Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

chương 4: 4: hoa khôi nổi nóng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hẻm nhỏ ở Giang Nam.

Ăn tết năm nay mẹ con nhà họ Lâm đều hậm hực không vui.

Mùng ba Tống Oánh cáu tiết vì Lâm Đống Triết nhận được một bao lì xì một tệ là tín phiếu nhà nước.

Mùng sau Lâm Đống Triết cáu tiết vì cậu nhận được một quyển《những đề toán học thú vị cho tiểu học》.

Mùng mười hai mẹ con đều cáu tiết vì Lâm Đống Triết bị ông già nhà họ Trương cùng hẻm đuổi khéo.

Từ khi Trang Tiêu Đình và Ngô San San nói về《 Bản Tin Thời Sự 》thế là mỗi ngày sau khi ăn xong cơm tối cậu sẽ mặc gió mặc mưa đi tới nhà họ Trương ở đầu hẻm để xem《 Bản Tin Thời Sự 》—— Lâm Võ Phong nói con mình đừng có tới nhà người khác vào giờ ăn cơm.

Lâm Đống Triết cũng hiểu nên cậu đợi ăn cơm xong mới buông bát tới nhà họ Trương.

Lâm Đống Triết không hiểu tin tức nhưng cậu cũng không kén chọn mà ngay ngắn ngồi xem hết《 Bản Tin Thời Sự 》, quảng cáo, phim truyền hình……, có cái gì xem cái gì, cho tới tận khi nhà họ Trương tắt TV mới chịu về nhà ngủ.

Ngõ nhỏ chẳng mấy nhà có TV, đám nhỏ khác cũng tới nhà họ Trương xem nhờ TV nhưng không có đứa nào giống Lâm Đống Triết.

Cậu nhất định phải xem tới tiết mục cuối cùng, trên màn hình toàn đen trắng mới chịu về nhà.

Người nhà họ Trương vài lần ám chỉ nói Lâm Đống Triết về nhà sớm một chút nhưng từ nhỏ đứa bé này đã được cha mẹ nuông chiều vì thế trong đầu cậu luôn thiếu một cây gân và hoàn toàn không hiểu những ám chỉ kia.

Tới tối mùng 10, con trai nhà họ Trương nhìn Lâm Đống Triết và nói một câu, “Mông nhỏ mà cũng to quá đó”.

Ai biết lần này Lâm Đống Triết lại nghe hiểu như có kỳ tích thế là cậu tức giận về nhà mách Tống Oánh, “Bác Trương chê mông con to, chiếm một cái ghế của nhà họ.”

Hoa khôi của xưởng lúc nào cũng thời thượng tân tiến nên đã bao giờ phải chịu cơn tức to như thế này.

Tống Oánh lập tức nảy sinh tàn nhẫn, “Về sau không được tới nhà khác xem TV nữa, ba mẹ sẽ tiết kiệm tiền, nhà mình cũng mua TV.”

Qua năm mới rồi nên người lớn thì đi làm, trẻ con thì đi học.

Trong không khí năm mới hẻm nhỏ còn có một chuyện vui lớn —— công trình công cộng của thành phố đã vươn tới hẻm nhỏ, đường nước cũng tiến vào nơi này vì thế mọi nhà không cần ngày ngày tới đầu ngõ xếp hàng lấy nước nữa, cũng không cần ôm bụng chạy tới nhà vệ sinh công cộng.

Trong viện có thêm hai cái vòi nước, nhà họ Trang và họ Lâm đều có vòi nước, mỗi vòi là một đồng hồ riêng bỏ trong hộp sắt có khóa.

Lúc dùng nước bọn họ sẽ mở khóa dẫn nước, từ đó tiền nước nhà nào thì nhà ấy tính.

Ở một góc sân có thêm một nhà vệ sinh nho nhỏ.

Mùa xuân tới, Cung văn hóa thanh niên của Tô Châu truyền ra tin tức tốt khiến đám cha mẹ toàn thành phố đều hớn hở.

Cung văn hóa có thêm một chi nhánh nữa —— Cung Thiếu Nhi.

Các thầy cô thành lập một địa điểm thi ở cung văn hóa thanh niên để lựa chọn thiếu nhi toàn thành phố, xem bạn nào có năng khiếu nghệ thuật sẽ có thể theo học thanh nhạc và múa.

Trẻ con ba nhà ngoài Trang Đồ Nam thì đều đi tham gia tuyển chọn.

Vì số lượng báo danh quá nhiều nên các thầy cô chỉ có thể lựa chọn nhanh —— trong một phòng có một đám trẻ con đồng thời giạng chân, hạ eo.

Dựa vào động tác này các thầy cô sẽ phán đoán độ mềm dẻo linh hoạt của thân thể.

Ở một phòng khác một đám trẻ con đang hát hợp xướng, thầy cô giáo lại cẩn thận nghe âm sắc, chọn những đứa có âm sắc tốt đứng một chỗ sau đó giáo viên vỗ tay bắt nhịp để đám nhỏ lặp lại một lần.

Thế này là để chọn đứa có năng lực cảm nhận tiết tấu tốt.

Cách thức lựa chọn này đơn giản thô bạo nhưng nhanh chóng và hiệu quả.

Cuối cùng chỉ có hai đứa nhỏ trong ngõ được chọn.

Mà điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là Lâm Đống Triết cũng được chọn.

Trang Tiêu Đình có âm sắc tốt thì được chọn vào đội hợp xướng.

Thằng nhóc Lâm Đống Triết giọng như chuông đồng nhưng không đầy đủ ngũ âm.

Có điều cậu chàng lại có thân thể mềm dẻo linh hoạt nên được lựa chọn học múa truyền thống.

Tống Oánh vui mừng khôn xiết mà lấy ra một cuộn vải bằng sợi tổng hợp màu thiên thanh áp ở đáy hòm đã lâu.

Hoàng Linh dùng chiếc máy may của hồi môn của mình thế là hai bà mẹ chiếu theo mẫu trên bìa báo rồi tự mình thiết kế, tự cắt và may cho Lâm Đống Triết một cái quần mới, Trang Tiêu Đình một cái váy mới.

Từ đây mỗi chiều chủ nhật Lâm Võ Phong sẽ đạp xe mang hai đứa nhỏ đi sinh hoạt —— Lâm Đống Triết nghiêng người ngồi ở đòn xe, Trang Tiêu Đình ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.

Cả ba thích thú chạy tới Cung Thiếu Niên.

Gần hẻm nhỏ có một cửa hàng sách nửa công khai nửa trá hình, chỉ cần 1,2 xu là có thể mượn xem truyện tranh《 Tây Du Ký 》 hoặc 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.

Lâm Đống Triết thường xuyên đến đó đọc truyện, ngẫu nhiên Trang Tiêu Đình cũng đi nhưng Trang Đồ Nam lại chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.

Trang Đồ Nam không tham gia tuyển chọn của Cung Thiếu Niên, cũng không xem truyện tranh và nguyên nhân là Trang Siêu Anh muốn để cậu ôn thi vào trường trọng điểm của tỉnh.

Trang Siêu Anh là thầy giáo của trường cấp ba phụ thuộc xưởng dệt.

Tiểu học và trung học phụ thuộc xưởng dệt đều là trường bình thường nhưng được cái gần nhà nên con cháu của xưởng dệt đều nhập học ở đây, như thế người lớn và trẻ con đều bớt việc.

Nhưng trường trung học Nhất Trung là trọng điểm của Tô Châu, tỉ lệ trúng tuyển cực thấp.

Hơn nữa tốt nghiệp cấp ba cũng không có ưu thế nghề nghiệp vì thế con cháu của xưởng dệt không có truyền thống thi vào đó.

Sau khi việc thi đại học được khôi phục cùng với đại hội khoa học kỹ thuật cả nước vào tháng ba khiến Trang Siêu Anh nhạy bén cảm nhận được hướng gió có sự thay đổi lớn.

Thành tích của Trang Đồ Nam cũng khá vì thế anh quyết tâm để Trang Đồ Nam đánh cuộc một phen.

Trên thị trường không có sách tham khảo liên quan vì thế Trang Siêu Anh tìm mọi cách lấy được bài thi tuyển sinh của Nhất Trung hai năm trước.

Sau đó anh nghiên cứu sách giáo khoa tiểu học và tự mình sửa sang lại nội dung trọng điểm của ngữ văn cùng toán học làm đề ôn tập.

Trang Siêu Anh làm việc rất nghiêm túc, cũng đả thông tư tưởng cho Trang Đồ Nam.

Mọi sự đều đã chuẩn bị nhưng một tia sét mang tên “thi đại học” lại đánh vào căn nhà nhỏ.

Vốn dĩ Trang Siêu Anh định mang theo Trang Đồ Nam ôn tập vào chủ nhật nhưng rất nhanh anh lại phát hiện chuyện ‘hỗ trợ thi đại học’ đã vượt khỏi sự khống chế của mình.

Kỳ thi đại học năm 78 được định ra vào tháng bảy, thời gian gấp gáp nên vài thí sinh rủ nhau tới gõ cửa nhà họ vào sáng chủ nhật để xin chép giáo án và hỏi vài vấn đề.

Đều là con cái nhà người quen, hơn nữa tụi nó cũng đã tới cửa nên chẳng thể đẩy ra ngoài.

Mỗi lần như thế Trang Siêu Anh không thể không trích thời gian ra giúp mấy đứa ôn tập.

Trang Siêu Anh vốn cũng muốn nhịn nên lúc các thí sinh tới gõ cửa anh nhịn.

Lý Nhất Minh chưa được anh đồng ý đã mang theo một người bạn anh không biết cùng tới hỏi bài anh cũng nhịn nhưng lúc Lý Nhất Minh dò hỏi một chuyện thì anh thiếu chút nữa bùng nổ.

Lý Nhất Minh hỏi, “Thầy Trang, chỉ còn vài tháng nữa là thi đại học, cháu và bạn cháu có thể tới hỏi chú chút bài tập vào buổi tối không?”

Trang Siêu Anh nhịn mãi nhịn mãi cuối cùng vẫn uyển chuyển cự tuyệt, “Đồ Nam và Tiêu Đình đều phải làm bài vào buổi tối, trong nhà lại quá nhỏ nên nếu mấy đứa tới sẽ quấy nhiễu bọn nhỏ, thực sự không được.”

Bạn của Lý Nhất Minh nghiêm túc nói, “Thầy Trang, cháu cảm thấy chú chưa phân nặng nhẹ, nhanh chậm.

Thi đại học đương nhiên quan trọng hơn học tập của tiểu học chứ.”

Lâm Võ Phong vừa vặn đẩy xe đạp mang hai đứa nhỏ ra cửa còn Tống Oánh ở trong viện phơi quần áo nghe thấy những lời này thì không nhịn được phì cười.

Hôm đó trước khi đi ngủ Tống Oánh vừa chải đầu vừa cười, Lâm Võ Phong không hiểu gì mà nhìn cô một cái.

Tống Oánh bắt chước như thật, “‘Thầy Trang, cháu cảm thấy chú không phân nặng nhẹ, nhanh chậm,’ em mà là thầy Trang thì em sẽ không cho Lý Nhất Minh tới cửa.”

Lâm Võ Phong khoan dung nói, “Trẻ con mà, vẫn chưa hiểu chuyện.”

Tống Oánh không cho là đúng, “Em hỏi chị Linh rồi, thằng nhóc còn lại không phải con cháu của đồng nghiệp trong xưởng mà là bạn bè Lý Nhất Minh quen.

Trẻ tuổi, không hiểu chuyện, thế mà lại biết lợi dụng thời gian và công sức của thầy Trang.”

Tống Oánh xốc ổ chăn nằm xuống, “Anh không nhìn thấy đâu, lúc bạn của Lý Nhất Minh nói xong câu kia sắc mặt thầy Trang cũng biến đổi.

Thế mà anh ấy vẫn để hai đứa ấy vào nhà và tụi nó ngồi hai tiếng mới đi đó.”

Lâm Võ Phong cảm khái, “Thầy Trang là người tốt.”

Trang Tiêu Đình đã ngủ rồi Hoàng Linh mới thấp giọng nói chuyện với chồng, “Về sau mỗi năm đều thi đại học, vậy chẳng nhẽ trong nhà cứ phải giúp phụ đạo việc học cho người ta à?”

Trang Siêu Anh nói một câu giống hệt Lâm Võ Phong, “Trẻ con không hiểu chuyện.”

Hoàng Linh nói, “Trẻ con không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì người lớn cũng phải hiểu chứ? Ngày đó ở phân xưởng mẹ Lý Nhất Minh ở trước mặt mọi người nói ‘chuyện học của Nhất Minh nhà tôi giao cho thầy Trang nhà cô đó.’ Cả xưởng đều nghe thấy thế là cũng ồn ào, ‘về sau con trẻ trong nhà đều giao cho thầy Trang nhà cô’.

Vậy chẳng lẽ về sau chúng ta phải lo chuyện thi đại học cho toàn bộ đám trẻ con trong xưởng ư?”

Trang Siêu Anh nói, “Sao em cứ lo chuyện linh tinh thế.”

Trang Tiêu Đình ở giường đơn bên cạnh trở mình thế là Hoàng Linh không nói chuyện nữa.

Hoàng Linh đợi trong chốc lát thấy Trang Tiêu Đình ngủ say rồi mới đè thấp giọng hơn và nói, “Không nói tương lai thế nào, chỉ nói trước mắt thôi bọn họ cũng đã ảnh hưởng tới Đồ Nam rồi.”

Trang Siêu Anh cũng rất bất đắc dĩ, “Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cự tuyệt không cho tụi nó tới cửa tức là chúng ta tàn nhẫn.

Đâu thể nhìn con cái hàng xóm xếp hàng chờ phân việc, cứ thế chậm trễ bọn nhỏ.

Nếu việc này truyền ra thì nguyên nước miếng đã đủ chúng ta chết chìm rồi, em nói phải làm sao?”

Hoàng Linh biết Trang Siêu Anh lo lắng là đúng vì thế cũng không nói gì nữa.

Hai vợ chồng nhà họ Trang đang cực kỳ băn khoăn thì Tống Oánh đã giải quyết mọi việc bằng cách đơn giản thô bạo.

Tới chủ nhật thứ hai Lý Nhất Minh và bạn mình tới từ sớm.

Trang Siêu Anh cũng đã rời giường và đang ở trong phòng bếp đánh răng.

Anh nghe thấy tiếng gõ cửa thì buông bàn chải, nhanh chóng súc miệng, chuẩn bị đi mở cửa.

Ai biết Tống Oánh lại như cơn gió lốc vọt ra từ căn phòng phía tây và mở oành cửa ra.

Tống Oánh rõ ràng mới chui ra khỏi giường, trên người mặc áo ngủ, đầu như cái ổ gà nhưng cô hoàn toàn không màng ánh mắt kinh ngạc của hai người trước mặt mà nổi trận lôi đình rống to, “Gõ cái gì mà gõ? Sáng tinh mơ có để người ta ngủ không?”

Bạn của Lý Nhất Minh sợ quá lui về sau một bước, Lý Nhất Minh thì căng da đầu nói, “Bọn cháu tới tim thầy Trang, cô cứ ngủ tiếp đi.”

Tống Oánh thô bạo mắng, “Ngủ cái rắm ấy? Mấy đứa tới gõ cửa đánh thức cả nhà sau đó ở trong phòng Đồ Nam thảo luận bài.

Cái nhà bằng cái mắt muỗi thế này bị mấy đứa chiếm thì Đồ Nam không ngủ được, Đống Triết cũng không ngủ được, chẳng ai ngủ được hết.”

Nhà hàng xóm cũng kêu quát, “Sáng sớm đã gõ, gõ, gõ, là báo tang à!”

Mấy nhà chung quanh cũng đẩy cửa, có hàng xóm thò đầu ra nhìn.

Lâm Võ Phong ra khỏi phòng dùng vẻ mặt ôn hoà nói với Lý Nhất Minh, “Nhất Minh à, mấy đứa tới hơi sớm.

Mọi người đi làm đều vất vả, có mỗi cái chủ nhật muốn ngủ nhiều chút, trẻ con cũng thế……”

Lâm Võ Phong vừa khuyên vừa muốn kéo Tống Oánh vào.

Trang Siêu Anh cũng vội vàng lau khô bọt kem đánh răng trên môi và chạy ra khuyên Tống Oánh, “Tiểu Tống, xin lỗi, xin lỗi, cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Mắt thấy tình thế sắp được dàn xếp thì bạn của Lý Nhất Minh đột nhiên phun ra một câu, “Bọn cháu cũng vì thi đại học……”

Tống Oánh lập tức đẩy Lâm Võ Phong và xoay người tiếp tục rít gào, “Nhất Minh, không phải cô nói cháu đâu nhưng cháu không nói tiếng nào đã mang cái gì mà con chó con mèo nào đó vào nhà thầy Trang là không được.

Nhà ấy còn có con gái đó, lại chỉ có hai gian phòng ngủ, mỗi cuối tuần hai đứa đều ngồi trong phòng anh con bé cả nửa ngày chẳng chịu đi.

Cha mẹ cháu thì thảnh thơi ngủ trưa, còn con gái nhỏ nhà người ta thì chỗ ngồi cũng không có nói gì tới nghỉ ngơi.”

“Con chó con mèo gì đó” lập tức đỏ mặt và không nói thêm gì.

Lâm Võ Phong cũng không khuyên nữa mà đơn giản để vợ nói cho hết.

Một vị hàng xóm tới nói lời ba phải, “Tống Oánh, tụi nó còn nhỏ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.”

Tống Oánh không cho là đúng, “Tôi cảm thấy tụi nó rất hiểu ấy.

Cái nhà có từng ấy thôi, Đồ Nam, Tiêu Đình không biết ngồi đâu thì chỉ có thể vác ghế ra sân đọc sách, liệu tụi nó có thấy không?”

Tống Oánh liên tục cười lạnh, “Thầy Trang phụ đạo cho không ít người đúng không? Kết quả thì sao, lúc ăn tết chả thấy đứa nào vác mặt tới chúc tết.

Thầy Trang không nói gì nhưng trong lòng đương nhiên khó chịu rồi!”

Tới tối Hoàng Linh và Trang Siêu Anh cùng nhau tới phòng phía tây.

Hoàng Linh đã thực quen với sự thẳng thắn của Tống Oánh vì thế cô cũng đi thẳng vào vấn đề và nói lời cảm ơn, “Tống Oánh, ban ngày chị không ra ngoài khuyên em cũng vì bất đắc dĩ.

Đều là hàng xóm láng giềng, có vài lời em nói được nhưng chị thì không, lần này là chị nợ em một ân tình lớn.”

Hoàng Linh nói rất thẳng thắn thế là bao nhiêu bực dọc trong lòng Tống Oánh vì sáng nay không thấy Hoàng Linh lên sân khấu cũng tan thành mây khói, “Sao chị nói thế, Đồ Nam ngày ngày mang theo Đống Triết học tập, còn quản con khỉ kia không cho hắn vượt rào.

Tới kỳ nghỉ đông đứa nhỏ còn giúp Đống Triết hâm đồ ăn, chăm sóc không chê vào đâu được thế nên em phải bênh vực thằng bé rồi.

Nhưng sao mọi người không nói thẳng là Đồ Nam muốn thi vào Nhất Trung, hai người muốn đảm bảo hoàn cảnh học tập cho nó?”

Hoàng Linh nói, “Chuyện thi Nhất Trung cũng chưa biết thế nào, chúng tôi sợ nói ra ngoài mà vạn nhất không được thì lòng tự trọng của Đồ Nam sẽ bị ảnh hưởng.”

Trang Siêu Anh cũng nói, “Đồ Nam không cho chúng tôi nói, đứa nhỏ lớn rồi nên lòng tự trọng cũng lớn.”

Tống Oánh nói, “Phi phi phi, Đồ Nam khẳng định có thể thi đậu.”

Tống Oánh lại tiếp tục, “Hơn nữa, em thật sự muốn ngủ nướng, mấy tiếng gõ cửa kia quả thực khó chịu.

Đã thế bọn họ còn ở trong phòng Đồ Nam lớn tiếng thảo luận thì em làm sao mà ngủ được.”

Lâm Võ Phong bưng hai chén trà tới đặt trước mặt vợ chồng nhà họ Trang sau đó đề nghị, “Thầy Trang, đám con cháu đồng nghiệp hết người này tới người kia đến gõ cửa làm phiền quả thực đảo lộn cuộc sống của chúng ta, đây cũng không phải kế lâu dài.

Nếu không nhân lúc hôm nay ồn ào sẵn rồi chúng ta cùng đám Nhất Minh nói cho rõ, để tụi nó tập trung ở một nhà nào đó vào mỗi chủ nhật để ôn tập, rồi cùng nhau thảo luận.

Anh chọn một giờ cố định, ví dụ như bốn giờ chiều chẳng hạn rồi qua đó hỗ trợ giải đáp các vấn đề tụi nó không giải được.”

Lâm Võ Phong bổ sung, “Mấy nhà thay phiên nhau, có ồn cũng là các nhà đó ồn, dù sao người lớn nhà ấy cũng phải ủng hộ thôi.”

Hoàng Linh cướp lời của Trang Siêu Anh, “Được, tụi tôi cũng nghĩ thế nhưng không dám mở miệng.”

Tống Oánh cũng tán thành, “Chị Linh, phương pháp này là đẹp cả đôi đường rồi, chỉ đáng thương cho thầy Trang chủ nhật còn không được nghỉ ngơi.”

Lâm Võ Phong an ủi Hoàng Linh, “Mấy đứa nhỏ này có khi cũng chỉ có thể thi thêm lần này hoặc lần nữa.

Về sau thi đại học là việc của đám học sinh cấp ba rồi.

Tụi nó có cơ sở tốt, trường học cũng sẽ tập trung ôn luyện, như thế sẽ không phiền tới hàng xóm.”

Tống Oánh không hiểu gì cả, “Ớ, thế lúc ấy đám Lý Nhất Minh không thể báo danh nữa à?”

Lâm Võ Phong than, “Báo danh thì có thể nhưng cơ sở của tụi nó đều tương đối kém, không thể cạnh tranh với học sinh học cấp ba chính thức được.”

Tống Oánh ngơ ngác hỏi, “Sao anh biết cơ sở của tụi nó kém?”

Lâm Võ Phong lắc đầu thở dài, “Anh ngồi ở phòng của Đống Triết nghe thấy tụi nó thảo luận bài tập.

Thầy Trang cũng không dễ dàng, anh nghe tụi nó nói chuyện mà máu cũng dồn lên não vì cáu.

Mấy đứa nhỏ này cơ sở quá kém, trong tụi nó nhiều nhất chỉ có một hai đứa có thể lên được đại học.”

Trang Siêu Anh gật gật đầu đồng ý với cái nhìn của Lâm Võ Phong.

Tống Oánh lại nói, “Vậy nếu lần này mà vẫn thi trượt thì sao? Tiếp tục ở nhà chờ sắp xếp việc làm ư?”

Hoàng Linh bất đắc dĩ thở dài, “Thế nên Siêu Anh cũng khó xử, thật sự không thể cự tuyệt được, chỉ có thể hy vọng tụi nó thi đậu.”

Tống Oánh mạnh miệng nhưng mềm lòng vì thế cũng không nói được gì.

Trong hẻm nhỏ nhà nào nhà nấy quét tuyết trước cửa nhà mình và con đường xung quanh, ngoài ra còn phải dọn sạch cống rãnh.

Ba nhà Trang, Lâm và Ngô thay phiên nhau làm công tác này.

Tháng này đến phiên Lâm gia quét tước, trong lúc ấy Lâm Võ Phong lẩm bẩm hai lần, “Không biết là ai quét dọn trước cửa cho chúng ta, lúc anh lấy chổi ra phát hiện mọi thứ đã sạch sẽ.”

Tống Oánh tính thời gian đại khái sau đó vào sáng sớm chủ nhật, lúc sắc trời còn tờ mờ sáng cô rón rén tới gần cửa và đột ngột mở cửa ra.

Tống Oánh và Lý Nhất Minh, còn có con chó con mèo nào đó nhìn nhau cách một cánh cửa.

Cô là người thích ăn mềm không ăn cứng, thấy hai đứa lén lút hỗ trợ thế là lòng cô cũng hụt hẫng.

Cuối cùng cô mở miệng đánh vỡ xấu hổ, “Hai đứa phải nắm chặt thời gian mà ôn thi chứ? Thi tốt rồi lại tới giúp thầy Trang quét rác cũng được, nói cậu đó, tên gì ấy nhỉ……”

Con chó con mèo nào đó buồn bực đáp, “Cháu không phải con chó con mèo nào đó.”

Lý Nhất Minh rụt rè nói, “Đây là chú họ của cháu, họ Tống, tên là Tống Hướng Dương.”

Lâm Võ Phong cũng đã khoác áo ra ngoài và kinh ngạc hỏi, “Cậu là chú họ của Nhất Minh à? Không phải cậu là thanh niên trí thức ở khu vực nông thôn phụ cận sao?”

Tống Hướng Dương cúi đầu tiếp tục quét rác, “Vào thứ bảy cháu tan tầm sớm một chút sau đó ngồi xe đường dài vào thành phố, hỏi xong bài tập tới tối chủ nhật cháu lại ngồi xe về đại đội.”

Lâm Võ Phong dùng giọng điệu bình thản như nói chuyện phiếm với người quen, “Tới đây một chuyến phải ngồi xe bao lâu?”

Tống Hướng Dương đáp, “Hơn hai tiếng.”

Giọng Tống Hướng Dương ồm ồm nhưng lúc đáp chỉ lí nhí như đang lầm bầm, lại như giải thích với Tống Oánh, “Thi đại học thật, thật sự rất quan trọng.”

Tống Oánh không biết nên khóc hay cười.

Lâm Võ Phong về trong nhà sau đó xách xô nước ra nói với Tống Oánh, “Em về ngủ thêm một lát đi.”

Tống Oánh nhìn chồng mà muốn nói lại thôi, cuối cùng cô vẫn về phòng.

Lâm Võ Phong đi theo phía sau hai đứa để vẩy nước lên nền đất đã quét sạch.

Mặt trời dần dâng lên, những căn nhà cùng cây cối nơi hẻm nhỏ nhuộm một tầng ánh sáng vàng, ba người quét tước xong thì đứng yên nhìn nhau không nói gì.

Lâm Võ Phong nhìn hai đứa và nói, “Về đi, sửa sang lại những điều cần hỏi hôm nay, buổi chiều chú và thầy Trang sẽ cùng nhau sang.”

Tống Hướng Dương sửng sốt còn Lý Nhất Minh thì lập tức giải thích, “Chú Lâm là sinh viên tốt nghiệp đại học Giao thông, hiện tại là kỹ sư cấp cao.”

Lâm Võ Phong lắc đầu, “Chương trình học của cấp ba chú đã sớm quên hết rồi nên không dám chỉ bảo khiến mấy đứa bị chậm trễ, chẳng qua chú sẽ qua xem có thể hỗ trợ cái gì thì sẽ ở lại cùng nhau làm bài, chỗ nào không biết chú cũng không giúp được.”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio