Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

chương 37: chấn chỉnh lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung Cửu Đạo cảm ứng liên lạc với người hầu ma, thấy ba mươi ba con ma vẫn còn hơi thở, nếu như Lạc Hòe không tiếp tục tô bùa, kiên trì năm sáu bảy tám ngày thì không có vấn đề lớn, anh bèn không đòi ví ngay trước mặt mọi người, mà là ngồi xuống động viên.

Hết hạn ngày thứ tư sau Quốc khánh, tất cả phòng vé có tổng cộng triệu, do bộ phim chỉ có một nhà đầu tư là Chung Cửu Đạo, cho dù ngày mai có ngừng chiếu, Chung Cửu Đạo cũng được chia phòng vé là ba trăm triệu, họ đã buôn một lãi mười rồi.

“Bên rạp phim truyền thống thì chúng ta hết cách, nhưng ngay sau đó nền tảng video được chú ý nhất đã đồng ý mua quyền chiếu mạng, có thể chi tiền xem, nền tảng chỉ thu phần rất thấp, cho nên thu nhập của chúng ta có thể vẫn tiếp tục tăng, nhưng bên đó có hai điều kiện, tôi nghiêng về đồng ý.” Chung Cửu Đạo nói.

“Điều kiện gì?” Nghe nói số tiền vẫn có thể tăng, Tiền Đa Quần lập tức lau nước mắt, vực dậy tinh thần mà hỏi.

“Điều kiện thứ nhất, là mong Thích Vãn Liên có thể diễn bộ phim mà nền tảng đầu tư chế tác, đạo diễn không phải tôi, cần Thích Vãn Liên tự đi đóng.” Chung Cửu Đạo hơi nghiêm trọng mà nói.

Tiền Đa Quần : “...”

Hiện trường quay phim của nghệ sĩ nữ trong công ty xuất hiện chuyện gϊếŧ người, công ty phải bồi thường bao nhiêu tiền?

“Điều kiện thứ hai đơn giản hơn, nền tảng video đang chuẩn bị chế tác một chương trình tạp kỹ trốn thoát khỏi mật thất đáng sợ, mong chúng ta chọn ra mấy người làm khách mời thường xuyên, tốt nhất lả các diễn viên chính của “Ngôi nhà sa đọa”.” Chung Cửu Đạo nói: “Tôi cũng tham gia chế tác tạp kỹ này.”

Nghe thấy Chung Cửu Đạo cũng tham gia, Tiền Đa Quần thở phào: “Cho nên chương trình tạp kỹ này cũng sẽ chi thù lao đúng không?”

“...Đúng.” Chung Cửu Đạo bảo.

Điều kiện mà nền tảng video đề ra, Chung Cửu Đạo lập tức nghĩ đến một người——Kế Phán.

Hai điều kiện toàn mong Thích Vãn Liên có thể thường xuất hiện trên ống kính, phim tiên hiệp “Kiếm Chủng” do Kế Phán diễn chính cũng là nền tảng này đầu tư chế tác, nhất định nền tảng video có quan hệ khăng khít với Kế Phán, mà Kế Phán nằm mơ cũng mong Thích Vãn Liên có thể thoát khỏi sự khống chế của Chung Cửu Đạo.

“Toàn là chuyện tốt.” Bàng Tâm Hạo phấn khởi nói: “Không chỉ có thể chiếu trên web, còn được thêm hai công việc, thật sự quá tốt rồi!”

“Đúng vậy, nhưng tính cách của Thích Vãn Liên khá khó chung đụng, thiếu trợ lý giúp cô ấy xử lý một vài chuyện vụn vặt.” Chung Cửu Đạo nhìn Chung Hồng Nghiên vừa mới vào ekip.

Chung Hồng Nghiên vẫn chìm trong kinh ngạc về việc Tiền Đa Quần tiếp xúc thân thiết với con mắt, thấy Chung Cửu Đạo nhìn anh ấy, bèn chỉ mũi mình hỏi: “Anh?”

“Đúng vậy, em nghĩ với tính cách của Thích Vãn Liên, chỉ có anh có thể dẫn dắt cô ấy.” Chung Cửu Đạo nói: “Hôm nay muộn lắm rồi, hôm khác em sẽ giới thiệu anh với cô ấy.”

Hôm nay Thích Vãn Liên quá yếu ớt, nghỉ ngơi vài ngày trước, để cô ta hồi phục rồi gặp Chung Hồng Nghiên.

“Ngoài ra, bên nền tảng nói tiêu chuẩn xét duyệt phim chiếu mạng không cao lắm, tối nay anh thức đêm đổi hết toàn bộ cảnh đẫm máu trong phim thành màu đen trước, rồi lại xử lý làm mờ một vài cảnh, có lẽ sẽ có thể qua xét duyệt thôi.” Chung Cửu Đạo dặn dò.

Tối nay mình đã phải thức đêm bắt đầu làm việc sao? Chung Hồng Nghiên kinh ngạc.

Công ty mà em họ của anh ấy mở, bình thường đều bóc lột nhân viên như vậy hả? Không trả lương, đã bắt đầu thức đêm tăng ca?

“Đã hơn mười hai giờ rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp theo để ngày mai rồi nói.” Chung Cửu Đạo dặn.

Anh vừa quay lại, mọi người đã có người đáng tin, lo lắng cả ngày cũng rất mệt nên mọi người bèn đi ngủ.

Do Lạc Hòe cầm ví tiền, lúc chia chỗ ngủ, Tiền Đa Quần không dám ở cùng Lạc Hòe, bèn kéo Bàng Tâm Hạo ở cùng một phòng, Lạc Hòe ở một mình. Bây giờ Chung Cửu Đạo về rồi, tất nhiên sẽ làm theo thói quen trước đây mà ở cùng phòng với Lạc Hòe, mở một phòng khác cho Chung Hồng Nghiên.

Thế là Chung Hồng Nghiên trơ mắt nhìn em họ của mình ở cùng với một người con trai lạ, ném anh họ này ra khỏi phòng.

Chung Cửu Đạo giải thích: “Tối nay anh phải thức khuya làm việc, để không làm phiền em nghỉ ngơi, nên anh ở một mình đi.”

“Cửu Đạo, con mắt treo trên người Tiền Đa Quần... anh thấy nó không tốt.”Chung Hồng Nghiên do dự nói, “Chúng ta hợp tác, có thể phong ấn tà vật này không?”

Chung Cửu Đạo: “Không cần, nó là xíu lương tâm còn sót lại của Tiền Đa Quần, thật sự phong ấn, Tiền Đa Quần có thể bóc lột khô giá trị còn lại của anh đến mức cao nhất.”

Chung Hồng Nghiên : “...”

Lương tâm của một con người còn cần ma mắt giữ gìn sao?

Chung Hồng Nghiên hoang mang mà về phòng làm việc, trong phòng chỉ còn lại Lạc Hòe và Chung Cửu Đạo.

“Đạo diễn Chung, đây là ví của anh, may mắn hoàn thành nhiệm vụ!” Lạc Hòe nghiêm túc mà trả ví tiền cho Chung Cửu Đạo .

“Cảm ơn.” Chung Cửu Đạo nhận ví.

“Khách sáo gì chứ.” Lạc Hòe xua tay.

Tiền Đa Quần và Bàng Tâm Hạo đau lòng vì bộ phim ngừng chiếu, nhưng Lạc Hòe lại thản nhiên, Chung Cửu Đạo rất tò mò: “Sao cậu không khóc?”

“Lúc đầu đã khóc rồi.” Lạc Hòe nói: “Lúc đầu anh Tiền nói với tôi bộ phim phải ngừng chiếu, tôi nhớ đến chúng ta làm việc nghiêm túc khổ sở như vậy, mỗi ngày đạo diễn Chung thức khuya quay video ngắn, tôi suýt tức chết luôn. Sau đó phải làm việc, bèn lau sạch nước mắt rồi trang điểm lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc. Tiếp đó cảm thấy chuyện cũng đã rồi, tức giận sẽ chỉ dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân, không bằng mau nghĩ cách giải quyết. Nhưng tôi khá ngốc, không nghĩ ra được gì, vẫn là đạo diễn Chung lợi hại, vừa về đã giải quyết được vấn đề.”

“Cậu nghĩ vậy là đúng.” Chung Cửu Đạo nói.

Nếu sau khi Lạc Hòe nhận được tin thì oán trời trách đất, chỉ sợ đồng nghiệp trong ví sẽ lợi dụng cơ hội này để mê hoặc cậu, chờ cơ hội chạy ra ngoài. Nhìn như vậy, Lạc Hòe có tâm tính thiên sư hiếm thấy, tiếc là thể chất không thích hợp.

“Đúng rồi, thuốc màu và bút.” Lạc Hòe lấy ra hai món đồ khác nhau trong túi nhỏ đeo bên người đưa cho Chung Cửu Đạo, Chung Cửu Đạo mở ra nhìn, thuốc màu đã hết rồi.

Chung Cửu Đạo: “...”

Cũng đâu cần tàn ác với các đồng nghiệp như vậy.

Lạc Hòe ngại ngùng mà nói: “Không phải tôi tức giận sao? Tôi biết luyện chữ có thể bình tĩnh, nên trên đường tới địa điểm quay đã chấm thuốc màu vẽ hình, vẽ đi vẽ lại thì thuốc màu hết rồi. Xe đi đường hơi lắc lư, tôi không cẩn thận vẩy chút thuốc màu lên mặt trên, không lẽ không rửa sạch sao?”

“Không đâu, cậu làm rất tốt.” Chung Cửu Đạo khen Lạc Hòe .

Lạc Hòe đã mệt cả người, thể xác và tinh thần đều rã rời, bây giờ Chung Cửu Đạo quay về, cậu lập tức thả lỏng, tắm rửa rồi nằm “phịch” trên giường ngủ.

Chung Cửu Đạo ở chung hai tháng với cậu, biết buổi tối Lạc Hòe ngủ rất say, sét đánh cũng không tỉnh, nên anh yên tâm mở túi tiền, thả các người giấy ra ngoài.

Họ đã đổi khách sạn, tất nhiên khách sạn mà Tiền Đa Quần đặt không có phòng xép, không chia phòng trong phòng ngoài, chỉ là phòng tiêu chuẩn bình thường. May thay trong phòng có ban công nhỏ, Chung Cửu Đạo đặt các người giấy trên ban công, để họ phơi ánh trăng.

Ba mươi ba người giấy không động đậy giống như người chết, Chung Cửu Đạo thấy họ đáng thương, bèn loại bỏ pháp lực trong thuốc màu, còn bố trí trận tụ linh giúp họ hồi phục.

Vết máu trên người giấy dần dần bị hút, một khi Chung Cửu Đạo loại bỏ pháp lực, máu tươi anh pha trong thuốc màu mất đi sự bảo vệ, có thể bị các ác ma tự do hút mất.

Có người giấy dính ít thuốc màu, có người giấy dính nhiều thuốc màu, ai có thể hút được nhiều máu tươi, thì phải xem tạo hóa của ma rồi.

Những người giấy cần chút thời gian để hồi phục, Chung Cửu Đạo dứt khoát ngồi trên cái ghế nhỏ ở ban công, xem bình luận trên mạng.

Tin tức vì không hợp quy tắc mà “Ngôi nhà sa đọa” phải ngừng chiếu đã lan truyền, trên mạng toàn mắng chửi.

[Không phù hợp với quy định mới nên cấm chỉ chiếu trên rạp? Lúc đầu mấy người xét duyệt đã nghĩ cái gì thế? Lúc đó đã qua xét duyệt, sao bây giờ lại không được nữa?]

[Tôi đã mua vé của ngày năm tháng mười, vừa nhận được thông báo trả vé, “Ngôi nhà sa đọa” ngừng chiếu, rạp chiếu phim cũng sẽ tổn thất một khoản tiền lớn.]

[Tôi thật sự nghi ngờ “Ngôi nhà sa đọa” đã cản đường ai, nếu không “Thủ Chính Lục” bên cạnh vừa nhàm chán vượt đẫm máu được chiếu thoải mái như vậy, sao “Ngôi nhà sa đọa” lại phải ngừng chiếu?]

[Hức hức hức, vừa mới xem một đoạn hậu trường bên Weibo đăng, trong đó chị Thích giải thích thứ mình liếm không phải máu, là nước sốt cà chua. Chị Thích nói nước sốt cà chua rất ngon, đã lâu chị ấy không ăn đồ ngọt, lúc đó không nhịn được mà tranh nửa chai còn lại với chị Phó.]

[Hậu trường đăng lúc nào? Tôi đi xem ngay!]

[Giải trí Qua Qua đăng một đoạn phỏng vấn, là Lạc Hòe đó. Cậu ấy nói trong đoàn làm phim vốn không thể thấy mấy người chị Thích xuống tầng ăn cơm, để giữ cân nặng mà chị Thích đã rất khổ, có một lần họ tụ tập ăn bánh ngọt vào nửa đêm, còn bị đạo diễn dạy dỗ.]

[Chị Thích và chị Phó thật sự rất gầy, người trong ống kính đều sẽ mập một chút, họ lại gầy và đẹp không góc chết ở mọi góc độ, giống như người giấy, để giữ gìn cân nặng phải trả giá quá nhiều rồi.]

Nhìn bình luận này, Chung Cửu Đạo không nhịn được liếc người giấy trên đất, ừm, thật sự là người giấy, cộng tất cả lại cũng chỉ có mấy gam.

[Trong phỏng vấn của Tra Viên có phỏng vấn của Bàng Tâm Hạo, cậu ấy nói đoàn làm phim thật sự rất khổ rất nghèo, họ vốn không có nhà đầu tư, một mình đạo diễn gánh công việc của tám người, lúc bận bịu các diễn viên còn phải giúp khiêng đạo cụ. Cậu ấy còn lấy ra hợp đồng của mình và đoàn làm phim, vậy mà cậu ấy không có cát-xê, có thể quay xong “Ngôi nhà sa đọa” thật sự quá khó khăn, hức hức hức.]

[Phỏng vấn của Lạc Hòe buồn cười chết tôi rồi, cậu ấy nói đoàn làm phim lấy cảnh cùng một phòng với chỗ ở. Có lần cậu ấy dậy nửa đêm đi tìm đồ ăn, thấy đạo diễn Chung, thím Dương và chị Thích đang thử vai, hơn nửa đêm thím Dương chặt thịt đông, dọa cậu ấy khóc luôn tại chỗ, từ đó về sau nhìn thấy thím Dương đều nhũn cả chân không chạy nổi.]

[Bàng Tâm Hạo cũng nói, để vào vai, bình thường diễn viên ma trong đoàn làm phim của họ đều nói “lúc tôi còn sống thế này thế nọ”, mỗi lần cậu ấy quay bị dọa sẽ chạy đến chỗ đạo diễn, đạo diễn có cảm giác an toàn nhất.]

[Chẳng trách diễn xuất tệ như Bàng Tâm Hạo được đoàn làm phim cứu, hóa ra là có đạo diễn và diễn viên kính trọng nghề nghiệp như vậy.]

[Cậu ấy diễn với số không cát-xê cũng quyết tâm đến cùng, muốn thoát khỏi diễn xuất phá hủy hình thượng, có thái độ như vậy là tốt, sau này cậu ấy lại có tác phẩm, tôi sẽ ủng hộ.]

[Tôi sắp khóc rồi, vì sao đoàn làm phim tốt và diễn viên giỏi lại không được đối xử công bằng, mọi người có ai còn nhớ, “Ngôi nhà sa đọa” chỉ được chiếu mười ngày! Còn chưa tới một phần ba thời gian, hôm Quốc khánh vẫn chưa lên hết.]

[Không chịu nổi nữa, mở tài khoản phụ đi mắng.]

[Có lúc tôi không hiểu nổi tư bản đang nghĩ cái gì, chắc họ sẽ không cho rằng “Ngôi nhà sa đọa” ngừng chiếu, chúng ta sẽ đi xem “Thủ Chính Lục” chứ? Đừng đùa, tôi cầm tiền đi nạp cho game cũng không xem phim đểu!]

[Không phải đoàn làm phim có tài khoản video ngắn à? Không xem xét mở livestream hả? Tôi có thể gửi thưởng, không nhiều, chỉ bằng một vé xem phim, bù vé cho các anh.]

[Ủng hộ đoàn làm phim livestream!]

Bao gồm Super Topic của phim và nhân vật cũng toàn bình luận đau lòng và cổ vũ, Chung Cửu Đạo hiểu ý mà cười.

Anh thật sự không thấy uất ức cho lắm, lợi nhuận của bộ phim này đã vượt qua dự đoán, đợi qua một thời gian phần phòng vé đến tay, anh có thể chuẩn bị bộ phim tiếp theo rồi.

Nhưng thấy trên mạng nhiều bình luận bất bình thay họ như vậy, Chung Cửu Đạo bỗng cảm thấy mình có hơi xót xa, nhưng chút uất ức này, nhanh chóng bị bình luận muốn bỏ tiền của cư dân mạng phủi sạch.

Xem điện thoại trong bóng tối vẫn có hơi mỏi mắt, Chung Cửu Đạo xem một lúc rồi bỏ điện thoại xuống, nhìn xung quanh cho bớt mỏi.

Tầm mắt của anh lướt trên đám người giấy, sửng sốt nhận ra tốc độ hồi phục của người giấy nhanh hơn anh nghĩ gấp trăm lần.

Theo cách nghĩ của Chung Cửu Đạo, lần này bầy ma bị thương nặng, muốn hồi phục công lực ban đầu là không thể, phơi thêm ánh trăng, tu luyện nửa tháng có thể hoạt động ở bên ngoài lúc bình minh và hoàng hôn đã tốt lắm rồi.

Ai ngờ bây giờ không biết năng lượng từ đâu ra thấm vào cơ thể người giấy, những năng lượng này không phải oán khí, mà là năng lượng chính ấm áp, năng lượng vốn tương khắc với ác ma, lại đang xoa dịu linh hồn bị thương của những người giấy.

Nếu như không có Lạc Hòe đánh bậy đánh bạ suýt siêu độ người giấy, từng chút năng lượng chính giống ngôi sao này sẽ bị âm khí của người giấy loại bỏ, không thể hút vào. Nhưng đúng vào lúc này Lạc Hòe đã thanh trừ oán khí của những người giấy, khiến họ có thể thuận lợi hút năng lượng chính.

Khiến Chung Cửu Đạo kinh ngạc nhất là, oán khí của những người giấy biến mất, nhưng không siêu độ, mà được một nguồn năng lượng ấm áp hơn giữ lại. Chấp niệm vẫn còn, lại dần dần trở thành quyến luyến.

Thích Vãn Liên hút nhiều năng lượng nhất, cô ta rất lười nhác mà ngồi dậy, bóp bả vai êm ẩm, nói với Chung Cửu Đạo: “Đạo diễn Chung, sau này làm chút chuyện nhân đạo đi, ví tiền thật sự không phải nơi cho ma ở.”

“Sao anh không nặn một căn phòng nhỏ cho ba mươi ba người?”Phó Nguyệt cũng biến hình bảo, “Ví tiền của anh còn chật hơn chảo dầu ở âm phủ!”

Thẩm Lạc Sơn ngáp một cái, hơi nghi ngờ mà lau mắt: “Sao tôi lại khóc? Không ngừng khóc nổi, là ai gọi tên tôi khóc tang đấy?”

Chung Cửu Đạo cho rằng những ác ma tỉnh lại sẽ lập tức thành phật, bây giờ xem ra, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, họ vẫn giữ dáng vẻ thiếu đòn, cho dù hút bao nhiêu năng lượng chính, sợ là tính cách từng làm ác ma không thay đổi nổi.

Nhưng vẫn ổn, nếu những ác ma thật sự ai cũng đầy tình yêu và hòa bình, thì anh không thích ứng được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio