"Mặt đẹp như thế này, sao đầu óc lại ngốc như vậy hả?"
Chỉ vào Tuân Lan mắng chửi là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, một gương mặt chữ điền chính khí lẫm liệt, sau khi vào phòng bệnh thì mở miệng mắng một tràng, ánh mắt nhìn Tuân Lan đầy sự hận sắt không thành thép.
Tuân Lan cúi đầu lướt điện thoại, vẻ mặt bình thản như không, dù sao cũng đâu phải mắng cậu.
Tuân Lan nhớ rất rõ ràng, bởi vì sắp có một khoản chia lợi nhuận vào tài khoản nên đêm qua tâm trạng cậu rất tốt mà đến quán bar uống rượu một lát, sau đó gọi người lái thay lái xe về nhà, trước khi ngủ nằm trên giường chơi điện thoại, rồi chắc là cậu chơi một hồi thì ngủ quên mất. Sau đó, hôm nay cậu vừa mở mắt thì phát hiện ra mình thức dậy trong một cơ thể lạ hoắc đang nằm trong bệnh viện.
Tuân Lan biến thành một người khác, một thanh niên xa lạ trùng tên trùng họ với cậu, nhưng chiều cao diện mạo, bối cảnh gia đình thậm chí giai đoạn trưởng thành hoàn toàn khác nhau. Trong từng tiếng mắng chửi cậu ngước mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, lại vẻ mặt e ngại mà liếc nhìn cậu bé đang nằm sấp ở đuôi giường cậu, cả người bốc âm khí vẻ mặt dào dạt hứng thú hóng drama một cái.
Hiện tại trong phòng bệnh này có tổng cộng bốn sinh vật: Tuân Lan đang bị mắng, người đàn ông đang mắng Tuân Lan, bên cạnh là trợ lý của nguyên chủ đang im lặng làm như bản thân không tồn tại, còn lại là cậu bé toàn thân âm khí tuy rằng có tồn tại nhưng trong mắt người khác lại không tồn tại này.
Tuân Lan cảm thấy trong một đêm biến thành người khác thì cũng thôi, ai ngờ biến hóa này lại còn cho cậu một tác dụng phụ - cậu bỗng nhiên có thể thấy quỷ.
Cậu bé là quỷ, không biết đứa trẻ đã chết trong bệnh viện từ khi nào, cả ngày chạy khắp bệnh viện. Hôm nay sau khi Tuân Lan tỉnh dậy, cậu bé trực tiếp xuyên qua vách tường trước mặt Tuân Lan xuất hiện trước mặt cậu, vẻ mặt ngây thơ lại tò mò đánh giá cậu.
Năng lực tâm lý của Tuân Lan luôn rất mạnh, nhưng khi cậu thấy một màn như vậy cũng suýt nữa bị kíchm thích đến tim ngừng đập.
Làm một con quỷ trong truyền thuyết, ngoại trừ cậu bé xuất hiện hơi kinh dị ra thì bề ngoài trông cũng không khác gì một đứa trẻ bình thường. Sau khi cậu bé phát hiện Tuân Lan có thể nhìn thấy nhóc thì từ buổi sáng đến trưa vẫn luôn ở trong phòng bệnh của Tuân Lan.
Theo như cậu bé nói, bệnh viện này vẫn còn rất nhiều quỷ, có dễ gần, có một số thì không dễ chung đụng lắm, dữ vô cùng.
Tuân Lan là con quỷ lớn mạnh nhất mà cậu nhóc từng gặp trước giờ.
Đúng vậy, tuy rằng Tuân Lan biết rất chắc chắn mình là một người sống có nhịp tim có thân nhiệt, nhưng ở trong mắt cậu bé, âm khí trên người cậu còn nồng hơn cậu bé, so với người, trông cậu ngược lại càng giống một con quỷ hơn.
Tuân Lan đi vào phòng tắm soi gương, cậu không nhìn thấy âm khí trên người mình. Nhưng cậu có được ký ức của nguyên chủ, từ trong trí nhớ biết được nguyên chủ vốn cũng không có "kỹ năng" thấy quỷ này, chắc hẳn là sau khi cậu trở thành nguyên chủ mới xuất hiện.
"Cậu có đang nghe tôi nói không thế hả!"
Một tiếng quát lớn bên tai kéo suy nghĩ đang bay xa của Tuân Lan về, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông mặt chữ điền -- cũng chính là Lôi Tuấn, người đại diện của nguyên chủ -- đang bực tức nhìn cậu.
