Những Ngày Tháng Yêu Thầm

quyển 1 chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến ký túc xá, Tiểu Thôi và Lý Cương vẫn chưa về, hẳn là đi chơi với bạn gái rồi, hắn đặt tôi xuống giường:

"Anh nên đi tắm rồi ngủ một giấc cho khoẻ!".

Tôi cũng ngửi thấy mùi khó chịu trên cơ thể, liền cởi quần áo và đi vào phòng tắm. Từ phòng tắm bước ra, hắn đang nằm dài trên giường, nhìn tôi một lúc hắn nói:

"Body của anh cũng ok lắm chứ!".

"Thật không! nhưng so với anh thì thua xa!"

Tôi có giảm giác không tự nhiên khi người khác nhìn vào cơ thể tôi, liền lấy cái áo mặc vào. Hắn cũng không nói gì, cởi hết quần áo, chỉ còn lại cái quần short rồi đi vào phòng tắm. Tôi nằm trên giường, vừa ngẫng đầu lên thì thấy tên nhóc đó treo cái guitar trên tường. Nhớ lại hắn đã từng nói hắn học về âm nhạc còn biết kéo vĩ cầm nữa, xem ra đó đúng là sự thật rồi. Khi hắn từ phòng tắm bước ra, chỉ về phía cây đàn, tôi nói:

"Không phải anh nói học vĩ cầm sao lại có cây guitar ở đây?"

"Nhắc đến chuyện đó làm chi? dù gì thì tôi cũng không còn kéo vĩ cầm nữa rồi!" Có vẻ hắn không thích nhắc đến vấn đề này.

"Tại sao vậy? không kéo vĩ cầm thôi, chơi một bản guitar cho tôi nghe được không?"

Tôi thật sự rất muốn nghe hắn đàn guitar, tôi vốn rất thích âm nhạc, đặc biệt là âm nhạc cổ điển. Hắn có vẻ do dự, quay qua nhìn tôi một lúc, cuối cùng cũng đã gật đầu:

"Được thôi! đã lâu rồi không đụng đến nó, hôm nay phải thử xem sao!" Nói xong liền đi lấy guitar.

Hắn dùng ngón tay làm vài động tác dạo nhạc, rồi tùy tiện chơi một đoạn, tôi cười nói: "Bản nhạc này hình như đã nghe qua, nếu đoán không lầm, chắc là nhạc Nhật, tên là "Ánh trăng trong thành phố hoang vu", tôi nói có đúng không?"

Hắn cũng cười: "Đúng rồi! bản này anh cũng biết à? rất tốt, nghe bản này xem đã nghe qua chưa?" Nói xong hắn ngồi ngay ngắn lại, sau đó tiếng guitar bắt đầu du dương bay bỗng khắp nơi trong phòng, dường như đang khe khẽ lay động lòng người...

Tôi có chút kinh ngạc, đây không phải là tác phẩm cực đỉnh của ông vua nhạc guitar cổ điển Francisco Tarrega, "Recuerdos de la Alhambra" đó sao? tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn không còn ngây thơ trong sáng nữa mà thay vào đó là ánh mắt u uất não nề. Cảm giác đó nhất thời tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào, tôi nhanh chóng bị cuốn hút vào bản nhạc của hắn, khoảnh khắc ấy tôi như đang chìm đắm trong nỗi niềm hoài cổ về một cung điển Alhambra nguy nga tráng lệ của Tây Ban Nha...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio