Tôi nằm trong đêm với những mong manh của mình. Những hy vọng tưởng tượng bay lơ lửng trên đầu giường. Tôi tự hứa với mình, sẽ chỉ cho phép những ảo ảnh ấy an ủi mình cho tới khi tia nắng đầu tiên xuất hiện bên cửa sổ. Nếu không có vài phút hy vọng ấy, tôi sẽ chẳng còn chút sức lực nào cho ngày mai.
Đừng tìm kiếm anh thông qua hắn.
Tôi lẩm bẩm câu nói ấy của Taurus, vài lần trước khi rời khỏi giường.
Lúc ấy là chín giờ sáng. Tôi chạm đôi chân trần xuống sàn nhà. Để mặc cho cái ớn lạnh của sàn lát đá hoa lan dần trong gan bàn chân. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình cân bằng. Tôi ngồi yên trong vài phút, lắng nghe tiếng chim hót quen thuộc mỗi sáng dưới khu tập thể kế bên. Gió khẽ lùa bên tấm rèm cửa rung rinh. Một buổi sáng yên bình. Nắng nhàn nhạt giăng mắc thứ mùi ấm áp trong không khí. Có tiếng đập cánh của vài con chim. Có lẽ chúng đuổi nhau trên những cây nhãn phía dưới sân.
Cuộc sống diệu kỳ vẫn tiếp diễn.
Đôi lúc tôi quên đi rằng, cho dù xảy ra điều gì khủng khiếp với tôi, với Tee, hay với ai đi chăng nữa, cuộc sống bình dị này vẫn lăn đều theo vòng quay của mình.
Như thế, liệu chờ đợi có phải là một tội lỗi? Chúng ta đều có quyền lựa chọn với cuộc sống của mình. Madame J, Tee và Taurus, họ đều đã chọn lựa.
Tôi bật điện thoại và nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Sự kiên quyết tối qua vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cũng có quyền lựa chọn của riêng mình.
Nếu anh ta không tiếp tục, mình sẽ làm điều ấy. Tôi hít sâu một hơi dài rồi gửi cho Taurus một tin nhắn:
Hôm nay anh rảnh lúc nào?
Anh nhắn lại nhanh hơn tôi tưởng.
Anh chưa biết. Có gì không?
Mấy ký tự cuối khiến tôi phải tự cười cợt những hy vọng trước đó của mình. Là gã, không phải Taurus của tôi. Tôi bấm phím trả lời.
Đi café với em!
Tôi gửi tin nhắn rồi ra khỏi giường. Café. Sao lại có thể là đi café nhỉ? Tôi cố lục tìm một vài cái tên quen thuộc, những nơi tôi thường lui tới trong khoảng thời gian Tee biến mất.
Sao tự dưng lại café?
Tôi đang ngậm bàn chải đánh răng trong mồm khi đọc tin Taurus nhắn lại. Tại sao à? Nếu không thì đi đâu? Không tiếp cận anh ta thì chẳng thể nào tìm ra Taurus của tôi.
Đánh răng xong, tôi quẳng điện thoại vào góc bàn trang điểm, sau khi gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn:
Em nhớ anh.
Tin nhắn này là dành cho anh, không phải gã ta. Nhưng em chẳng biết phải gửi nó đến đâu cả. Tôi nhủ thầm, vừa trang điểm, vừa ngắm nhìn vài quả bóng bay đủ màu bay lơ lửng trong căn phòng của Tee. Trông chúng thật nhẹ nhõm!
Mình nhớ anh ta. Mình rất nhớ anh ta. Tôi lẩm bẩm.
Trang điểm xong xuôi, tôi mất phút để chọn cho mình trang phục phù hợp. Dứt khoát hôm nay mình phải gặp được anh ta. Nên đương nhiên việc mặc thế nào cũng là một vấn đề khiến tôi bối rối. Mình chưa bao giờ gặp anh ta trong một bộ dạng như mong muốn, trừ cái lần ở quán bar. Nhưng có lẽ Taurus luôn biết trước mình sẽ mặc cái váy nào khi anh có thể nhìn thấy mình bất cứ lúc nào. Tôi thoáng đỏ mặt khi nhìn xuống bộ đồ lót đang mặc. Tôi đang đứng trước tủ quần áo có hai cánh tủ mở rộng. Trên người mặc duy nhất bộ đồ lót màu đen có viền đăng ten hình quả cherry mà Tee mua tặng tôi dịp Noel hai năm trước, nhân dịp tình yêu cuồng loạn với những họa tiết dâu tây và cherry của tôi trở thành nỗi ám ảnh. Nhưng bây giờ cũng chẳng cần mặc thêm thứ gì khi tôi chuẩn bị chui vào một cái váy khác. Và có lẽ anh cũng đã nhìn thấy tôi trong tình trạng như thế này thường xuyên rồi.
Trừ khi, mối liên hệ đặc biệt ấy của chúng tôi đã không còn tồn tại.
Ý nghĩ ấy đem một chút cay đắng len vào cổ họng khô khốc của tôi. Tôi chui vào một cái váy ren màu đen thường được mặc trong những dịp quan trọng. Mùi quen thuộc của lớp ren mềm và cảm giác êm ái khi làn da cọ vào thứ vải quen thuộc khiến tôi thấy mình vững tâm.
Taurus nhắn tin lại khi tôi đang chuẩn bị ra khỏi nhà. Một tin nhắn đơn giản:
Ở đâu anh qua đón.
Cái vẻ độc đoán này, mình đã từng gặp rồi. Tôi mỉm cười. Thật khó tin đó là anh và hắn không có mối liên hệ nào. Họ giống nhau kì lạ. Chỉ có tình cảm dành cho tôi, là khác biệt.
Tôi cầm theo cái một cái ví cầm tay nhỏ cũng màu đen, nhét vào đó cái điện thoại, một thỏi son và chùm chìa khóa nhà. Lúc đó là mười giờ sáng. Khi bước qua cánh cửa sắt màu trắng, tôi dường như đi lạc vào không gian của Tee trong một vài giây. Thứ không gian màu xanh thẳm dễ nhận biết bởi sự cô đơn chênh vênh đớn đau vẫn thi thoảng chờn vờn trong căn phòng của Tee. Cứ tiếp tục đi theo con đường này, mình sẽ tới được chỗ cô ấy. Tôi nhủ thầm.
Taurus đã không còn nhìn thấy tôi nữa. Hoặc, có một kẻ khác đang chiếm chỗ của anh. Tôi đi chầm chậm xuống sân khu tập thể, nhấm nháp suy nghĩ ấy một cách khá bình tĩnh.
Nếu là Taurus của tôi, sẽ không cần hỏi những câu đại loại như thế. Ở đâu? Đó là một câu hỏi thừa.
Tôi chọn một quán café mới mở ở gần nhà. Một loại quán chỉ đông vào buổi tối. Sẽ không có quá nhiều người vào giờ này. Một không gian không có nhiều tiếng ồn sẽ giúp cuộc gặp gỡ của chúng tôi dễ dàng hơn. Chí ít là tôi cảm thấy như vậy.
Quán bài trí khá đơn giản. Không có phong cách gì đặc biệt. Vài cái bàn bằng sắt uốn cong, một chậu hoa nhỏ ở dưới mặt bàn, mấy cái đèn tỏa ánh sáng vàng vọt có kiểu dáng như loại đèn đường cổ. Tôi bỏ qua tầng một, lên thẳng tầng hai. Đúng như tôi đoán, không có ai ở trên đó cả. Tôi chọn một bàn cạnh cửa kính nhìn ra đường rồi mở điện thoại, đọc lại một lần nữa mấy tin nhắn của Taurus. Gã phục vụ bàn mặt mũi đờ đẫn gợi cho tôi nhớ đến gã lái taxi. Bao lâu rồi nhỉ.
Tôi gọi một quả dừa và nhắn tin lại cho Taurus.
Em đang ở quán...
Kèm theo đó là địa chỉ quán mà tôi đọc được trên bao diêm được đặt gọn gàng trong cái gạt tàn trên bàn.
Tôi ngồi đợi Taurus với quả dừa của mình. Nó dường như quá lạnh so với hơi thở của tôi.
Điện thoại đổ chuông. Bản nhạc chuông quen thuộc khiến tôi giật mình. Tôi tần ngần nhìn dãy số hiện lên trên màn hình mất vài giây rồi mới nghe máy.
- Em xuống đi.
Tôi đứng dậy, tiến sát ra cửa kính.
Taurus đứng phía dưới đường. Anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, khi ôm tôi trong lòng. Một cái áo sơ mi màu ghi sáng có kẻ sọc, với quần vải tối màu. Thế này thì thật khốn khổ. Tôi đã hy vọng sẽ có sự khác biệt gì giữa hai người nhỉ?
- Tại sao? Tôi hỏi, chạm tay trái vào lớp kính trong veo trước mặt. Taurus có vẻ xa vời hơn khoảng cách hiện tại giữa chúng tôi. Anh đeo kính râm, đứng dựa vào một cái ô tô sáng bóng màu bạc. Sự xuất hiện của thứ phương tiện đi lại xa xỉ ấy khiến tôi thấy ngột ngạt.
- Đi chỗ khác. Taurus trả lời, một kiểu ra lệnh. Anh không nhìn lên chỗ tôi đang đứng.
Tôi không muốn lặp lại câu hỏi tại sao. Im lặng giữ cho tôi suy nghĩ trong vài phút. Taurus vẫn giữ máy.
- Được rồi, anh bỏ kính ra, nhìn lên tầng hai.
Tôi yêu cầu.
- Tại sao? Anh có vẻ ngạc nhiên.
- Em không hỏi câu hỏi đó nữa. Anh cũng nên như vậy.
Tôi trả lời, hài lòng với sự bình tĩnh của mình. Tôi cần nhìn thấy đôi mắt ấy trước khi bước xuống, chui vào cái xe kia.
Taurus yên lặng. Có lẽ anh cũng cần vài phút. Tôi điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình để lắng nghe hơi thở của anh.bg-ssp-{height:px}
- Sao cũng được. Tùy em.
Taurus thở dài, tháo bỏ cặp kính. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi.
Tôi không tìm thấy Taurus của tôi trong cái nhìn ấy.
Nhưng đó vẫn là đôi mắt của anh.
- Đợi em một lát.
Tôi trả lời rồi cúp máy.
Gã nhân viên thu ngân mặt mũi tươi tỉnh từ chối khi tôi đề nghị thanh toán rồi tiếp tục hớn hở mở cửa giúp tôi.
Liệu có phải anh ta đã thanh toán trước cả khi gọi điện cho mình không nhỉ? Tôi tự hỏi. Anh ta đã vào đợi trong xe. Tôi tự mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh anh.
- Cảm ơn anh. Tôi thì thầm, mà không nhìn sang Taurus.
- Đâu có gì. Taurus trả lời.
Thứ âm thanh xa cách phủ thêm chút gượng gạo xuống giữa hai chúng tôi.
Taurus đưa tôi đến một quán bar nơi lần đầu tiên tôi gặp anh. Và dường như chọn đúng cái ghế cao màu xanh hôm ấy. Chỉ khác một điều, hôm nay, tôi ngồi cạnh anh, thật gần.
- Em uống gì? Nước táo ép?
Taurus quay sang tôi. Ánh mắt của anh dịu dàng, nhưng là một thứ dịu dàng đầy lịch sự dành cho những người có thiện cảm mới gặp.
Tôi gật đầu. Taurus gọi hai ly táo ép, rồi xoay người sang phía tôi. Anh nghiêng người về phía trước, hơi chống khuỷu tay phải lên mặt quầy bar. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, khoảng cách gần như những cặp tình nhân, và không có cái bàn nào ở giữa. Điều ấy phủ chút run rẩy ngọt ngào lên những giác quan của tôi.
- Trông anh không khác lắm. Tôi nhấp một ngụm nước táo, nhìn anh dò hỏi.
- Khác gì? Taurus bật cười. Tôi thấy má mình nong nóng. Lại bắt đầu rồi. Tôi cũng cười.
- So với lần cuối em nhìn thấy anh. Tôi đưa tay ra sau gáy, cào cào đám tóc, cố làm ra vẻ tự nhiên trước màn kiểm tra của mình.
- Anh có gì khác, so với tối hôm qua? Đến lượt đôi mắt của anh, chúng cười lấp lánh. Trong khoảnh khắc, tôi thoáng thấy một Taurus u buồn của tôi trong đáy đôi mắt ấy. Là anh ư?
- Một chút, so với thời gian trước. Tôi cười không ngừng. Và anh cũng vậy. Những nụ cười ru ngủ không gian. Tôi đang ngồi cạnh Taurus của tôi, bằng xương bằng thịt, liệu có phải như vậy chăng?
- Khác gì? Anh chạm ngón tay cái vào cằm của mình, chăm chú nhìn tôi. Đuôi mắt của anh nheo lại.
- Anh thế nào? Tôi xoay xoay cái ly nước trong tay mình.
- Sao em hỏi vậy?
- Sau tối qua, anh thế nào? Tôi lặp lại câu hỏi.
Em không tìm thấy anh.
Tôi nhìn xuống đáy ly nước táo của mình. Nó có màu vàng xỉn buồn bã.
- Giờ tìm thấy chưa?
Anh đột ngột nắm lấy tay tôi. Một con sóng nhỏ cuộn lên mơn man. Cái nắm tay này, sự tiếp xúc này, không kéo tôi đến một không gian ngọt ngào chỉ có tôi và anh. Nó có thứ cảm giác sỗ sàng đáng ghét.
Có chút gì đó không đúng. Không phải như thế này. Chúng tôi không cần tán tỉnh nhau như thế.
Tôi rút tay ra khỏi bàn tay anh, chạm khẽ vài đầu ngón tay vào khuôn mặt anh, nơi có vài sợi râu cưng cứng trong vài giây. Tối qua tôi không cảm thấy sự có mặt của chúng. Cảm giác thô nháp và ấm áp, nhưng không hề thân thuộc.
- Em hỏi, anh thế nào? Em không theo kịp những thay đổi của anh.
Tôi hỏi khi rụt tay lại.
- Em quên những chuyện ấy đi. Taurus bật cười thành tiếng.
- Gồm những chuyện gì?
- Tất cả. Hãy nói đến chuyện vì sao em muốn gặp anh.
Taurus nghiêng người về phía tôi. Gần tới mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh. Taurus đưa mắt nhìn thẳng vào lớp ren mỏng manh trên ngực tôi trong khi những ngón trái lướt nhẹ trên đùi tôi. Những ngón tay lạnh ngắt.
Tôi gạt bàn tay ấy sang một bên.
- Em sao thế? Taurus ngán ngẩm quay đi, khẽ nhếch mép cười. Tôi biết nụ cười ấy.
- Không sao. Em nhớ anh.
Tôi đáp, nhấp thêm vài ngụm nước táo ép. Chúng có vị chan chát.
Taurus đứng dậy, đặt vài tờ tiền lên mặt bàn rồi vẫy tay gọi thanh toán. Anh định ra về. Tôi thấy phát cáu sự thụ động của mình. Mình phải tìm thấy Taurus, cho dù là thông qua con người này. Tôi đưa mắt nhìn Taurus. Đây không phải Taurus của tôi. Dứt khoát mình phải tìm ra sự thật. Tôi uống một hơi cạn ly táo ép của mình. Nước lành lạnh giúp tôi thấy dễ chịu hơn. Đến khi đặt ly nước lên mặt quầy bar, tôi mới nhận ra đôi tay mình đang run.
Taurus, anh ta chưa có vẻ gì là chuẩn bị ra về. Thanh toán xong, anh ta cắm cúi với cái điện thoại di động của mình. Có vẻ là công việc làm ăn. Tôi theo dõi khuôn mặt anh. Đôi mắt, khóe miệng lúc nào cũng có vẻ nhếch lên. Chúng đều là của Taurus, nhưng có điều gì đó khác biệt so với Taurus của tôi. Tựa như sự khác biệt giữa khuôn mặt của một con người thật với bức tượng sáp được làm giống y hệt. Tôi nhớ đến Madame J, về quyết định của cô. Tất cả đều có lý do của nó. Những suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí tôi. Tất cả đều thật buồn. Phải chăng Taurus của tôi cũng đã lựa chọn, một con đường khác, mà không hề có tôi?
Taurus xong việc với cái điện thoại. Khi ánh mắt của anh rời khỏi màn hình điện thoại, nó phủ kín quanh tôi thứ cảm giác thô ráp, trần trụi. Nó không giống như lần đầu tiên tôi gặp anh tại đây. Không phải thứ gần gũi đáng ngạc nhiên ấy. Như thể anh đang định giá những gì tôi mặc trên nguời.
- Nhớ anh? Anh ta lặp lại lời của tôi, với âm điệu có phần giễu cợt. Cứ như cuộc nói chuyện không hề gián đoạn.
- Nhớ. Tôi đáp gọn lỏn.
- Vậy thì đâu cần ngồi đây. Taurus cười. Tôi lạnh toát.
- Đi với anh. Anh kết luận, rồi đứng dậy, đi về phía cửa. Tôi đồng ý với quyết định của mình trong một vài giây. Muốn tìm ra sự thật, cần phải đi theo anh ta. Đây không còn là lúc có thể do dự. Tôi đứng dậy, bước theo Taurus, bỏ lại cảm giác gờn gợn như có một ánh mắt đang dõi theo phía sau lưng mình.