Đảo mắt, tới gần thi cuối kỳ.
Đầu tháng một, Lâm thành đã bước vào mùa đông, không còn chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn như mùa thu, trên cơ bản là răng run cầm cập rời giường, run lẩy bẩy đi ngủ.
Nhất là lầu ký túc xá nam lâu năm của Tam trung, không trang bị máy điều hòa, mỗi lần vừa vào hạ vào đông đều có thể nghe thấy các nam sinh kêu rên phàn nàn.
"Quả thực không xem bọn con trai chúng ta là người!" Cố Lãng căm giận nói: "Lắp máy điều hòa khó lắm à? Lão Tạ, mày có thể chịu? Theo tính cách của mày, không phải trực tiếp đá văng Vương Trung Hải ra khỏi phòng làm việc, nói cho ổng biết toàn bộ máy điều hòa của phòng ngủ đều do mày quyên góp hả?"
Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Tao cân nhắc rồi, Vương Trung Hải không muốn, sắp chuyển ký túc xá mới rồi, còn đòi máy điều hòa gì."
"Ổng căn bản không quan tâm sống chết của học sinh, chỉ tóm yêu sớm rõ nghiêm."
Cố Lãng đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn xung quanh, sau đó thần thần bí bí xích lại gần: "Êu, tao kể tin sốt dẻo này với chúng mày."
Vừa nghe đến có tin đồn, mấy bàn xung quanh xúm lại.
Tạ Tinh Lan cười nói: "Sắp vào học rồi."
"Không sao, tiết sau là tiếng Anh."
Hứa Như thúc giục nói: "Mau nói mau nói!"
Cố Lãng hạ giọng: "Học sinh chuyên thể dục rất cao rất cường tráng của lớp số tám, với em gái lớp bên cạnh làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh... Bị Vương Trung Hải bắt tại trận, nghe nói cha mẹ hai người họ đang ở văn phòng chỉ thiếu đánh nhau thôi."
"Í ——" Các bạn học nhao nhao lộ ra vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa kích động, "Làm đến bước nào rồi? Ở trong trường dám làm thật?"
"Sao không dám, trường mình có rất nhiều dã lộ đấy được chưa, ông cho rằng ai cũng gò bó theo khuôn phép học sinh ngoan như lão Tạ."
Lời này ngược lại là thật.
Mặc dù Tạ Tinh Lan gánh tên tuổi bá chủ một phương của Tam trung, nhưng cậu ngoại trừ trốn học đánh nhau thành tích nát, chưa bao giờ làm chuyện đặc biệt khác người, ngay cả yêu sớm cũng không.
"Thế sau đó thì sao, xử lý thế nào?"
"Không biết, bị đè xuống, bạn bè của học sinh thể dục kia chắc biết."
Đám người quăng ánh mắt mong đợi về phía Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan được hoan nghênh ở trường, trên cơ bản không có ai không biết cậu, nói không chừng Tạ Tinh Lan có thể thuận dây leo sờ đến dưa.
"Được thôi." Tạ Tinh Lan đứng lên, tay đút túi đi về phía cửa sau: "Thỏa mãn chút lòng tò mò của đám học sinh cấp ba xuân tâm manh động chúng mày."
Cậu đi đến cửa lớp số tám, hai phút nữa là phải vào lớp rồi, rất nhiều bạn học đã về chỗ ngồi. Có người phát hiện Tạ Tinh Lan dựa vào cửa sau, mắt tìm người trong phòng học, lập tức nói với bạn bè: "Ê, mau nhìn, đại lão của lớp số bốn."
"Ơ, thật sự là cậu ta, đến lớp mình tìm người?"
Tạ Tinh Lan nhanh chóng nhìn thấy một nam sinh bên cửa sổ, thông tin của nam sinh kia đặc biệt nhanh, rất có tiềm chất làm Paparazzi, Tạ Tinh Lan gọi cậu ta một tiếng: "Anh bạn, tới đây một lát."
Nam sinh kia chạy chậm hai bước tới: "Có chuyện gì không anh Tạ?"
Tạ Tinh Lan ôm cổ cậu ta kéo người ra ngoài, đi đến chỗ yên tĩnh không người: "Mấy ngày trước có phải tên ngốc to xác lớp mày làm việc gì không thể lộ ra ngoài không."
Nam sinh lập tức hiểu ngay: "Anh cũng nghe nói. Là thật, còn là đang trong giờ học, bên trong nhà vệ sinh nam, bị Vương Trung Hải bắt được tại trận. Nghe người nhìn thấy nói, Vương Trung Hải xanh cả mặt, mỗi tay túm mỗi người đến văn phòng."
"Rồi sao, xử lý?"
"Khuyên nữ thôi học rồi, nam chẳng phải học sinh chuyên thể dục sao, đã giành được giải thưởng cuộc đua Marathon năm nay, còn là vận động viên hạng hai quốc gia, sao có thể nói thôi là thôi, chắc hẳn ngay cả xử lý cũng sẽ không viết vào hồ sơ, ảnh hưởng đến tuyển sinh đại học."
Loại đối xử khác biệt này cũng không cảm thấy kinh ngạc, Tạ Tinh Lan không có gì giật mình.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ không có ý nghĩa của Tạ Tinh Lan, nam sinh nháy mắt nói: "Em nghe người khác thuật lại nhưng kỹ càng tỉ mỉ, cần kể cho anh nghe không, rất kích thích."
Tạ Tinh Lan ấn đầu cậu ta: "Lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ đông nghĩ tây, cút về đi học."
Nam sinh bị cậu đạp một cước, còn bám cửa nói với cậu: "Nói thật đó, anh Tạ, mấy ngày nay an phận chút đê, Vương Trung Hải bắt tình nhân rõ nghiêm, rừng cây nhỏ này, nhà khách này, ổng đều sẽ bắt người."
Tạ Tinh Lan nghĩ thầm chó độc thân như tao muốn đến rừng cây nhỏ muốn đến nhà khách cũng phải có người đi cùng, mỉm cười một cái mà qua, khoát khoát tay quay đầu trở về kể lại tin sốt dẻo cho đám bạn học lòng tò mò đã tăng cao.
Nói cho cùng việc liên quan đến danh dự học sinh còn có hình tượng của nhà trường, lãnh đạo nhà trường ép chuyện này quá chặt chẽ, phần lớn người nghe nói việc này cũng không biết là hai người nào, cho nên cũng không dấy lên sóng gió bao lớn, chỉ trở thành một chuyện xấu vườn trường người người truyền miệng. Di chứng lớn nhất của việc này đó là, Vương Trung Hải giống như uống máu gà, đối với chuyện yêu sớm của học sinh bắt càng nghiêm ngặt hơn trước kia, nối tiếp "Nam nữ không ngồi cùng bàn ăn cơm" "Không được ngủ cùng giường", ông lại lập ra một quy tắc mới —— "Nam nữ không thể đi cùng nhau".
Đối với lần này đám học sinh Tam trung kêu ca ngập trời, không thể tin được hiện thực, thậm chí một dạo cho rằng mình trở về xã hội phong kiến, ngay cả nói chuyện với người khác phái cũng có thể tính toán thời gian có đúng không?
Vương Trung Hải đã tất cả âm thanh phản đối, mở đại hội khối, làm poster tuyên truyền, ngay cả chủ đề tiểu luận báo trường cũng trở thành "Yêu đương và học tập, quyết định đường phân nhánh của cuộc sống."
Mấy đôi tình nhân trong lớp đều bị Tôn Hạo Ba hẹn nói chuyện, cũng không nói nặng lời, chỉ nói ngày thường nên tập trung nhiều vào việc học.
Trong trường gió nổi sóng dâng, mạch nước ngầm bành trướng, rất nhiều học sinh đang kích động phẫn nộ bình luận trên diễn đàn nặc danh, ngôn từ chuẩn xác nói rằng muốn báo lên phòng giáo dục, còn có người mời Tạ Tinh Lan làm người dẫn đầu phong trào học sinh lần này, bị Tạ Tinh Lan từ chối ngay.
Ngốc không chứ, đây rõ ràng là một trận giày vò.
Cậu ngủ nướng ăn ngon một chút chẳng lẽ không sướng sao, làm càn cái gì với bọn học sinh ăn no rảnh rỗi này.
Quả nhiên, "Phong trào học sinh" xôn xao sau hai ngày đã không có tiếng, các học sinh chấp nhận hiện thực.
Ngày cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, sáng sớm, ủy viên sinh hoạt đã đi họp, sau đó về lớp thông báo cho mọi người, đường ống nước dưới lầu phòng ngủ cũ của nam sinh xảy ra vấn đề phải tu sửa, cắt nước đến ngày thứ hai.
Bên dưới than thở.
"Lầu bọn tôi vốn đã không có điều hòa, bây giờ còn muốn cắt nước, có để cho người ta sống không?"
"Tối nay tao còn dự định tắm rửa đốt hương cầu nguyện ngày mai đề thi dễ thôi đấy? Để tao lõa thể thuần khiết tiếp xúc không khí có thể tạo được hiệu quả đồng dạng không?"
Có nữ sinh cười hì hì nói đùa: "Đến phòng ngủ con gái tắm rửa nè, còn cho cọ máy điều hòa."
"Tôi , con gái các cô đừng nói chuyện với con trai chúng tôi, trai gái khác nhau biết không?"
Trong lớp cười vang không ngừng, Tạ Tinh Lan dậy sớm mệt chỉ muốn ngủ, bị đánh thức, xoa xoa lỗ tai: "Sao vậy?"
Lâm Lâm nhỏ giọng: "Hôm nay ký túc xá cắt nước, có thể phải đến phòng tắm công cộng để tắm."
"Ờ."
Phòng ngủ của họ có phòng tắm riêng, ba người ở hoàn toàn đủ, cho nên Tạ Tinh Lan Giang Qua trước giờ chưa từng đến phòng tắm công cộng của trường.
Tạ Tinh Lan ngủ gà ngủ gật cả buổi sáng, đến khi nghỉ giữa trưa thì tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện này, cậu hỏi Giang Qua: "Hôm nay cậu muốn đi tắm rửa không?"
Giang Qua hơi rũ mắt xuống nhìn bài thi, ngón tay vô thức cuộn lại, dừng hai giây: "Không đi."
Giang Qua thích sạch sẽ đến mức độ hơi có bệnh sạch sẽ, Tạ Tinh Lan biết trong lòng hắn vẫn luôn để bụng mình là con riêng, khi còn bé bị người khác nói "Bẩn" cũng tạo thành tổn thương rất lớn đối với hắn. Mỗi ngày hắn đều phải tắm rửa giặt quần áo, lần này lại nói không đi, trong lòng Tạ Tinh Lan biết tại sao.
Tạ Tinh Lan chọc mu bàn tay hắn một cái, nói: "Tôi muốn tắm, nếu không hai chúng ta cùng nhau đi đi, muộn một chút lúc không có người, tôi không thích giành vòi tắm với người khác."
Nghe vậy, Giang Qua mới ngước mắt lên, đôi mắt đen tuyền im lặng nhìn Tạ Tinh Lan, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nam sinh của cả một tòa ký túc xá đều chỉ có thể đến phòng tắm công cộng, cho nên sau khi kết thúc tiết cuối cùng vào buổi chiều, người trong phòng tắm đều đông nghịt.
Cố Lãng đến tắm trước giờ tự học tối, lúc bưng chậu rửa mặt về cảm khái nói với Tạ Tinh Lan: "Thật sự là một mảng □□ trắng lóa, trước kia sao tao không phát hiện đám người này thích sạch sẽ như thế chứ? Đều cố ý tham gia náo nhiệt đi nhặt xà phòng thì phải?"
Sau đó, hắn nói thêm: "Lão Tạ, đáng tiếc mày không đi. Nói thật ra, học sinh chuyên thể dục có mấy tên dáng người ngon phết. Đàn ông đích thực, thích hợp với mày."
Tạ Tinh Lan đang chơi game điện thoại, hờ hững nói: "Hiện tại tao không theo đuổi □□, chỉ muốn soul partner."
Cố Lãng nói: "Lão Tạ, tao phát hiện thành tích của mày không tốt, khẩu ngữ ngược lại là giọng người Mỹ chính tông, mày đừng nói với tao mày là con lai."
Tạ Tinh Lan không để ý tới hắn.
Đời trước cậu tốt nghiệp cấp ba đã xuất ngoại, không biết chút tiếng Anh sao mà lăn lộn.
Nhưng khẩu ngữ có giọng điệu chính gốc hơn nữa, thi môn tiếng Anh trong nước vẫn nát bét.
Đúng lúc này Giang Qua đi từ ban công vào, hắn vừa thu quần áo phơi bên ngoài vào, chỉ lấy của hắn và Tạ Tinh Lan, của Cố Lãng vẫn để ở bên ngoài bị gió lạnh thổi.
Giang Qua im lặng lại lưu loát gấp gọn quần áo, cẩn thận tỉ mỉ lại sạch sẽ gọn gàng, bỏ vào trong ngăn tủ của Tạ Tinh Lan.
Cố Lãng nháy mắt ra hiệu với Tạ Tinh Lan, chỉ chỉ điện thoại.
Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn tin nhắn, không bao lâu, Cố Lãng đã gửi đến.
"Soul partner lý tưởng của mày là như lớp trưởng?"
Tạ Tinh Lan vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Giang Qua, thiếu niên thẳng tắp như tuyết tùng, rõ ràng lạnh lùng lại kiêu ngạo, nhưng luôn im lặng giúp cậu sắp xếp tủ quần áo và mặt bàn lộn xộn.
Tạ Tinh Lan giật mình, miệng nhanh hơn não, nói: "Không được à?"
Cố Lãng nhanh chóng liếc nhìn Giang Qua, thấy Giang Qua không để ý đến bọn họ, sau đó điên cuồng gõ chữ.
"Nếu lớp trưởng thật sự tỏ tình với mày, mày đồng ý không?"
Tạ Tinh Lan nhìn thấy dòng chữ này sững sờ một lát.
Giang Qua với cậu?
Cậu đúng là chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Dẫu sao đời này, lúc cậu vừa tới Giang Qua mới năm tuổi, khi đó tuổi trong lòng cậu cũng hai bảy hai tám rồi, bây giờ mười mấy năm trôi qua, cậu căn bản càng không nghĩ đến phương diện kia.
Cố Lãng thấy cậu không nói lời nào, cười xấu xa đẩy đẩy cậu: "Nghĩ gì thế, đừng cười một mình, mau nói."
Tạ Tinh Lan trở tay đánh lại: "Cười mẹ mày, tao cười cái gì?"
"Đừng cuống lên với tao, vậy chứng tỏ mày chột dạ."
Tạ Tinh Lan phắc một tiếng, muốn cầm dép lê chặn miệng Cố Lãng: "Bọn tao không có chuyện gì sất, sao bị cái mỏ chim của mày nói giống như có gian tình gì đó?"
Nghe thấy tiếng động hai người này đùa giỡn, Giang Qua dừng động tác lại, sau đó hơi nghiêng đầu: "Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"
Tạ Tinh Lan ấp úng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
Cố Lãng nén cười nói: "Tôi vừa hỏi lão Tạ, nếu ông đối với nó..."
Tạ Tinh Lan suýt nữa nhảy dựng lên, quả quyết phi cước đạp tới, sau đó sống chết kéo người lôi ra ngoài, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến giọng Cố Lãng cười xin tha, từ từ đi xa.
Động tác sắp xếp ngăn tủ của Giang Qua chậm rãi dừng lại.
Khi cô đơn nhất, không phải cô đơn chiếc bóng một mình mình, mà là rõ ràng bên cạnh có người, lại có thể rõ ràng cảm nhận được hai người khác đang tán gẫu đề tài nào đó cố ý tránh né mình.
Tạ Tinh Lan có chuyện gì không thể cho hắn biết à?
Trong mắt Giang Qua dần dần nồng đậm.
Hắn thật sự căm ghét trực giác quá nhạy cảm của mình, đối với hết thảy sướng vui buồn giận của Tạ Tinh Lan, và thay đổi cảm xúc cực kỳ nhỏ đều rõ ràng trong lòng.
Cho nên, cũng đáng đời vì chút chuyện nhỏ "Tạ Tinh Lan có chuyện gì không muốn nói với hắn" không đáng nhắc đến này mà so đo từng tí, canh cánh trong lòng.