, mọi thứ trong nhà đều không có dấu vết của Thẩm Yến dùng đến.
Chiếc áo sơ mi trắng được anh treo trong tủ đã hơi ố vàng.
Chăn bông đã giặt nhiều lần, không còn mùi anh nữa.
Bây giờ nghe đến Hương Thị, cô hoàn toàn có thể hiểu được, cũng nói được tiếng Quảng Đông.
Sau một ngày thức dậy, cô âm thầm thu dọn hành lý và lấy những thỏi vàng từ gầm giường ra.
Chỉ có một mảnh.
Lúc đó, Thẩm Yến chỉ muốn lấy một mảnh, Mạnh Kiều đã bí mật nhét một cái khác vào trong túi chống nước của anh. Vốn dĩ toàn bộ thỏi vàng đều giao cho anh, nhưng khi đó anh một lòng một dạ, chỉ vì mục đích hôm nay đến Hương thị tìm anh.
Bà nội thấy cô thu dọn đồ đạc, tay khẽ run, không nói lời nào.
Ngồi trong sảnh với vẻ mặt ủ rũ.
Mạnh Kiều đặt tiền và giấy bạc của gia đình lên bàn ăn, cười với bà nội: “Bà nội, con đi tìm Thẩm Yến. Bà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Chờ một chút.” Bà nội giọng nói run run. Bước vào phòng, một lúc sau, bà lấy ra một chiếc túi vải màu đen.
Sau khi mở ra, nó sáng bóng và đầy trang sức.: “Đây là mẹ A Thẩm để lại, cháu cầm đi đi, sau khi tìm được A Thẩm nhớ về sớm, bà ở nhà chờ đứa về.”
Bà nội cúi đầu nói nhỏ. Mặc dù cô không thể nhìn thấy biểu hiện của bà, nhưng bà đã bị bán đứng bởi giọng nói hơi run rẩy này.
Bà nội đối xử với cô thật tốt
Mạnh Kiều nhìn bà một cái thật sâu, nghẹn ngào một chút rồi cười nói: “Bà ơi, cháu có một lượng vàng. Bây giờ bà giữ lại, khi nào về thì đưa lại cho cháu.”
Mạnh Kiều không biết cô có thể còn sống để nhìn thấy Thẩm Yến không, giữa biển người to lớn như vậy, cô không biết anh đang ở đâu, nhưng cô không muốn tiếp tục chờ đợi trong sợ hãi nữa.”
Chờ đợi năm này qua năm khác mà không một tiếng động.
Cô thực sự sợ hãi.