Người ta không còn thấy hình ảnh một cô gái gày đến đau lòng, miệng ngậm điếu thuốc ngồi bên hồ sen nữa, thay vào đó là một cô gái hơi mảnh khảnh, miệng cắn hộp sữa ngồi bên hồ sen, mắt thơ thẩn nhìn bầu trời cao tít tắp.
Từ ngày nghe lời Đăng bỏ hết những thứ độc hại, lại nghe lời Vương dặn "uống sữa cho khỏe", Winner có da có thịt hẳn lên. Trông cô không còn uể oải và xanh xao như trước. Sẵn nước da trắng, bây giờ hồng hào thêm nên trông đã có chút sức sống. Điều này càng giúp người làm trong nhà khẳng định "cô rất hạnh phúc khi được kế thừa công việc của Bạch Hồ". Ai cũng tin rằng từ trên trời rơi xuống một cơ nghiệp, không thể không hạnh phúc.
Winner cũng nửa mập nửa mờ hiểu được suy nghĩ của họ, nhưng cô đâu có rỗi hơi mà đi giải thích với từng người.
Cùng với sự thay đổi của Winner, thái độ của mọi người trong nhà cũng thay đổi rất nhiều. Bạch Hồ là người duy nhất trước sau vẫn giữ thái độ nhàn nhạt xa cách. Còn Kim thì sau khi mang siêu xe tặng Winner, suốt ngày léo nhéo bắt cô chở đi mua sắm, có khi còn mua áo cặp mặc cùng cô. Điều này khiếm ý định mang vải phủ xe tan tành mây khói. Tiếp đến là Vương, đều đặn một tháng ba thùng sữa mang đến phòng cô, âm thầm thu dọn vỏ hộp cô vất lại trên bàn. Cuối cùng là Nhi, rất hào phòng mua ba chiếc nhẫn đá quý giống nhau mang tặng cho Winner và Kim, còn nhấn mạnh phải đeo vì đây là "nhẫn chị em". Quả thật ba con người ấy rất biết cách làm cô cảm thấy bất an. Thái độ của họ, cô chẳng biết có phải vì lạ lẫm hay không mà có đôi chút cảm giác sợ hãi.
"Sao lại mặc áo cặp và đeo nhẫn cặp với con gái?" – Đăng cau có đứng dựa người vào tường, mắt gườm gườm nhìn chiếc nhẫn đá quý sáng bóng mỉm cười trong chiếc hộp cầu kỳ.
"Em đã đeo đâu, áo cũng chưa mặc quá." – Winner uể oải nằm trên giường, hai chân để dưới đất sau khi uống hết một hộp sữa.
Nghe tiếng cô cố tình hút chiếc hộp hết, Đăng lại tiếp tục cau có.
"Bữa sau anh sẽ mua sữa mang cho em." – Chẳng biết từ lúc nào anh đã cho mình thoải mái ghen công khai.
"Anh thích xài tiền như vậy cơ à?" – Và Winner cũng rất tự nhiên đón nhận thái độ ghen tuông đó.
"Một thùng sữa đâu có đáng bao nhiêu." – Đăng bất mãn.
"Thế anh mua bao nhiêu cái một thùng?" – Winner không chịu thua.
Thôi được rồi! Chuyện này anh sẽ nhường cô. Ai mua sữa không quan trọng, quan trọng là cô chịu uống và tốt cho cô là được. Nhưng chuyện chiếc nhẫn và áo cặp thì nhất quyết không.
"Thế nếu anh mua nhẫn và áo cặp thì em có dùng không?" – Giả vờ như hỏi vu vơ, Đăng đi đến nằm xuống cạnh Winner, hai chân để dưới đất.
"Nếu đẹp." – Winner trả lời nhẹ tênh, học theo Đăng ra vẻ không quá chú tâm vào chủ đề.
"Là nhẫn cặp và áo cặp đó." – Đăng giả vờ cảnh báo.
"Thì cặp chứ sao." – Winner kiểu như chẳng thèm cãi, xua tay rồi ngồi bật dậy, để Đăng nằm đó còn bản thân đi lấy một hộp sữa khác để uống. Lúc trước cô đâu có cảm thấy sữa ngon như thế, uống chỉ là để có cái cho bao tử bớt hành, bản thân không chút thích thú. Sao dạo này cảm thấy ngon và béo đến thế nhỉ? Cứ muốn uống mãi không ngừng, uống thay nước càng tốt. Hôm nọ Đăng còn trêu rằng "sữa Vương mua nên thấy ngon chứ gì?", thế nhưng hôm qua cô ra ngoài làm việc, tiện ghé mua hộp sữa để uống trong lúc đi đường cũng cảm thấy hương vị ngon giống như thế mà.
Nếu là mọi khi thì thấy cô đi lấy sữa, anh lại sẽ tiếp tục nửa đùa nửa thật cái câu ấy, nhưng mà lúc này thì không. Cô đồng ý đeo nhẫn cặp và mặc áo cặp với anh, chẳng khác nào ngầm đồng ý anh với cô là một cặp. Cứ cho là anh đang tự mình tưởng tượng, đầu óc Winner chẳng hề nghĩ nhiều như thế nhưng anh thích cái cảm giác lúc này quá. Thích đến mức cứ muốn ảo tưởng mãi thế này cả đời cũng được.
Thật ra thì không phải bản thân Đăng đang ảo tưởng. Sự thật là Winner đang ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người. Càng lúc khao khát được sống hạnh phúc trong cô càng lớn lên. Bản thân cô đã hiểu ra mình hoàn toàn có quyền được sống hạnh phúc nếu biết cách buông bỏ những ký ức. Nắm tay lâu quá sẽ mỏi, tay cô đã nắm quá lâu rồi. Cô sẽ tiếp tục ở lại đây giúp Bạch Hồ như một sự trả ơn vì bà đã cứu vớt cô khi cô khốn đốn trốn hỏi "đấu trường người", nhưng khi Đăng ngỏ lời, cô sẽ cùng anh rời khỏi đây và sống một cuộc sống khác.
Vốn chỉ có một lần để sống, cô hay bất cứ ai cũng đều có quyền hạnh phúc. Đây mới chính là động lực khiến cô bỏ hết những chất không tốt cho cơ thể, lời nói của Đăng chỉ tác động một phần mà thôi.
Bên cạnh suy nghĩ tích cực, tâm trạng Winner gần đây cũng rất tốt. Cô nhận ra cảm giác được người khác quan tâm rất ấm. Đương nhiên người làm cô thấy ấm lòng không phải là Kim, Vương hay Nhi mà là Đăng và bà Thủy. Đối với Winner, bà Thủy quan tâm một cách rất thật lòng. Bà thường làm bữa sáng cho cả nhà, không quên phần cô. Ban đầu cô chỉ nghĩ là tiện thể, nhưng sau khi hỏi cô thích ăn gì, bà Thủy đã lần lượt nấu những món ăn đó, còn nhớ rất rõ cô không thích tiêu và không ăn được hành. Nếu không thật lòng để tâm, sẽ chẳng ai có thể nhớ những điều nhỏ nhặt ấy. Thỉnh thoảng bà còn làm sinh tố hoặc nước ép, đặc biệt chọn những loại trái cây Winner thích và tận tâm mang đến phòng cho cô. Winner sống đến từng tuổi này chưa bao giờ cảm thấy ấm lòng đến thế. Cảm giác thân thương như bà là mẹ và cô là đứa con gái được yêu thương. Hơi ấm ấy thật dễ gây nghiện.
"Đang làm gì đấy Winner ơi?" – Cô vừa nghĩ đến thì tiếng bà đã vang lên ngoài cửa.
Winner lập tức bật dậy khỏi giường, đi nhanh ra mở cửa.
"Cháu đang nằm không vậy thôi." – Cô cười hì hì. Cảm giác đứng trước bà, cô như một đứa trẻ nhỏ.
"Cô mới xem TV, người ta dạy búi tóc đẹp lắm. Tóc cháu dài thế này có thể búi được đó." – Trong khi nói, bà Thủy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi rối và có phần hoang dã của Winner.
Búi tóc? Cô cả đời thậm chí còn không đụng vô cái lược. Tóc cô từ khi gội xong cho đến khi khô đều được "có sao để vậy", lược không thể chạm đến một sợi. Cô là đứa con gái không bao giờ chải đầu.
Ngay khi Winner còn ngơ ngác chưa kịp định thần, bà Thủy kéo cô vào phòng, ấn cô ngồi xuống đất, dựa lưng vào giường, còn bà ngồi trên giường chải tóc cho cô. Xem ra đã chuẩn bị từ trước rồi. Bà còn mang theo cả một hộp kẹp tăm, lược và thun cột tóc.
Winner còn nhớ hồi còn bé, em gái cô mỗi ngày đều có một kiểu tóc mới rất xinh, nhìn gương mặt not nớt với mái tóc thưa cột đủ kiểu, chẳng đẹp đẽ gì nhưng cũng đủ làm cô chạnh lòng. Mẹ chưa bao giờ chải tóc cho cô, chưa bao giờ xoa đâu cô. Hình như, mẹ chưa bao giờ chạm vào cô.
Ngay từ khi còn bé Winner đã không có thói quen chải đầu. Tóc luôn rối xù theo cách của nó và có lúc còn dính bết mồ hôi. Sau này lớn lên, tóc luôn sạch sẽ nhưng cũng tuyệt nhiên không chạm vào lược. Người duy nhất chải tóc cho Winner chính là người thợ cắt tóc. Còn một khi rời khỏi tiệm cắt tóc thì cô cũng chẳng nhớ trên đời có một thứ gọi là "lược".
Hóa ra cảm giác được người khác nhẹ nhàng chải đầu lại êm ái đến thế. Bản thân Winner bắt đầu thấy dễ chịu và dần cảm thấy buồn ngủ. Cô muốn ngủ quá! Ngủ trong cảm giác bình yên này.
"Chà! Đẹp quá!" – Tiếng bà Thủy vui tươi vang lên bên tai làm cô tỉnh táo hơn.
"Xong rồi ạ?" – Winner có vẻ luyến tiếc.
"Ừ. Búi kiểu này đơn giản nhưng mà trông rất đẹp." – Bà Thủy có vẻ tự hào về thành quả của mình.
Ngắm nghía Winner một lúc, bà tặc lưỡi, có vẻ tiếc điều gì đó.
"Tóc đẹp thế này phải mặc váy mới hợp." – Xoay Winner hai vòng, bà dừng tay để nhận xét.
"Váy?" – Winner như người bị hù giật mình, mặt mũi không mấy tươi tỉnh. Bảo cô mặc váy sao? Không được đâu! Cô không thích nhìn thấy mình trong chiếc váy. Nhìn Nhi và Kim thướt tha váy xòe, cô cảm thấy họ rất mềm mại, rất nhỏ bé và cần được che chở. Cô thì không thể trở nên mỏng manh như thế được.
"Cháu trắng thế này mặc váy rồi mang giày cao gót vô sẽ đẹp lắm." – Bà Thủy không chút nghi ngờ mà khẳng định.
Lại còn giày cao gót nữa sao? Cả đời cô, một giây cũng không dành để nghĩ về thứ đó.
"Cô thật muốn thấy Winner như thế." – Mắt bà Thủy mơ màng, nụ cười hiền hậu nhẹ nhàng lại mang theo hương vị buồn man mác. Con gái bà nếu còn sống thì cũng chạc tuổi Winner. Chắc con bé sinh lắm và còn rất giỏi dang. Bà thật muốn được một lần chải đầu cho con, may cho con những bộ váy thật xinh, giúp con chọn một đôi giày đưa nó đến những nơi tuyệt vời.
Nỗi buồn trong nụ cười ấy, Winner không biết là gì, chỉ thấy lòng đột nhiên muốn làm theo ý bà. Điều ấy sẽ làm bà vui chứ? Nếu thật sự nụ cười hiền hậu kia tươi tắn hơn thì cô mặc váy mang cao gót một lần cũng đáng mà.
Winner không có ba vòng bốc lửa, dáng cô khá mảnh khảnh và cao, bớt gày hơn trước nhưng vẫn chưa hẳn là đầy đặn. Trong bộ váy trắng, trông cô gày hơn ngày thường bởi vòng eo thắt đai. Người khác nhìn vào chỉ muốn mang giấu phía sau lưng, dang tay che chở cô cả đời. Đứng trên đôi giày cao gót mười phân, chiều cao của cô lên đến một mét bảy ba, thân hình vì thế càng mỏng manh hơn. Mái tóc búi cao làm những đường nét trên gương mặt lộ rõ, không mập mờ như khi cô để tóc phủ hai gò má. Cô không đẹp thánh hiện như Nhi, cũng chẳng đẹp mơ màng như Kim. Gương mặt cô rất rõ ràng, có phần hơi cứng nhưng thon gọn, sóng mũi cao thẳng thắn, đôi môi mỏng nhạt màu không nhướn lên mang nét cười nhưng trông rất duyên. Gương mặt như thế, từ mỗi góc nhìn đều sẽ mang một nét khác nhau, làm người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
"Cháu đẹp lắm!" – Bà Thủy trầm trồ khi thấy Winner hoàn chỉnh trong bộ đồ của Nhi.
"Cháu nên có vài bộ váy riêng." – Bà tiếp lời trong khi Winner vẫn im lặng, có phần ngượng ngùng và lúng túng. Bà đang cảm thấy rất vui. Bà thích những cô gái như Winner, không quá đẹp để đỏng đảnh, mang một màn sương trong mắt làm người khác cứ mãi muốn dấn thân khám phá. Con gái bà nếu còn sống chắc cũng sẽ giống Winner.
Trước lời nói của bà, Winner chỉ biết cười hì hì, không nói được gì. Cô đi đâu mà cần đến váy. Không lẽ bảo cô mặc váy đi đòi nợ?
Để kỉ niệm cho sự lột xác tích tắc của Winner, bà Thủy dùng điện thoại chụp lại rất nhiều hình rồi mới buông tha cho cô đi thay đồ.
Bản thân Winner ngại thì rất ngại, có chút lúng túng trong chiếc váy chỉ đến đầu gối, lại cao lênh khênh trên đôi giày cao gót thế nhưng trong lòng cảm thấy rất vui.
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, từ sau buổi biến thân của Winner, cô liên tục được biến hóa thành nhiều bộ dạng khác. Giờ đây nguyên nhân không phải từ bà Thủy mà là từ Kim. Con bé đã theo học lớp trang điểm đượchơn một tháng và liên tục mang gương mặt của cô, Nhi và cả bà Thủy ra tập tành. Căn phòng của cô được chọn làm "căn cứ điểm tụ tập" của hội "phụ nữ trong nhà" nên trở nên đông vui nhộn nhịp hơn hẳn, hoàn toàn khác với trước đây.
Mọi người trong nhà thường nghe thấy tiếng cười trong trẻo của các cô gái từ đó phát ra, có cả giọng cười khàn khàn vì tuổi tác của bà Thủy. Nơi ấy giờ đây niềm vui lúc nào cũng bao phủ.
Nếu nỗi buồn là cái bóng luôn đeo bám tâm hồn thì niềm vui lại như thuốc phiện, làm người ta nghiện và càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa. Winner chưa bao giờ cảm thấy ý chí muốn hạnh phúc của mình mạnh mẽ như giờ đây. Cô muốn được cười vui vẻ mỗi ngày, muốn làm những điều có ích và còn rất muốn được học trang điểm. Tiếp xúc với những hộp phấn đủ màu sắc và những cây son đẹp mắt của Kim mang đến, cô nhận ra mình rất thích thú. Rất muốn dùng nó làm gương mặt người khác sắc nét và đẹp hơn.
Thế nhưng muốn làm gì và có thể làm gì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô biết mình không thể đi học trang điểm giống Kim. Cô phải thay Bạch Hồ tiếp quả công việc, tiếp tục kiếm ra tiền để bà dùng nó đầu tư cho công ty mới lập. Đó là một công ty thời trang và mỹ phẩm. Cô biết bà lập ra để sau này dành cho Kim.
Dù phải làm việc vất vả, đầu óc luôn căng thẳng vì sổ sách, có lúc cảm thấy rất chán ghét bản thân khi phải trở nên tàn nhẫn với những con nợ nhưng trong lòng Winner không còn nặng nề như trước. Công ty mới được thành lập, với cô đó là một chuyện tốt. Công ty của Vương đang làm ăn rất tốt, công ty mới cũng khá tiềm năng, chỉ cần hai công ty phát triển thì cô nghĩ Bạch Hồ sẽ không tiếp tục cho vay nặng lãi nữa. Bà đã chán cái cuộc sống này rồi, nếu không đã chẳng để cô làm thay. Đến lúc đó, cô cũng không cần mỗi ngày mặt mày lạnh lùng đứng xỏ tay túi quần đe dọa người khác, không cần mỗi ngày phải tự nhắc nhở bản thân nhớ phải tàn nhẫn.
Winner biết, nếu công việc này chấm dứt, cô cũng chẳng còn lí do gì để được giữ lại đây. Sau trận đòn của đám nhóc gây sự với Kim, cô hiểu rõ đối với Bạch Hồ, cô vĩnh viễn chỉ là một quân cờ. Khi cần thiết, quân cờ như cô được dùng để dọn đường, khi gần hết giá trị, quân cờ như cô được dùng để hy sinh. Người ta chỉ quan tâm đi nước nào tiếp theo để chiến thắng, chẳng ai lại dành thời gian tiếc nuối một quân đã không còn trên bàn cờ.
Thế nhưng, người ta có thể nghĩ cách sử dụng cô, nhưng bản thân cô mới là người quyết định có để mình hy sinh hay không. Winner đang từng ngày học cách làm chủ chính cuộc sống của mình.