Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
Vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại, bỗng Lăng Khả thấy di động kêu “ping” một tiếng. WeChat có một tin nhắn đến —
Thích Phong: “Cậu đang ở chỗ nào?”
…
“Thần tượng / nam thần” mà bạn theo dõi nhiều năm đột nhiên như xác chết vùng dậy trước mặt bạn là cái loại trải nghiệm gì?
Mà nếu người ta còn là đối tượng bạn thường xuyên tưởng tượng ra lúc quay tay thì sao?
Làm một fan cương thi lặng lẽ như gà nhỏ, Lăng Khả bày tỏ: vô cùng kinh hãi, lại còn cực kỳ ảo diệu.
Lăng Khả mất vài giây để tiêu hóa chuyện Thích Phong đã trở thành bạn học kiêm bạn cùng phòng, và cả việc trưa nay đối phương đã kết bạn với clone WeChat của cậu. Sau đó, cậu mới cẩn thận cân nhắc xem nên trả lời tin tức đầu tiên Thích Phong gửi tới như thế nào.
Cuối cùng, Lăng Khả tắt WeChat đi, vờ như không thấy.
… Ừm, cậu còn phải đi dạo thêm vòng nữa, đảm bảo một khoảng cách an toàn cùng với Thích Phong.
Thích Phong giặt chiếu xong thì chẳng còn việc gì để làm cả, đợi trong ký túc xá một lúc lâu cũng không thấy Lăng Khả về, nhắn tin đối phương cũng chẳng hồi âm.
Hắn mở trang cá nhân. Cái trạng thái vừa đăng đã được like một đống, cũng rất nhiều người tò mò hỏi “bạn mới” của hắn là ai. Tuy nhiên, trong tất cả những tương tác này lại hoàn toàn không có Lăng Khả.
Về lý thuyết, có thể người khác không biết người hắn nói tới là ai, nhưng chắc chắn Lăng Khả đọc được phải hiểu ra ngay lập tức chứ?
Căn cứ vào nguyên tắc làm bạn, nếu thấy chẳng lẽ không nên tặng một cái like?
Hay là, đến bây giờ đối phương vẫn chưa thấy được?
…
Má nó chứ, ngay cả Cao Tuấn Phi cũng like rồi, vì cái khỉ gì mà Lăng Khả lại không thấy hả?
Rốt cuộc cậu ta đang làm gì?
Thích Phong tắt điện thoại, nhét vào túi quần, trong lòng hơi hơi phiền muộn.
Hắn biết trạng thái cảm xúc hiện tại của mình không thích hợp. Hai người mới quen nhau chưa đến hai ngày, có ai quy định là Lăng Khả phải kè kè bên cạnh hắn đâu?
Nhưng mà hắn không ngăn được cảm giác muốn nhìn thấy đối phương lởn vởn bên cạnh mình…
Sau khi Cao Tuấn Phi đi tìm người lắp internet, Thích Phong cũng không ngồi yên được nữa. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
Giống như rất nhiều trường đại học khác, Đại học F cũng có khuôn viên độc đáo của riêng mình, mà điểm nhấn là vườn Thư Hương.
Vườn Thư Hương là một công viên nằm ở phía Tây Nam trong khuôn viên trường. Diện tích của nó không nhỏ. Bên trong có rất nhiều chòi nghỉ mát, nhà nổi, cầu gỗ, ghế dài, bàn đá, và những thảm cỏ xanh trải dài cùng những cây cổ thụ rợp bóng mát để sinh viên tới nằm nghỉ ngơi.
Vì ở gần thư viện trường, cho nên không khí của khu vườn mang đậm hơi thở học tập, lúc nào cũng có thể bắt gặp những sinh viên đọc sách dưới tàng cây.
Tuy nhiên, ngoài việc thu hút những sinh viên hiếu học, vườn Thư Hương còn là chốn hò hẹn tuyệt vời của các cặp tình nhân nhờ địa hình quanh co và thảm thực vật tạo nhiều góc khuất, bóng mờ.
Trong vườn, nổi tiếng nhất là một cái hồ. Nó được các sinh viên đặt cho cái tên chan chứa ý thơ: “hồ Uyên Ương”.
Tuy gọi là hồ, nhưng thực chất, quy mô của nó rất nhỏ, chỉ ngang với một cái đầm thôi. Hơn nữa, ban đầu tên của nó cũng không phải là “hồ Uyên Ương”, mà là “Suối Lê”. Bởi vì hình dáng của nó nhìn rất giống một quả lê.
Không ai biết rõ nguồn gốc của cái tên “hồ Uyên Ương”. Nhưng mọi người kháo nhau một câu chuyện hài hước như sau: “Suối Lê” từng nuôi mấy con vịt trời, vài đôi tình nhân không biết, nhìn thấy lại tưởng là chim uyên ương (). Vì thế cái tên “hồ Uyên Ương” liền một truyền mười, mười truyền một trăm mà lan rộng ra.
() Chim uyên ương (Hình minh họa)
Giờ phút này, Lăng Khả đang ngồi trên ghế đá ven bờ hồ Uyên Ương. Cậu vừa nghe một đàn chị giới thiệu lai lịch cái hồ cho sinh viên mới ở cách đó không xa, vừa thầm nghĩ: cho nên, thay vì gọi là hồ Uyên Ương, thì nên gọi là hồ Vịt Trời nhỉ?
Đàn chị kia lại cười, nói: “Mà nghe đâu, nếu bạn trai bạn gái cãi nhau, chỉ đi tìm quanh hồ Uyên Ương là nhất định sẽ thấy nửa kia đang ngồi giận dỗi.”
Mấy nữ sinh mới che miệng cười như thể đã hiểu: “Thật không? Vậy thì chẳng phải những người ngồi một mình ở quanh đây đều đang giận dỗi à?”
Lăng Khả: “…”
… Đệt, đương nhiên không thể là thật!
Chẳng qua cậu chỉ tùy tiện đi dạo rồi tới được nơi này, sau đó cảm thấy phong cảnh quanh đây không tồi, không khí lại còn mát mẻ, nên mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Giận dỗi? Cậu và Thích Phong một chút quan hệ cũng không có, giận cái con khỉ gì.
Song, ngay khi đang lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng thì Lăng Khả lập tức nhìn thấy Thích Phong.
Đối diện hồ Uyên Ương, một anh chàng đẹp trai, vóc dáng cao gầy đang thong dong đi qua mấy khúc cua để tiến về phía Lăng Khả và nhóm nữ sinh nọ.
Như đã nói ban nãy, hồ Uyên Ương rất nhỏ. Trong nháy mắt bạn nhìn thấy đối phương, rất có khả năng đối phương cũng ngẩng đầu và nhìn thấy bạn.
Vì thế cho nên, Lăng Khả không có chỗ để trốn.
Vào khoảnh khắc thấy Thích Phong, cậu chỉ có cảm giác khiếp sợ, kinh hãi, và không thể nào tin được!
Có một định luật như thế nào ấy nhỉ?
Bạn lo sợ chuyện gì thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Lăng Khả xin thề, cậu chưa bao giờ nghĩ Thích Phong sẽ tìm tới chỗ mình. Thế nhưng đúng là cậu sợ phải đối diện với Thích Phong trong khoảng thời gian này. Nếu không thì cậu cũng chẳng cần trốn ở bên ngoài không dám quay về ký túc xá.
Hiện giờ, mắt mở trừng trừng nhìn Thích Phong đi về phía mình, Lăng Khả có thể làm sao? Cậu cũng vô cùng tuyệt vọng!
Một giây sau đó, Thích Phong đang lắc lư đi tới cũng trông thấy Lăng Khả.
Rõ ràng, đối phương cũng hơi sửng sốt. Bởi vì hắn vốn tưởng Lăng Khả ra ngoài có việc, nào ngờ lại chạm mặt ở chỗ này.
Thật sự có thể nói là —
Vế trước: “Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!”
Vế sau: “Đời người nơi nao không gặp lại, thì ra em vẫn ở chỗ này!”
Hoành phi (): “A ha ha ha!”
() Hai câu bên trên là hai câu đối treo hai bên, hoành phi là cái bảng ngang treo ở giữa -_- (hình minh họa)
Thích Phong vui vẻ ra mặt, nhanh chân bước tới.
Mà ở cách đó không xa, mấy nữ sinh kia thấy trai đẹp đi tới từ phía đối diện cũng lập tức chú ý đến. Có mấy nữ sinh còn bịt miệng, nhỏ giọng hô lên: “A… đẹp trai quá!”
Thích Phong hoàn toàn không để ý tới bọn họ, mang theo khuôn mặt tươi cười cực kỳ vô hại, nhẹ nhàng lướt qua.
Hắn như sợ Lăng Khả sẽ bỏ chạy, nên khi còn ở cách cậu khoảng mười mét đã mở miệng gọi: “Lăng Khả!”
Lăng Khả liếc cái cây to tướng bên người, trong lòng thầm nghĩ, liệu có nên tìm một cái dây thừng để treo cổ lên không?
Thích Phong lập tức đi đến trước mặt cậu, nét cười mang theo vài phần buồn bực: “Tôi nhắn tin WeChat cho cậu, sao cậu không trả lời?”bg-ssp-{height:px}
“… Ồ, phải không?” Lăng Khả giả vờ không biết mà rút điện thoại di động ra: “Tôi không để ý.”
Thích Phong cũng chẳng bận tâm. Bây giờ đã gặp người thật, hắn cần gì để ý chuyện đối phương có nhắn tin lại hay không.
Vốn dĩ đám nữ sinh vẫn chưa phát hiện ở gần đó còn có một anh đẹp trai đang ẩn náu. Hiện giờ, một phát bắt gặp những hai người, bọn họ gần như không thể giấu nổi kích động trong lòng, đều nấn ná không muốn rời đi. Cuối cùng, bọn họ vừa tán gẫu, vừa lặng lẽ mom men tới gần, hiển nhiên là muốn nghe lén và nhìn lén.
Lăng Khả phát hiện ra động thái ấy, song cũng chẳng biết phải làm sao, bởi vì Thích Phong đã ngồi xuống.
“Cậu ngồi ở đây làm gì? Từ xa đã thấy cậu đang ngẩn người.” Thích Phong hỏi.
“Tôi… đi loanh quanh.” Lăng Khả không phục, rõ ràng là tôi thấy cậu đi lang thang ở bên kia hồ.
Thích Phong liếc Lăng Khả một cái, trêu chọc: “Đi dạo mà không gọi tôi một tiếng, thật không có lương tâm.”
Lăng Khả: “…”
Thích Phong: “Hơn nữa trời nóng như vậy, ký túc xá có điều hòa cậu không ngồi, lại một mình ra đây làm cái gì?”
“Ngắm cảnh…” Lăng Khả thầm nhủ trong lòng, nếu đã vậy, cậu còn chạy ra đây làm cái chi?
Nhưng cuối cùng thì cậu cũng không dám nói ra ngoài miệng. Cậu sợ Thích Phong sẽ đưa ra một đáp án làm mình phải hoảng sợ.
Tuy nhiên, dù không có đáp án đáng sợ nào xuất hiện, song hành động của Thích Phong thì quá mức đáng sợ rồi — Hắn mở rộng cánh tay, khoác lên lưng ghế dài.
Ở tư thế này, mặc dù Thích Phong không trực tiếp chạm vào Lăng Khả, thế nhưng một cánh tay của hắn lại vắt ngang ngay sau lưng cậu, quả thực giống như… Lăng Khả tựa vào trong ngực Thích Phong!
Lăng Khả sợ tới mức đại não muốn ngừng hoạt động, cả người căng thẳng không dám nhúc nhích một chút nào!
Dường như cậu còn nghe thấy tiếng hít khí của đám nữ sinh ở cách đó không xa.
Thích Phong đã quen với việc bị vây xem, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác. Hắn nhìn theo tầm mắt của Lăng Khả vào mặt hồ phẳng lặng, thuận miệng hỏi: “Cái hồ này đẹp quá, có tên không?”
Lăng Khả: “… Tôi không biết.”
Vừa dứt lời, cậu chợt nghe đàn chị giới thiệu hồ Uyên Ương ban nãy đột nhiên cất cao giọng: “Đây là hồ Uyên Ương đó, chính là thánh địa hẹn hò của sinh viên Đại học F…”
Sau đó là một trận thì thầm, cô lại kể sự tích Suối Lê nuôi vịt trời bị vài đôi tình nhân nhận lầm thành chim uyên ương…
Thích Phong bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”
Lăng Khả xấu hổ nhìn trời: Ông trời ơi… Xin hãy tha cho con đi!
Hiển nhiên, ông trời không nghe thấy lời cầu xin của Lăng Khả.
Bởi vì ngay sau đó, Thích Phong đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, vươn tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người, một tiếng lại dừng một chút mà hỏi: “Hai chúng ta, gặp mặt ở chỗ này, có thể tính là, duyên phận hay không?”
Đầu mày cuối mắt hắn mang theo ý cười, nhưng giọng điệu thì lại vô cùng nghiêm túc.
Lăng Khả nhảy dựng lên như bị lửa đốt cháy mông, vội vàng rũ bỏ quan hệ: “Thôi thôi, mấy con vịt trời mà cũng có thể suy diễn nhiều đến như vậy, đám người kia thật đúng là dư hơi.” Cậu vừa nói vừa lẩm nhẩm vô số câu “mình là trai thẳng” ở trong lòng, hòng ngăn chặn dòng suy nghĩ đang trôi miên man của mình.
Thích Phong chớp chớp đôi mắt, tâm nói, ặc, nổi giận rồi.
Vì thế, hắn liền đứng dậy, nói: “Tôi đùa một chút thôi mà.”
Lăng Khả: “…” Quả nhiên, may mà cậu căn bản không coi lời ấy là thật, nguy hiểm quá!
Cuối cùng, Lăng Khả xị mặt, nói: “Trở về thôi, ở đây nhiều muỗi lắm.”
Thích Phong gật gật đầu. Để làm dịu bầu không khí, hắn còn chìa cánh tay của mình ra: “Vừa ngồi có một lát, tôi đã bị đốt hai nốt rồi.”
Lăng Khả: “…”
Thực ra Lăng Khả có một thể chất hơi đặc biệt, đó là không hút muỗi. Tuy cậu cũng cảm thấy được gần đây có rất nhiều muỗi vo ve, song lại không bị đốt một phát nào. Vì thế cho nên, lời vừa rồi chỉ là lấy cớ mà thôi.
Cậu đâu có ngờ, cái cớ mình tìm, ngược lại lại thành hành vi quan tâm tới Thích Phong…
Lăng Khả bỗng cảm thấy đắng lòng. Người nào đó đúng là có thể chất cuốn hút bẩm sinh, ngay cả muỗi cũng không kháng cự được.
Vừa trở về ký túc xá, hai người liền thấy một đống dây điện ngổn ngang. Cao Tuấn Phi ngồi xếp bằng ở giữa, tay cầm kìm điện, bên cạnh còn có một cái router cũ chẳng biết lấy ở đâu về.
“Ồ? Về rồi à?” Cao Tuấn Phi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Các cậu ai có máy tính, lấy ra thử xem, sắp làm xong rồi.”
Thích Phong vừa kinh ngạc lại vừa khâm phục: “Cậu tự lắp? Lợi hại vậy?”
Cao Tuấn Phi cắn một đoạn dây mạng, nhe răng cười: “Hê hê, đương nhiên.”
Lăng Khả cầm laptop ra, đặt lên bàn học của mình, xong lại quay đầu hỏi: “Câu mạng ở đâu về?”
“Trước đây anh tôi cũng ở ký túc xá này, bọn họ đút lót quản ký cũ, nhờ người lắp đường truyền từ bên ngoài vào…” Cao Tuấn Phi giải thích vài câu, cuối cùng cắm ổ điện, đứng dậy đi đến bên người Lăng Khả: “Được rồi, thiết lập wifi trước đi.”
Dựa theo chỉ dẫn của Cao Tuấn Phi, Lăng Khả nhập URL vào, cuối cùng đến bước thiết lập mật mã mạng.
Cao Tuấn Phi nói: “Cao Tuấn Phi là ông mày.”
Lăng Khả: “…?”
Cao Tuấn Phi nhắc lại: “Chính xác là thế đấy, Cao Tuấn Phi là ông mày, mật mã là ghép vần của câu đó.”
Bên trán Lăng Khả rớt xuống cả đống vạch đen (=_=|||)…
Nhưng người lắp mạng là lớn nhất, dù sao thì cái mật mã này cũng chỉ cần nhập có một lần, Lăng Khả và Thích Phong cũng chẳng để tâm.
Cao Tuấn Phi lại nói: “Tôi đã đánh tiếng với nhà mạng, chắc là có thể dùng được luôn rồi.”
Lăng Khả di chuột, thử nghiệm một chút: “Được rồi.”
Thích Phong lấy ví ra, đưa tiền mạng cho Cao Tuấn Phi. Dù sao thì việc trả tiền cũng như hối lộ đều do đối phương xử lý.
Cao Tuấn Phi thu hai mươi lăm đồng một người mỗi tháng, cũng chẳng đắt đỏ gì.
Thu tiền xong, hắn còn dặn: “Đường truyền chỉ có MB, ba chúng ta dùng là ổn, tuyệt đối không được cho người thứ tư biết mật khẩu.”
Lăng Khả nhắc nhở hắn: “Ký túc xá của chúng ta có bốn người.”
Cao Tuấn Phi cười đầy bỉ ổi, đáp: “Mặc kệ, tạm thời chỉ cho ba chúng ta dùng, ai bảo cậu ta đến muộn. Làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng ở trên đời này?”
Thích Phong lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Tạ Kỳ Bảo đáng thương, trong lòng thầm nói, rõ ràng người ta đã đến từ hôm qua rồi.
Lăng Khả cũng cau mày, nói: “Cậu ấy đến, thấy chúng ta có thể lên mạng chắc chắn sẽ hỏi, nếu không nói, có khi nào gây mất đoàn kết nội bộ không?”
Cao Tuấn Phi nhướng mày, nhổ đoạn dây điện ngậm trong miệng ra: “Xem thái độ cậu ta ra sao đã.”
—
N hạc dạo:
Thích Phong: “Cậu đang ở đâu?”
Lăng Khả không trả lời, quyết định đi dạo thêm một vòng nữa.
Thích Phong: “???” Không like trạng thái trên mạng xã hội của tôi, lại còn không trả lời tin nhắn WeChat? Sao cậu lại trâu bò như thế hả!
—-
Thích Phong: “Hai chúng ta, gặp mặt ở chỗ này, có thể tính là, duyên phận hay không?”
Lăng Khả gạt phắt: “Thôi đi.” (Đừng có nghĩ nhiều!)
Thích Phong chớp chớp đôi mắt: Ôi, quả nhiên cậu ấy không có ý với mình.