Gái Hư tạm trú ngày, vừa hay đến rằm trung thu.
Thời điểm đó trong lòng mọi người ít nhiều vẫn còn căng thẳng , tôi thì không muốn các cô gái cả ngày phiền muộn, cho nên nảy ra kế hoạch đi nghỉ dưỡng đổi gió. Thế là chúng tôi thống nhất chọn Hội An làm nơi nghỉ mát vì nơi đây vừa đẹp, vừa có đồ ăn ngon , vừa yên tĩnh và quan trọng nhất là - gần.
Có điều rắc rối ở chỗ , tài chính không giống như tình cảm, cạn rồi có thể bơm lại. Tình hình lúc đó của tôi là cạn kiệt ngân sách. Vốn tiền trong ngân hàng của tôi cũng không còn nhiều, mà trong vài tháng gần đây có quá nhiều thứ để đầu tư, nào là bỏ tiền thuê đám gái mồi cho Làng Cung Nữ, thuê xe di chuyển , boa sộp ấy đứa em, phong bì cho Mi Nơ, sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ mới, mua trầm hương cho em gái...thứ nào cũng ngốn hết một khoản tiền, cộng lại đâu có vừa. Thế là tôi lục túi thở dài.
Hạnh Nhi thấy tôi u sầu, cô nàng tinh ý chồm tới bá cổ tôi , la : "búp bê đây , búp bê heo đất chuyên cho vay nặng lãi , bố mì má mì, cave đĩ điếm nghe danh đều chạy tới mượn tiền đây."
Haha, tôi sao lại ko hiểu thành ý của người đẹp được, bèn nói nhỏ với nàng : "Hạnh Nhi ngoan quá, chờ tháng sau thu tiền trong nam anh sẽ mua quà cho em nhe."
Cô nàng móc trong bóp ra chiếc thẻ ngân hàng trịnh trọng đưa nó cho tôi."nhà ngươi nghe đây,từ nay phải coi thẻ này như bảo vật , không được xài bậy, không được làm mất , không được bao gái, mỗi con số lẻ, mỗi một dấu phẩy ta đều ghi nhớ rõ ràng hết đó."
Ôi, cái tính bảo thủ trong tiền nong của Vợ Bé sao tôi lại không nhớ chứ. có điều nàng cẩn thận với ai chứ ko cẩn thận với Tắc Kè Bông này. Vào lúc tôi túng thiếu nhất , Hạnh Nhi chính là thiên thần nhà trời gửi xuống cứu giúp tôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi thuê chiếc xe lên đường đi Hội An, đi chừng nửa tiếng đã vào tới Phố Cổ. Bác tài hỏi chúng tôi muốn đi đâu, tôi bèn quyết định cho xe chạy vòng vòng, rồi dừng chân ở bải biển Cửa Đại. Lâu lắm rồi tôi không ra biển.
Hạnh Nhi, Gái Hư cảm nhận được vị muối biển trong không khí, các cô gái hít hà tận hưởng, Hạnh Nhi than "ôi mẹ ơi, thích đi biển lắm nhưng mà chẳng có đồ bơi."
Gái Hư bèn nói "Bên kia có đủ hết. Muốn mua, muốn thuê gì cũng được."
Thế là cô gái dắt tay nhau sang quầy bán đồ gần đó. cô này trước nay không ưa nhau, cũng may năm tháng thay đổi mọi sự , bây giờ đã bắt đầu chịu hợp tác rồi.
Tôi nhìn họ tủm tỉm cười , nghĩ gì đó bèn quay sang Bánh Đậu Ngọt, tức thì phát hiện nó đang nhìn biển với ánh mắt rất mông lung.
Phải rồi, con bé hồi nào giờ có được đi biển đâu. Thời gian ở Hải Phòng chắc nó cũng chỉ mới đi ngang qua trong chiếc ô tô kín bưng nên chẳng cảm nhận được điều gì, đến hôm nay rốt cuộc đã được như ý nguyện. Chắc Bánh Đậu thích thú lắm, nhưng nó không nói ra miệng mà chỉ im lặng tận hưởng.
Tôi thả bộ đi bên cạnh con bé dọc theo bãi cát dài và mịn. Con bé xách giày trên tay, để chân trần bước đi , bằng cách này có thể tha hồ bấm ngón chân vào cát. Hình như nó cảm thấy như vậy rất thoải mái, bất giác khuôn mặt sáng bừng lên, một nụ cười theo đó dần hé lộ.
Bánh Đậu Ngọt cứ đi mãi như vậy, dần dần nghiêng về phía đại dương, chẳng mấy chốc bàn chân trần đã chạm vào cơn sóng nhỏ. Con bé hơi khựng lại, sau cùng quyết định vén lọn tóc mai, cúi người xuống nhặt con ốc biển tí hon bị sóng cuốn dạt vào.
"anh cả xem nè." - Bánh Đậu chìa tay , cho tôi xem con ốc nó vừa bắt được.
"đây là con ốc biển"- tôi nói "con này còn nhỏ quá, anh em mình đi tìm con khác to hơn đi."
Bánh Đậu Ngọt mỉm cười ,gật đầu, tay nó vẫn nắm chặt con ốc đầu tiên đó.
Anh em tôi lại thả bộ qua những nẻo cát trắng tinh khôi, không quên chừa lại những khoảng thời gian cho em gái tung tăng nghịch sóng. Nó càng ra xa , sóng biển ập vào càng mạnh, những bọt sóng trắng xóa nối tiếp nhau phủ tung lên đôi chân trần em gái tôi, đem theo những sắc cầu vồng long lanh dưới ánh nắng .
Bọt sóng trượt dài trên gương mặt Bánh Đậu,bọt sóng nhảy múa trên mái tóc em bóng mượt, bọt sóng nô đùa trên bờ vai con bé. Tôi đứng trân mình nhìn ngắm em gái tôi vui đùa thật hạnh phúc giữa những cơn sóng bạc. Trông nó lúc này mới giống Bánh Đậu của năm xưa, thật thoải mái và tự do biết bao .
Còn nhớ ngày trước Má Nuôi nói Bánh Đậu ở trong bụng rất thích đồ biển, nó chưa có cơ hội được ra biển bao giờ, đến nay nhìn thấy trời xanh,cát trắng và nắng vàng mới thích thú làm sao. Tôi thấy con bé còn hơi ngập ngừng , bèn giúp nó thành toàn ý định bằng cách vung nước tạt vào người nó. Bánh Đậu Ngọt bị bất ngờ, nhăn mặt nhìn tôi.
Tôi cười nói : "đang tức đúng ko? tức thì trả đũa đi."
Bánh Đậu Ngọt bèn không nể nang anh cả nữa, nó cũng đưa tay vóc nước hất về phía tôi. Chúng tôi cùng đũa giỡn giữa những cơn sóng, chạy nhảy tung tăng xua tan khoảng cách. Hai anh em tôi đùa nghịch đến mức mệt lả người, bèn dừng chân lại đứng nheo mắt nhìn nhau.
Mặt con bé hình như nóng ran lên, tôi cảm thấy e sợ vì sức khỏe nó không tốt, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì không ai gánh vác nổi. Nghĩ vậy bèn hỏi : "Bánh Đậu mệt không? mình lên bờ nghỉ nhe?"
Con bé lắc đầu, ánh mắt sáng ngời ngời, trông nó có vẻ cảm thấy rất phấn khích chứ không hề đuối sức như tôi tưởng. Tôi nhìn em gái , lòng thầm kêu vui sướng.
Em gái tôi xứng đáng được hưởng tất cả những điều tuyệt vời nhất. Tôi đã không thể ở bên cạnh khi em lớn lên, vậy thì tôi sẽ bù đắp cho nó, đến khi tôi không còn trên cõi đời này nữa.
Lúc bấy giờ trời quang mây tạnh, nắng đẹp dịu nhẹ ôm ấp lấy thân hình Bánh Đậu Ngọt. Cả người con bé đã ướt đẫm vì nước biển, váy mỏng bết vào da thịt. Bánh Đậu Ngọt nhận ngay ra tình trạng của mình lúc này, bèn bẽn lẽn nhìn xung quanh.
Tôi vội trấn an em "ở đây không có ai đâu."
Bánh Đậu Ngọt nghe thấy lời đó, cũng không cần phí công quan sát thêm, nó liền ung dung đi tiếp những bước dài về phía trước, vừa đi vừa vọc nước lên người tôi.
Bất chợt nó chạy tới ôm lấy lưng tôi , miệng nói "muốn anh cả cõng Bánh Đậu."
Tôi thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng hạ lưng xuống , cõng con bé lên, cả người con bé áp vào lưng tôi nhẹ bẫng, nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu âu lo. Bất quá, cố nặn ra nụ cười, đùa giỡn rất vui vẻ.
Anh em tôi vừa đi vừa trò chuyện. Bánh Đậu Ngọt ôm cứng lấy người tôi, thi thoảng lại thơm lên tóc tôi mấy cái.
Tôi cõng em đi trên biển lúc mới chuyển sang trò chơi bắt ốc. Tôi nhanh chóng tìm được con ốc biển to bằng nắm tay liền chuyển tới cho Bánh Đậu Ngọt xem. em gái dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn nghịch ngợm phần vỏ ốc, nó thích thú hỏi : "giữ con này được không anh cả?"
"Được chứ. Để anh chỉ cho em trò này."
Bánh Đậu Ngọt tò mò nhìn tôi.
Tôi áp con ốc biển lên tai mình, làm bộ bí ẩn nói : "con ốc này còn sống , nó biết nói chuyện này."
Rồi tôi áp lên tai Bánh Đậu Ngọt con ốc đó. Tiếng động nghe như tiếng sóng êm tai bên trong con ốc biển làm con bé ngạc nhiên lẫn thích thú . ban đầu con bé không nén nổi nét mặt tò mò, nhưng càng về sau nó hiểu ra rằng đây là do không khí. Bèn lè lưỡi trêu tôi:
"con ốc nói đến giờ ăn rồi."
Buổi trưa, mấy người chúng tôi dùng bữa ở nhà hàng nhỏ nằm trên khu Phố Cổ, ngồi trên ban công tầng khí trời mát mẻ, nhìn ngắm phố phường và những mái ngói cổ kính bên dưới thật thích thú. Hạnh Nhi và Gái Hư đều lôi điện thoại ra chụp hình tí tách, hết tấm này đến tấm khác. Buổi sáng ngày hôm nay các cô đều được tắm biển trận đã đời, bây giờ sinh lực rất dồi dào, ăn uống như rồng cuốn.
Chúng tôi gọi các món đặc sản Hội An, cơm gà, bánh đập và hến xào xúc bánh tráng, ăn xong món chính còn kêu thêm chè bắp ăn tráng miệng.
Ăn uống xong xuôi du khách kéo nhau đi dạo phố lựa mua hàng. Đằng nào cũng là tiền của Búp Bê mà. Tôi mạnh tay chi thoải mái.
Chúng tôi quyết định tìm mua đèn g Hội An đầu tiên. Bởi vì ban nãy thấy ở nhà hàng có treo nhiều đèn g đẹp quá trời . Bánh Đậu Ngọt nhìn cái vàng, cái đỏ, cái xanh thích mắt lắm, thế nên tôi quyết định chiều lòng em gái, dù sao hôm nay cũng là Trung Thu mà. Tôi mua cái bé bé xinh xinh cho cô gái, mỗi cô một màu để tối nay còn kéo nhau đi rước đèn.
Bánh Đậu Ngọt nhìn cái đèn g màu đỏ tôi mua tặng rất vừa mắt, tay con bé cứ ôm khư khư lấy g đèn, giữ nó vào trong g ngực. Con bé thấy tôi không mua thứ gì bèn cười bảo : "tối nay anh cả đi tay không à?"
Chưa kịp trả lời đã nghe Hạnh Nhi nhảy chen vào : "tối nay Tắc Kè xách đồ dùm bọn mình đấy."
Cô Búp Bê nói vậy, mọi chuyện quả nhiên diễn biến y như vậy.
Chưa kịp chờ tới tối, tôi đã phải tay xách nách mang suốt trên con phố cổ.
Trời ngã bóng về đằng tây, chúng tôi vẫn đang mua sắm hả hê,mọi người hễ cứ thấy thứ gì lạ liền mua ngay thứ ấy , mà ở đây thì thứ gì cũng lạ.
Tôi cảm thấy em gái rất phù hợp với chiếc áo dài truyền thống , khi đi ngang qua tiệm áo dài bèn bảo em vào thử chiếc. Mục đích của tôi vốn là để chụp hình lưu niệm cho em gái, vì hình như nó chả có tấm hình nào. Ai ngờ đâu , khi Bánh Đậu Ngọt bước ra từ sau tấm màn nhung, chiếc áo dài trắng tinh khôi ôm trọn từng đường nét cơ thể em. Hình ảnh đó thật sự đẹp đến nao lòng.
Đây không phải lần đầu Bánh Đậu Ngọt khoác lên mình bộ áo dài, nhưng là lần đầu sau rất nhiều năm đã quên lãng đi chiếc áo truyền thống. Chẳng trách trông nó cứ lóng ngóng đan tay vào nhau. Mắt nhìn chăm chăm vào gương sửa sang lại tư thế. Khi con bé đưa tay vuốt tóc, hình như nó cũng ý thức được rằng mình đẹp, nên ánh mắt sáng trong tự tin hơn hẳn. Sau cùng Bánh Đậu Ngọt cũng tìm thấy niềm vui, con bé liền ngoảnh mặt lại nhìn chúng tôi, ánh mắt dìu dịu , đuôi mắt mơ màng, cộng với sóng mũi thanh tú có chóp mũi hơi nhọn, khiến ỗi khi nhìn nghiêng, ở con bé có ma lực khó lòng cưỡng lại.
Tôi đứng ở bên này, toan đưa điện thoại lên chụp đột nhiên cả người cứng đơ. Các cô nàng khác đồng dạng trơ mắt ếch.
Người đẹp Hà Thành không hổ danh là quốc bảo thủ đô nha, vào tới miền trung vẫn kiên cường giữ trọn thể diện quê hương !
Bánh Đậu Ngọt và Má Nuôi quả nhiên theo lời ông Công nói - sinh ra để khoác lên những tà áo truyền thống này.Tôi cho rằng điểm mạnh của Bánh đậu nằm ở sự nổi bật trên khuôn mặt và phần thắt lưng ong đầy quyến rũ. Trong khoảnh khắc này đây, trông em gái tôi chẳng khác nào pho tượng thần vệ nữ đặc trưng của nước ta.
Đột nhiên tôi có suy nghĩ sai lầm rằng, con mụ Lý tinh minh cả đời mà gu thẩm mỹ thiếu sót quá, nếu ngay từ đầu cho Geisha mặc áo dài , bảo đảm đại gia xếp hàng đổ cả tường Làng cho xem. Nghĩ xong rồi cảm thấy đầu óc mình bẩn thỉu quá liền tự đưa tay đấm lên đầu mấy cái.
Bánh Đậu Ngọt thấy tôi thừ người ra bèn lo lắng gọi : "anh cả,sao anh cả tự đánh lên đầu?"
Tôi giật nẩy mình đáp : "anh xin lỗi, anh xin lỗi..."
Con bé vẫn nhíu mày chưa hiểu chuyện gì diễn ra.
Cô chủ quán nhìn mấy người chúng tôi cười cầu tài : "anh ơi, mua luôn bộ đi, mỗi ngày bộ. con bé ni mặc đẹp sảng hồn nè."
Buổi chiều hôm đó , tôi cho em gái mặc áo dài đỏ dạo quanh phố phường. cả du khách lẫn cư dân địa phương nhìn thấy em đều hơn một lần ngoảnh lại.
Tôi tự hào vì cô em gái này quá đỗi , bèn ung dung vượt lên đi trước dẫn đầu. ý muốn nói rằng , đây là "gà nhà anh", thắc mắc gì hỏi anh đây trước đã !
Cái mặt tôi đang dương dương tự đắc, bỗng đâu cảm thấy nơi tay mình mát lạnh, bèn nhìn sang bên cạnh, thì hóa ra Bánh Đậu Ngọt lại là người chủ động nắm tay tôi. Nguyên vì tôi phải khiêng , xách quá nhiều đồ đạc nên chẳng còn tay đâu mà cầm nắm nữa, con bé đành phải dùng ngón tay ngoắc vào ngón cái còn sót lại của tôi. Anh em tôi song song đi cùng nhau, phía sau lưng là Gái Hư và Hạnh Nhi.
Có điểm lý thú là cô búp bê trông thấy Geisha mặc áo dài đẹp quá, nên cũng ướm thử vài bộ. Có điều áo dài bày bán trong cửa hàng là loại mẫu, dĩ nhiên không hề vừa vặn với thân hình mũm mĩm này chút nào. Hạnh Nhi mặc "miếng vải" bó sát đó vào người, ôi thôi, thảm họa đối với thuần phong mỹ tục ! Thế là cô nàng đành dẹp luôn ý định, đi qua các cửa tiệm áo dài lòng đau như cắt.
Chúng tôi đang trên đường về khách sạn cất bỏ đồ đạc, bỗng nhiên trên đường đi Bánh Đậu Ngọt dừng chân lại ở cửa tiệm nhỏ. Mắt nó nhìn mấy chiếc chuông gió treo trên cao chăm chú.
Tôi bèn hỏi em " Bánh Đậu thích chuông gió hả? thích cái nào anh mua cho em cái đó."
Con bé không nhìn quanh quất như mọi khi, mà ánh mắt chỉ hướng về phía duy nhất, đó là chiếc chuông gió rất giản đơn cấu thành từ các mảnh vỏ sò.
"em thích chuông gió vỏ sò hả?"
Bánh Đậu Ngọt gật gật đầu. trong lòng tôi có ngay chủ kiến.
"đi, mình về khách sạn trước cái đã, rồi anh sẽ làm cho em cái chuông gió thật đẹp treo ở cửa sổ."