Vụ đấu thầu độc quyền cung cấp máy móc cho đối tác bên Thẩm Quyến đã không mấy thuận lợi ngay từ những phút ban đầu. Năm ngoái tôi cũng đã từng tham gia lần, lúc đó chỉ có công ty dự thầu. Năm nay lại có hơn công ty tham dự. Hơn nữa, tất cả các công ty này đều dựa vào các mối quan hệ hậu trường. Tôi và Trương Nhuệ bận bĩu suốt cả tuần nay những vẫn chưa lần ra chút manh mối nào cả. Những người phụ trách năm ngoái lại không xuất đầu lộ diện trong năm nay. Chúng tôi thăm dò từ nhiều nguồn mới biết được vài thông tin người trực tiếp phụ trách năm nay là một người đàn ông người Đông Bắc, ngoài tuổi, tính tình cố chấp, keo kiệt. Nhưng ngược lại tôi và hắn lại cảm thấy có một tia hy vọng, bởi vì tuy đối thủ cạnh tranh đông nhưng tôi lại tự tin về chất lượng sản phẩm của công ty mình, điều làm tôi lo lắng chính là phương diện giá cả, vì sản phẩm công ty tôi giá cao hơn so với của các công ty khác.
Mặc dù rất khó liên hệ với người phụ trách trực tiếp, nhưng bằng nỗ lực cá nhân Trương Nhuệ đã thăm dò và liên lạc được với trợ lý của người phụ trách trực tiếp, đó là một cô gái trẻ người Đông Bắc.
Thế mà lại có tin đồn không hay, dường như lão già ấy đã chấm sản phẩm của một công ty của Thượng Hải. Công ty này vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất về tất cả mọi mặt của công ty chúng tôi. Tôi cảm thấy rất thất vọng, nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ cuộc và đã gọi điện cho cô gái đó, bên đàm phán rất lâu, cô ta mới chịu hẹn chúng tôi ra gặp mặt tại khách sạn họ đang lưu trú.
Khi đến nơi hẹn, đi với cô ta lại là một anh chàng đẹp trai. bên thay phiên nhau tự giới thiệu xong, tôi mới biết cô gái đó tên Trương Khiết, còn anh chàng đẹp trai đó tên Quách Lương. Trương Nhuệ lại được dịp khoe tửu lượng, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân mật với người họ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến sự hào phóng của người Đông Bắc. Quách Lương nhanh chóng bị Trương Nhuệ chuốc gần như say mèm. Tôi thì vừa uống vừa trò chuyện với Trương Khiết. Thì ra lão già đó vẫn chưa tiết lộ là sẽ chấm sản phẩm của công ty nào cả, họ vẫn còn trong vòng thương lượng. Công ty của Thượng Hải đó tung tin đồn như vậy thật ra đây cũng chỉ là một chiến thuật của họ, muốn thông qua tin đồn này mà làm nhục ý chí tích cực của đối các thủ cạnh tranh. Khi Trương Nhuệ nghe được thông tin này thì không ngừng nháy mắt với tôi, ý hắn muốn nói là:
"Thấy chưa! nghe lời anh đâu có sai!"
Lúc đó, bỗng nhiên Trương Khiết cười to đắc ý, tôi rất ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì! Anh nghe thấy chưa, mấy người Nhật bàn bên kia khen tôi xinh đẹp!"
Tôi cảm thấy buồn cười. Phụ nữ đều như vậy cả, chỉ cần có người khen mình xinh đẹp thì bất kể đối tượng khen là những thằng Nhật lùn có mối thù truyền kiếp với chúng ta, nhưng vẫn rất đắc ý, tựa như vừa đem lại vinh quang cho tổ quốc. Điều khiến tôi bất ngờ chính là khả năng nghe nói tiếng Nhật của cô gái "ngực to đầu óc rỗng tuếch" này lại đạt đến trình độ cực kì điêu luyện. Tôi vốn dĩ rất ít tiếp xúc với văn hoá Nhật Bản, chỉ giới hạn trong những bộ phim kháng chiến chống Nhật được xem lúc còn nhỏ. Khi lên đại học thì mấy thằng bạn cùng lớp lôi tôi xem rất nhiều phim sex Nhật. Những người bạn của tôi đã đúc kết ra một câu, câu nói đó chính là: Đàn ông Nhật Bản thích xem phim sex, phụ nữ Nhật Bản thích đóng phim sex.
Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Khiết tỏ ra rất khó coi, nét mặt săn chắc lại. Tôi có chút khó hiểu, tiếp theo đó tôi được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của phụ nữ Đông Bắc. Cô ta nhanh chóng cầm ly beer trên bàn lên, đứng dậy và nhìn thẳng vào một người Nhật bàn bên kia mà tiến thẳng về phía hắn ta.
"Thằng chó chết!"
Ly beer trên tay liền hất thẳng vào mặt tên người Nhật đó. Hắn xanh mặt và điếng người, một lúc sau mới kịp hoàn hồn và đứng dậy. Tôi, Trương Nhuệ và Quách Lương đều há hốc mồm vì bất ngờ, nhưng vẫn kịp chấn tỉnh chạy đến bên cô ta.
“Chuyện gì vậy, Trương Khiết?” Quách Lương hỏi với giọng hoảng hốt.
“Các anh phải giúp tôi dạy cho tên Nhật lùn này một bài học, thằng chó chết này nó dám nói sẽ dẫn tôi qua Nhật đóng phim sex.” Cô ta thật sự nổi giận và trừng mắt nhìn mấy tên người Nhật.
người chúng tôi nghe xong cũng tức thay cô ta, nếu sự việc này xảy ra vào thật niên thì đành phải ngậm đắng nuốt cay mà im lặng. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, hơn nữa, dạo gần đây bên Chu Hải đang ầm ĩ vụ người Nhật dính vào gái mại dâm. Thêm vào đó, Trương Nhuệ và Quách Lương cũng đã ngà ngà say. Tên người Nhật này quả thật không may, cả gan dám mở lời xúc phạm phụ nữ Đông Bắc ngay tại Thẩm Quyến phồn vinh này, hắn nhất định phải trả giá!
tên say rượu Trương Nhuệ và Quách Lương liền nháy mắt với nhau và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, người họ cứ xem mình như là anh hùng kháng chiến chống Nhật. Còn mấy tên Nhật lùn thì tự xem mình như người được sự che chở của quốc tế, đang nhảy nhót và kêu cứu. Trương Nhuệ liền dang chân đạp cái ghế bên cạnh đó về phía bọn người Nhật và hét to:
“Anh còn chờ gì nữa?”
Tiếp theo đó là nắm đấm của Quách Lương giáng thẳng vào mặt tên người Nhật đang đứng trước mặt anh ta, tôi và Trương Nhuệ cũng xông thẳng vào mấy người còn lại. Đối phương có người, chúng tôi chỉ có . Nhưng so với bọn Nhật lùn thì chúng tôi lại chiếm ưu thế về chiều cao. Trương Khiết cũng không hiền như tôi nghĩ, một trong số những tên đó bị Trương Nhuệ vật ngã xuống sàn, liền bị cô ta thẳng chân đạp không hề thương tiếc. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy hứng thú, nhưng khi bừng tỉnh mà suy nghĩ lại thì dù gì bọn Nhật lùn cũng là “láng giềng thân thiết” của Trung Quốc, nếu không khéo thì sẽ xảy ra chuyện không hay.
Một tên trong đó cảm thấy sự việc không ổn, liền chạy đến trước mặt một nhân viên phục vũ hy vọng rằng anh ta sẽ ngăn cản cuộc hỗn chiến này. Nhưng thật không ngờ anh ta lại bị tê liệt trước lời kêu cứu đó, họ xem như không liên quan đến họ và tiếp tục theo dõi cuộc chiến. Khoảng phút sau, có tiếng chuông reo vang, tôi thật sự hốt hoảng, liền ngưng lại. Thật không ngờ tên Nhật lùn thật nham hiểm, liền cầm chai beer đập thẳng vào đầu tôi, lúc đó tôi mới kịp phản ứng nên đã không kịp né tránh. Thấy vậy, Trương Nhuệ lao thẳng vào hắn, mặc kệ tiếng còi cảnh sát đang hú vang:
“Thằng chó chết! tao cho mày chết!”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là những người cảnh sát đang ập đến, dường như họ cũng đang tỏ ra tê liệt trước tình cảnh này cho đến khi Trương Nhuệ vật ngã tên Nhật lùn xuống sàn và đấm thẳng vào mặt hắn mấy cái, họ mới lom khom đỡ bọn Nhật ngồi dậy. Cuộc hỗn chiến này ngoại trừ tôi bị thương nhẹ thì không ai bị gì cả. Trên xe cảnh sát áp giải về sở, Trương Nhuệ nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng. Con tim tôi như đang được sưởi ấm, liền cười và nói tôi vẫn ổn. Trương Khiết tỏ ra rất phấn chấn:
“Ha ha… thật ra dáng đàn ông, các anh đã đánh cho bọn Nhật một trận tả tơi, quả không hổ danh đàn ông Trung Quốc, vốn dĩ mạnh mẽ hơn bọn Nhật lùn.”
Xe cảnh sát bỗng nhiên ngưng lại, vị cảnh sát ngồi bên cạnh người lái xe xem ra là một vị sĩ quan đang chăm chú nhìn chúng tôi và nói:
“Các anh giỏi thật! gây mất trật tự công cộng, đánh người nước ngoài, các anh còn tự xem mình là anh hùng à?”
Tôi xuống giọng hỏi vị cảnh sát đó: “Anh xem chuyện này phải xử lý sao?”
“Phạt tiền!” Ông ta nói với giọng nghiêm túc, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Có biết lí do tại sao các anh bị phạt không?” vài giây sau ông ta tiếp lời.
“Hm… cái đó gọi là gì nhỉ? Có phải là “xử phạt theo điều lệ quản lí trật tự đô thị” không? Chúng tôi chỉ vi phạm điều này thôi. Thật ra cũng không có gì đáng bị phạt, chẳng qua chỉ là đánh vài tên Nhật lùn thôi mà. Anh biết không! Tụi nó thật mất dạy…”
“Khốn kiếp!” Vị cảnh sát tỏ ra nghiêm túc để xua tan lời nói hàm hồ của Trương Nhuệ.
Chúng tôi cũng có chút lo sợ, ngay cả Trương Khiết cũng tỏ ra có chút sợ hãi. Không ngờ vị cảnh sát đó thấy bộ dạng chúng tôi như vậy, bèn cười lớn và nói:
“Các anh biết không! vi phạm gây rối trật tự công cộng thật ra chẳng có gì cả, cái quan trọng là phạt các anh đánh còn nhẹ tay quá!” Ông ta tiếp tục cười và nói: “Tôi cũng là người Đông Bắc, nếu đổi lại là tôi, tôi không đánh cho bọn họ chết tôi không phải là người Đông Bắc!”
Chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chúng tôi bị đưa vào đồn cảnh sát khoảng phút và được thả ra ngay sau đó. Lúc chia tay, Quách Lương và Trương Khiết tỏ ra rất vui mừng, anh ta còn vỗ vai tôi và Trương Nhuệ:
“Yên tâm đi! Chuyện của các anh giao cho tôi, tôi sẽ nói giúp cho các anh với lão già kia!”
Tôi và Trương Nhuệ nhìn nhau cười, thật không ngờ nhờ vậy mà mọi chuyện được giải quyết ổn thoả. Trên đường về, hắn xoa đầu tôi. Cũng may tên Nhật lùn ấy ra tay không mạnh lắm, đầu tôi chỉ bị u một cục hơi nhỏ. Hắn vừa rờ vào, tôi cố tình la thật to, hắn dường như rất đau xót:
“Ngoan! Ngoan… để anh thổi cho nhé…”
Hắn liền chồm lên và thổi nhè nhẹ vào chỗ bị u, có chút cảm giác nhột nhột nhưng lại rất sung sướng, tôi mặc cho hắn xem tôi như là một đứa trẻ mà dỗ dành…