Edit: Mimi – Beta: Chi
Đám bạn phòng bên rời đi, hai anh chàng cùng phòng còn lại cũng chẳng khơi được sóng gió, cười đùa vài câu xong liền tự đi làm việc của mình.
Thích Phong thấy đã không còn sớm, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Lăng Khả trèo lên giường trước, cho hệ thần kinh căng thẳng cả một ngày của mình được nghỉ ngơi.
Tựa vào đầu giường, sau khi chắc chắn góc tường này đủ an toàn và bí mật, cậu mới rút điện thoại, mở tấm ảnh chụp hai người trên sân khấu được đăng trên WeChat kia ra, nhìn kỹ một lần nữa.
Ảnh mà Cao Tuấn Phi đăng trên mạng xã hội còn có bản HD ở trên diễn đàn. Lăng Khả nhấp chuột một cái, phóng hết cỡ lên, sau đó liền phát hiện, trong khoảnh khắc bị Thích Phong hôn, mình thật sự đang cười. Cậu một tay ôm gấu, một tay ôm hoa, đôi mắt cong cong, khóe miệng còn khẽ giương lên.
… Bản thân cậu cũng không biết mình lại có thể cười ngọt ngào đến như vậy.
Nhưng điều khiến Lăng Khả không thể nào hiểu được chính là, sau đó cậu thật sự được Thích Phong dắt xuống sân khấu.
Trong diễn đàn có video ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc bọn họ bước lên sân khấu cho đến khi bọn họ cùng nhau đi xuống. Vì thế, Lăng Khả có thể thấy được rất rõ ràng, sau nụ hôn kia, Thích Phong liền nắm hờ lấy cánh tay cậu, và cứ giữ nguyên như thế cho đến khi cả hai biến mất khỏi ống kính máy quay.
Nhưng mà, đoạn này cứ như bị cắt bỏ khỏi đầu óc Lăng Khả. Cậu hoàn toàn không nhớ một chút gì.
Lăng Khả cảm thấy, có lẽ trong nửa phút đó cậu đã bị bản thể ở một thế giới song song khác chiếm mất thân xác. Chỉ có vậy mới giải thích được vẻ mặt ngây ngô và bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của cậu khi được Thích Phong dắt tay.
Khi Lăng Khả đang chăm chú xem ảnh, bỗng một vật thể màu nâu nhạt bay vọt từ dưới lên trên, khiến cậu sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại.
— Là con gấu bông được tặng. Nó bị Thích Phong ném thẳng từ dưới đất lên góc cuối giường.
Sau đó, Thích Phong vừa tắm rửa sạch sẽ cũng bò lên.
“Cậu…” Lăng Khả dừng một chút, mới nói: “Để gấu ở trên giường à?”
Trên thực tế, Lăng Khả vốn muốn hỏi “cậu còn muốn ôm gấu ngủ à”… Nhưng ý tứ đùa giỡn trong câu hỏi này quá mạnh, cho nên cậu đã sửa lại giữa chừng.
“Chứ biết làm sao? Bên dưới không có chỗ để.” Thích Phong thoải mái ghé vào gối đầu, đem một chân đạp lên người con gấu, coi nó như tấm đệm.
Lăng Khả lướt tầm mắt qua tấm lưng quyến rũ, cái mông và cặp chân dài của Thích Phong, thầm lẩm nhẩm câu “phi lễ chớ nhìn”, rồi dán mắt vào màn hình điện thoại một lần nữa.
Tìm kiếm một lúc, rồi lại mở tấm hình Thích Phong hôn cậu vào tối nay.
Nhớ lại nửa về năm trước, khi ấy, cậu chỉ có thể ngắm ảnh tưởng tượng ra người để tự an ủi vào lúc nửa đêm. Mà nay, người đó lại ngang nhiên hôn cậu ở trước mặt nhiều người như vậy… Thật sự là không thể nào tin được.
Tuy nụ hôn này không giống nụ hôn mà cậu thật sự mong muốn, nhưng vẫn khiến cậu âm thầm vui sướng thật lâu.
Lăng Khả vuốt nhẹ viền màn hình, ấn vào tấm ảnh, chọn lưu về điện thoại.
Đêm liên hoan văn nghệ chào mừng tân sinh viên qua đi, trong tuần học tập kế tiếp Lăng Khả mới hiểu được một điều, thì ra những lời trêu chọc của đám bạn cùng ký túc đêm đó chẳng là gì cả. Thử thách thực sự chính là phải đối mặt với nụ cười đáng khinh của bạn học giữa giảng đường ngồi kín mấy trăm người.
Được ủ men bằng một ngày chủ nhật, sự việc diễn ra trong buổi liên hoan gần như truyền đi khắp mọi ngõ ngách trong trường. Bất kể là người có mặt trong hội trường hôm ấy, hay là người vắng mặt không xem, đều biết rõ nguyên nhân – kết quả của sự việc qua nhiều cách thức khác nhau.
Hiện giờ, trong mắt mọi người, Thích Phong và Lăng Khả đều mang vầng sáng chói lọi của thần tượng. Hơn nữa, vầng sáng ấy lại còn có màu hồng. Đặc biệt, khi hai người xuất hiện cùng một lúc, chúng sẽ tự ghép lại với nhau để tạo thành hình trái tim.
Vì thế cho nên, thời điểm Thích Phong, Lăng Khả cùng vào lớp, gần như tất cả mọi người đều vỗ tay mạnh xuống bàn, huýt sáo và trêu đùa ầm ĩ.
Ngồi trong giảng đường môn chuyên ngành không chỉ có lớp bọn họ, mà còn có sinh viên của lớp Báo chí và sinh viên lớp Quảng cáo. Song, Thích Phong và Lăng Khả có thể “nổi tiếng” trên phạm vi toàn tường, cho nên sinh viên lớp Báo chí đều thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Trai thẳng thật sự, có đủ dũng cảm để đối diện với tất cả những ánh mắt chan chứa “tình gei”?
Lăng Khả hít sâu một hơi, theo Thích Phong đi tới vị trí ít bị chú ý nhất… Bàn cuối.
Thế nhưng, điều khiến Lăng Khả không ngờ tới chính là, cô giáo dạy môn này cũng thường xuyên dùng ánh mắt tràn ngập “quan tâm và ưu ái” để quét về phía hai người bọn họ. Thỉnh thoảng, cô còn mời bọn họ trả lời câu hỏi, nhờ thế mà không khí lớp học trở nên hăng hái sôi nổi hơn nhiều.
Giờ tan học vừa đến, Thích Phong, Lăng Khả bị giày vò quá lâu liền cuống cuồng cắp sách chạy trối chết.
Cao Tuấn Phi định bảo cả lớp ở lại để họp một chút, nhưng vừa đứng dậy đã chẳng thấy bóng dáng hai người kia đâu.
“Đệt, Thích Phong và Lăng Khả đâu rồi?”
“Đi… trốn rồi…”
Cái từ “đi trốn” kia thật sự là quá tinh tế và kỳ diệu. Người trong lớp lập tức cười lăn cười bò. Chỉ có Cao Tuấn Phi là lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Không tự tìm chết sẽ không phải chết.”
Cũng may hắn ở cùng phòng ký túc với hai người kia, có chuyện gì trở về nói sau cũng được.
Họp lớp kết thúc, Tạ Kỳ Bảo đang định đi tới canteen ăn cơm cùng Cao Tuấn Phi, lại thấy một nữ sinh cùng lớp nháy mắt nói: “Tạ Kỳ Bảo, có em gái xinh đẹp tìm cậu kìa!”
Tạ Kỳ Bảo nghe xong, hoàn toàn không thấy vui vẻ. Ngược lại, cậu vươn tay vỗ đầu nhủ thầm — mẹ nó chứ, tháng này đã mấy lần rồi!
Tạ Kỳ Bảo miễn cưỡng đi ra ngoài. Quả nhiên, bên ngoài có một nữ sinh ăn mặc rất thời trang. Cô ta đeo kính râm và bịt khẩu trang, thấp giọng nói: “Xin hỏi cậu có phải Tạ Kỳ Bảo không?”
Giọng nói nghe chừng rất hòa nhã và lễ độ, tuy nhiên, vừa nghe đã biết người ta không phải vì Tạ Kỳ Bảo mà tới đây.
Tạ Kỳ Bảo chán chẳng buồn nói, thẳng thắn đặt vấn đề: “Người đẹp, cậu thật sự không định dùng mail QQ sao?”
Đối phương: “???”
Tạ Kỳ Bảo xòe bàn tay ra: “Thư tình đâu, có phải muốn nhờ tôi đưa thư cho Thích Phong không?”
Đối phương: “…”
Tạ Kỳ Bảo buồn bực: “Chẳng lẽ lần này là Lăng Khả?”
Nữ sinh kia dừng một chút, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thấp giọng hỏi: “Có thể nói ở chỗ khác không?”
Tạ Kỳ Bảo bị khơi gợi tính tò mò, làm gì chứ, thần bí như vậy.
Đúng lúc này, Cao Tuấn Phi đi ra, nhíu mày thúc giục: “Đại Bảo, lề mề gì đấy, đi ăn cơm.”
Cô nàng đeo kính râm vội vã nói với Tạ Kỳ Bảo: “Tôi mời cậu đi ăn.”bg-ssp-{height:px}
Tạ Kỳ Bảo: “!!!”
Thấy sắc quên bạn cho nên Tạ Kỳ Bảo lập tức quay đầu bỏ mặc Cao Tuấn Phi, đi theo người đẹp kính râm.
“Người đẹp, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì, ở đây không có người nào quen tôi, có thể nói được rồi chứ? … Này, người đẹp, chúng ta đang đi đâu đấy?”
Dọc đường, Tạ Kỳ Bảo cũng hỏi vài câu, song nữ sinh kia vẫn chẳng rên lấy một tiếng. Tạ Kỳ Bảo sắp tức chết rồi. Ai bảo cậu có tính tò mò, đối phương càng im lặng, cậu lại càng muốn biết trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì.
Rẽ trái rẽ phải hết mấy lần, hai người cùng đến canteen số chín vắng vẻ thưa người nhất.
Đây là canteen của giai cấp tư sản trong trường. Tạ Kỳ Bảo nghe Cao Tuấn Phi nói, nó được thầu bởi em vợ Lý Cường Lâm, vừa đắt lại vừa khó nuốt.
Tuy nhiên, nói thật thì cũng không khó ăn lắm. Chẳng qua tính cạnh tranh về mặt giá cả quá kém mà thôi. Với ngần ấy tiền, bạn có thể ăn được những món rất ngon ở ngoài cửa Nam trường học. Vì thế cho nên, sinh viên sẽ chẳng lãng phí tiền của vào đây.
Mặt khác, giá cả có đắt thì vẫn còn những sinh viên lắm tiền nhiều của chẳng biết đem đổ vào đâu. Bọn họ không quan tâm, hoặc đơn giản là muốn tới đây để thể hiện mình rất có tiền – Vì thế, có thể nói, canteen số chín rất biết cách nắm bắt tâm lý của một số người, cho nên kinh doanh đã nhiều năm mà vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đóng cửa.
Người đẹp kính râm đưa Tạ Kỳ Bảo lên lầu. Canteen chín là nơi cho phép gọi món tại bàn. Cô ta đưa thực đơn tới trước mặt Tạ Kỳ Bảo để cậu tùy ý chọn lựa.
Tạ Kỳ Bảo nhìn mấy món ăn gần bảy tám chục đồng, xác nhận lại một lần: “Cô thật sự muốn mời tôi?”
Cuối cùng cô gái cũng tháo kính và khẩu trang xuống, gật đầu: “Đúng vậy.”
Tạ Kỳ Bảo ngây ngốc nhìn vào đôi mắt cô nàng… Thật đẹp, nhưng lại có gì đó hơi là lạ. Mắt cô ta to đến đáng sợ, vẻ mặt cũng cứng đơ đơ. Một người trông nghiêm túc cứ ngồi im ở đó, cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi ít nhiều.
Nhưng Tạ Kỳ Bảo là người thoải mải, nếu nữ sinh kia đã mời cậu, cậu liền chọn món thôi. Dù sao đồ ăn ở canteen chín cũng không có độc, không ăn thì phí quá.
“À mà, có phải cô nên nói cho tôi biết cô tên là gì trước đã hay không?” Gọi món xong, Tạ Kỳ Bảo xấu hổ mà gãi gãi đầu. Cậu vẫn không biết phải xưng hô với đối phương thế nào.
“Cậu có thể gọi tôi là Catherine.”
… Catherine? Tạ Kỳ Bảo cạn lời, lại còn dùng tên tiếng Anh, nữ sinh này thật là cực phẩm.
“Bây giờ có thể cho tôi biết, rốt cuộc cô tìm tôi vì chuyện gì chưa?” Tạ Kỳ Bảo lại hỏi.
“Ăn cơm trước rồi nói.” Catherine đáp.
Hai người yên lặng ăn. Một lát sau, Catherine mới lấy điện thoại di động ở trong cặp ra, ấn ấn vài cái, đưa tới trước mặt Tạ Kỳ Bảo: “Topic này, là cậu đăng hả?”
Tạ Kỳ Bảo tập trung nhìn vào: “Hàng hot của Kỳ Bảo — cho bạn cơ hội tiếp xúc với hotboy trường & hotboy khoa nguyên chất”.
“Cái gì thế này?” Cậu xem qua một chút, quả nhiên nội dung có liên quan đến Thích Phong và Lăng Khả. Nhưng ngay sau đó, cậu lại mờ mịt hỏi: “Đây là cái khỉ gì, vì sao lại dùng tên của tôi để đăng topic?”
Catherine nhìn chằm chằm vào Tạ Kỳ Bảo khoảng hai giây, dường như đang phán đoán xem đối phương nói thật hay là giả.
Tạ Kỳ Bảo trả điện thoại cho cô ta, xua tay thanh minh: “Topic này thật sự không phải do tôi đăng!”
“Không phải cậu?” Catherine ngẩn người. Cặp mắt vốn đã rất to lại trợn lên hệt như quả chuông đồng.
Tạ Kỳ Bảo cảm thấy hơi căng thẳng, hỏi: “Chắc không phải cô định hỏi người đăng topic về chuyện mua… đồ dùng cá nhân của hotboy trường và hotboy khoa đấy chứ?”
Catherine im lặng trong giây lát, đáp: “Tôi chỉ muốn của Thích Phong.”
“Ặc, tuy rằng tôi ở phòng , nhưng tôi xin thề, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy topic này.” Tạ Kỳ Bảo vừa nói vừa lặng lẽ gào thét ở trong lòng: tại sao đầu năm nay cái dạng yêu đơn phương nào cũng có vậy?
Catherine nhíu mày, dường như hơi không cam lòng bỏ qua cơ hội trước mắt. Cô chỉ vào màn hình điện thoại, hỏi Tạ Kỳ Bảo: “Cậu cũng ở phòng , vậy có thể giúp tôi làm chút việc hay không?”
Tạ Kỳ Bảo ngốc ngốc hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Cậu ngây thơ cho rằng, có lẽ người trước mặt đây si mê Thích Phong, nhưng lại xấu hổ không dám đưa ra yêu cầu xin cái này cái nọ với chính chủ, nên mới nhờ cậu làm cầu nối trung gian.
Nếu Thích Phong đồng ý cho, vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng nào ngờ, Catherine mê muội nói: “Cái gì cũng muốn, cốc cậu ấy từng uống, chai nước cậu ấy từng dùng, khăn mặt cậu ấy từng lau, quần áo giầy dép cậu ấy từng đi… Cậu chụp ảnh lại cho tôi, tôi sẽ tìm mua một cái giống y xì đúc, rồi cậu giúp tôi đánh tráo…”
Tạ Kỳ Bảo quá kinh hãi rồi… Đệt mợ, giữa bể đời bao la rộng lớn này, thế mà cậu lại có cơ hội gặp được biến thái hàng thật giá thật.
… Chẳng trách em gái này không dám dùng tên thật!
“Tôi…” Nhìn xuống cái bàn trống không trước mắt, Tạ Kỳ Bảo hối hận vô cùng. Cái gì gọi là cắn người mềm miệng bắt người ngắn tay, xem như cậu đã được trải nghiệm đầy đủ rồi. Đã ăn cơm của người ta, cơ bản cậu không có biện pháp từ chối sao cho đúng tình hợp lý.
Nhưng loại chuyện biến thái như vậy, cậu thật sự không làm được!
Tạ Kỳ Bảo khẽ cắn môi, vẫn quyết định tự trả tiền bữa cơm này. Cùng lắm thì lúc về cậu sẽ nói chuyện này cho Thích Phong nghe, rồi đòi Thích đại công tử trả mình tiền.
“Thực xin lỗi… Tôi không làm được.” Tạ Kỳ Bảo áy náy nói.
Catherine ngồi đối diện cậu, hoàn toàn không có phản ứng gì. Ngay khi Tạ Kỳ Bảo có cảm giác mình sắp bị ánh mắt của đối phương bắn chết thì cô nàng liền lấy một xấp tiền mỏng ở trong túi ra, nhìn qua có khoảng một ngàn đồng, trực tiếp đặt lên bàn.
Sau đó, Catherine lại lấy một cái bút ra, viết một dãy số lên tờ tiền đầu tiên, mặt không đổi sắc mà đẩy tới trước mặt Tạ Kỳ Bảo, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải chuyện phạm pháp gì, cậu đừng căng thẳng quá. Bất kể lúc đó cậu cung cấp cho tôi cái gì, giá cả đều vượt qua con số trước mặt đây. Trở về suy nghĩ một chút đi, nếu đổi ý thì nhắn tin cho tôi.”
Tạ Kỳ Bảo bị xấp tiền trước mặt làm cho choáng váng, thậm chí cô gái nọ rời đi lúc nào cũng chẳng nhận ra.
Cậu vô tri vô giác mà thu dọn cặp sách, ra khỏi canteen chín, chạy thẳng về ký túc xá.
Trên đường, Tạ Kỳ Bảo lại lo lắng lúc về Thích Phong cũng đang có mặt trong ký túc xá, nên liền cuống cuồng gọi điện thoại cho Cao Tuấn Phi. Ngay khi đối phương bắt máy, cậu lập tức kêu lên vô cùng thảm thiết: “Anh Cao! Anh Cao! Anh Cao!”
Cao Tuấn Phi nổi điên, nói: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là “anh Cao”, con mẹ nó, tôi còn có “một mẩu” đây này…”
Tạ Kỳ Bảo sắp khóc rồi: “Thời điểm mấu chốt anh có thể đừng so đo chuyện xưng hô với tôi không! Tôi phải nói cho anh chuyện này! Chuyện lớn đấy!!!”
—
N hạc dạo:
Catherine: “Tôi muốn cái này, cái này, cái kia, cái kia… Còn cả quần lót của Thích Phong nữa. ●_●”
Tạ Kỳ Bảo: “Bảo bảo không làm được…” QAQ
Catherine lấy một xấp tiền ra ●_●.
Tạ Kỳ Bảo (vẻ mặt như muốn bùng nổ): vì sao cậu lại gặp phải loại tình tiết chỉ có trên phim ở ngay trong trường đại học chứ! Có phải cậu đã thi vào một trường đại học giả rồi không! Thế quái nào mà ông trời cứ bắt một sinh viên bình thường như cậu vượt qua những thử thách kiểu thế này! ( ╯ °Д°) ╯ … Còn nữa! Vì sao không có ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua quần lót của cậu! (/ω) Thế giới thật không công bằng ~