Nắng sớm xuyên qua tấm kính trên trần nhà chiếu vào căn phòng thơm mùi gỗ. Ánh nắng buổi sáng khá dịu, chỉ một vài tia sáng e ấp chiếu vào phòng. Một chút hơi ấm để giấc ngủ được ngon hơn.
Tuy nhiên chiếc điện thoại quái ác lại không để Winner tiếp tục làm điều đó. Nó đang phiền phức kêu inh ỏi và khéo cô ra khỏi giấc ngủ chỉ mới đến khi trời gần sáng.
Winner ú ớ trả lời điện thoại, nhưng ngay sau đó gương mặt lập tức trở nên tỉnh táo.
Người trong điện thoại nói gì đó, cô chỉ “vâng” một tiếng ngắn ngủn rồi cúp máy, rời khỏi giường.
Cánh cửa phòng mở ra cũng là lúc Đăng vừa đến trước cửa cùng bữa ăn sáng.
“Anh cứ nghĩ phải gào lên để gọi em dậy.” - Nhìn gương mặt còn ngái ngủ của Winner, Đăng khẽ cười hiền. Mười lần anh đến nhà họ Trần thì mất chín lần người ta nói cô đang ngủ. Vài lần anh vào phòng cô, thấy cô đang nằm trên giường thì lại trở ra. Có lẽ anh vĩnh viễn không bao giờ biết, Winner một ngày chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ. Cô có thói quen nằm nhắm mắt mặc kệ mọi thứ đang diễn ra xung quanh, nhưng cô không ngủ.
“Em phải đi bây giờ.” - Winner có vẻ vội vàng. Cô không có thời gian hưởng ứng lời trêu đùa của Đăng.
“Em lại đi đòi nợ hả?” - Đăng không mấy vui vẻ.
“Đó là công việc của em.” - Winner bình thản trả lời trong khi len người qua Đăng để ra khỏi phòng.
“Em định làm công việc đó đến bao giờ? Không phải là cơ nghiệp của em, em có gì mà phải tâm huyết như thế? Hơn nữa nó hoàn toàn không tốt.” - Đăng có chút gay gắt, bàn tay ghì chặt cổ tay Winner không muốn buông.
Bàn tay gầy của Winner siết chặt dần. Cô lạnh lùng quay lại chiếu thẳng ánh mắt tối sầm vào Đăng. Trong đó có cả sự phẫn nộ lẫn quyền lực khống chế người khác. Anh chưa bao giờ thấy cô như thế này.
“Bọn em chẳng làm gì sai. Đâu có ai ép họ mượn tiền, và tiền lãi thì đã được giao kèo ngay khi họ ký giấy nợ. Không ai lừa họ cả. Chính bọn họ mới là lũ hai mặt. Khi đến mượn tiền, họ van xin, thậm chí quỳ gối. Còn khi đã dùng hết số tiền, đến hạn phải trả, họ lật mặt chửi bới nguyền rủa.” - Hình như Winner đang nổi giận. Giọng cô đanh cứng đầy phẫn nộ, đôi mắt tối sầm như đầm nước đêm đen. Dứt lời, cô lạnh lùng giằng tay lại, quay đi, không nhìn Đăng thêm một lần nào nữa.
“Nếu một ngày nào đó, anh muốn em bỏ công việc này mà theo anh, em có đồng ý không?” - Giọng Đăng đầy bất lực, mệt mỏi nói với theo bước chân Winner.
Cô không quay người lại nhìn anh, không đứng khựng lại, bước chân đều đều đi ra cửa, cũng không mất một giây nào để suy nghĩ mà rành rọt trả lời: “Không!”
Cửa nhà đóng sầm lại cùng với sự giận dữ của Winner. Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh, ánh mắt đầy trách nhiệm và kiên quyết làm người khác có cảm giác tin tưởng muốn dựa vào. Trong khi hôn mê do vết thương ở đầu, cô vẫn có thể nghe anh nói với cô phải cố lên. Và cảm nhận đó đã luôn tồn tại cho đến bây giờ. Anh luôn xuất hiện khi cô chơi vơi nhất.
Có thể nói, khi ta yêu thích một người, họ cũng giống như cầu vồng, rất đẹp, rất thu hút. Nhưng không ai sống nhờ cầu vồng, và không có cầu vồng ta cũng chẳng thể chết. Còn khi ta cần một người, họ giống như là không khí. Ta không bao giờ để tâm quanh mình có bao nhiêu ôxy, nhưng ta lại không thể không có nó để duy trì sự sống, và cũng chẳng thể dùng gì khác để thở.
Đó là cảm giác của cô về anh. Một sự cần thiết nho nhỏ, có chút mềm yếu cùng tin tưởng. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy thất vọng tràn trề. Cô nghĩ anh là người hiểu cô, là người biết suy nghĩ. Nhưng hóa ra anh cũng chỉ như những con người tầm thường kia, nhìn nhận mọi thứ bằng ánh mắt nông cạn.
Căn nhà nhỏ nằm trong khu biệt lập, tĩnh lặng như đang trốn trong rừng thông, nhưng cũng như đang che giấu điều gì đó. Thông xanh âm u reo lên từng hồi ớn lạnh. Con dốc nhỏ dẫn lên căn nhà thường ngày vắng vẻ nay rải rác người.
Dẫn đầu là một cô gái mang gương mặt xanh xao dọa người, thân hình gầy xơ xác. Trông cô có vẻ mệt mỏi, miệng ngậm điếu thuốc hờ hững, hai tay bỏ túi quần, lười nhác đến nỗi không buồn kẹp thuốc. Chiếc áo sơ mi trắng loáng thoáng trong nắng nửa thực nửa ảo, làm người ta càng có cảm giác cô rất gầy và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Phía sau cô, khoảng chục thanh niên vóc dáng cao lớn, trên tay mỗi người đều cầm theo gậy sắt. Đồ nghề của họ khi đi đòi nợ chỉ có nhiêu đó nhưng cũng đủ đập phá rất nhiều thứ.
Căn nhà im lìm nhìn đoàn người đi bộ lên con dốc hẹp. Dường như nó đang chờ đợi họ đến gần. Phía sau những bức tường lấm lem kia, phải chăng là một âm mưu cũng không hề sạch sẽ?
Ngoài việc dùng tay để mở cửa, người ta còn một cách khác là dùng chân. Trông Winner gầy gò là thế, nhưng chỉ một lực đạp chân, cánh cửa gỗ đã mở bật ra.
Không gian bên trong căn nhà hoàn toàn khác xa so với vẻ bề ngoài cũ nát. Nội thất trong đó là cả một gia tài. Đơn giản, chủ nhà là một kẻ tham lam, muốn vay không muốn trả, nên bà ta luôn tìm cách ngụy trang dưới một lớp vỏ nghèo khổ.
Và “người đàn bà nghèo khổ” đó đang ngồi ngay trên bộ sofa đắt tiền, đút nho cho con chó cưng của mình.
Nhìn thấy Winner và người của cô, bà ta không hề giật mình, sợ hãi hay ít nhất là ngạc nhiên. Dường như bà ta cố tình ngồi đây đợi cô.
Winner tiến vào đầu tiên, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, chân thản nhiên vắt lên bàn.
Người phụ nữ nhìn cô, đáy mắt lộ vẻ tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh. Từ lâu bà đã nghe về cánh tay phải của Bạch Hồ, là một con nhãi ngông cuồng và ngang ngược.
“Bạch Hồ kêu cháu đến tìm cô sao?” - Người phụ nữ hỏi, không che giấu sự căm ghét khi phải nhắc đến cái tên Bạch Hồ.
“Đến lấy tiền.” - Winner rít một hơi thuốc dài, đôi mắt không thèm nhìn người đối diện mà đang tập trung vào con chó.
Mỗi người sinh ra đều được trời ban cho một tài năng, và tài năng của Winner dường như là chọc tức người khác. Cô rất biết cách làm cho người đối diện tức đến phát điên mà không làm được gì. Mỗi câu trả lời của cô đều rất thành thật. Vì quá thành thật đến mức không thèm trau chuốt từ ngữ nên luôn làm người nghe dễ nổi nóng.
Nhưng cô không cho người phụ nữ đối diện mình có thời gian nổi giận thì đã với tay đến xoa đầu con chó nhỏ bà đang bế trên tay, ánh mắt dịu dàng ôn nhu hoàn toàn khác xa vẻ khinh miệt bất cần vài giây trước.
“Chú chó dễ thương quá! Là tên gì vậy?”
Người phụ nữ nhìn cô, trong lòng bỗng dịu đi vài phần. Từ sau khi chồng mất, bà chỉ có một mình. Muốn bớt cô đơn nên nuôi con chó này, yêu thương nó như con mình. Và người mẹ thường rất quý những người yêu thương con mình.
“Tên là Su.” - Giọng bà có vẻ hiền hơn.
“Cháu ẵm một chút được không?” - Winner thích thú dang tay ra đón con chó nhỏ.
Người phụ nữ cũng không mấy phiền lòng, giao nó cho cô mà không chút hoài nghi.
Winner đón lấy Su, ôm vào lòng, khẽ vuốt nhẹ từ đầu cho đến cái đuôi đang ngoe nguẩy của nó. Con chó rất ngoan và dễ gần! Nó nằm im cho cô vuốt ve, khẽ nhắm mắt tận hưởng.
“Bà chủ của cháu bảo chồng cô có nợ bà ấy một khoản tiền rất lớn, đến giờ tiền lời cũng vô cùng lớn. Chồng cô đã mất, bà chủ của cháu cũng muốn thôi không đòi tiếp khi thấy cô sống quá cơ cực. Nhưng sau khi phát hiện cô có một tài khoản lớn trong ngân hàng, biệt thự ở Nha Trang và một vài lô đất ở Phú Mỹ Hưng thì bà ấy quyết định bảo cháu đến đây kêu cô trả tiền cho bà ấy.” - Vừa vuốt ve con chó nhỏ, Winner vừa nhàn nhạt nói mà không nhìn người phụ nữ. Cô đã thể hiện rõ rằng tất cả những gì về bà đều được điều tra rất kỹ và bà không có cơ hội nói dối.
“Nói với con mẹ ấy trả mạng chồng tao đây rồi tao trả tiền cho!” - Người phụ nữ mới vài giây trước còn rất dịu dàng bất ngờ quát ầm lên. Chồng bà vì nợ nần mà tự tử. Có biết bà khổ cực bao nhiêu mới có được như hôm nay không mà dám vác mặt đến đây đòi tiền? Nếu không phải các người bức người quá đáng thì chồng bà giờ vẫn còn sống, bà cũng chẳng cần mang thân nhơ nhuốc đeo bám bọn đàn ông để dần dần làm giàu.
“Bà chủ của cháu đâu có giết chồng cô. Là ông ấy không muốn sống nên tìm cách chết mà.” - Trước nỗi đau chuyển sang giận dữ của người phụ nữ, Winner vẫn chỉ vỏn vẹn một thái độ dửng dưng. Có nợ thì đương nhiên phải đòi. Còn chuyện trả không nổi mà tự tử thì là do họ lựa chọn, làm gì có ai ép.
“Lũ ác ôn tụi mày! Tụi mày gián tiếp giết chết bao nhiêu người. Tụi mày nhất định sẽ bị quả báo.” - Người phụ nữ phát tiết với thái độ của Winner. Bà ta thật rất muốn lao đến tát con nhỏ nhâng nháo này vài cái cho hả giận.
“Nợ mà không trả cũng sẽ bị quả báo.” - Winner thật thà nhận xét.
“Tiền thì tao nhất định không trả một xu, còn quà cho tụi mày thì tao có đó. Tao đợi tụi mày từ sáng sớm rồi.” - Người phụ nữ nở một nụ cười quỷ dị. Ngay sau đó, từ căn phòng kế bên, một nhóm thanh niên mặc đồ đen, tay cầm vũ khí chạy ra đứng trong tư thế sẵn sàng tấn công.
Nhìn qua cửa sổ, Winner biết bên ngoài cũng có một nhóm đã bao vây sẵn.
Đám đàn em của cô từ đầu đến cuối chỉ đứng im chờ nhận lệnh, ngay cả khi gặp nguy hiểm cũng không phát ra một tiếng động.
“Muốn giết người?” - Winner nhướn mày nhìn đám người lăm lăm vũ khí trong tay bằng ánh mắt coi thường. Họ nghĩ giết người chỉ đơn giản làm cho người ta ngừng thở thôi sao? Đó là nỗi ám ảnh một đời, và những linh hồn sẽ luôn đeo bám kẻ giết mình. Nhìn đám người này, cái cách họ cầm vũ khí cũng đủ hiểu chỉ là đám giang hồ chợ búa ngoài đường, được thuê về làm mẽ hù những ai yếu vía, mười kiếp nữa cũng chưa đủ gan để giết người.
“Cháu không muốn đánh đám người này để cô tốn thêm tiền thuốc đâu. Có nợ thì trả đi! Đừng có làm mọi việc rắc rối thêm.” - Winner rời mắt khỏi đám người vừa hùng hổ lao ra, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve con chó nhỏ, chân nhàn rỗi gác lên bàn.
Người phụ nữ giờ mới giật mình. Con chó bà yêu thương đang trong tay Winner.
Winner cũng biết bà ta đang nghĩ gì. Hướng mắt nhìn người phụ nữ, cô cười một nụ cười khẳng định. Chính xác! Cô lấy con chó từ tay bà là để uy hiếp. Mà cũng chẳng phải cô lấy. Chính bà ta đưa cho cô ẵm.
“Lũ độc ác!” - Người phụ nữ rít lên, vồ đến chỗ Winner nhưng bị cô thuận thế đạp một cái lùi lại phía sau. Con chó được cô đưa cho một đàn em của mình trong khi người phụ nữ đang ôm bụng đau đớn. Rất may bà ta vẫn đủ tỉnh táo để ra hiệu cho đám người của mình đứng yên. Nếu con Su có mệnh hệ gì bà ta sống không nổi mất.
“Có nợ thì trả là chuyện đương nhiên rồi. Còn về việc của chồng cô, là do ông ấy lựa chọn. Khi con người sống đủ thì cần được chết. Đó là cái số của ông ấy. Cháu nghĩ cảm giác mất đi người mình yêu thương cô vẫn còn nhớ rất rõ. Nó khắc sâu vào xương tủy và không thể quên. Nếu cô không muốn trải qua lần nữa thì hãy trả tiền. Cháu cũng chỉ làm theo lệnh bà chủ. Khi cần thiết, cháu cũng sẽ phải giết một vài người, kết liễu một vài sinh linh.” - Winner nói rất chậm, lời lẽ và giọng điệu như đang kể một câu chuyện nhẹ nhàng. Mồi một điếu thuốc, cô rít một hơi rồi lấy lại con chó. Lần này, cô không ẵm nó mà nắm trọn cái cổ nhỏ bé trong tay.
“Tốt nhất đừng nghi ngờ lời đe dọa của cháu.” - Winner nhìn người phụ nữ, bàn tay nắm lấy con chó nhỏ tội nghiệp dần nổi gân. Bà ta sẽ không bao giờ tin một cô gái mảnh khảnh như thế có thể một tay bóp chết con chó. Nhưng đám đàn em của Winner thì tin lắm. Cô còn có thể giết chết thứ to lớn hơn thế nhiều.
Con chó trong tay Winner rít lên từng tiếng đau đớn quằn quại. Người phụ nữ không thể nhịn thêm được nữa. Bà ta vừa lo lắng lại vừa giận dữ.
“Su mà có chuyện gì tụi mày cũng đừng hòng sống sót.” - Người phụ nữ gào lên, có vẻ vẫn không đành nhả ra mười mấy tỷ trả nợ.
“Rồi sau đó? Bọn cháu chết. Con Su cũng chết. Nên biết người còn sống mới là người đau khổ. Cô có đủ can đảm tự tử không? Nếu không có thì đừng làm gì để mình sợ phải sống. Vì nếu không muốn sống nữa nhưng lại không dám chết thì sẽ rất đáng sợ.” - Một câu nói của Winner khiến người phụ nữ đang hùng hổ im bặt. Cái cảm giác này bà từng trải qua khi chồng bà mất, vì vậy bà đã tìm một con chó nuôi cho bớt quạnh hiu. Cô đơn ở tuổi già là cả một bản án tử hình.
Khoảng sân yên tĩnh bỗng chốc bị khuấy động bởi tiếng nói cười. Dẫn đầu vẫn là Winner, tay bỏ túi quần, miệng lười biếng ngậm hờ điếu thuốc trên môi. Phía sau cô, đám thanh niên trò chuyện rôm rả, trên tay xách theo mấy vali tiền.
“Chị hai hay thật đấy! Sao chị biết con chó là mấu chốt sự việc tài quá vậy?” - Một cậu thanh niên nhỏ người, dáng vẻ nhanh nhảu ở phía sau Winner hỏi.
“Chỉ là đoán bừa thôi.” - Winner xoa xoa đầu, nói nhưng không quay lại. Thật ra thì những người nuôi thú cưng thường là những người cô đơn. Họ không có bạn, không có ai để tâm sự, nên mới nâng niu một con vật và trò chuyện với nó mỗi ngày. Winner không giỏi đoán tâm lý người khác đến thế, chỉ là cô từng nuôi một con cáo sa mạc cho bớt cô quạnh. Không may người bạn tri kỷ đó của cô đã bị Kim không cẩn thận tông chết khi tập đi xe máy trong sân.
“Mà công nhận chị hai nói hay lắm nha! Em không nghĩ chị sâu sắc như vậy. Một câu nói làm bà già đó im luôn, ngoan ngoãn giao tiền ra.” - Cậu thanh niên lại tiếp tục nói trong sự đồng tình của đám người còn lại. Quả thật họ không ngờ chị hai của họ nghĩ ra được những điều đó. Trong mắt họ, Winner như một siêu nhân ngoài hành tinh, không có suy nghĩ và chỉ làm theo lời bà chủ. Nếu là người của trái đất này thì cũng là người sống vô tư mặc kệ đời nhất trên thế giới.
“Nghệ thuật đòi nợ đó.” - Winner nửa thật nửa đùa, sau đó xua đám đàn em mang mấy vali tiền vào cho Bạch Hồ.
Nói hay? Quả thật cô cũng cảm thấy mình nói hay. Có thể mang cảm giác của mình trong suốt bao nhiêu năm qua ra làm thứ dọa người khác, cô hay quá đi còn gì!
Như tia nắng mỏng manh len qua khe gỗ hở, có một nỗi đau vừa len lỏi vào tim cô. Trái tim vốn đã nặng nề giờ lại khó chịu hơn.
Thấy lòng u ám, Winner vội tìm cách tự trấn an mình. Ít nhất cô cũng không bị đuổi khỏi đây. Chỉ cần như thế là đủ rồi. Mọi cảm giác dù buồn hay vui đều là dư thừa. Đòi được số tiền mặt lớn như thế, cô còn có gì để buồn? Căn bản chỉ cần có thể thấy người đó gần ngay trước mặt mình. Dù không thể chạm tới nhưng vẫn luôn trong tầm mắt. Nhiêu đó là thỏa mãn lắm rồi.
Mặt trời về tây đỏ rực một mảng trời.
Mây mệt mỏi buông mình thả trôi.
Ánh tà dương len lỏi vào những trái tim bơ vơ gọi mời nỗi buồn vây kín.
Trời chiều càng đỏ lại càng hoang vu!
Bơ vơ giữa vườn hoa anh đào nhuốm trời chiều, cô gái nhỏ khẽ buông nụ cười tự giễu. Thuốc lá chạm môi đắng nghét một cõi lòng.