Khai giảng được một tháng, nhà trường yêu cầu học sinh lớp mười nộp tiền mua đồng phục thể dục. Một bộ đồng phục hết chín mươi đồng. Tần Chiêu Chiêu về nhà báo cho cha mẹ, hai người cùng lắc đầu. “Đồng phục gì mà đắt vậy? Chín mươi đồng một bộ, đúng là giết người!”
So với giá cả thời đó, chín mươi đồng đúng là quá đắt, bình thường ba mẹ Tần Chiêu Chiêu chỉ mua mấy bộ quần áo giá mười mấy, hai chục đồng là cùng. Nhưng đây là giá nhà trường đưa ra, không thể so kè mặc cả, có đắt cũng phải nộp cho đủ. Tần mẹ trao cho con gái gần một trăm đồng, còn dặn đi dặn lại: “Cầm cẩn thận không rơi nhé!”
Tần Chiêu Chiêu cũng sợ đánh rơi tiền nên cẩn thận bỏ tiền vào trong hộp bút, cất kĩ trong cặp rồi khóa lại cẩn thận, đi một mạch tới trường.
Cô đến lớp tương đối sớm, lúc tới trong lớp có vài người. Lúc vào chỗ ngồi, thoáng thấy ở cửa lớp có một tờ giấy bạc màu lam rớt trên mặt đất, giấy bạc màu lam hình như là… Cô vô thức đến gần xem thật kĩ, hóa ra là một tờ một trăm đồng. Tim đập thình thịch, Tần Chiêu Chiêu ngoái trái nhìn phải một vòng, mấy bạn trong lớp đều đang đọc sách, nói chuyện phiếm hay cắm đầu ăn sáng, không ai để ý đến cô. Cô bèn nhanh chóng nhặt tờ tiền lên rồi trở về chỗ ngồi.
Nhặt được tờ tiền mệnh giá lớn như thế, Tần Chiêu Chiêu vô cùng hoảng hốt. Nhặt được tiền ngay trong lớp, nhất định là của bạn nào đó đánh rơi, có nên trả cho họ không nhỉ? Nói thẳng ra, cô có chút luyến tiếc không muốn trả lại, rõ ràng cô nhặt được chứ không ăn cắp, ai bảo người có tiền không biết giữ? Có biết cô mang tiền đi học cẩn thận thế nào không? Đương nhiên gia cảnh nhà cô và các bạn không giống nhau, nhà học điều kiện tốt hơn nhiều, một trăm đồng chả đáng là bao, nhưng với cô, có thêm một trăm đồng này là tiết kiệm nguyên cả khoản phí đồng phục.
Trong lòng không muốn trả nên Tần Chiêu Chiêu có cảm giác giữ tờ tiền trên người như giữ bom. Chột dạ nên trong đầu cô nảy sinh không biết bao nhiêu loại sợ hãi, ví như: bạn học mất tiền làm ầm lên, giáo viên sẽ cho khám người học sinh trong lớp. Nếu khám thấy trên người cô có một trăm đồng này, cô biết giải thích làm sao? Đương nhiên cô sẽ bảo đây là tiền mình mang theo. Nhưng nếu giáo viên hỏi tiền này có đặc điểm gì thì cô biết trả lời thế nào? Chẳng hạn vết rách, vết xướt hay số series tiền người mất biết mà cô không biết thì phải làm sao? Mà nếu người mất cũng chẳng nhớ được đặc điểm tờ tiền thì sao? Vậy mọi người sẽ không thể chắc chắn được có phải cô đã lấy trộm hay không.
Tần Chiêu Chiêu bị bao nhiêu giả thiết của mình dọa cho xanh mặt, có thế nào cũng không dám giữ tiền bên mình. Cô chợt nhớ phía sau bảng có một khe hở, bèn gấp tờ tiền lớn lại thành một mảnh dài và nhỏ rồi lựa lúc không ai chú ý nhét vào sau tấm bảng. Sau khi xử lý êm đẹp tờ tiền, sự căng thẳng trong lòng dần lắng xuống, cô lấy lại vẻ mặt bình thường. Tiếp đó, cô âm thầm để ý xem ai là người rơi tiền.
Đầu giờ học, Tần Chiêu Chiêu thấy Lăng Minh Mẫn nói một trăm đồng cô mang tới nộp tiền đồng phục giờ không thấy đâu.
“Sáng nay đến lớp cất cặp sách vẫn còn thấy tiền trong cặp, vừa xuống lầu đi vệ sinh trở lên đã không thấy đâu nữa. Không biết đã làm rơi ở đâu rồi.”
Diệp Thanh ngồi cùng bàn nói: “Có biết cũng chẳng làm được gì! Tiền rơi là có người nhặt ngay, làm sao mà tìm được nữa chứ?”
Kiều Mục không đồng tình. “Nếu rơi trong lớp vẫn có thể tìm được, bạn cùng lớp nhặt được, nếu biết là của cậu thì sẽ trả lại thôi.”
