Tôi nằm yên, nghe tiếng gió lùa vào khoang xe. Thật lạ khi dường như mọi giác quan khác không hoạt động, tôi vẫn có thể lắng nghe mọi âm thanh xung quanh mình. Tiếng cơ thể mềm nhũn của tôi ngã vào vòng tay của Madame J, tiếng mở cửa ô tô rồi đóng lại đến sầm, tiếng Madame J khởi động xe, tiếng động cơ rì rì quen thuộc. Cô ấy đặt tôi nằm ở ghế sau. Tôi lắng nghe hơi thở của mình để chắc rằng mình vẫn còn sống. Ít nhất vẫn chưa có lý thuyết nào nói rằng linh hồn chỉ có thể nghe mà không thể nhìn hay ngửi. Hoặc, nếu lý giải theo những điều tôi mới biết gần đây, thì có thể, Madame J đã làm gì đó bản thể tinh thần của tôi. Hoặc, có thể như cô ấy nói, chưa tới lượt tôi. Tôi muốn cười, nhưng có lẽ trong hoàn cảnh này thì thật khó có thể làm được điều đơn giản ấy.
Xe lao đi nhanh. Tiếng gió vun vút trượt qua không gian. Tôi nằm nghiêng trên ghế, thử cố lý giải điều gì đã xảy ra. Nhưng thứ duy nhất tồn tại trong đầu tôi là những đám xốp nho nhỏ màu hồng. Chúng nhẹ, bông, trôi bồng bềnh. Chúng cứ phồng mãi lên, hút dần thính giác. Thứ âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chúng tràn kín trong đầu giống như những chiếc chìa khóa bằng đồng va vào nhau, leng keng, leng keng.
Dường như tôi đã ngủ một giấc khá dài. Khi tỉnh dậy, xung quanh toàn bóng tối. Có cái gì đó mềm và ấm cọ nhè nhẹ đằng sau lưng. Là con mèo Chinbu!
Hóa ra, cô ấy đã đưa mình về nhà. Tôi nhủ thầm, khẽ cựa mình, ẩn nhẹ con mèo sang một bên. Nằm thêm trên giường vài phút, tôi ngồi dậy, đi xuống bếp. Ánh đèn sáng choang khiến mắt tôi hơi nhức. Gần giờ, tôi liếc nhìn đồng hồ. Mình đã ngủ cả ngày sao. Cần tống cái gì vào bụng. Tôi nhủ thầm, dù chẳng muốn ăn chút nào. Trong tủ lạnh vẫn còn vài cái bánh ngọt tôi mua dự trữ phòng khi cần phải ép mình ăn. Cần phải no bụng mới có thể tập trung suy nghĩ được. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Khi mở tủ lạnh, tôi thoáng ngạc nhiên khi nhìn vào cổ tay mình. Có một vệt vàng chạy vòng quanh cổ tay, trông như vết bẩn. Có thể là những giọt chất nhầy của Madame J. Tôi khẽ rùng mình.
- Đó là đánh dấu!
Tôi không quay lại. Mình vẫn chưa suy nghĩ xong. Không phải lúc nào người ta cũng có thể chấp nhận một chuyện mới mẻ như việc bản thân thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ bản thể tinh thần của ai đó. Anh làm ơn biến đi. Tôi lẩm bẩm.
- Tại sao em lại có cái còng này? Em đã đi đâu? Vòng tay giận dữ của anh ôm qua người tôi từ phía sau, anh nắm chặt hai cổ tay tôi, đưa lên trước mặt. Tôi khẽ co người lại. Nếu một mực cho rằng cảm giác ấm áp của cái ôm này là tưởng tượng thì chắc chắn đám xốp màu hồng kia vẫn đang bơi trong đầu tôi. Hơi thở của anh phả qua vành tai tôi, nong nóng. Tôi yên lặng, lắng nghe những con sóng nhỏ lao xao trong lòng mình. Lạ thật, nếu là bản thể tinh thần gì đó thì có lẽ không thể có cảm giác như thế này.
- Em làm sao thế?Anh đang hỏi là em đi đâu.bg-ssp-{height:px}
Taurus giật mạnh cánh tay tôi về phía mình. Mình không mở mồm nổi. Tệ thật. Tôi thử ép mình mấp máy cơ miệng nhưng không ăn thua. Một cơn run dài chạy dọc cơ thể. Tại sao anh ta không thể xuất hiện một cách bình thường hơn.
- Này, quay lại đây đi chứ. Taurus làu nhàu, với một tay đóng cánh của tủ lạnh vẫn đang mở rồi kéo tôi quay lại phía mình.
Đúng là Taurus. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của Taurus. Trên khuôn mặt tưởng như đã quen thuộc ấy, có quá nhiều nét xa lạ. Liệu có phải vì nụ hôn tối hôm trước khiến cho chúng tôi đột ngột trở nên thoải mái thế này không nhỉ? Cách anh ta nói chuyện cũng khác. Như thể, chúng tôi đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Và thật lạ khi tôi không phủ nhận cảm giác ấy. Ngay từ lần đầu trông thấy anh, ngay từ phút đầu, sự thân thuộc ấy đã tồn tại. Chỉ có một vấn đề cho sự gần gũi ấy, đó là tôi vẫn thường xuyên chẳng thể điều khiển được cơ thể cứng đơ của mình mỗi khi gặp anh.
- Em sao thế? Taurus lặp lại. Anh bối rối, nới lỏng những ngón tay đang xiết chặt lấy cổ tay tôi.
- Em biết mụ ta từ lúc nào? Nói đi. Ánh mắt anh xoáy sâu vào tôi.
Mụ. Madame J ư? Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Nghi ngờ như con rắn ngoe nguẩy khẽ chui ra từ cái hộp tôi đã giấu rất kỹ. Madame J, gã pha chế rượu, Taurus, tất cả đều kỳ lạ. Tôi thấy mình đột ngột vỡ vụn, thổn thức. Chỉ có tôi là không biết bất cứ điều gì. Nước mắt lăn dài xuống những vết nứt và những mảnh vở. Cuối cùng họ muốn gì?
- Anh xin lỗi. Nét mặt Taurus giãn ra.
- Lúc khác, để lúc khác. Anh ôm lấy tôi thì thầm. Thứ cảm giác ngọt ngào vô duyên lại phủ xuống tôi. Mình không nên có cảm giác này. Tôi nhắm mắt, nhủ thầm. Anh ta chỉ là một ảo ảnh, chỉ có thể là ảo ảnh thôi.