Những Ngày Tháng Yêu Thầm

quyển 2 chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó chúng tôi ra về, tôi còn định dẫn hắn đến chỗ tôi đang ở để tham quan, nhưng đột nhiên nhớ đến cặp tình nhân xuyên lục địa Âu Dương và Jack nên liền loại bỏ ý định đó. Hắn nói một mình ở khách sạn buồn quá muốn tôi đến ở với hắn vài hôm. Tôi có chút do dự, hắn nhìn Lý Na và có vẻ nhận ra điều gì đó. Còn Lý Na, cô ta lại quay qua nhìn tôi. chúng tôi nhìn nhau, tôi rất muốn đến với hắn, tôi tưởng cô ta hiểu được những gì tôi đang suy nghĩ, nhưng không ngờ cô ta lại nói:

"Tối nay tôi e rằng không được rồi, chúng tôi có hẹn sẽ đến nhà ba mẹ tôi ăn tối rồi!"

Đáng chết! tại sao cô ta lại nói như vậy chứ? tôi cũng không biết tôi đã hẹn đến nhà ba mẹ cô ta từ khi nào? Nhìn khuôn mặt thất vọng của hắn, nhưng tôi lại không dám nói là không có hẹn với cô ta, trong lòng tôi hiện nay rối như tơ vò:

"Đúng... đúng rồi! tôi đã có hẹn với cô ta rồi. Ngày mai nhé! ngày mai tôi sẽ đến chỗ anh!"

"Vậy cũng được!" Tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng tràn trề trên khuôn mặt hắn.

"Vậy chúng tôi đi trước nhé!" Nói xong cô ta nắm lấy tay tôi, tôi có chút bất ngờ, không thể tự chủ mà theo bước cô ta. Chúng tôi đã đi rất xa, nhưng tôi có cảm giác hắn vẫn đang đứng tại nơi đó dõi mắt theo tôi. Khi tôi quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đã đi theo hướng khác. Buông tay Lý Na, tôi nói:

"Cô đang làm cái trò gì vậy?"

Cô ta làm vẻ mặt quái lạ cố tình chọc tức tôi: "Anh không thấy sao? anh và anh ta vốn không có kết thúc tốt đẹp"

"Tôi biết điều đó, không cần cô nói, tôi hiểu rõ hơn ai hết!"

Tôi quay lại theo hướng mà hắn bước đi, được vài bước, tôi quay lại nói với cô ta:

"Xin lỗi! Hiện tại anh ta cần tôi, hãy để tôi đến với anh ta!"

Mang theo sự thất vọng quay lại tìm hắn và xem nó chính là xứ mạng của tôi, ai bảo tôi yêu hắn như thế! Nếu đã yêu hắn thì sao lại có thể nhẫn tâm bỏ hắn bơ vơ một mình giữa mùa đông lạnh giá tại thành phố xa lạ này được chứ? Đứng giữa con đường tấp nập nhất Tô Châu, người qua kẻ lại đông như kiến, tôi cố bước thật nhanh để kịp đuổi theo, nhưng tìm kiếm rất lâu cũng không thấy bóng dáng hắn. Khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa dòng người tấp nập và có chút hoang mang sợ hãi. Không lẽ ông trời trớ trêu đã cố tình sắp đặt như vậy sao? Tôi vốn có ý tốt chạy theo hắn muốn ở bên hắn, vậy mà hắn thà lựa chọn dòng người chen lấn tấp nập này mà không chịu đứng lại chờ tôi sao? Lúc bấy giờ, tôi đang đứng giữa biên giới của sự tuyệt vọng, tôi quay lại tìm hắn cũng vì muốn bên cạnh hắn để trò chuyện, để bầu bạn trong đêm đông lạnh giá mà thôi, tôi đã không dám kỳ vọng điều gì vượt quá mức giới hạn, nhưng tại sao ông trời lại nỡ đối xử phũ phàng với tôi, đã để hắn vụt khỏi tay tôi, ngay cả ước nguyện nhỏ nhoi này cũng không có cách nào thành hiện thực, tôi còn dám cầu nguyện điều gì hơn thế nữa không?

"Anh đang tìm tôi à?"

Tôi giật bắn người. Là hắn! Chính là hắn! chính giọng nói quen thuộc ấy, tim tôi lại nhói lên từng đợt, nước mắt không thể nào kiềm chế đã chảy từ lúc nào, nhưng lại sợ bị hắn nhìn thấy nên vội lấy tay quệt đi, quay lại cười nói:

"Người anh trai vĩ đại này quyết định bỏ nhạc phụ nhạc mẫu qua một bên để đến với em trai đêm nay!"

Hắn nở nụ cười. Chính là nụ cười quen thuộc ấy, y như đúc nụ cười lần đầu tiên gặp hắn, mang vẻ ngang tàng và ngạo mạng nhưng lại khiến người khác hoàn toàn mất tự chủ:

"Thật không? không hối hận chứ?"

Tôi cười và đẩy hắn một cái: "Đúng vậy! tôi vĩ đại như vậy anh nên cảm tạ tôi bằng cách nào đây?"

"Hì... cảm động đến sắp rơi nước mắt rồi..."

Tôi nhìn vào mắt hắn, giường như có chút ửng đỏ, đột nhiên tôi nổi hứng chồm người về phía trước:

"Thật không? để tôi xem, coi có thật là chảy nước mắt không nhé!"

Khoảnh khắc ấy, tôi và hắn tiếp cận nhau, rất gần, rất gần, gần như chưa bao giờ tôi lại có cảm giác được gần gũi hắn như lúc này, gần đến nỗi tôi có thể cảm giác được từng nhịp đập trong tim hắn, gần đến nỗi tôi có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng ấy đang khẽ lướt qua mặt tôi. Tôi không thể nào không tin rằng đời tôi lại có khoảnh khắc tuyêt vời ấy! Bỗng nhiên tôi như tê liệt khắp người, thật không nỡ để cảm giác hạnh phúc này tan biến!

Ước gì cảm giác hạnh phúc này có thể ngưng đọng tại đây, ước gì khoảnh khắc này có thể kéo dài thật lâu, thật lâu... Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tuy khoảnh khắc ấy đọng lại trong tôi rất lâu, rất lâu... nhưng khi thoát khỏi ảo tưởng thì cảm giác ngọt ngào ấy chỉ tồn tại vọn vẹn không quá giây, chúng tôi lại phải rời nhau ra:

"Nhóc con! chắc bị cát bay vô mắt phải không?"

"Có lẽ vậy..."

Lúc bấy giờ, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, thằng đàn ông khoác vai nhau đi dạo dọc con phố cổ của Tô Châu, những chồi non hạnh phúc đang lớm chớm nảy mầm trong tôi, và tôi đã nhanh chóng bị lôi cuốn vào cảm giác mê man, đã không biết thời gian trôi và mọi thứ xung quanh nữa, cảm giác hạnh phút ấy khiến tôi ngất ngây. Hắn đột nhiên quay qua tôi nói:

"Tiểu Hải! sau này anh có đi đâu nhớ báo cho tôi một tiếng, được không? Tôi không thích anh đột nhiên biến mất như vậy đâu!"

Tôi có chút cảm động và hỏi hắn tại sao?

"Tôi coi anh là bạn tốt và cũng không muốn mất anh!"

Nghe xong câu đó khiến tôi thật sự cảm động lần nữa, quả nhiên không uổng công tôi ngày nhớ đêm mong hơn nửa năm nay mà đổi lại được câu nói tận đáy lòng như vậy tôi cũng cảm thấy an ủi được phần nào. Không ngờ hắn lại có lúc sâu sắc như vậy!

"Sao "sến" quá vậy? anh đâu phải vợ tôi, tại sao tôi phải báo cho anh?" tôi không muốn cứ như vậy mà bị hắn cảm động, sợ rằng không thể kiềm chế bản thân và rơi nước mắt.

"Ai là vợ anh chứ? tôi đối xử tốt với anh vậy mà anh còn đem tôi ra làm trò đùa được à?" nói xong định quay sang gây sự với tôi, may mà tôi liền né tránh kịp, còn chọc tức hắn nữa:

"Anh không làm thì thôi! ai thèm chứ!"

Nghe xong hắn quyết định không tha cho tôi, níu tôi lại và đưa tay luồng vào bên trong cổ áo, tay hắn lạnh cóng, tôi đành phải xuống nước cầu xin, lúc đó hắn mời chịu tha cho tôi.

"Anh thích cô ấy à?" đột nhiên anh ta buột miệng hỏi tôi.

"Có gì đâu mà thích hay không thích, cảm thấy hợp nhau, vậy là được rồi!" tôi cố gắng trả lời cận thẩn không để hắn phát hiện ra sơ xuất.

"Người lúc trước đâu? anh quên rồi à?"

Tim tôi bỗng nhiên thắt lại, lại nhớ đến Lưu Khải rồi! có lẽ anh hiện đang rất hạnh phúc với vợ con rồi: "Chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa!"

