Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

quyển 2 chương 18: bình tĩnh, đừng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mimi – Beta: Chi

Lễ chào mừng tân sinh viên được cử hành riêng ở từng khoa.

Mấy người Lăng Khả vừa ra khỏi phòng ký túc liền gặp nhóm sinh viên ở phòng bên. Hỏi ra mới biết được, bọn họ học ngành Quảng cáo của học viện Báo chí. Sau khi Cao Tuấn Phi bắt chuyện, cả đoàn người liền kết bạn đi đến hội trường chung.

Lúc đó, chỗ ngồi trong hội trường mới kín chừng một nửa. Song, sự xuất hiện của Thích Phong và Lăng Khả vẫn dẫn đến một trận xôn xao.

Có lẽ lễ chào mừng tân sinh viên vui vẻ nhất chính là thời điểm này – lúc không phải nghe lãnh đạo nhà trường cũng như đại biểu sinh viên diễn thuyết, không phải giật mình tỉnh mộng để xác định trọng tâm của bài diễn văn. Mà chỉ đơn giản là, cậu với tôi đến từ khắp các nơi trên cả nước, lại có thể cùng thi đậu đại học và cùng tụ họp ở nơi đây, để cùng tiến hành buổi lễ mang tính lịch sử đầy trọng đại đầu tiên trong cuộc đời.

Rất nhiều gương mặt non trẻ mang theo phấn chấn cùng tò mò. Bọn họ cậu quan sát tôi, tôi đánh giá cậu, đều muốn nhìn thấy một người có thể khiến mình vừa gặp đã thương. Người mà bất kể về diện mạo, khí chất hay tài hoa đều giúp họ xác nhận được một điều: thi vào đây là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Vì thế cho nên, khi trai đẹp với giá trị nhan sắc nghịch thiên và khí chất vượt trội hơn người như Thích Phong xuất hiện, con mắt mọi người đều sáng bừng lên. Huống chi, bên cạnh hắn còn có một thanh niên không hề kém phần ưu tú như là Lăng Khả.

Hai người đi tới đâu, tiếng bàn tán to nhỏ không ngừng vang lên đến đó. Tất cả những thứ ở xung quanh họ đều như mất đi màu sắc.

Người xuất hiện chính là trai đẹp. Hiển nhiên, nữ sinh có mặt ở đây kích động hơn so với nam sinh một chút. Bọn họ lộ vẻ si mê đối với tất cả hành động dù lớn dù nhỏ của Thích Phong và Lăng Khả.

Nhưng điều khiến bọn họ càng muốn hét chói tai, chính là cảnh tượng diễn ra sau khi hai người ngồi xuống — Thích Phong đột nhiên nghiêng đầu sang phía Lăng Khả, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm vài câu. Nụ cười xán lạn, tư thế thân mật… Ánh mắt Lăng Khả chợt lóe lên. Cậu nghiêng đầu đáp lại hắn. Tầm mắt hai người chạm nhau khoảng hai giây rồi lập tức tách ra.

Chỉ một khoảnh khắc đối diện ngắn ngủi như thế, nhưng lại ấm áp, mờ ám, ăn ý và thật ngọt ngào. Nó hệt như một dòng điện cao thế, giật cho đám nữ sinh đang nhìn lén một trận!

Hàng ghế phía trên có hai nữ sinh không rõ tên tuổi là gì, đang cầm tay nhìn nhau mà rưng rưng mắt lệ, kích động đến không nói nên lời. Từ trong ánh nhìn của bọn họ có thể thấy được một cảm xúc rất giống nhau — A a a! Đến rồi! Đến rồi! A a a! Dễ thương quá! Đẹp trai quá!

Thực ra, không chỉ có nhóm nữ sinh bị điện giật, mà Thích Phong cũng vậy.

Vừa rồi, hắn mới nói với Lăng Khả rằng: “Tiêu rồi, tôi cảm thấy có mấy người đã nhận ra chúng ta.”

Lăng Khả phản ứng rất nhanh, Thích Phong đang nói đến cái topic trên diễn đàn vài hôm trước đó.

Quay ngược thời gian về mười hai tiếng đồng hồ trước đó, có lẽ Lăng Khả còn không biết nên đáp lại Thích Phong như thế nào.

Nhưng sau công cuộc xây dựng lại tam quan vào tối qua, giờ phút này, cậu đã có thể bình tĩnh mà đá quả bóng trở về: “Cho nên, trong mắt bọn họ bây giờ, chúng ta là “một đôi” hả?”

Sau đó…

Không có sau đó.

Thích Phong nhìn thẳng về phía trước, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, nhưng lồng ngực suýt nữa đã thắt lại đến không thở nổi.

Lăng Khả cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Tim cậu đập như trống nổi, tay bám chặt thành ghế ngồi, trong đầu thầm lẩm nhẩm “tâm pháp” sắm vai trai thẳng – trai thẳng thật sự sẽ vượt qua được tất cả thử thách giả gay để làm vừa lòng chúng hủ. Bình tĩnh, đừng sợ!

Sau khi nửa số sinh viên còn lại lục tục kéo đến, buổi lễ chào đón sinh viên mới chính thức bắt đầu.

Năm nay, Học viện Báo chí của Đại học F nhận hơn ba trăm sinh viên và nghiên cứu sinh. Cả hội trường gần như chật kín.

Lãnh đạo học viện, giảng viên có tiếng và giáo viên chủ nhiệm lần lượt lên sân khấu đọc diễn văn biểu đạt hoan nghênh với các tân sinh viên. Cuối cùng, chính là sự xuất hiện của đại biểu sinh viên khóa này.

“Xin mời bạn Lăng Khả – tân sinh viên khoa Báo chí khóa X – lên đại biểu cho các bạn sinh viên mới vào trường năm nay phát biểu đôi lời!” Khi người dẫn chương trình nói lời này, Lăng Khả cảm thấy tầm mắt của mọi người đều chuyển về phía cậu.

Lăng Khả đứng dậy trong tiếng vỗ tay vang như sấm. Sau nhiều năm mới lại có dịp bước lên sân khấu, song cậu vẫn căng thẳng đến mức toàn thân vã đầy mồ hôi.

Nhưng đáng mừng ở chỗ, cậu có một kỹ năng cực trâu bò: “Bất kể trong lòng lo lắng bao nhiêu, ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh”.

Lúc sắp đi, Lăng Khả do dự trong chốc lát. Cậu tháo kính xuống, đặt trên ghế ngồi.

Thích Phong nhìn thoáng qua, liền cầm lên mà quan sát một cách đầy hứng thú. Cầm cặp kính trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Khả.

Chỉ thấy Lăng Khả đã lên sân khấu, cúi chào vài lãnh đạo trường và các thầy cô, sau đó xoay người nhìn xuống khán đài. Cậu dựng thẳng sống lưng, lấy bài diễn thuyết ra, bắt đầu đọc: “Các thầy cô đáng kính và các bạn học thân mến, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành. Tôi là Lăng Khả tới từ khoa Báo chí. Ngày hôm nay, tôi vô cùng vinh dự được thay mặt mọi người đứng ở chỗ này…”

Thích Phong nhìn Lăng Khả bằng đôi mắt sáng ngời. Tựa như rốt cuộc cũng có thể thoải mái ngắm người này, cho nên hắn tham lam dùng ánh nhìn của mình để miêu tả hình dáng đối phương.

Mọi người đều chăm chú nhìn Lăng Khả. Bài diễn thuyết của cậu cực kỳ nghiêm túc, cảm giác rất giống con người cậu, nhưng mọi người lại nghe đến thực chuyên tâm.

Nguyên nhân chẳng có gì khác ngoài việc Lăng Khả đẹp trai, giọng nói lại lành lạnh, ngắt câu ngắt chữ rõ ràng. Sau khi nghe lãnh đạo đọc mấy tiếng diễn văn dài miên man, sự xuất hiện của Lăng Khả đích thực là một dòng suối mát, khiến mọi người cảm thấy thư thái cực kỳ.

Lăng Khả diễn thuyết vô cùng trôi chảy. Một – hai – ba – bốn, gạch dòng chia ý rõ ràng, không hề dài dòng văn tự. Khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, cậu đã nói xong rồi.

Cả hội trường vỗ tay trong tiếc nuối. Thậm chí, bài diễn thuyết của cậu còn được hoan nghênh hơn cả của lãnh đạo và thầy cô.

Sau khi Lăng Khả xuống sân khấu, lòng bàn tay cậu còn lấm tấm mồ hôi, đại não cũng trì trệ mất một hồi.

Mãi đến khi trước mắt nhoáng lên một cái, Thích Phong cầm kính giúp Lăng Khả đeo lên, cậu mới khôi phục tinh thần.

Thích Phong tươi cười nhìn cậu, hỏi nhỏ: “Sao ban nãy lại gỡ kính ra?”

Diễn thuyết tiêu hao phần lớn sức mạnh tinh thần của Lăng Khả, cho nên cậu không còn khả năng để ngụy trang, liền nói trắng ra: “Tôi… lo lắng.”

Thích Phong: “Bỏ kính ra thì hết lo à?”

Lăng Khả: “Bỏ kính ra nhìn sẽ mờ đi một chút, có thể làm bộ như không thấy mọi người.”

Thích Phong không nhịn được mà cười ra tiếng, nhìn quanh bốn phía, lại đè thấp giọng xuống thêm một chút: “Tôi cảm thấy lúc đứng trên sân khấu, cậu bình tĩnh cực kỳ.”

Lăng Khả: “… Thực ra là tôi cực kỳ căng thẳng.”

Thích Phong: “Ngoài việc tháo kính thì còn có biểu hiện nào cho thấy cậu căng thẳng không?”

Lăng Khả: “Tôi đã học thuộc lòng bài diễn văn.”

Thích Phong đã hiểu. Nếu Lăng Khả không căng thẳng, có lẽ sẽ không cầm giấy đọc bài diễn thuyết như vậy đâu.

Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy Lăng Khả sâu không lường được — tố chất nội tâm của người này phải mạnh mẽ cỡ nào, mới có thể khiến người khác hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cậu ấy?

“Tôi không nhìn ra một chút nào.” Thích Phong nhỏ giọng nói như đang lầm bầm, xong lại nghiêng đầu hỏi Lăng Khả: “Còn có lúc nào cậu đặc biệt căng thẳng hay không?”

“Hửm?” Lăng Khả bị hỏi bất ngờ thì không kịp đề phòng, đáp: “Có chứ.”

“Tỷ như?” Thích Phong tò mò.

Lăng Khả thốt ra: “Lúc ở cùng với cậu.”

Thích Phong: “…!”

Nhìn vào vẻ mặt sững sờ của Thích Phong, Lăng Khả cười cười, nói: “Tôi đùa.”

Thích Phong: “… …”

Lăng Khả: “À, dù sao thì cậu cũng nhìn không ra.”

Thích Phong cười gượng hai tiếng, quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.

Lăng Khả cũng thu lại tầm mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải cậu đột nhiên nhớ tới lời Thích Phong đã nói với mình tại hồ Uyên Ương vào hôm qua, sau đó học theo thì thật không biết nên mở miệng tiếp như thế nào.

Trước đó, cậu hoàn toàn tưởng tượng không được mình lại dám đùa với Thích Phong theo kiểu này!

Nhưng mà vừa rồi, hình như cậu đã làm được?

Hoảng sợ qua đi, một cảm giác phấn khích liền xuất hiện, nhanh chóng lan ra toàn thân Lăng Khả.

Cậu thầm gặm nhấm lại cảnh tượng kia, phân tích phản ứng và vẻ mặt của Thích Phong.

Ngoại trừ một chút buồn bực khi biết bản thân bị đùa giỡn, hình như đối phương cũng không để ý lắm.

Giờ phút này, Lăng Khả đột nhiên ngộ ra một chân lý — chỉ cần có thể hoàn toàn quên mình thật sự là gay, vậy thì sẽ chẳng có gì mà cậu không làm được!

Bởi bất kể cậu có nói gì, cũng có thể xem là nói giỡn. Dù cậu không cẩn thận bộc lộ tình cảm với Thích Phong, cũng chẳng sao. Vì giữa trai thẳng với nhau cũng sẽ có lúc đùa như vậy, chỉ cần không coi là thật thì ổn rồi.

Loại cảm giác này… Quả thực cứ như là ăn cơm không phải trả tiền ấy!

Lăng Khả hơi mở to mắt, đưa tay đẩy gọng kính lên, che giấu nội tâm đang sôi sục của mình.

Sau lễ chào mừng tân sinh viên của học viện là buổi họp chào mừng của các lớp, các ngành.

Học viện Báo chí phân làm bốn chuyên ngành. Mỗi ngành có hai lớp. Bốn người ở trong phòng ký túc của Lăng Khả đều thuộc lớp Báo chí – . Phát hiện hai nam sinh đẹp trai nhất học viện được phân vào lớp của mình, toàn bộ nữ sinh lớp đều như xúm lại hò hét với nhau, hưng phấn không gì sánh được.

“Cuối cùng cũng thấy các cậu rồi!” Vì đến muộn, cho nên vừa rồi Tạ Kỳ Bảo không ngồi cùng nhóm Lăng Khả. Bây giờ, cậu ta mới chen qua đám người để lại gần đây. Vừa thấy Lăng Khả, Tạ Kỳ Bảo đã lộ ra vẻ mặt sùng bái, nói: “Lăng Khả, không ngờ cậu lại là đại biểu tân sinh viên, bài diễn thuyết vừa rồi lợi hại quá!”

Lăng Khả cười nhạt một chút, khiêm tốn bảo: “Không có gì.”

Tạ Kỳ Bảo sờ sờ cái mũi. Cậu không biết nên giao tiếp với kiểu người cool ngầu như Lăng Khả thế nào. Thấy đối phương tiếc chữ như vàng mà nhả ra mấy tiếng này, cậu cũng chẳng biết tiếp lời sao cả. Cuối cùng, Tạ Kỳ Bảo đành quay sang nói chuyện với Thích Phong: “Anh Thích, em vừa mới ở phía sau, đám nữ sinh đều đang hỏi thăm tên của anh đó!”

Thích Phong cười cười: “Thật không?”

Tạ Kỳ Bảo: “Đương nhiên rồi, hình như các cô ấy còn đang nói về cái topic nào đó nữa kìa…”

Lăng Khả: “…” Xem ra, sau ngày hôm nay, toàn học viên đều biết cậu và Thích Phong học ngành nào, lớp nào!

Thích Phong ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Được rồi, đưa cậu đi làm quen với một người bạn khác cũng ở cùng phòng ký túc với chúng ta, Cao Tuấn Phi.”bg-ssp-{height:px}

Cao Tuấn Phi đứng khoanh tay ở bên cạnh, nhướng mày nhìn Tạ Kỳ Bảo, không nói một tiếng nào.

Tư thế của hắn trực tiếp dọa cho Tạ Kỳ Bảo phát hoảng: “À à, xin chào…”

Cao Tuấn Phi lạnh lùng “ừm” một tiếng, sau đó cũng chẳng cho cậu ta một vẻ mặt hòa nhã nào.

Tạ Kỳ Bảo rụt cổ, đột nhiên cảm thấy cả thế giới tràn đầy ác ý!

— Gặp được Thích Phong và Lăng Khả, vốn Tạ Kỳ Bảo đã thấy tương đối tự ti, còn tưởng người trong thành phố lớn đều ngầu như vậy. Hôm nay, tham gia lễ chào đón tân sinh viên cậu mới phát hiện, thì ra là mình “may mắn” hơn người khác mà thôi. Cậu nghĩ, có lẽ người bạn cùng phòng còn lại sẽ bình thường một chút, tốt xấu gì cũng khiến cậu được cân bằng tí xíu đi. Kết quả lại là một anh giai ngầu lòi khác nữa! Đã thế còn, cmn, là người phương Bắc! Thân cao chân dài dã man! Vừa nhìn đã biết là không dễ chọc!

Đậu má, rốt cuộc cậu đã làm sai cái gì? Vì sao ông trời cứ muốn tống một thanh niên Phúc Kiến chới với mét bảy vào cái phòng ký túc xá toàn giai ngầu cao hơn mét tám vậy?

Rất nhanh sau đó, giáo viên phụ trách đã tới dẫn bọn họ đến một phòng học. Họp lớp bắt đầu.

Tự giới thiệu qua loa về mình xong, giáo viên hướng dẫn chuyển tầm mắt lên người Lăng Khả và Thích Phong, nói đùa: “Tài nguyên nam sinh của lớp này tốt quá nhỉ, dù là toàn bộ Đại học F thì những bạn nam vừa đẹp trai vừa tài giỏi như thế cũng rất hiếm thấy, hãy quý trọng bốn năm học cùng này đi.”

Các bạn học nghe xong thì cười vang một trận, nhờ thế mà không khí lớp học cũng lập tức thoải mái hơn.

Lớp Báo chí – có tất cả ba mươi người, mười sáu nam, hai mươi nữ, có người ngại ngùng hướng nội, cũng có người sáng sủa nhiệt tình. Dưới sự dẫn dắt của giáo viên, mọi người bắt đầu nói chuyện và dần trở nên quen thuộc.

Người biết ăn nói nhất trong đám nam sinh là Cao Tuấn Phi. Lăng Khả liếc Thích Phong một cái, cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu vốn tưởng với tính cách quảng giao, đối phương sẽ nói khá nhiều trong những trường hợp như thế này. Nhưng không ngờ, hôm nay hắn lại đặc biệt kiệm lời, từ đầu đến đuôi chỉ cười nghe người khác nói chuyện.

Lăng Khả thì càng không cần phải nói. Tình huống kín đáo, riêng tư, cậu chính là cái hũ nút, chứ nói chi đến hoàn cảnh đông đúc thế này.

Sau đó, giáo viên hướng dẫn liền đề nghị chọn ra hai người làm cán bộ lớp tạm thời, một nam một nữ.

Lăng Khả là đại biểu tân sinh viên, mọi người vốn có ấn tượng với cậu nhất. Nhưng sau một hồi tự giới thiệu ở trong lớp, bọn họ lại bị sự sáng sủa của Cao Tuấn Phi thu hút.

Nói thật, ở đại học, cán bộ lớp chính là chân chạy vặt, vừa mất sức lại vừa chẳng được gì, Lăng Khả hoàn toàn không muốn nhận. Do đó, không đợi người khác đề cử mình, cậu đã đẩy Cao Tuấn Phi ra chịu trận: “Tôi cảm thấy Cao Tuấn Phi rất phù hợp.”

Cao Tuấn Phi: “…”

Lăng Khả đã nói thế, mọi người đều biết cậu không có hứng thú với chức vụ này, cho nên trực tiếp đề cử Cao Tuấn Phi.

Cuối cùng, giáo viên hướng dẫn tổng kết lại: “Như vậy, đại diện cho lớp có nữ là Chương Văn Thấm, nam là Cao Tuấn Phi. Các trò tự xây dựng box chat cho lớp, ngày mai bắt đầu tập quân sự nửa tháng. Tập quân sự xong sẽ quen thuộc với nhau hơn, đến lúc đó mới bầu chọn cán bộ lớp chính thức.”

Theo tâm lý tới trước là chủ nhà, thực tế thì, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Cao Tuấn Phi và Chương Văn Thấm sẽ là lớp trưởng và bí thư của lớp họ.

Tan họp, Cao Tuấn Phi và Chương Văn Thấm ở lại bàn việc. Những người khác rủ các bạn học đã tương đối quen thuộc đi tới canteen cùng ăn trưa.

Buổi chiều không có kế hoạch gì, có người muốn rủ các bạn ra ngoài xem phim.

“Này, Lăng Khả, Thích Phong, hai cậu có đi không?”

Lăng Khả và Thích Phong vừa đi tới cửa đã bị gọi lại. Là hai hotboy đẹp trai nhất khoa, thậm chí là nhất trường, về sau hai người bọn họ chắc chắn sẽ là trung tâm của lớp học.

Lăng Khả nhẹ nhàng từ chối. Nghe diễn thuyết đến trưa, sau đó lại lên sân khấu đọc diễn văn, cho nên cậu hơi mệt mỏi, buổi chiều muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.

Thích Phong thấy Lăng Khả không đi, nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tôi cũng không đi, lần sau nhé.”

Lúc này, đột nhiên có người xông tới bên cạnh nữ sinh tổ chức hoạt động, hỏi: “Này, các cậu có biết không, trên diễn đàn của trường có người post ảnh chụp hai người các cậu đấy?”

Lăng Khả: “…”

Song, lần này Thích Phong không né tránh, thẳng thắn nói: “Biết.”

“Vậy các cậu có biết…” Nữ sinh nọ đỏ mặt, bắt đầu ấp a ấp úng: “Đám người trên mạng đoán hai cậu là…”

Người nọ vừa mở đầu như thế, Lăng Khả đã đoán được đối phương muốn hỏi cái gì. Trong phút chốc, cậu chợt cảm thấy áp lực nặng tựa Thái Sơn. Cậu có thể diễn kịch trước mặt Thích Phong, nhưng còn chưa đủ khả năng công khai giả gay thỏa mãn chúng hủ.

Không ngờ, đúng lúc này, bả vai Lăng Khả bị đè xuống. Thích Phong vươn tay khoác qua vai cậu, ghé đầu vào đầu cậu, cười hỏi hai nữ sinh kia: “Vậy các cậu nói xem, chúng tôi có giống một đôi không?”

Lăng Khả cứng ngắc toàn thân, đại não ong ong một trận. Hiện giờ, đầu óc cậu chỉ có duy nhất một câu — nhân quả báo ứng, luôn luôn tồn tại!

Ha ha ha…

Giọng nói của Thích Phong trầm thấp dịu dàng, như mang theo một loại mê hoặc tự nhiên.

Hai nữ sinh kia thoáng cái mặt đỏ tai hồng, nhìn bọn họ chằm chằm rồi bắt đầu che miệng thét chói tai: “A a… A… Giống! Giống!”

Lăng Khả: “…”

Mặc dù ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng Lăng Khả đã bắt đầu giao chiến không ngừng – Có nên lạnh lùng đẩy Thích Phong ra không? Hay là tiếp tục diễn? Nhưng mà, nếu tiếp tục diễn thì thực sự là không chịu nổi! Ôm vai bá cổ như thế quá kích thích, cậu sắp không ổn rồi!

Làm sao đây? Đẩy ra? Tiếp tục diễn? Đẩy ra? Tiếp tục diễn?…

Ngay khi năng lực phòng ngự của Lăng Khả đạt tới đỉnh điểm, Thích Phong nhanh chóng buông cậu ra.

Lăng Khả thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng. Cậu cười một cách yếu ớt, sau đó đi tới canteen cùng với Thích Phong.

Lúc Cao Tuấn Phi và Chương Văn Thấm trao đổi phương thức liên lạc và bàn bạc về chuyện lĩnh đồng phục quân sự xong đi ra, liền thấy hai nữ sinh cùng lớp đang kích động ôm nhau, còn thét chói tai: “A a a… đẹp trai quá!”

Cao Tuấn Phi đột ngột lùi về sau một bước: “Hai cậu làm gì vậy?”

Nữ sinh số : “Thích Phong và Lăng Khả rất đáng yêu! A a, được phân vào lớp này thật hạnh phúc quá! Tôi không chịu nổi!”

Cao Tuấn Phi: “…”

Nữ sinh số : “Đúng rồi, Cao Tuấn Phi và Thích Phong, Lăng Khả ở cùng một ký túc xá phải không!”

Cao Tuấn Phi giật mình một cái, sờ sờ cằm, nói với hai nữ sinh kia: “À, ký túc xá của chúng tôi có hai cái chiếu bỏ đi…”

Lăng Khả và Thích Phong vốn định đi ăn với Tạ Kỳ Bảo, nhưng sau đó, giữa đường Tạ Kỳ Bảo lại có điện thoại. Cậu ta nói mẹ Tạ đến ký túc xá tìm, còn mang theo đồ ăn nên đi trước một bước.

Chỉ còn lại hai người bọn họ. Tất nhiên, một đường lại bị người khác vây xem.

Tuy nhiên, chẳng biết có phải vì đã nghĩ thông hay không, nói chung là hiện tại, Lăng Khả cảm thấy không còn dằn vặt như hôm qua nữa.

Ăn cơm xong, Thích Phong đi toilet. Lăng Khả ở ngoài chờ hắn, lại bất ngờ đụng mặt một người quen.

Chính là đàn chị gặp được hôm tới trường báo danh: Tề Thu Nhị.

“A, trùng hợp quá, chẳng phải hôm nay các cậu tham gia đại hội tân sinh viên sao? Thế nào?”

Hàn huyên vài ba câu, Tề Thu Nhị đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm qua chị nhắn tin WeChat cho cậu, sao cậu không trả lời?”

Lăng Khả sửng sốt. Lúc này cậu mới nhớ ra mình kết bạn với Tề Thu Nhị bằng nick chính, mà hai ngày nay cậu đều đăng nhập clone. Do đó, Lăng Khả liền rút điện thoại ra trong xấu hổ: “Ặc, chị, chị kết bạn với một nick khác của em đi, nick kia em không dùng nữa.”

Tề Thu Nhị nghe vậy, còn tưởng trước đây Lăng Khả dùng nick bỏ đi để qua loa với mình, cười cười: “Wow, cậu cũng mưu mẹo lắm nhé, còn lo chị quấy rầy cậu sao? Thế mà lúc trước dùng clone để kết bạn với chị! Không có lương tâm!”

Đúng lúc ấy, Thích Phong đi toilet xong trở về. Vừa nghe được lời Tề Thu Nhị, hắn kỳ quái hỏi: “Clone gì?”

Lăng Khả căng thẳng trong lòng: “Không có gì.”

May là Tề Thu Nhị bị Thích Phong phân tán sự chú ý: “Đây là… Thích Phong?”

Ở chỗ báo danh, Tề Thu Nhị đã từng gặp Thích Phong, đương nhiên sẽ nhớ rõ tên của hắn. Nhưng Thích Phong lại chẳng biết cô là ai. Sau khi nghe đối phương tự giới thiệu lại một lần, hắn mới lễ phép mà gọi một tiếng “chị”.

Không ngờ, ngay sau đó Tề Thu Nhị cũng nhắc tới cái topic kia, còn cười đến là mờ ám: “Hai cậu nổi tiếng nhanh thật đấy, vừa nhập học một ngày đã bị người ta chụp ảnh đôi. Chị nhớ trước đó các cậu không quen biết nhau mà, chắc không phải vừa gặp đã yêu ngay tại hồ Uyên Ương đấy chứ? Ha ha!”

Lăng Khả hơi nheo mắt. Dù đã xây dựng lại tư tưởng một cách triệt để, nhưng dưới tình huống bị tấn công liên tiếp, điểm diễn xuất cho hôm nay của cậu đã sắp tiêu hao hết rồi! Diễn tiếp thế nào đây? Mà cũng đâu thể mặc cho người ta đùa giỡn được?

Đang định giải thích đôi câu, Lăng Khả lại nghe Thích Phong bên cạnh nói: “Thực ra em rất muốn trúng tiếng sét ái tình của Lăng Khả, ha ha…” Hắn cười cười, liếc nhìn Lăng Khả một cái: “Nhưng mà cậu ấy lại không hề phóng điện tới chỗ em.”

Lăng Khả co rút khóe miệng, rốt cuộc, bỏ mình.

N hạc dạo

(Một)

Thích Phong: “Khi nào thì cậu căng thẳng?”

Lăng Khả: “Lúc ở bên cạnh cậu.”

Thích Phong: “…!” Tôi đệt đệt đệt đệt, thật hay giả!? Không! Rất có thể Lăng Khả đang nói đùa thôi!… Nhưng mà cậu ấy biết đùa sao?

Lăng Khả: “Tôi đùa.”

Thích Phong: “…” Tôi… Lăng Khả, cmn, thế mà cũng biết nói đùa!

Lăng Khả: “À, dù sao thì cậu cũng chẳng nhận ra.”

Thích Phong: “…” Tôi thua. Quỳ!

Lăng Khả âm thầm xiết chặt nắm tay: kích thích quá!

——

(Hai)

Tề Thu Nhị: “Các cậu vừa gặp đã yêu đấy à?”

Thích Phong: “Em thì phải, cậu ấy không phải.”

Lăng Khả: “…” Trai thẳng các cậu rất biết đùa, xem như trận này tôi thua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio