"Tiểu Hải! có lẽ chị anh đã biết chuyện của chúng ta rồi..."
Tôi giật nảy người và cũng bỗng nhiên trở nên hồi hộp. Quả nhiên những gì phải đến rồi cũng sẽ đến...
"Anh... Anh định làm gì?"
Hắn thở dài ngao ngán: "Dạo gần đây anh thấy chị ấy hơi là lạ, dường như đã biết được chuyện gì đó. Em cũng biết rồi, chị ấy là người thân duy nhất của anh, anh sợ..." Hắn trở nên do dự và không còn nói tiếp nữa, tôi cũng không biết nên nói gì, không khí trở nên ảm đạm. Khoảng phút trôi qua, hắn mới tiếp lời: "Tiểu Hải! Nếu... nếu chị ấy thật sự biết rồi, theo bản tính chị ấy thì anh... chắc anh không thể ở đây nữa..."
Tôi cò cảm giác như con tim đang dần chìm xuống đáy biển, bàn tay đang nắm tay hắn cũng đột nhiên bất lực. Dường như hắn cảm giác được điều này, liền giữ chặt tay tôi lại:
"Tiểu Hải! hứa với anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa anh hy vọng em và anh sẽ cùng nhau đối mặt. Thật đấy! nếu không có em bên cạnh anh, anh không biết phải làm sao. Em cũng biết rồi, chị ấy rất cố chấp..."
Tôi im lặng, ra sức xiết chặt tay hắn, ngón tay tôi và hắn đan xen vào nhau. "Làm sao em nỡ buông anh ra được chứ?" Trong thâm tâm tôi nghĩ, trên thế gian này, nếu... nếu em chỉ có thể nắm được một thứ gì đó duy nhất, đó chính là bàn tay anh!
Sáng hôm sau, Trương Nhuệ kêu tôi dậy từ rất sớm, thức ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn. Khi ngồi vào bàn, hắn tỏ ra rất vui mừng, không ngừng thúc tôi ăn trứng ốp la mà hắn chiên:
"Trương Nhuệ..." Tôi nhìn hắn, có chút do dự, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Anh biết không! Lưu Khải, người mà em đã quen trước đây, anh ta đã được làm bố rồi, vợ anh ta đã sinh một cặp song sinh, mấy ngày trước em vô tình gặp anh ta, thấy anh ta rất hạnh phúc..."
"Tiểu Hải! tại sao bỗng nhiên nói chuyện này?" hắn đổi giọng nghi ngờ: "Nói anh nghe! rốt cuộc em đang nghĩ gì?"
Tôi cười nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn nói với anh những người như chúng ta, có lẽ... kết hôn... kết hôn cũng không phải là lựa chọn không tốt..."
Hắn đột nhiên nổi giận đùng đùng, liền quăng đôi đũa xuống bàn: "Em nói vậy nghĩa là sao? thấy người ta hạnh phúc nên em động lòng phải không?"
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh dáp: "Anh biết em không phải ý này mà..."
Hắn liền cắt ngang lời tôi, tiếp tục lớn tiếng la lối: "Không phải ý này? vậy em nói đi, ý em là sao?"
"Thật ra, Trương Nhuệ! ý em là..." tôi do dự không muốn nói, nhưng cuối cùng cũng nghiến chặt răng mà nói ra: "Thật ra, em muốn nói với anh, nếu... nếu chị anh thật sự muốn anh kết hôn, anh nên suy nghĩ lại. Có lẽ, đối với anh, kết hôn có lẽ sẽ tốt hơn..."
"Vậy còn em? em sẽ làm gì?" nghe tôi nói vậy, hắn càng tức giận hơn: "Em lại như một thằng khùng, tự chuốc say mình rồi một mình lang thang ngoài đường à?"
"Anh đừng quá xúc động, nghe em nói xong đã..."
Hắn cắt ngang lời tôi: "Còn gì để nói nữa, Âu Tiểu Hải! anh nói cho em biết, kết hôn hay không hết hôn là chuyện của anh, không cần em bận tâm!"
Nói xong hắn liền xách hành lý chuẩn bị bước ra khỏi nhà.
"Trương Nhuệ..." Tôi kêu hắn dừng bước: "Thật ra... thật ra mấy ngày trước chị ấy có đến tìm em..."
Hắn khựng lại, sắc mặt thay đổi, nói với giọng bình thản: "Chị ấy tìm em để làm gì?"
"Thật ra... thật ra chị ấy đã biết hết mọi chuyện rồi..." tôi buông hơi thở dài: "Chị ấy nói cũng có lý, Trương Nhuệ! quan hệ của chúng ta không rõ ràng, cũng không có kết quả tốt đẹp!"
"Chị ấy còn nói gì với em nữa không?" Hắn nói với giọng bình thản.
"Cũng không có gì! anh đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, em đã hứa với chị ấy không nói chuyện này cho anh nghe..."
"Nói cho anh biết, em còn hứa gì với chị ấy điều gì nữa không?" Hắn bỗng nhiên trở nên xúc động.
Tôi lắc đầu: "Thôi! đừng hỏi nhiều nữa, em phải đi làm rồi, có chuyện gì để sau này anh về rồi nói, ok?"
Dường như hắn không muốn nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói thêm vài lời: "Vậy được! em chờ anh, một tuần sau anh về, chúng ta bàn tiếp chuyện này nhé..."
Lúc chia tay, dường như hắn vẫn chưa yên tâm, lại quay sang nói với tôi: "Tiểu Hải! hứa với anh, cho dù chị ấy nói gì đi chăng nữa em nhất định phải chờ anh về chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?"
Tôi cười trấn an: "Ngốc à! anh thử nghĩ xem, nhà của em, công việc của em đều ở đây, em có thể đi đâu được chứ!"
Thấy tôi nói vậy hắn cũng cười theo, cuối cùng hắn cũng yên tâm chào tạm biệt, tôi bước lên taxi...