Thực sự thì trong giới cave không hề có luật hưu trí dành cho các gái điếm. Ở Làng Cung Nữ đặc biệt khác thường cũng không có quy định rõ ràng về chuyện này. Thế nhưng rõ ràng lệnh trên đã ban ra từ mấy tháng trước, Lý Ma Ma muốn Trang Trắng giải nghệ,chấm dứt hoàn toàn cuộc đời gái bán dâm.
Cựu verdet khi hay tin trong lòng bồn chồn không yên , mặt cô đanh lại xanh tím tái, cặp lông mày chau lại nhăn tít.
Cho dù có trí tưởng tượng siêu việt nhất cũng không hiểu được, tại sao Trang Trắng từ tuổi thành niên đến nay phải làm việc quần quật như cái máy dưới sự chỉ đạo của Lý Ma Ma, nay đột nhiên có "luật hưu trí" ban ra thì nàng lại sợ giảy nảy cả lên !?
Tôi không cho rằng bản chất nghề nghiệp đã khiến Trang Trắng từ bỏ việc giải nghệ, chuyện đó vốn không bao giờ xảy ra.
Trời nhá nhem tối. Trên bầu trời lẳng lặng đổ xuống từng cơn mưa tí tách. Mưa tháng như mũi dùi đâm thấu vào lòng người, tôi đứng trong hành lang vắng, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màn mưa rã rích.
Bên ngoài không có ánh đèn, chỉ có chút tàn sáng từ bên trong chiếu ra, hắt lên chiếc bóng người con gái đổ dài theo hành lang.
Tôi nhẹ nhàng tiến lại bên cô gái , hửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc.
“búp bê của anh, sao buồn vậy?”
Trước mặt tôi, Hạnh Nhi buồn rười rượi đứng ngẩn ngơ sau lan can gỗ.
Nàng đang lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng, xa xa thi thoảng vài con cá đớp mồi chớp động. Đôi mắt to tròn của Búp Bê cụp xuống dưới mái hiên nhà.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized x.
“Hạnh Nhi, có chuyện gì nói anh nghe.”
“Hạnh Nhi…”
Phải đợi tôi gọi đến lần thứ , Hạnh Nhi mới ấp úng đáp : “em… em đang ngắm cảnh.”
Cô nàng này là vậy , miệng thì chối đây đẩy nhưng chưa bao giờ có thể giấu được tôi chuyện gì. Tôi bèn bước tới sát lưng Hạnh Nhi,cả người nàng tức thì run lên, tôi ôm nàng vào lòng.
“anh xin lỗi Hạnh Nhi, xin lỗi đã kéo em vào chuyện này.”
Lời của tôi lúc đó là thật. tôi thật tâm muốn Hạnh Nhi có cuộc sống hưởng thụ theo đúng nghĩa, thế nhưng vì nhiệm vụ của Làng Cung Nữ cấp bách, tôi đành phải dùng hạ sách đem Hạnh Nhi ra Hải Phòng thế thân.
Công bằng mà nói, Búp Bê Tình Dục là Verdet của miền nam, tuy không thực sự nổi tiếng và lượng khách khá thưa thớt nhưng dẫu sao cũng là gái điếm chuyên nghiệp hàng thật giá thật. Chuyện tôi lo lắng nàng bị ủy khuất chỉ là nội tâm trong phút yếu lòng sinh ra dù biết rằng công việc ở Làng hay Sài Gòn chẳng có gì khác nhau, đằng nào cũng chỉ là chiều chuộng đàn ông.
“xin lỗi em . Đáng lí anh không nên kéo em vào vũng nước đục. Anh chỉ muốn em có cuộc sống hưởng thụ.”
Vừa dứt lời ,đột nhiên Hạnh Nhi đưa tay đẩy tôi về phía sau.
“người ta đâu cần anh xin lỗi, người ta bực mình vì bà vợ cả của anh kia kìa. Vợ cả, vợ lớn với chả vợ bé, ôi mẹ ơi…”
“vợ cả nào nữa, em nói Trang Trắng hả?”
Hạnh Nhi quắc mắt giận dữ : “thứ người đó tưởng họ là ai chứ? Bày đặt vênh vênh váo váo. Ôi mẹ ơi, em không thể nào chịu được chị ta, nhất là khi thấy hai người tình tứ…” – nói đến đây mặt nàng đỏ ửng lên.
Ai dà, thì ra nguyên nhân ở tại đây.
Búp bê Hà Thành ngây thơ cho rằng năm trước chúng tôi yêu nhau say đắm, để lại cho hậu thế thiên tình sử giữa bố mì và cave. Tối hôm đó tôi được dịp cười phá lên bác bỏ luận điểm sai lầm của nàng.
Tôi nói : “ngay từ đầu Trang Trắng đã không yêu anh,tiếp cận anh bởi vì Tắc Kè Bông là học trò của Lee Phong Lưu. Trên đời này cũng không có chuyện từ công việc dần dần nảy sinh tình cảm nhất là trong giới mại dâm. Đã như thế vì cớ gì sau , năm lại đột nhiên nhớ lại tình xưa? Trang Trắng chỉ yêu những gì Tắc Kè Bông có thể mang lại thôi.”
Tôi giải thích tường tận cho Vợ Bé hiểu rõ rồi, cũng không quên dùng tay xoa nhẹ mái đầu Búp Bê. Cô nàng này vốn không lanh trí lắm, chỉ cần làm nàng tù mù bằng cách đánh vào nhược điểm này, tất gạo nấu thành cơm.
Quả nhiên nghe Hạnh Nhi cả mừng la : “ôi mẹ ơi,vậy mà em còn tưởng cô ta thật sự là tình địch.”
Nàng suy nghĩ giây lát lại reo lên : “haha , từ nay con mẹ đó hết dám lên mặt với em. Hết láo này! Hết láo này!”
Sự thật dĩ nhiên không khác những lời tôi nói. Tám năm trước khi verdet Trang Trắng nhìn thấy Tắc Kè Bông , vốn đã kinh ngạc vì tuổi trẻ như tôi lại có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của Lee Phong Lưu, nghĩ chắc tương lai tôi nhất định rực rỡ , thế là bèn không do dự đầu quân vào nhà Tắc Kè Bông.
Có trời mới biết sau này sự tình phát sinh,Trang Trắng một hơi rũ bỏ thân phận gái điếm Trần Duy Hưng quay về Làng Cung Nữ tiếp tục làm cô chủ nhỏ. Ngày cô ả ra đi không một lời từ biệt, chỉ để lại sau lưng vô vàn tai tiếng.
Lúc đó tôi đã hiểu, chỉ cần nhìn cách cô gái rời bỏ bạn, sẽ biết ngay cô ta đến với bạn vì điều gì.
Nhiều năm sau tôi cũng quên lãng người tình dạo nọ, đến khi tái ngộ giữa đại sảnh Làng Cung Nữ, trong lòng càng lúc càng không yên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi ở Làng Cung Nữ, Trang Trắng đã hốt hoảng làm rơi điếu thuốc. Cô nàng bụng bảo dạ “ gã Tắc Kè này lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc.”
Vậy là cô ta vạch ra kế hoạch tiếp cận tôi, dùng cái cớ tình xưa nghĩa cũ để quyến rũ tôi, buộc tôi tham gia vào kế hoạch thoát thân của ả. Suy đi tính lại, cũng vì chữ “lợi” bày ra trước mắt. Trang Trắng vốn chẳng mấy coi trọng tôi, chỉ coi tôi là cái phao cần đeo bám. Trong tình cảnh rối rắm như hiện nay, chỉ có Tắc Kè Bông mới có thể giúp ả thoát khỏi nanh vuốt Lý Ma Ma.
Dĩ nhiên hiểu rõ mọi chuyện , tôi không giận hờn cũng không trách móc người tình cũ. Dẫu sao nàng đến với tôi cũng chỉ vì mưu cầu lợi ích. Kẻ như Trang Trắng đáng thương chẳng kém tôi.
Công nhận Tắc Kè Bông tôi nhân phẩm không đàng hoàng nhưng nhiều khi suy nghĩ chẳng kém gì bậc thánh nhân. Tôi đây không thèm tính toán với Trang Trắng nhưng Hạnh Nhi thì rất khác. Cô nàng từ sau khi biết bộ mặt thật của Trang Trắng, ghét cựu verdet ra mặt . Búp Bê lại còn dám cố ý phớt lờ, chống đối Trang Trắng mỗi khi cựu verdet dụng quyền lãnh đạo đám Cung Nữ. Nhìn thấy cảnh đó mới biết, miệng lưỡi Búp Bê nhà mình cũng "điêu" dữ lắm. Nhưng mà, cô vợ bé này chỉ được cái to mồm thôi,chứ thực ra nhát cáy.
Lúc này mọi khúc mắc đã được làm sáng tỏ, nhìn sắc trời cũng đã sáng hơn. Ông trời dường như cùng chung tâm trạng với Hạnh Nhi. Sau khi tôi giải đáp vướng mắc trong lòng nàng, cơn mưa dai dẳng dần dần nhẹ hạt rồi tạnh hẳn.
Hạnh Nhi sung sướng tựa vào lòng tôi, bản thân tôi lại đang ôm nàng từ phía sau. Đầu nàng hơi ngửa ra, tựa lên bộ ngực tôi thích thú.
“Tắc Kè, tóc em có thơm không?”
“thơm, thơm lắm.”
"thế em có thông minh không?
"có, thông minh tuyệt vời luôn !
“thế em có đẹp không?”
“đẹp,búp bê là đẹp nhất.”
“ôi mẹ ơi,hihi…”
……
Hạnh nhi lại tiếp tục những lời ỡm ờ ngọt lịm. lẽ dĩ nhiên tôi sớm thuộc hết từng chiêu trò của nàng, miệng cũng đáp lại hết sức thỏa mãn. Cứ một người hỏi , một người đáp , mỗi khi xong một vế, búp bê lại nhảy cẫng lên cười khanh khách.
Đây là thiên tính của Hạnh Nhi, năm làm gái gọi không hề thui chột, ngược lại từ sau khi gặp tôi càng ngày càng trẻ hóa. Chúng tôi cứ hết tung rồi lại hứng ngọt ngào như đường sữa,người ngoài nhìn vào ,chẳng thể hiểu nỗi cái thú của người đang yêu.
Đột nhiên lựa lúc Hạnh Nhi đang cười tới đỏ ửng mặt mày, tôi đưa tay vén lọn tóc nàng, quan tâm hỏi :
“mấy hôm nay ở Làng có tốt không? Đám khách giàu có kia thế nào? Nếu có chuyện gì phải nói ngay với anh rõ chưa?”
Cô gái trước mặt là cục vàng bảo bối của tôi, tôi không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Hạnh nhi cười tươi tắn : “chả có vấn đề gì cả. Em mới chỉ tiếp ông khách thôi. Ôi mẹ ơi ông ta còn boa sộp nữa cơ. Anh lo gì, số em là số hưởng đấy.”
Tôi cả mừng gật đầu “ mong là được vậy. nhớ kĩ chuyện gì cũng phải báo với anh. Bây giờ nơi này không phải nhà mình đâu, nơi này là đất của giặc đó.”
Hạnh Nhi chun mũi chu môi vờ hoảng sợ “ôi mẹ ơi , bọn mình đang ở nơi đất khách quê mùa. sợ quá , sợ quá!”
Nàng này đã không thể nói đúng được câu thành ngữ đơn giản nhất còn chẳng đề tâm đến lời cảnh báo của tôi, vô tư quá đôi khi cũng là cái tội. Thật hết biết.
Có điều, Lúc nàng làm động tác chun mũi, hất tóc ,rồi cả khi nhảy cẫng lên sung sướng hay tròn miệng cười thích thú, từng điệu bộ cử chỉ đó từng chút từng chút một giống hệt Bánh Đậu Ngọt. Bất giác khiến tôi sững sờ.
Đang giữa chừng cuộc vui, lại thấy tôi đột nhiên ngây ra như phỗng, Hạnh Nhi quay mặt lại, kì lạ hỏi : “Tắc Kè, anh làm sao vậy?”
Bỗng nhiên tôi đưa tay sờ lên gương mặt Hạnh Nhi. Nếu Bánh Đậu Ngọt lớn lên, chẳng phải ...
“anh sao thế?” - Cô nàng ngây ngô nắm lấy bàn tay tôi .
Lúc đó trong đầu tôi tràn ngập suy diễn về thân phận nàng, càng nghĩ đến Bánh Đậu Ngọt nội tâm càng lúc càng mềm yếu.
Dường như hiểu nhầm suy nghĩ của tôi, Hạnh Nhi vội vàng la : “không có đâu,anh đừng buồn. Em đồng ý theo anh mà. Ôi mẹ ơi, thực ra Làng Cung Nữ hay Sài Thành đâu có khác nhau. Ngược lại dù phải tiếp khách ở đây nhưng bên anh, em thấy không có chỗ nào thiệt thòi hết. Em, em…”
Hốt nhiên miệng nàng đình trệ cử động, không thể thốt lên thành lời, bời vì lúc này tôi đang vòng tay ôm lấy Hạnh Nhi rất chặt, rất rất chặt.
Hạnh Nhi bỡ ngỡ giây phút đầu, rồi sau vài lần ngập ngừng rốt cuộc cũng choàng tay ôm lấy tôi,đầu nhỏ chúi vào ngực tôi.
Đêm khuya, chúng tôi đứng ngoài hành lang trống vắng, nghe gió vờn bên tai, nghe nước chảy róc rách đổ lên mặt hồ.
Cảm giác này thật kì diệu, dường như đã từ rất lâu rồi chưa được trải qua.
Tôi ôm nàng thật chặt, hít lấy hít để mùi hương trên người nàng, dường như sợ rằng bóng dáng ấy sẽ bay đi mất. Tôi ôm một người con gái mà tưởng đâu người,lúc này cảm xúc đã nghẹn chặt lại, tôi sực tỉnh trong cảm giác bàng hoàng.
Lẽ nào, trên thế gian thật sự có duyên mệnh sao? Con người ta có thể đến với nhau, yêu nhau nhanh đến như vậy sao? Hạnh Nhi bước vào đời tôi rất dễ dàng, đơn giản đến mức bao lâu nay tôi vẫn đinh ninh nàng là một góc nào đó trong căn hộ của tôi. Hình như cũng vì thế mà chưa từng xem trọng nàng, chưa từng lo sợ ngày sẽ đánh mất điều quý giá ấy.
Tôi cũng không biết liệu mình có thực sự yêu nàng hay không , hay chỉ đơn thuần ưa thích dung mạo nàng. Thế gian này, tình yêu chỉ có một nhưng những thứ tương tự tình yêu có rất nhiều. bố mì và cave có thể sống cùng nhau,ngủ cùng nhau,làm tình cùng nhau nhưng rất khó để yêu nhau. quãng thời gian gian khó sắp tới đây xem ra sẽ là câu trả lời tốt nhất ối quan hệ kéo dài bấy lâu nay.
Quãng thời gian phía trước… chao ôi, càng nghĩ càng thấy mịt mờ.
Giữa buổi đêm , nam thanh nữ tú âu yếm nhau. Bỗng nhiên nghe mấy tiếng ùng ục khe khẽ. Hạnh nhi đỏ mặt kêu : “ôi mẹ ơi,em còn chưa ăn tối.”
“….”
Có một số chuyện Hạnh Nhi không đế ý.
Khi chúng tôi má kề má tay trong tay trên đoạn hành lang trống. Ở nơi góc phòng bỗng xẹt qua bóng người yểu điệu.
Tôi bảo Hạnh Nhi đến nhà bếp ăn trước, rồi tự mình sẽ theo sau.
Búp bê vừa khuất sau cánh cửa, chợt thấy Trang Trắng từ hướng bên cạnh thảnh thơi bước ra .
“Tắc Kè, già rồi mà còn đào hoa phết nhỉ ! Trong số gái tươi đợt này thì có đứa là lính của anh rồi. Sau này đừng nói với em anh tính soán ngôi Già Làng nha.”
Tôi đứng nhìn Trang Trắng từ khoảng cách không xa, cảm thấy dáng vẻ nàng càng lúc càng lạ và cô độc. Trước đây cô nàng hễ gặp tôi là ướt át, giờ đây chẳng khác nào đối tác làm ăn. Đây mới đúng là con người thật của "tình cũ". Bởi tôi đã leo lên lưng hổ cùng nàng, bây giờ Trang Trắng không cần thiết phải cầu cạnh tôi nữa.
Tôi bèn nhìn Trang Trắng cười khách sáo : “có cướp thì cũng là cướp về cho em thôi. Làng Cung Nữ này toàn là công lao của em mà.”
Trang Trắng nhàn nhạt gật đầu : “anh với cô bé búp bê kia là quan hệ yêu đương à, chà chà nhìn con bé , em lại nhớ tới tụi mình.” – đôi mắt nàng đổi thành long lanh trong suốt.
“thôi bớt sến súa đi. Trong Trắng,em muốn làm gì cũng được, nhưng đừng làm khó Hạnh Nhi. "
Trang Trắng cười "hiền lành" :
"sao thế được? nó dám làm thái độ với em mà !"
Ả ta nói câu dằn mặt khiến cái miệng trơn tru của tôi cũng phải khựng lại. Sau cùng bèn xuống nước :
"Em chiếu cố nó một chút. Coi như nể mặt anh, được không?”
“ôi trời,từ lúc nào mà anh biết quan tâm người khác thế?” – cô ả tròn mắt,điệu bộ như cười mà ko phải cười – “yên tâm, em để ý con bé đó ngu ngu ngơ ngơ chả biết tí gì cả. Người như nó em không thèm bận tâm đâu.”
Tôi gật đầu cảm kích. Coi như chịu khuất mặt lần để mọi sự yên bình.
Dù sao, Trang Trắng ngay từ đầu đã chẳng thèm chấp nhặt đứa nhỏ như Hạnh Nhi. Hơn nữa cô nàng biết Hạnh Nhi là cục vàng của tôi, nếu gây ra bất kì hiềm khích gì đều sẽ không có lợi vào lúc này.
Chúng tôi cứ đứng lặng yên như vậy nhìn nhau chăm chú, mỗi người đều quan sát kĩ động thái của đối phương, chúng tôi là bạn cũng không hẳn là bạn, là thù tất nhiên cũng không phải là thù.
Qua nửa buổi, Trang Trắng đột nhiên mỉm cười nói : “anh với em chuẩn bị bước tiếp theo là vừa. Nắm được thóp mụ Lý rồi thì mọi chuyện trở nên đơn giản.”
Chương : Tình Cảm Giữa Bố Mì Và Cave.