Tên bộ phim mới của Phù Tân Lập là <Dung Trang>.
Sau khi Tuân Lan nhận được bộ phim này thì đã bắt đầu tập trung vào việc giảm cân và yên tâm nghiên cứu kịch bản. Bởi vậy, ngoại trừ một số lịch trình đã được định sẵn từ trước, Lôi Tuấn cũng không sắp xếp các hoạt động khác cho Tuân Lan.
Lôi Tuấn đã mời một chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp để giúp Tuân Lan giảm cân, sau hai tháng giảm cân, khi Tuân Lan mặc vào quần áo ban đầu cũng đã trông rộng thùng thình. Nhưng đây còn chưa đạt tới mức ba mươi cân mà Phù Tân Lập yêu cầu, Phù Tân Lập cũng nhìn ngoại hình hiện tại của cậu, vẫn nói còn phải giảm nữa.
Lôi Tuấn nhìn đôi chân của Tuân Lan còn nhỏ hơn mình một vòng mà đau lòng chết đi được. Đứa trẻ vốn đã gầy rồi, kết quả còn phải giảm thêm, giảm nữa thì một cơn gió cũng có thể thổi đi luôn rồi.
Hai tháng trôi qua, Tết âm lịch đang đến gần.
Đêm trước Tết âm lịch, Lưu Phi gọi điện thoại cho Tuân Lan, mời cậu cùng đón năm mới. Tuân Lan không dám đồng ý, sợ sau khi đi qua mình thì sẽ thèm chết mất.
Vốn dĩ đã không thể ăn được món ngon, lại đón tết một mình, Lưu Phi nghe mà cảm thấy thương Tuân Lan quá trời quá đất, nói: "Cậu cứ tới đi, đến lúc đó tôi và A Niên sẽ cùng ăn cơm dinh dưỡng với cậu."
Nếu bọn họ đã mời một cách chân thành như vậy, thế Tuân Lan sẽ không khách sáo nữa, cậu thu dọn hai bộ quần áo rồi chạy đến biệt thự Vân Sơn.
Lúc Tuân Lan đến, Kỳ Niên đứng ở cửa chờ cậu, Tiểu Hoa ngồi xổm bên chân anh.
Khi ánh mắt Tiểu Hoa nhìn thấy Tuân Lan lần đầu tiên, cũng không dám nhận ra, cho đến khi Tuân Lan gọi nó một tiếng bé Hoa, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tiểu Hoa mới meow meow phản ứng lại.
Còn Lưu Phi thì trực tiếp thốt lên: "Sao cậu lại gầy nhiều như vậy!"
Kỳ Niên cũng khẽ cau mày.
Hai tháng qua, Tuân Lan cũng chưa từng đến biệt thự Vân Sơn một lần, nhưng Kỳ Niên và Tuân Lan mỗi ngày đều sẽ tán gẫu vài câu. Đôi khi là về kịch bản, đôi khi là về tin tức mới nhất, thỉnh thoảng gọi video vuốt mèo một chút.
Chỉ trong vài cuộc video đó, Kỳ Niên đã có thể cảm nhận được Tuân Lan trong màn hình mỗi lúc một gầy hơn.
Đôi khi các diễn viên cần phải hy sinh một chút để sát với hình tượng nhân vật, việc giảm cân tăng cân đều là hết sức bình thường. Nhưng nhìn Tuân Lan lúc này, Kỳ Niên cảm thấy yêu cầu của Phù Tân Lập có phải quá khắt khe rồi không.
"Sao cứ nhìn tôi miết thế, mấy ngày nay không gặp, bộ đã gầy đến mức anh không nhận ra luôn rồi à?" Tuân Lan mỉm cười nhìn Kỳ Niên.
Kỳ Niên lắc đầu, hôm nay có gió thổi, anh đi bên cạnh Tuân Lan, giúp cậu chặn một ít gió.
Tuân Lan bật cười nói: "Yên tâm đi, chút gió nhỏ này vẫn chưa thể thổi tôi đi mất đâu."
Tuân Lan bế Tiểu Hoa lên, Kỳ Niên, người biết rõ Tiểu Hoa bây giờ nặng bao nhiêu lập tức cau mày.
Tuân Lan không chú ý đến biểu cảm của Kỳ Niên, cậu ngạc nhiên nói: "Bé Hoa, nhóc lại béo rồi!"
Sau khi triệt sản, Tiểu Hoa hơi mập ra, mặt và cơ thể đều tròn trịa hơn trước, cách đây không lâu Lưu Phi mới dẫn nó đi khám sức khỏe, bác sĩ nói cân nặng hiện tại vừa phải, phát triển thêm sẽ béo lên.
"Cậu muốn ăn gì?" Kỳ Niên hỏi Tuân Lan.
Tuân Lan đưa một danh sách cơm dinh dưỡng cho Kỳ Niên, "Đây là những gì chuyên gia dinh dưỡng xếp cho tôi, làm phiền đầu bếp trong nhà làm theo cái này."
Kỳ Niên nhìn lướt qua, đầu mày còn chưa giãn ra lại tụ lại.
Chỉ ăn chút như vậy, còn rất thanh đạm, không biết Tuân Lan làm sao chịu đựng được trong hai tháng qua nữa.
Kỳ Niên đưa danh sách cho Lưu Phi, sau khi Lưu Phi đọc xong, líu lưỡi nói: "Cậu đây mới là ăn như mèo hửi nè, còn ăn ít hơn bé Hoa nữa."
Sau giai đoạn khó khăn ban đầu, bây giờ Tuân Lan đã cảm thấy ổn và cũng quen rồi, cậu nói: "Đợi khởi quay sẽ ổn thôi."
Bộ phim này được quay từ sau ra trước, chỉ cần bắt đầu quay, Tuân Lan sẽ không cần phải cố ý kiểm soát chế độ ăn uống nữa, có thể từ từ ăn nhiều hơn trước.
Hai tháng trôi qua, hiệu quả tăng cân của Kỳ Niên cũng rất tốt, dáng người trông không khác mấy so với lần đầu tiên Tuân Lan gặp anh.
Kỳ Niên may mắn, lúc đó tai nạn xe anh chỉ bị đụng vào đầu, những chỗ khác trên người không có chấn thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại cũng không có di chứng gì, khi tiếp nhận <Dung Trang> thì cơ thể đã hồi phục rất tốt.
Kế hoạch ban đầu của anh là tiếp tục nghỉ ngơi, nếu không phải vì Tuân Lan, anh cũng không định nhận bất kì kịch bản nào trong năm tới.
Năm nay Lưu Phi vẫn dán câu đối và chữ phúc, treo kết bình an ở các nơi trong biệt thự.
Lưu Phi thích làm những việc này, Tuân Lan cũng thích.
Khi dán chữ phúc lên, Tuân Lan không cầm chắc chữ phúc trong tay, cậu cúi xuống nhặt lên, lúc đứng thẳng dậy thì người hơi loạng choạng.
Kỳ Niệm đang đứng bên cạnh cậu, thấy không ổn thì vội vàng duỗi tay đỡ cậu, "Sao vậy?"
Kỳ Niên cầm lấy chữ phúc trên tay cậu rồi đặt sang một bên, không muốn cậu dán những thứ này nữa, dẫn cậu đến ghế sofa ngồi xuống.
"Không sao, tuột huyết áp thôi, bình thường." Tuân Lan ổn định nhịp thở, cậu vẫn quá gầy, ăn ít đi nên khó tránh khỏi sẽ xảy ra tình huống như thế.
Lưu Phi lo lắng vô cùng mà thò qua, nói: "Tuyệt huyết áp à, ăn hai viên kẹo sẽ tốt hơn đúng không?"
Tuân Lan nói: "Tôi có mang viên đường glucose." Nhưng để trong túi trên lầu.
Lưu Phi vừa định nói mình đi lên lấy thì Kỳ Niên đã xoay người sải bước lên lầu hai, mỗi phút mốt đã trở xuống, sau đó dừng trước mặt Tuân Lan rồi xòe lòng bàn tay ra, trong tay có thêm vài viên kẹo, "Là cái này đúng không?"
"Ừm..." Tuân Lan cầm một viên muốn xé vỏ kẹo ra, nhưng tuột huyết áp khiến cậu toát mồ hôi khắp người, tay cũng run rẩy, cậu không xé được.
Kỳ Niên nhận lấy rồi xé mở, đưa viên kẹo đến bên môi cậu.
Tuân Lan cúi đầu ngậm viên kẹo vào miệng, sau đó thả lỏng người dựa vào ghế sofa, thấy Kỳ Niên đứng bên cạnh vẫn cụp mắt bất động thì nói: "A Niên, anh sao thế?"
Chẳng lẽ bị dáng vẻ vừa nãy của cậu doạ sợ rồi?
Kỳ Niên ngước mắt lên, nhìn Tuân Lan, nói: "Không có gì..."
Ánh mắt dường như vô tình mà đảo qua môi Tuân Lan, vừa rồi lúc Tuân Lan ngậm kẹo môi có chạm vào ngón tay anh.
Ấm áp và mềm mại.
Một... cảm giác rất kì lạ.
Sau một lần như vậy, Tuân Lan đã bị yêu cầu không được làm điều gì nữa, hoặc thành thật ngồi yên, hoặc là vuốt mèo.
Tuân Lan chọn đọc kịch bản, làm quen với lời thoại.
Chủ đề chính của bộ phim <Dung Trang> này là màu xám xịt u ám, đầy những thăng trầm và bất lực về số phận của những con người nhỏ bé dưới bi kịch của thời đại.
Hai ngày qua Tuân Lan xem xét kỹ lưỡng phần lời thoại, vừa lúc đến phân đoạn An Thành trêu chọc Trần Thiệu Nguyên trong phim.
Trần Thiệu Nguyên, một gián điệp đặt mạng sống của mình sau quê hương đất nước, ẩn nấp trong các thế lực phản động, cẩn thận thu thập thông tin tình báo và vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để ám sát các quan chức cấp cao của các thế lực phản động.
Vai Kỳ Niên diễn chính là nhân vật này.
Tuân Lan đã có kịch bản hoàn chỉnh, nên tự nhiên biết tuyến tình cảm của bộ phim này là giữa An Thành và Trần Thiệu Nguyên, nhưng đến giờ cậu vẫn không nắm chắc là An Thành yêu Trần Thiệu Nguyên từ khi nào.
Đêm đó, Tuân Lan nằm trên giường sau khi tắm rửa xong, trong đầu đều vẫn là vài đoạn cốt truyện tua qua lại, cậu trở mình, không nhịn được mà cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Kỳ Niên: [ Anh có bận không? ]
Kỳ Niên trả lời rất nhanh: [ Không có, muốn làm gì à? ]
Tuân Lan bèn cầm kịch bản ở đầu giường rồi ngồi dậy, mang dép lê vào đi đến phòng Kỳ Niên.
Kỳ Niên vẫn đang đợi Tuân Lan trả lời tin nhắn, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra thì thấy Tuân Lan mặc đồ ngủ đang đứng ở cửa, lắc lắc kịch bản trong tay nói với anh: "Nếu không bận, hai ta đối diễn một cảnh nhé?"
"Được..." Kỳ Niên tránh sang rồi xoay người đi vào trong, "Cảnh nào?"
Tuân Lan tiện tay khép cửa lại, mở kịch bản ra, "Là cảnh An Thành lần đầu tiên nhìn thấy Trần Thiệu Nguyên."
Kỳ Niên lập tức biết đó là cảnh nào, anh nhìn quanh phòng một cái, nói: "Ngồi trên sofa đi..."
Cảnh này trong phim, An Thành đã chạy trốn lần thứ hai và đến Tân Thành, việc ả gái gọi dùng cơ thể đàn ông đóng giả phụ nữ trong một hộp đêm nào đấy đã trở nên nức tiếng gần xa. Mặc dù cậu làm phụ nữ, nhưng mọi người đều biết cậu là đàn ông, bởi vì quá mức xinh đẹp, cậu đã đẹp đến mức chẳng phân biệt giới tính, cho nên rất nhiều người đổ xô đến tìm.
Khi Trần Thiệu Nguyên đi theo quan chức cấp cao đến hộp đêm, An Thành đang hút thuốc ở một góc hành lang trên lầu hai, tiếng hô ngạc nhiên của vài chị em bên cạnh đã thu hút sự chú ý ngắn ngủi của cậu, cậu nhìn theo tầm mắt của họ, nhìn thoáng qua đã thấy Trần Thiệu Nguyên trong đám người.
Anh cao lớn, đẹp trai, khóe môi đuôi mày đều phong lưu đa tình.
Ngoại hình và khí chất của anh quá nổi bật, khiến anh vừa xuất hiện đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên anh.
Nhóm các chị em trêu nhau, nói muốn đi quyến rũ anh chàng đẹp trai này, cũng giục An Thành cũng thử xem. Hễ mà An Thành ra tay thì sẽ không có ai không cúi đầu trước nhan sắc của cậu, cho dù sau này những người đó biết cậu là đàn ông thì sự hứng thú của họ đối với cậu vẫn không giảm nửa phần.
Hút xong một điếu thuốc, An Thành bước xuống cầu thang. Cậu băng qua sàn nhảy, đi đến ngồi bên cạnh Trần Thiệu Nguyên đang ngồi trên ghế sofa trong góc.
Trần Thiệu Nguyên dời ánh mắt khỏi sàn nhảy, nghiêng mắt nhìn sang An Thành.
Ấn tượng đầu tiên An Thành cho Trần Thiệu Nguyên là một người phụ nữ xinh đẹp.
An Thành luôn lười nhác, cậu cầm lấy rượu trên bàn vừa rót vừa nói bằng chất giọng không phân biệt được nam nữ kia của cậu: "Trông mặt tiên sinh không quen lắm, lần đầu tiên ngài đến đúng không?"
Trần Thiệu Nguyên ngả ngớn mà nhướng mày, "Tiểu thư thật tinh mắt..."
An Thành bật cười, xác định Trần Thiệu Nguyên là lần đầu đến đây, bởi vì hễ là người thường ra vào nơi này thì ít có ai không biết về An Thành cậu đây.
An Thành đưa cho Trần Thiệu Nguyên một ly rượu, nói: "Uống một ly không?"
Trần Thiệu Nguyên nhận lấy, cụng ly với An Thành, nhưng lại không uống ly rượu đó mà chỉ cầm trong tay.
An Thành bèn hỏi: "Sao tiên sinh không uống?"
Trần Thiệu Nguyên dường như biết mục đích An Thành đến, anh ung dung mỉm cười nói: "Tiểu thư, tôi không có hứng thú với phụ nữ."
Lúc này An Thành hoàn toàn bật cười ra tiếng, cậu đã quen cùng người gặp dịp thì chơi, ở loại địa phương này, đây là lần đầu tiên thấy một người từ chối người khác nghiêm túc như vậy, còn lấy loại cớ này. Vừa rồi cậu chỉ cảm thấy Trần Thiệu Nguyên đẹp trai nên sinh hứng thú, nhưng bây giờ cảm thấy Trần Thiệu Nguyên có chút tự luyến rất thú vị.
An Thành đang cười chợt đứng dậy, khụy một chân trên ghế sofa giữa h.ai chân Trần Thiệu Nguyên, một tay chống lên lưng ghế sofa sau vai anh, nắm lấy bàn tay nhàn rỗi kia của Trần Thiệu Nguyên, đôi môi đỏ của An Thành mỉm cười, nắm lấy bàn tay đó, chậm rãi di chuyển xuống dọc theo từ ngực bụng mình.
Bụng dưới lòng bàn tay săn chắc có lực, bàn tay dừng lại ở chỗ bụng dưới của An Thành, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Trần Thiệu Nguyên lập tức thu lại.
An Thành khẽ mỉm cười: "Phụ nữ không có hứng thú, thế đàn ông thì sao?"
Lúc sau còn có một đoạn cốt truyện khiêu khích ái muội.
Vẻ mặt Tuân Lan rất là bình tĩnh mà cùng Kỳ Niên ngồi trên sofa thảo luận đoạn cốt truyện này, sửa lại lời thoại hai lần.
Sau đó, Tuân Lan đặt kịch bản xuống, xắn tay áo ngủ lên, nói với Kỳ Niên: "Tới đi..."
Đoạn đối diễn cảnh mở màn trên ghế sofa kia, hai người đều rất suôn sẻ, cho đến khi Kỳ Niên ngồi trên ghế sofa, Tuân Lan chiếu theo dáng vẻ An Thành trong cốt truyện mà vây Kỳ Niên giữa mình và ghế sofa, đồng thời nắm lấy tay Kỳ Niên ấn lên bụng mình.
Mới trượt một chút, Kỳ Niên đã cảm thấy bụng dưới lòng bàn tay xê dịch, Tuân Lan đột nhiên cúi đầu xuống, buông tay anh ra.
Ánh mắt Kỳ Niên thoáng dao động, hỏi: "Sao vậy?"
Tuân Lan không dám nói vừa nãy cậu bị tay Kỳ Niên sờ đến có phản ứng, cậu ôm phần bụng đã bị chạm vào, cố gắng đè nén hơi nóng trên mặt, nói: "Không có gì, lại tuột huyết áp thôi."
Kỳ Niên không để ý tại sao Tuân Lan bị tuột huyết áp lại phải ôm bụng, anh rũ mắt nói: "Cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy kẹo cho cậu."
Kỳ Niên ra khỏi phòng, vẻ mặt có chút lơ đãng, bàn tay rủ xuống bên hông, xoa nhẹ đầu ngón tay, cố gắng xoa đi cảm giác còn sót lại trên đó.
Hóa ra bụng của Tuân Lan cũng ấm áp và mềm mại giống như đôi môi của cậu.