Hắn trầm tư, không nói năng gì, có lẽ đang nhớ đến người xưa.

"Anh thì sao? anh thật sự thích Lưu Giai chứ?" tôi cũng hỏi hắn

"Cũng như anh thôi, cũng không quan tâm lắm, vì chị tôi hối thúc tôi có bạn gái!"

"Trương Nhuệ! anh hãy nhìn tôi!" hắn liền quay qua nhìn tôi, tôi nói với giọng nghiêm túc: "Lưu Giai là một cô gái tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy cô ta vì yêu anh mà phải chịu bất kỳ thiệt thòi và đau khổ nào!" ngập ngừng một lúc, tôi lại bổ sung: "Thử dốc hết tình cảm với cô ta xem, anh sẽ thích và không thất vọng đâu!"

Tối hôm đó tôi với hắn ngủ chung một giường...

Xem ra tôi vốn không tin vào số trời, nhưng thời gian cư thế mà mà trôi, không gian cũng sẽ có ngày thay đổi, không ai có thể đảm bảo trong sự giao thoa của không gian và thời gian không bao giờ xảy ra sai sót, và cũng không ai có thể chắc chằn rằng số phận sẽ không xê dịch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Quay trở về hiện tại, có những vấn đề phát sinh đã khiến tôi say xẩm với ngọt bùi đắng cay, và cũng quyết định phương hướng phát triển tình yêu của tôi.

Thật ra, tình yêu đại khái cũng chỉ như vậy, có đôi khi "theo tình tình trốn, trốn tình tình theo". Khi những gì mong đợi đã không xảy ra, lúc đã hoàn toàn tuyệt vọng, theo tôi nghĩ chờ đợi là điều duy nhất tôi có thể làm. Cũng như tối hôm đó, khi nằm bên cạnh hắn, điếu duy nhất tôi phải làm là cố trấn áp nhịp đập của con tim, âm thầm mong đợi có điều gì đó xảy ra, tay nắm chặt lấy mền, sợ rằng bàn tay của tôi sẽ đưa tôi đến một thế giới xa lạ mà chưa bao giờ được biết trước.

Trên thế gian này có tình yêu thật sự không? Câu trả lời của tôi là có, thật sự là có, khi tôi nằm bên cạnh hắn tôi hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của tình yêu.

Như vậy thì phải chăng tình yêu chỉ là một trò đùa?

Rất lâu sau đó, Trương Sở mới nói với tôi: tình yêu là vũ điệu dưới ánh nắng ban mai, là diễn thuyết trước mọi người, là sự tín ngưỡng và sùng bái sâu sắc trên phương diện tình cảm và tâm lý đối với đối phương! là trao cho nhau cuộc sống, cùng hướng về nhau để đạt được cái quý giá nhất của loài người --- em trai à!

Nhưng tại đêm hôm đó, tôi, người nằm cạnh hắn lúc đó lại không hiểu được những triết lý sâu xa đó, đầu óc cứ bay bỗng trong căn phòng tối tăm xuất hiện những ảo tưởng hư vô và cố chấp cho rằng đây chính là tình yêu. Hơn nữa, còn cố chấp mong đợi tình yêu sẽ tự đến với mình. Đêm đó cứ như một giấc mơ kỳ lạ, nhưng trong cơn mơ ấy tôi lại rất tỉnh táo. Hơn nữa, trong giấc mơ ấy tôi không nghe được tiếng ngáy quen thuộc ấy...

Đêm hôm đó là một đêm rất yên tĩnh, chỉ có ký ức đang hoạt động đến cao trào và hỗn loạn khiến tôi không thể nào ức chế được nhịp đậm con tim. Còn bàn tay đang nắm lấy cái mền ấy dường như nó cứ muốn nắm lấy một thứ khác, hay là còn những gì mà tôi cảm giác được giường như có cả đàn kiến đang bò khắp người tôi, khiến tôi rất muốn trở mình. Có lẽ như vậy, tôi mới có thể thực sự thể hiện cho hắn biết được sự tồn tại của tôi?

Thật ra đối với tình yêu tôi không kiên nhẫn lắm!

Tôi thật sự rất muốn dang tay ôm lấy mối tình thuần túy ấy trong lòng ngay khi có thể, tôi rất muốn ôm lấy cơ thể hắn một cách nhanh nhất để ăn trộm trái cấm của tình yêu!

Đêm hôm đó còn có chuyện xảy ra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio