Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biệt thự ngay trước mắt.
Thẩm Kỳ Niên nghiêng đầu nhìn Lục Du, đề nghị: “Hay là để anh vào xem xét trước, vạn nhất có tình huống gì thì em chạy trước đi.”
Lục Du thoáng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi sợ anh đối phó không nổi với tiền bối của anh.”
Thẩm Kỳ Niên vừa muốn giải thích thì Lục Du đã cúi đầu bấm bàn phím di động, gửi cho Hinh Nhi một tin nhắn: “Tôi đến rồi, mở cửa đi.”
Lục Du vừa gửi tin đi, cổng biệt thự liền chậm rãi mở ra. Phía trên biệt thự mây đen dày đặc, thoạt nhìn âm trầm đến cực điểm. Biệt thự này sử dụng hệ thống tự động hoá, nhìn có vẻ rất xa hoa.
Lục Du với Thẩm Kỳ Niên liếc nhìn nhau, hai người đồng thời cùng đi vào biệt thự. Đi theo con đường trải đá tiến về phía trước, chẳng mấy chốc Lục Du đã tới trước cử chính.
Bên ngoài trời mưa liên miên nhưng trong biệt thự vẫn khô ráo như ngày nắng. Lục Du từ xa xa nhìn đến trước cửa có một nam nhân đang đứng, trông bộ dạng như quản gia, người nọ vừa thấy Lục Du liền bước lên đón: “Ngài chắc là bạn của tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh, chúng tôi đều đang đợi ngài.”
Lục Du khách khí đơn giản hai câu với quản gia, sau đó liền đi theo quản gia vào trong nhà. Quản gia hỏi han Lục Du ý đồ muốn tìm hiểu tin tức, đều bị Lục Du đánh thái cực trả trở về.
Từ sau khi vào cửa, Lục Du đã cúi đầu nhìn xuống mặt đất…
Lão quản gia đi phía trước, trên mặt đất lại rỗng tuếch, không có bóng của gã.
Còn là một con quỷ đáng chú ý.
Lục Du nắm chặt lá bùa trong tay, phòng bị nhìn lão quản gia. Thẩm Kỳ Niên đi bên cạnh Lục Du, lúc thì chạy, lúc thì bay. Người này cũng không che dấu hành tung của mình, nhìn một cái liền thấy rõ ràng không phải là người. Thế nhưng lão quản gia kia tựa nhìn không nhìn thấy, không có bất kỳ phản ứng nào với Thẩm Kỳ Niên.
Từ lối đi nhỏ, quẹo vào tới phòng khách của biệt thự.
“Tiểu thư, khách của cô tới rồi.”
Lão quản gia nói xong liền lui sang đứng một bên, cô gái trẻ trong phòng khách lập tức đứng dậy bước tới trước, muốn kéo tay Lục Du: “Thân ái, anh đến rồi…”
Lục Du nhanh tay lẹ mắt bước sang bên cạnh, không muốn bị nữ quỷ này đụng vào. Đối phương thoạt nhìn chỉ vừa mới hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt.
Nếu là người thường hẹn được một em gái như vậy thì chắc sẽ tng trùng thượng não, chẳng còn lý trí nữa.
Nhưng mà Lục Du thì không. Cậu đối với nữ quỷ này có tâm phòng bị, trốn còn ngại trốn không kịp nữa là.
Mặt khác, tuy nữ quỷ này lớn lên cũng không tồi, nhưng mà so với Thẩm Kỳ Niên thì quả là không cùng cấp bậc được. Cùng là quỷ, Lục Du còn có thể miễn dịch với diện mạo đẹp trai ngời ngời của Thẩm Kỳ Niên thì đối với nữ quỷ này có tính là cái gì.
Biểu tình của nữ quỷ sau khi bị cự tuyệt có chút khó coi, thế nhưng cô ta hồi phục lại tinh thần, điều chỉnh cảm xúc rất nhanh. Cô ta chỉ vào ghế mời Lục Du ngồi, cười cười tiếp đón cậu ngồi xuống nói chuyện.
Lục Du cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Lão quản gia lập tức bưng tới trà nóng, nói là muốn tiếp đón hai vị khách. Nước trà trong suốt, nóng hôi hổi. Mắc mưa đêm mà có thể uống một ly trà nóng như vậy để khu hàn (xua hàn khí, cho ấm người) thì quá tốt rồi. (không hiểu lắm, lão quản gia không đếm xỉa tới Thẩm thiếu, bưng ly trà thì nên là chủ ly, Lục Du một ly nhỉ, sao lại là hai vị khách?)
Lục Du chỉ nhìn thoáng qua ly trà kia, cũng không lấy uống, đồ quỷ đưa, ai biết có cái gì ở trong đó.
Nữ quỷ nhìn Lục Du, sóng mắt lưu chuyển, khoé miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng như thể cực kỳ vừa lòng. Cô ta đứng dậy bước lên ngồi trên đùi Lục Du, ôm lấy cổ cậu, ngữ khí mềm nhẹ như lan: “Thân ái, đêm xuân đáng giá ngàn vàng…”
Lục Du đưa tay nâng cằm của nữ quỷ, nhướng nhướng mày hỏi: “Cô đang câu dẫn tôi sao?”
Nữ quỷ liền cười khanh khách: “Anh nói gì thì chính là cái đó.”
Thẩm Kỳ Niên ngồi một bên, im lặng không lên tiếng, hoàn toàn là bộ dáng xem cuộc vui.
Nữ quỷ hoàn toàn xem nhẹ Thẩm tam thiếu ngồi phía sau, cô ta chu môi chồm lên phía trước, muốn hôn môi Lục Du. Nhưng chỉ mới dịch mấy centimet về phía trước, cổ áo của nữ quỷ đã bị người ta xách lên.
Thẩm Kỳ Niên nắm cổ áo nữ quỷ, vả mặt ghét bỏ thúc giục Lục Du: “Đừng có quậy, tốc chiến tốc thắng đi.”bg-ssp-{height:px}
Lục Du đẩy nữ quỷ ra một phen, phủi phủi bụi không tồn tại trên người, nhìn thẳng vào mắt nữ quỷ, hỏi: “Người đâu rồi?”
Vẻ mặt nữ quỷ vô tội: “Người nào?”
Lục Du lấy lá bùi từ trong túi ra, một tờ lại một tờ ném lên trên bàn: “Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, bạn tôi đang ở đâu?”
Nữ quỷ kinh sợ nhìn Lục Du, miệng lại không nói lời nào. Lục Du cũng không miễn cưỡng, cậu lấy một lá bùa muốn dán lên mặt của nữ quỷ.
“Chờ chút!” Nữ quỷ kêu lên sợ hãi, sau đó lại bàn điều kiện với Lục Du: “Các anh buông tôi ra trước đã, sau đó tôi dẫn hai người đi tìm hắn…”
Lục Du gật gật đầu với Thẩm Kỳ Niên, Thẩm Kỳ Niên liền buông tay.
“Bạn của anh đang ở…” Lúc nữ quỷ nói chuyện, tròng mắt xoay chuyển lòng vòng, thừa dịp Lục Du không chú ý liên bay vèo ra xa như một cơn gió sau đó biến mất hút.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, giống như chỉ còn Lục Du với Thẩm Kỳ Niên ở đó. Thẩm Kỳ Niên bay qua bay lại vòng quanh phòng khách, hắn phát hiện dù có cố gắng thế nào mình cũng không ra khỏi biệt thự được.
“Nhất định là bọn họ đang làm trò quỷ rồi…” Thẩm Kỳ Niên vừa dứt lời, trên không liền truyền đến tiếng cười quỷ dị chói tai.
Ly trà trên bàn từ màu xanh chuyển sang màu đỏ nhìn như máu người. Trần nhà của biến hoá vặn vẹo, càng ngày càng thấp, nhìn như thể muốn đem hai người Lục Du cắn nuốt vào bụng.
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Kỳ Niên nhịn không được hỏi Lục Du.
“Đệch.” Lục Du gặp quỷ không ít nhưng kinh nghiệm thực chiến đối phó với quỷ thì lại không nhiều. Thế nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, được hay không được gì cũng phải thử liều một phen.
Cậu lấy một cái bình thuỷ từ trong ba lô ra, dặn Thẩm Kỳ Niên tránh xa ra một chút. Thẩm Kỳ Niên tò mò nhìn cái bình thuỷ kia: “Trong đó đựng cái gì vậy?”
“Máu gà trộn với chu sa.” Lục Du nói xong liền hất cả bình thuỷ máu gà ra ngoài.
Cả toà biệt thự siêu lớn bị hỗn hợp dung dịch dính tới lập tức “xì xì” bóc khói. Toàn bộ biệt thự như bị axit ăn mòn, tốc độ sụp xuống có thể dùng mắt thường nhìn thấy được. Cùng lúc đó, bốn phía vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Tiếng quỷ kêu lần này khác hẳn với giọng điệu trêu tức vừa rồi, âm thanh thê thảm hơn rất nhiều.
Thấy máu gà chảy về phía mình, Thẩm Kỳ Niên lập tức nhảy phốc lên lưng Lục Du.
“Anh leo xuống liền.”
Thẩm Kỳ Niên cũng không có trọng lượng gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lục Du nguyện ý cho một thằng đàn ông treo trên lưng mình.
“Không được.” Thẩm Kỳ Niên cố chấp lắc đầu: “Lỡ như anh cũng bị hoả táng theo rồi sao?”
Lúc hai người đang tranh cãi, nữ quỷ xuất hiện lần nữa tại đại sảnh. Mặt của cô ta vẫn trắng bệch như trước, trông như một bức tường phủ quá nhiều vôi cũng giống như một người giấy. Hai mắt cô ta vô thần, âm thanh thê thê thảm thảm: “Tôi chỉ hẹn một người đàn ông đến để hút dương khí mà thôi, sao các người lại ra tay độc ác như vậy…”
Người giấy: (dùng để mai táng)
Nữ quỷ này chết đã ba năm. Lúc chết bất quá chỉ mới hai mươi ba tuổi. Lúc còn sống, gia đình cũng không khá giả gì, chưa từng được ở nhà tốt cũng chưa từng được xài thứ gì tốt cả. Sau khi chết, người nhà mới mua một căn biệt thự nhỏ giá mấy trăm đốt xuống cho, còn đốt cho một lão quản gia trông nhà. Lúc còn sống không mua nổi đồ đẹp gì, đến khi chết rồi, người nhà hàng năm đi viếng mồ mả đều sẽ cố gắng đốt những bộ quần áo xinh đẹp, thời thượng nhất cho cô.
Nữ quỷ chết uổng mạng, không thể đi đầu thai, chỉ có thể tới lui cùng với những con quỷ chết oan khác. Những hàng xóm chết quanh đó thích nhất là hẹn người ra hút chút dương khí.
Ta cho ngươi một giấc mộng xuân, ngươi cho ta hút chút dương khí. Loại chuyện anh tình tôi nguyện này nữ quỷ đã làm mấy lần rồi.
Năm nay nhận được một bộ đồ mới vô cùng đẹp, nữ quỷ nhàm chán nên lại muốn hẹn đàn ông ra để hút dương khí cho đỡ thèm.
Muốn hẹn người cũng phải chú ý lắm. Những người dương khí thịnh thì không thể thấy quỷ, đương nhiên cũng không thể tiếp thu những tín hiệu mà âm giới gửi đến. Chỉ có những người dương khí yếu mới có thể nhận được tín hiệu. Hai ngày trước, nữ quỷ xuống núi nhìn thấy lão Trương đã không nhịn được mở miệng gọi người.
“Cô hút lão Trương rồi?” Ánh mắt Lục Du lạnh lẽo, thoạt nhìn có chút doạ quỷ.
Nữ quỷ vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có không có, nếu đã hút rồi sao tôi lại bí quá hoá liều mà hẹn anh đến đây…”