"Không ngờ anh cũng đến đây..."
"Không có gì phải ngạc nhiên, tôi cũng cần được cứu vớt!" Khi lão nói câu này, khuôn mặt u ám mang đầy ý đồ không tốt, ngước nhìn tôi, lão nói tiếp: "Anh cũng như tôi, đều bị Chúa bỏ rơi rồi!"
Tôi không nói gì và đi song song với lão. Một lúc sau, lão dừng bước và nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi liền né tránh ánh mắt của lão, tiếp túc bước về trườc. Nhưng lão vẫn cứ bám theo dai như đĩa và kêu to: "Tiểu Hải..."
Tôi không thể không quay lại, xem ra lão có chút kích động: "Lúc nào em cũng vậy, anh cứ tưởng rằng, theo thời gian trôi, em sẽ thay đổi dần, không còn né tránh anh, và sẽ giống như anh, ánh mắt mang đầy dục vọng..." Lão không cho tôi cơ hội để trả lời, liền tiếp lời: "Tiểu Hải! thật ra lúc trước, lâu lắm rồi anh cũng giống như em, luôn tin tưởng vào tình yêu, cứ ngỡ rằng những người như chùng ta sẽ được giống như những người bình thường, sẽ được sống trong ánh sáng. Nhưng sau này anh đã thay đổi, chỉ còn tin tưởng vào tình dục, chỉ có dục vọng, chỉ tin tưởng vào những giọt mồ hôi và những dòng tinh dịch chảy ra trong đêm tối!"
"Anh nên hiểu rằng, nếu anh tin vào tình yêu thì điều đó thật đáng vui mừng!" Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn và nói: "Lần đầu gặp anh, anh không phải hạng người đáng ghét, thậm chí tôi còn cảm thấy anh có chút đẹp trai. Hơn nữa, anh có tinh thần sắt đá, nhưng anh đã không còn là người cùng trong một thế giới với tôi nữa. Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt anh, nó chỉ mang dục vọng trần trùi trụi, nó khiến tôi không được thoải mái!"
Lão mặc kệ những lời nói của tôi: "Em biết không! Anh hận bộ dạng này của em, rõ ràng cũng bàng hoàng và cũng đau khổ như anh, nhưng lại tỏ ra rất thanh cao. Có phải em thật sự tin vào tình yêu không? em tưởng rằng em có thể với Trương Nhuệ như vậy mà suốt đời suốt kiếp được sao? Không thể nào, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được "số phận", ông trời đã sắp đặt chúng ta phải sống cuộc sống chui nhủi suốt đời!"
Tôi gằng giọng và mang chút kích động: "Thật ra anh không muốn tin vào tình yêu vì anh thiếu dũng khí. Anh nên biết rằng, trên thế gian này, nếu có thứ gì đó có thể thay đổi được số mệnh, đó chính là dũng khí. Có được nó, tôi tin rằng cái mà anh cho là "số phận" hoàn toàn chỉ là một trò cười!"
Nói xong tôi liền quay người bước đi, lão bèn lôi tôi lại: "Tôi đã từng nói, vì muốn có được những gì tôi muốn tôi sẽ bất chấp thủ đoạn..."
Tôi cười nói: "Không phải anh muốn tôi thỏa mãn dục vọng của anh sao? nếu vậy thì tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đó đi!" Nói xong tôi mặc kệ lão ra, bèn phủi tay lão ra, bước đi một mạch không ngoảnh đầu lại.
Không biết tại sao, bỗng nhiên tôi rất muốn cảm ơn lão. Bởi vì cuộc tranh luận với lão đột nhiên khiến tôi thấu hiểu một điều. Đúng vậy! có lẽ trên thế gian này không ai có thể tự cứu vớt chính bản thân mình. Nhưng ít ra tôi vẫn còn có thể tìm thấy sức mạnh để tiếp tục duy trì.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất nhớ Trương Nhuệ, rất muốn nghe thấy giọng nói của hắn, do đó bèn gọi cho hắn. Không ngờ máy đang bận, tôi gọi lại nhiều lần, rốt cuộc vẫn bận máy. Tôi đành bỏ cuộc và bỏ điện thoại vào túi, lúc đó điện thoại reo vang, lấy ra xem thì tên hắn hiện lên. Tôi thật sự xúc động và liền nghe máy. Giọng nói hắn truyên qua điện thoại, cũng xúc động như tôi:
"Tiểu Hải à? em vừa nói chuyện với ai mà lâu vậy? anh gọi mấy lần mà không được..."
Tim tôi lại nhói lên, tôi nghĩ trên thế gian này giữa người và người sẽ có "tâm linh tương thông", dường như có cái gì đó liên quan mật thiết với nhau. Bởi vì giữa người yêu nhau, sẽ có một thứ gì đó chuyển tải cho nhau, có thể là nỗi nhớ, cũng có thể là sự mong chờ.
"Sao vậy? có phải là nhớ em không?" Lúc này tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
"Uhm!" hắn cho tôi câu trả lời chắc như đinh đóng cột: "Còn em, có nhớ anh không?"
"Ngốc à! lúc nãy em cũng gọi anh hoài mà không được đó..."
Tôi và hắn rất hiếm khi tâm sự qua điện thoại, nhưng lần này bởi vì sự xa cách, nên không ai cũng khư khư giữ lấy điện thoại không muốn buông. Bây giờ, tôi mới hiểu tại sao những người yêu nhau hay ôm lấy cái điện thoại tâm sự với người yêu mà không nỡ buông máy, bởi vì có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói. Hơn nữa, rất nhiều chuyện không thể nói khi đối mặt nhau đều có thể thản nhiên thổ lộ qua điện thoại.
"I love you..."
Tôi có thể nói bằng giọng dịu dàng hơn bao giờ hết để nói lên từ "nhột" như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, vừa hồi hộp như quay lại giây phút ban đầu khi yêu nhau, nó mang theo sự trông đợi và cảm giác hạnh phúc bắt đầu lan tỏa theo dòng máu dồn về tận con tim.
"I love you too..."
Hắn nhanh chóng đáp lại, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của hắn qua điện thoại. Tôi cúp máy, điện thoại cũng vừa hết pin, cuộc tâm sự lần này kéo dài hơn phút. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, vì chúng tôi cũng không nói gì quan trọng, chỉ nói về chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, vậy mà có thể nói lâu như vậy.
Tôi không thể nào ngờ rằng, sau lưng tôi, có một người luôn bám theo và ánh mắt mang đầy sự đố kỵ, đó chính là Vương Hướng...