"Bình thường thấy Tuân Lan cậu rất thành thật, không ngờ cậu không gây chuyện gì thì thôi, vừa gây chuyện đã cho tôi một việc to đùng, quấy rối nam minh tinh, cậu cũng giỏi thật đấy."
Lôi Tuấn thật sự tức giận, "Tôi đã nói với cậu rồi, cho dù cậu muốn quấy rối đàn ông thì cũng mẹ nó quấy rối đứa đẹp chút cho tôi! Mặt của tên Tằng Tinh Vũ kia như bị ai đấm 180 lần* vậy, đến cùng là cậu thích gã ta ở điểm nào hả?!"
(* Chỗ này mình cũng chẳng hiểu lắm, chắc đang chê mặt xấu á:<)
Lôi Tuấn mắng độc vô cùng, Tuân Lan nhìn ảnh chụp của Tằng Tinh Vũ trên điện thoại, cũng cho là đúng gật gật đầu.
Tuân Lan cảm thấy Lôi Tuấn cũng không phải cố ý bôi nhọ tên Tằng Tinh Vũ này, có thể vào giới giải trí làm minh tinh, bề ngoài cơ bản đều không xấu, Tằng Tinh Vũ đương nhiên cũng không xấu. Chẳng qua nhan sắc của gã ta đặt ở trên người bình thường coi như không tệ, nhưng đặt ở trong giới giải trí người đẹp khắp nơi thì lại quá bình thường.
Chỗ duy nhất ở Tằng Tinh Vũ có thể lưu lại ấn tượng cho Tuân Lan, cũng chỉ là đôi mắt ti hí đến sắp làm cho người ta không phân biệt được rốt cuộc gã có mở mắt hay không, còn thêm cách cư xử vô cùng tự luyến làm màu và sến súa kia của gã ta.
Cũng khó trách Lôi Tuấn từ sau khi xuất hiện đã luôn dùng ánh mắt kia nhìn Tuân Lan, nếu không phải Tuân Lan thông qua ký ức của nguyên chủ biết rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, bằng không cậu cũng sẽ rất khó hiểu, với vẻ ngoài đẹp tựa như tiên của nguyên chủ, đến tột cùng là con mắt nào mù mới có thể thích tên Tằng Tinh Vũ ngay cả sợi tóc cũng không bằng cậu ta.
Giá trị nhan sắc của nguyên chủ thật sự rất xuất sắc, diện mạo tương đối thiên về nữ tính, nhu hòa xinh đẹp, ngũ quan không chỗ nào là không tinh xảo, ghép lại với nhau cũng cực kì hoàn mỹ, mặt to bằng bàn tay, trời sinh thích hợp với ống kính. Dựa vào nhan sắc hơn người, nguyên chủ dựa vào một vai phụ nhỏ xuất hiện chưa tới năm lần trong web drama cổ trang, vừa mới ra mắt đã nổi tiếng.
Đáng tiếc khi cậu ta mới ra mắt đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, mắt thấy con đường làm sao sáng ngời, nguyên chủ đã bị Tằng Tinh Vũ phốt là một tên gay biế,n thái luôn quấy rối gã ta, kéo tới vô số tiếng mắng chửi, hiện tại hot search còn treo trên Weibo kia kìa.
Nhưng trên thực tế thì sao, nguyên chủ mới là bên bị hại kia.
Giai đoạn trưởng thành của nguyên chủ hoàn toàn đối lập với gương mặt sáng sủa kia của cậu ta, ngoài ra thì chẳng còn gì để khen.
Cha ngoại tình, mẹ trầm cảm tự sát, cậu ta được ông bà ngoại nhận về nuôi dưỡng. Bởi vì từ nhỏ không cha không mẹ, nguyên chủ luôn bị bắt nạt, ông ngoại bà ngoại của nguyên chủ đều là người có tính cách trầm lặng kiệm lời, sẽ không dễ dàng biểu đạt tình cảm, cách ứng xử của hai ông bà cũng có vấn đề, mỗi lần nguyên chủ bị bắt nạt đều là bảo nguyên chủ hãy coi lại bản thân mình trước, cho dù sau này chứng minh không phải lỗi của nguyên chủ, hai ông bà cũng lựa chọn một điều nhịn chín điều lành.
Nguyên chủ trưởng thành như thế, đã bị nuôi ra tính cách rụt rè nhát gan, không có chủ kiến, nói theo cách Lôi Tuấn mắng cậu ta, chính là trừ mặt ra thì chẳng còn chỗ nào được.
Nguyên nhân khiến nguyên chủ như thế là vì từ nhỏ thiếu hụt sự cổ vũ động viên và quan tâm, ai đối với cậu ta tốt một chút là cậu ta có thể nhớ đến chết, cũng mặc kệ người ta có phải thật lòng hay có mục đích riêng hay không.
Tằng Tinh Vũ chính là tên đạo đức giả, cố tình tiếp cận nguyên chủ.
Trước thì gã ta tỏ vẻ có hảo cảm với nguyên chủ, sau đó là săn sóc quan tâm các kiểu, loại người vừa ngốc vừa thiếu tình thương, chưa trải "sự đời" gì như nguyên chủ đây, thì làm sao là đối thủ của Tằng Tinh Vũ, chưa hai tháng đã bị lừa đến một lòng một dạ với đối phương, lòng đầy vui mừng mà đồng ý đối phương theo đuổi.
Nhưng mà, ngay sau khi nguyên chủ đồng ý không bao lâu, Tằng Tinh Vũ cứ như thay đổi thành một người khác, đột nhiên xa cách cậu ta, liên tục bạo lực lạnh.
Nguyên chủ nào hiểu nhiều như vậy, thế nên bắt đầu suy ngẫm lại theo bản năng, cảm thấy có phải mình đã làm sai gì đó nên mới làm Tằng Tinh Vũ không để ý tới cậu ta hay không. Hạ mình hèn mọn vô cùng, cho dù Tằng Tinh Vũ bảo cậu ta cút, cậu ta vẫn không rời không bỏ như cũ, cố gắng cầu xin, chỉ kém quỳ xuống lấy lòng nữa thôi.
Trước kia khi Tằng Tinh Vũ theo đuổi cậu ta, một ngày sẽ gửi mấy chục tin nhắn quan tâm hỏi han; Sau khi Tằng Tinh Vũ phớt lờ cậu ta thì đổi thành cậu ta một ngày gửi cho đối phương mấy chục tin nhắn. Tằng Tinh Vũ tung ra tin nhắn "quấy rối", trên cơ bản đều là tin nhắn nguyên chủ gửi sau này.
Tình huống như vậy kéo dài hơn một tháng sau, bà ngoại nguyên chủ bệnh nặng qua đời. Tinh thần và tâm lý của nguyên chủ vốn đã bị Tằng Tinh Vũ tra tấn lâu như vậy, bà ngoại qua đời càng như giọt nước tràn ly, ngày hôm trước bị Tằng Tinh Vũ tuôn ra "tin nhắn quấy rối", rồi sau khi nhìn thấy những lời mắng chửi ác ý hơn nhằm vào cậu ta trên mạng, cuối cùng nguyên chủ cũng không chịu nổi nữa nên lựa chọn cắt cổ tay tự s.át, sau đó bị trợ lý của mình phát hiện đưa tới bệnh viện.
Nhưng nguyên chủ không tỉnh lại nữa, người tỉnh lại trở thành Tuân Lan, còn về phần nguyên chủ đi đâu thì Tuân Lan không biết.
Hiện tại cậu chỉ quan tâm sao mà cậu lại chạy vào trong cơ thể người khác, rồi phải làm thế nào mới có thể trở lại cơ thể của mình, tuy rằng nguyên chủ trẻ hơn cậu vài tuổi, cũng đẹp mã hơn cậu, thoạt trông tựa như cậu được hời, nhưng cậu vẫn thích cơ thể của mình hơn nhiều.
Lúc này dường như Lôi Tuấn đã mắng đủ rồi, dịu giọng nói với Tuân Lan: "Tin tức cậu tự s.át cũng bị tuôn ra rồi, bây giờ bên ngoài bệnh viện toàn là phóng viên ngồi canh, lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cậu, để Tiểu Chu mặc quần áo của cậu dụ bọn họ rời đi, hai ta đi từ đường khác."
Tuân Lan ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ Lôi Tuấn nói thế nào thì cậu sẽ làm thế ấy, dù sao hiện tại đầu cậu lùng bùng, tâm trạng cũng rất không tốt. Bởi vì vừa rồi cậu tìm kiếm thử tên của mấy minh tinh mình nghe nhiều nên thuộc, nhưng phát hiện thế mà tìm không ra! Cũng không hề tìm được bất cứ thông tin gì về những lãnh đạo thường xuất hiện trong tin tức cả.
Tuân Lan có một dự cảm rất không tốt, bỗng nhiên cậu thay đổi một cơ thể khác đã đành, hình như còn thay đổi thế giới khác luôn rồi.
Tuân Lan đổi xong quần áo, chờ trợ lý Tiểu Chu mặc quần áo của cậu rời đi một lúc thì đeo khẩu trang và đội nón, theo sau Lôi Tuấn ra khỏi phòng bệnh.
Cậu bé đi theo đằng sau Tuân Lan, tha thiết nói: "Anh trai, em tiễn anh một đoạn đường."
Mày Tuân Lan hơi giần giật, "... Cũng không cần khách sáo như vậy đâu."
Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh, lập tức có mấy con quỷ sáp tới bên cạnh Tuân Lan, trên người những con quỷ này đều lượn lờ âm khí, có nhiều có ít, ánh mắt nhìn Tuân Lan mang theo tìm tòi nghiên cứu và tò mò. Ở trước mặt con "quỷ" nồng nặc âm khí Tuân Lan này, chúng quỷ dường như có sự kiêng kị với cậu, cũng không dám đến quá gần cậu mà chỉ đi theo sau cậu từ xa.
Tim Tuân Lan đập như đánh trống, nhưng trên mặt lại không lộ mảy may, ánh mắt cậu hờ hững liếc những con quỷ đó một cái, rồi nom vô cùng bình tĩnh mà thu lại, đi theo sau Lôi Tuấn vào thang máy.
Cho đến khi bình yên vô sự vào gara ngầm, ngay cả cậu bé đi tiễn cậu kia cũng tạm biệt cậu rồi không đi theo nữa, Tuân Lan mới siết chặt lòng bàn tay ướt mồ hôi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa chờ Tuân Lan ngồi vào trong xe, bên cạnh bỗng nhiên có mấy người đàn ông khiên máy ảnh máy quay lao vụt ra, như không muốn sống mà chen chúc đến bên cạnh Tuân Lan, ống kính sắp dí lên mặt cậu tới nơi, các câu hỏi lần lượt tuôn ra --
"Tuân Lan, cậu có cảm tưởng gì về những tin hot mà Tằng Tinh Vũ tiết lộ?"
"Tuân Lan cậu là đồng tính luyến ái sao, mê mẩn Tằng Tinh Vũ đã bao lâu rồi?"
"Tuân Lan cậu thật sự tự s.át hả? Có phải cố ý làm vậy để mượn nó dời hướng chú ý không?"
"Tuân Lan..."
Âm thanh lách tách lách tách vang lên liên tục, bất chợt không kịp đề phòng, Tuân Lan cảm thấy như hai mắt của mình suýt bị loé mù.
Còn có một người đàn ông đeo khẩu trang giơ cao điện thoại về phía cậu, đôi mắt nhìn điện thoại to giọng nói: "Các bạn, tôi canh được Tuân Lan rồi! Các bạn đoán xem lát nữa Tuân Lan có khóc không nào!"
Đuôi lông mày dưới vành nón hơi nhướn, Tuân Lan liếc về phía người nọ, thế mà đang phát livestream. Nhưng "khóc" là sao nữa? Nghĩ đến những gì nguyên chủ gặp phải sau khi hot, Tuân Lan cười nhạt một tiếng.
Lôi Tuấn đau đầu xoa xoa thái dương, chắn trước mặt Tuân Lan, dùng giọng thương lượng, "Các vị các vị, Tuân Lan mới xuất viện, hiện tại không thích hợp nhận phỏng vấn của mọi người! Bây giờ cậu ấy là người bệnh, mọi người thông cảm chút nhé!"
Nhưng những người này đều chỉ muốn nắm được tin tức đầu tiên, hoàn toàn phớt lờ Lôi Tuấn, thậm chí còn lấn Lôi Tuấn ra khỏi đám người.
"Tuân Lan mày là đứa bimến thái, ẻo lả gớm ghiếc, cút khỏi giới giải trí đi!"
Trong hỗn loạn, theo tiếng gào tức giận đột ngột này, một quả trứng gà từ bên ngoài đám người bay đến, bay thẳng tới mặt Tuân Lan.