Trước khi sóng gió ập tới, mọi thứ đều bình lặng lạ thường.
Việc Găng Tay Đen xin nghỉ ốm khiến tranh chấp hai bên đang trào dâng bỗng chìm xuống, mọi người cũng rảnh rỗi đi quan tâm những thứ khác, ví dụ như Giang Dịch Dịch và Giản Tư.
Thỏ Trắng nhát gan đột nhiên tiến hóa thành sinh vật chưa rõ, cũng coi là chuyện thú vị.
Tin tức Giản Tư vào phòng y tế nhanh chóng khuếch tán khắp tầng bốn, gây ra nhiều phản ứng khác nhau.
“Sư Tử.” Tân Vĩnh Nguyên nhìn Cao To đang khom lưng bên cạnh, chậm rãi nói: “Xem ra anh sai rồi.”
Sư Tử cau mày vuốt tóc, vì tuổi tác và ngoại hình nên trông gã không hề đáng sợ mà còn lộ nét trẻ trung ngông cuồng.
Có điều không ảnh hưởng tới việc Cao To hèn mọn mà gập người sâu hơn.
Sư Tử im lặng vài giây rồi nhấn mạnh: “Tôi không sai.”
Tân Vĩnh Nguyên nhếch mày: “Ý anh là Thỏ Trắng nói chuyện với Bác Sĩ xong thì giác ngộ rồi?”
Sư Tử nhìn Cao To: “Mày nghĩ sao?”
Cao To đang cúi đầu nghe vậy thì giật mình, vội mở miệng: “Thỏ Trắng…” Hắn ngập ngừng, nhớ tới câu nói kia của Giản Tư, theo bản năng mà đổi cách gọi: “Giản Tư… nó lạ lắm.”
Cao To ngẩng đầu đánh giá sắc mặt của Sư Tử, thấy Sư Tử không tức giận mới nói tiếp: “Thiếu chút nữa em đã đánh chết nó, nhưng nó không sợ.” Trái cổ hắn trượt lên xuống: “Thậm chí còn… cười thành tiếng.”
Tân Vĩnh Nguyên ở cạnh tiếp lời: “Nó không sợ chết à?”
“Không phải…” Cao To thấy cách dùng từ của Tân Vĩnh Nguyên hơi sai, hắn dốc hết sức để hình dung cảm giác khó nói ấy: “Nếu là em thì em nghĩ nó… điên rồi.”
Điên rồi?
Sư Tử đánh giá Cao To, dường như muốn coi hắn nghĩ gì mà dám kết luận như vậy.
Trình độ văn hóa của Cao To không cao, nên nói rất thẳng: “Em cảm thấy, dù em đánh chết nó thì nó cũng không quan tâm, nhưng bởi em không đánh chết nó nên nó mới cười.”
“Vì nó biết nó thắng rồi.” Tân Vĩnh Nguyên chen lời.
Sư Tử lại vuốt tóc, sắc mặt có chút khó coi: “Mày đi nộp đơn xin đổi phòng đi.”
Cao To không biết bản thân vừa thở phào, gật đầu cái rụp. Thấy Sư Tử ra hiệu bảo mình ra ngoài, hắn ngần ngừ mở miệng: “Đại ca, em nghĩ…”
Sư Tử liếc hắn.
Cao To cắn răng, không cho bản thân đường lui, nói một mạch hết câu: “Thôi chúng ta đừng nhằm vào Bác Sĩ nữa.”
Sư Tử nhếch mày.
Nói được câu đầu tiên thì phần giải thích phía sau dễ dàng hơn nhiều, Cao To nén giọng: “Giản Tư là người thế nào, đại ca rõ nhất mà. Nó chỉ là thằng ranh con vô dụng, ngoài việc đẹp trai thì chả có chỗ nào nhìn nổi.”
Chỉ có tên đặt sai, không có tên gọi sai.
Thỏ Trắng chính là Thỏ Trắng, vừa khù khờ vừa yếu đuối, một tay là bóp chết được ngay.
“Em không biết tình hình của Bác Sĩ…” Cao To lén nhìn sắc mặt của Sư Tử, tiếp tục nói: “Nhưng có thể khiến Thỏ Trắng trở thành như bây giờ, em nghĩ là còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ.”
Sắc mặt Sư Tử vẫn như cũ, im lặng như hòn đó cứng.
Cao To không nhận được câu trả lời, nghĩ lời mình đã vượt quá giới hạn nên đành hèn mọn cúi đầu, chờ quyết định của Sư Tử.
Căn phòng im lặng vài giây.
Tân Vĩnh Ninh phá vỡ sự im lặng này, giọng điệu bất cần: “Cậu về trước đi, mấy ngày này cố gắng đừng chạm mặt Giản Tư.”
Cao To thở phào một hơi, xoay người rời đi.
“Sư Tử.” Tân Vĩnh Ninh gọi tên gã: “Sao vậy?”
“Tôi đang thắc mắc, sao cậu ta làm được?” Sư Tử nhăn mày nghĩ mãi không ra: “Hôm qua cậu ta mới gặp Giản Tư, trò chuyện chưa tới ba tiếng mà Giản Tư đã lột xác sao?”
“Cậu nói xem, liệu sự thay đổi của Giản Tư có liên quan tới cậu ta không?”
“Không liên quan là tốt nhất, liên quan cũng chẳng sao.” Tân Vĩnh Nguyên vỗ vai Sư Tử, dưới tay là cơ bắp căng chặt: “Anh đã quyết định từ lâu rồi mà đúng không? Giữ khoảng cách với cậu ta ấy?”
Sư Tử liếm môi: “Tôi đổi ý rồi, tôi muốn thử bản lĩnh của cậu ta.”
Tân Vĩnh Nguyên tăng lực trên tay: “Anh đừng quên, lần đầu gặp mặt là anh tự lựa chọn nhượng bộ.”
“Tôi hối hận rồi.” Sư Tử căng chặt cơ bắp không phải vì sợ hãi, mà vì ý chiến đầu hừng hực: “Tôi nên đánh rồi mới tính.”
Tân Vĩnh Nguyên không hề hấp tấp, hắn hiểu Sư Tử hơn ai hết, gã chính là một con dã thú làm việc theo bản năng, sự nhạy cảm với nguy hiểm khiến gã có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn trước hiểm nguy.
Nói cách khác, tuy giờ Sư Tử nhìn có vẻ rất sảng khoái nhưng đợi khi gã đứng trước mặt Giang Dịch Dịch, cảm nhận được sức uy hiếp đủ mạnh thì gã sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất – đó là lựa chọn giống như lần đầu gặp mặt.
“Tôi không ngờ cậu lại thả Giản Tư về.” Lâm Dị ngồi lên sofa, có chút không quen. Vị trí này cách Giang Dịch Dịch quá gần khiến anh ta thấy không an toàn.
Tuy khoảng cách gần xa đối với Giang Dịch Dịch mà nói thì cũng không khác gì nhau, nhưng ít nhất đối với người bị hại… ờm, đối với Lâm Dị thì vẫn có sự khác biệt. Cảm giác an toàn yếu ớt khác với không có cảm giác an toàn.
“Tôi cho cậu ta hai lựa chọn.” Giang Dịch Dịch dựa vào sofa, chậm rãi mà lật sách dưới ánh đèn vàng tạo nên khung cảnh bình yên nhẹ nhàng.
Ở tầng bốn nguy hiểm trùng trùng, sóng gió ập tới bất cứ lúc nào thì chắc chỉ có cậu là có thể bình yên như vậy.
Lâm Dị thôi không nhìn nữa mà thăm dò: “Lựa chọn gì?”
“Ở lại, hoặc trở về.”
“Cậu ta lựa chọn trở về tôi cũng không lạ lắm, nhưng để về thì chắc sẽ có điều kiện nhỉ?” Lâm Dị không ngờ là Giản Tư lại nghĩ rằng bản thân có thể thực hiện điều kiện của Giang Dịch Dịch. Sự tự tin này anh ta còn không có.
Giang Dịch Dịch hơi ngừng, đổi giọng suy tư: “Anh để ý lắm sao?”
Nếu không muốn ngủ một giấc dậy trời đất điên đảo thì mọi hành động của Giang Dịch Dịch đều cần để ý.
Lâm Dị mỉm cười, trả lời cậu: “Giản Tư có thể là người của Niên La Hội.”
“Tôi nghi ngờ cậu ta cũng nhắm vào tư liệu trong tay Găng Tay Đen.”
Giang Dịch Dịch nhớ lại những kí ức mình có trong trò chơi, phủ nhận suy đoán của anh ta: “Không phải.”
Lâm Dị sửng sốt, vô thức nghiêng người về trước, đến khi giật mình thì khoảng cách bọn họ đã gần hơn. Anh ta vội lùi về sau, dựa vào sofa, lớ ngớ là thế nhưng lúc mở miệng thì lại bình tĩnh thong dong.
“Cậu ta bảo trước khi vào ngục đã biết Bác Sĩ, tôi còn tưởng là đùa…” Lâm Dị nói khẽ: “Không ngờ là thật nhỉ?”
“Có gặp một lần, chưa tính là quen.” Giang Dịch Dịch nhìn thấu những suy nghĩ của Lâm Dị qua hành động của anh ta. Tuy cậu đã tắt bản vẽ giải phẫu cảm xúc, nhưng không có nghĩa nó không tồn tại, mong chờ, hưng phấn, sợ hãi cùng tò mò.
“Đây cũng được coi là mấu chốt.” Lâm Dị nói chẳng chút nề hà: “Chúng tôi còn tưởng tư liệu của Bác Sĩ đều là giả.”
“Hóa ra tôi bị để ý hơn cả cậu ta rồi!”
Giang Dịch Dịch cảm thán một câu không kèm cảm xúc rồi trở về chủ đề cũ: “Điều kiện là dựa vào năng lực của bản thân, đứng ở trước mặt tôi một lần nữa.”
Lâm Dị ngơ ngác vì chủ đề chuyển quá nhanh, lúc sau mới bắt kịp trọng điểm: “Vậy về hay không về thì có gì khác nhau?” Anh ta suy nghĩ một lúc rồi sửa lời: “Không đúng, trở về là để đứng ở trước mặt cậu một lần nữa? Đây chẳng phải…”
Nói sao nhỉ, không đúng logic? Hay là nói… có hơi kỳ?
Đối với Giản Tư muốn liều mạng thoát khỏi Giang Dịch Dịch, chuyện cách xa cậu càng xa càng tốt mới đúng chứ nhỉ?
Suy nghĩ và hành động trái ngược nhau khiến Lâm Dị không thể không nghi ngờ, nghi ngờ về lựa chọn của đối phương và lý do Giang Dịch Dịch đưa ra điều kiện này.
“Ở lại bên cạnh Bác Sĩ đối với cậu ta ắt hẳn rất đáng sợ, nhưng còn trở về… chẳng phải vì để đứng trước mặt bác sĩ sao?” Lâm Dị điều chỉnh lại tư duy, hỏi.
“Vậy ý nghĩa của việc lựa chọn là gì?”
“Anh biết đáp án mà.” Giang Dịch Dịch đan tay vào nhau, nhìn Lâm Dị: “Mạnh dạn nói tôi nghe xem nào.”
Lâm Dị hơi đơ vì mệnh lệnh đầy đương nhiên của cậu, không cho phép trái lệnh. Lâm Dị đã quen với việc bản thân là người hỏi, đây là bệnh nghề nghiệp, nhưng không có nghĩa anh ta không biết đáp án.
“Có lẽ sự khác biết giữa hai lựa chọn này là “dựa vào năng lực của bản thân”?” Lâm Dị như nắm đằng chuôi mà phân tích: “Tuy cả hai lựa chọn đều là ở lại bên cạnh Bác Sĩ, nhưng phế vật và thứ có giá trị lợi dụng, đãi ngộ sẽ khác nhau.”
“Một phế vật ở cạnh Bác Sĩ, tôi nghĩ đây không phải là một lựa chọn tốt.” Lâm Dị hơi ngừng: “Nên ý nghĩa duy nhất của lựa chọn này là…”
Anh ta nhìn Giang Dịch Dịch: “Lấy lòng cậu.”
Giang Dịch Dịch lại rơi vào suy nghĩ “mấy người này mỗi ngày đều nghĩ gì không biết”, rõ ràng nghe thì có lý nhưng vì sao đáp án cuối lại xa cách ngàn dặm thế?
Giang Dịch Dịch khẽ nhíu mày, sự bình tĩnh in sâu trên mặt cậu đã giúp cậu không tiết lộ quá nhiều. Dù có lộ thì Lâm Dị cũng chỉ đưa ra kết luận càng kì lạ hơn.
Với tư cách một người bình thường, Giang Dịch Dịch đang cân nhắc não đối phương có bị hỏng hóc ở đâu không, sau cùng kết luận: trạng thái tinh thần của Lâm Dị rất có vấn đề.
“Anh từng đi khâm chưa?”
Giang Dịch Dịch đột nhiên hỏi khiến Lâm Dị sửng sốt.
Anh ta cẩn thận kiềm chế mà trả lời: “Sự thật là tôi vừa đi khám không lâu.”
Giang Dịch Dịch nhếch mày, không hỏi xem đối phương dính chặt cậu không rời thì đi khám kiểu gì, mà đâm thẳng vào trọng điểm: “Bác sĩ nói sao?”
Trái cổ Lâm Dị khẽ giật, ngay khi Giang Dịch Dịch hỏi câu này thì tư thế anh ta vô thức thay đổi, từ thả lỏng biến thành cảnh giác, Giang Dịch Dịch không cần quan sát kĩ cũng nhìn ra được cảm xúc của đối phương từ trạng thái cảnh giác này: cảnh giác, phản kháng, khắc chế, tức giận.
Giang Dịch Dịch nhếch mày: “Xem ra… không phải là tin tức tốt nhỉ?”
“Không, hoàn toàn ngược lại.” Lâm Dị nhìn Kẻ Điên bên chân Giang Dịch Dịch, hắn ta im lặng ngồi trên thảm, ánh mắt khóa chặt trên người Giang Dịch Dịch chưa từng rời đi nhưng không chút cảm giác tồn tại.
“Tôi rất khỏe mạnh.”
“Anh có biết cơ thể anh đã bán đứng việc anh đang cảnh giác không?” Giang Dịch Dịch nhắc nhở đối phương: “Biểu hiện bây giờ của anh không giống phản ứng của việc nhận được tin tức tốt.”
Lâm Dị im lặng.
Lời của chuyên gia được đặc biệt mời tới khám cho anh văng vẳng bên tai: “Thông qua kiểm tra và đánh giá, kết luận duy nhất là trạng thái tinh thần của anh có hơi bồn chồn, nhưng vẫn ở mức bình thường. Ngoài ra thì không còn bất cứ vấn đề nào khác.”
“Mà vấn đề lại nằm ở đây.” Chuyên gia nhăn mày đánh giá anh ta: “Tôi đọc báo cáo kiểm tra trạng thái tâm lí lần trước của cậu, trạng thái tinh thần lúc đó của cậu bất ổn định hơn bây giờ, thậm chí bên bờ mất kiểm soát. Nói cách khác, đáng ra giờ cậu đã bên bờ sụp đổ tinh thần rồi.”
“Nhưng theo như bản báo cáo này…” Chuyên gia vẫy vẫy báo cáo trong tay: “Áp lực tinh thần của cậu khá giống với người thường.”
“Điều này có nghĩa gì?” Anh ta hỏi.
“Hoặc là những năm gần đây cậu đã tiến hành điều trị, một vị bác sĩ tâm lí rất ưu tú đã điều chỉnh trạng thái cho cậu.” Chuyên gia nhìn bệnh án trên tay: “Hoặc là… tất cả kiểm tra và đánh giá lúc nãy đều sai.”
“Đều sai sao?”
“Tuy rất ít gặp nhưng không phải không có. Một mình chứng cho thấy khi con người cảm nhận được nguy hiểm, sẽ theo bản năng mà tiến hành ngụy trang.” Chuyên gia hơi ngừng lại: “Giả vờ như không có gì xảy ra.”
“Thôi miên có làm được việc này không?”
“Thôi miên bản năng?” Chuyên gia bật cười: “Không thể, nếu như bản năng cũng bị thôi miên thì chẳng lẽ bảo cậu tự sát cậu cũng đi tự sát à? Con người có bản năng tự bảo vệ bản thân…”
Lâm Dị cắt ngang ông ta: “Nếu như có khả năng này thì sao?”
Chuyên gia sửng sốt, cười to: “Nếu như có chuyên gia tâm lý đạt tới trình độ ấy thật, thì mọi sự vùng vẫy của cậu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, vì mọi thứ của cậu đều bị đối phương khống chế. Nói cách khác, cậu không thể biết được kí ức của cậu là thật hay giả, mọi hành động của cậu là do bản thân tự suy nghĩ hay do đối phương khống chế.”
Lâm Dị không rõ biểu cảm của bản thân lúc đó thế nào nhưng nhất định là rất đáng sợ, vì sau khi chuyên gia thấy biểu cảm của anh ta thì vội cười an ủi: “Nhưng điều đó không thể xảy ra được, cậu cũng giống như mọi người, chẳng hiểu gì về thôi miên cả. Thôi miên, suy cho cùng chỉ là một loại ảnh hưởng rất nhỏ tác động vào não bộ con người dựa trên ám thị tâm lí và hoàn cảnh bên ngoài. Đâu ai làm được tới mức ấy.”
“Nếu thôi miên làm được tới trình độ đó thì không còn là thôi miên nữa. Mà là siêu năng lực.”
Thái độ của chuyên gia rất lạc quan, Lâm Dị lại không thể lạc quan nổi.
Từ lúc nghe được kết luận của chuyên gia, anh ta đã rơi vào một nỗi sợ hãi khác. Chuyện Độc Lang tự sát không ngừng hiện lên trong đầu, ý chí cầu chết kiên định hơn bao giờ hết, cách chết chậm rãi, điều gì khiến gã ta đưa ra lựa chọn đó?
Là sợ hãi? Hay là… thôi miên?
Giang Dịch Dịch đã lấy đủ tình báo, từ ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của đối phương.
“Thường thì tôi không ưa giải thích.” Giang Dịch Dịch phá vỡ sự im lặng: “Nhưng bây giờ tôi phải nhấn mạnh lần nữa, cái chết của Độc Lang không liên quan đến tôi.”
Lâm Dị nhìn cậu, từ sự bình tĩnh của đối phương, chuyển ánh nhìn về phía Kẻ Điên đang im lặng.
“Kẻ Điên khá lên…” Giang Dịch Dịch lựa lời: “Tôi chỉ góp một phần sức.”
“Đương nhiên, mọi chuyện không liên quan tới Bác Sĩ.” Lâm Dị cố gắng thả lỏng cơ thể, giấu đi những biểu cảm khó coi: “Dù sao chúng tôi cũng không tìm được gì cả.”
Giang Dịch Dịch không chút kẽ hở, thậm chí là không có điểm yếu nào, là kẻ địch nguy hiểm nhất mà Lâm Dị từng gặp ở đời này. Anh ta không muốn trở thành kẻ địch của Giang Dịch Dịch.
“Nghe nói Thỏ Trắng đã biến thành người khác, rất mới lạ.” Tên Mập nhìn người qua kẻ lại trên sân thể thao, nói chậm.
Kền Kền nhìn gã một cái, không tiếp lời.
Tên Mập lại hỏi: “Sao? Giờ mày hết hứng thú với phần tư liệu kia chưa?”
“Tao nghĩ, nếu Bác Sĩ muốn tham gia thì để cậu ta tham gia đi.” Kền Kền nhếch mày, mang theo vài phần vô tình: “Dù sao thì cũng là thăm dò cho chúng ta.”
“Cho mày, không phải cho tao.” Kẻ Mập lập tức xóa bỏ quan hệ: “Tao không hứng thú với phần tư liệu đó.”
“Được, không hứng thú thì không hứng thú. Có điều lỡ mà đụng chạm người của mày thì tao cũng không nương tay đâu.” Kền Kền nói: “Dù sao mày cũng không hứng thú mà ha?”
Tên Mật dòm đằng sau, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Mày sợ rồi à? Không dám động tới Bác Sĩ phải không?”
“Sao tao nghe mùi mày rất muốn tao và Bác Sĩ đối địch thế nhỉ?” Kền Kền liếc gã: “Sao đây? Mày có thù với tao hay có thù với Bác Sĩ?”
“Coi mày nói kìa, tao thì có thù gì với bọn bây chứ?” Tên Mập cười ha ha gãi đầu: “Chỉ là ngứa mắt cậu ta thôi.”
“Vậy mày tự ra mặt đi.” Kền Kền lạnh lùng gợi ý: “Cũng thay anh em thăm dò thực lực của Bác Sĩ luôn.”
Tên Mập: “Tao thì không được.”
“Còn bảo không có thù.” Kền Kền cười nói: “Hiểu rõ khoảng cách cả hai tầm này, chắc quan sát lâu lắm rồi nhỉ?”
“Người của tao từng bại trong tay cậu ta, phải tìm cậu ta tính sổ.” Tên Mập nhìn Kền Kền: “Nếu mày không cắn câu thì chúng ta hợp tác nhé, sao nào?”
“Người của mày bại trong tay Bác Sĩ?” Kền Kền suy nghĩ một lúc: “Người phía trên à?”
“Giờ mày có muốn hợp tác hay không?” Tên Mập không có ý định giải thích với hắn mà hỏi thẳng.
“Hợp tác… cũng không phải không được, nhưng có lợi gì?” Kền Kền: “Tao đâu có thù với Bác Sĩ.”
“Thì mày muốn phần tư liệu kia còn gì?” Tên Mập dứt câu, Kền Kền nhìn thẳng vào mắt gã.
“Sao? Mày có hứng thú rồi à?” Kền Kền dừng rồi nói tiếp: “Hay là, người bên trên của mày cuối cùng đã hạ lệnh rồi?”
“Nếu vậy cần phải tính kế lâu dài.” Kền Kền nói nhỏ: “Một mũi tên trúng hai đích, giết chết Bác Sĩ rồi thuận tiện vớ luôn tư liệu…”
Tên Mập trông về phía xa, không đáp lời.
“Nhưng nghĩ kĩ, mệnh lệnh phía trên của mày tới muộn thật đấy.” Kền Kền đột nhiên nói: “Có cần do dự lâu thế không?”
Hắn nhìn sắc mặt Tên Mập: “Trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cảm ơn đã quan tâm, nhà tao vẫn ổn.”
Kền Kền nhếch mày, cười: “Thế thì tốt, nếu không thì chẳng hợp tác được rồi.”