Biết người đánh rơi là Lăng Minh mẫn, Tần Chiêu Chiêu càng không có ý trả lại. Với Lăng Minh Mẫn, mất một trăm đồng chẳng đáng gì. Hơn nữa, nói thẳng ra Tần Chiêu Chiêu có phần ghen tỵ với Lăng Minh Mẫn; giờ đây nhặt được tiền của cô ấy mà dùng liền cảm thấy có chút sung sướng khó nói nên lời. Nhưng nghe được lời của Kiều Mục, ý định không trả lại tiền trong đầu cô bắt đầu dao động. Cô thầm nghĩ nếu mình mang tiền trả lại cho Lăng Minh Mẫn, Kiều Mục trông thấy nhất định sẽ tặng cô vài ánh mắt khen ngợi.
Suy nghĩ chưa kịp chuyển thành hành động đã nghe Lăng Minh Mẫn nói: “Cứ cho là bạn cùng lớp nhặt được thì cũng phải xem đó là ai đã. Nếu là Diệp Thanh hay Kiều Mục thì nhất định sẽ trả lại cho người mất, nhưng một số người thì không như thế đâu. Dù sao một trăm đồng cũng không phải ít, những người thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp nhặt được rồi nhất định bị lòng tham làm cho mờ mắt, không muốn trả lại đâu.”
Lời cuối cùng như cái tát giáng thẳng vào mặt Tần Chiêu Chiêu, cô nén nhịn cắn mạnh môi dưới. Phải rồi, cô thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp, nhặt được nhiều tiền nên luyến tiếc muốn giữ lại. Nhưng cô không tin nếu Lăng Minh Mẫn ở vào địa vị của mình thì có thể làm khác.
Tần Chiêu Chiêu thẹn quá hóa giận, một trăm đồng này có thế nào dứt khoát không trả lại cho Lăng Minh Mẫn.
Lăng Minh Mẫn đánh mất tiền, lúc lớp trưởng tới thu tiền đồng phục bèn cười trừ xin lỗi: “Để mai nhé, hôm nay mình mang một trăm đồng theo nhưng lỡ đánh rơi mất rồi.”
Lâm Sâm đến trễ, vừa thong dong xách cặp qua, nghe xong bèn cười, hỏi: “Này khoa khôi lớp, đánh rơi tiền à? Sao lại bất cẩn thế nhỉ? Có cần mình cho cậu vay tạm không?”
Lăng Minh Mẫn tất nhiên thẳng thắn đồng ý: “Được thế thì tốt, cảm ơn cậu!”
“Nhưng cần tính lãi nhé!”
“Cậu cho vay nặng lãi chắc?”
“Mình không lấy lãi bằng tiền, chỉ cần…”
Lâm Sâm dài giọng, chưa nói hết câu đã cười xấu xa. Mấy nam sinh hằng ngày vẫn cùng cậu ta gây chuyện cười ré lên nói thay: “Chỉ cần cho bọn mình cầm thử bàn tay bé nhỏ, hôn lên cái miệng đáng yêu kia một cái thôi!”
Gương mặt trắng nõn của Lăng Minh Mẫn thoáng đỏ hồng, nghiêng đầu không thèm để ý tới Lâm Sâm nữa. Nhưng sự im lặng của cô khác với sự trầm mặc của Tần Chiêu Chiêu, Tần Chiêu Chiêu âm thầm nén giận mà im lặng còn cô là khinh miệt, không buồn nói thêm nữa.
Kiều Mục cau mày nhìn Lâm Sâm. “Đây là lớp học, cậu nói chuyện chú ý một chút được không?”
Lâm Sâm ra vẻ vô tội. “Mình đã nói gì? Mình đã nói gì đâu nào? Lời đám vô lại kia nói không phải của mình nhé. Mấy cậu kia nghe hoàng tử dương cầm nói gì chưa? Sau này ở trong lớp có nói gì cũng phải chú ý một chút, biết chưa hả?”
Chuyện Lăng Minh Mẫn mất tiền cứ thế kết thúc theo Lâm Sâm. Những giả tưởng khám người, điều tra linh tinh mà Tần Chiêu Chiêu nghĩ tới không hề xảy ra, thậm chí Lăng Minh Mẫn còn không báo cho giáo viên chủ nhiệm nữa. Một trăm đồng nhỏ nhoi với Lăng Minh Mẫn không đáng gì, mất thì cũng mất rồi, mai mang tiền đến nộp tiền đồng phục là xong.
Buổi chiều tan học, Tần Chiêu Chiêu cố ý kiếm cớ ở lại sau cùng, các bạn đã trực nhật xong rồi cô vẫn còn ngồi bên bàn giả vờ làm bài tập.
“Tần Chiêu Chiêu ở lại sau cùng nhớ khóa cửa nhé!”
“Biết rồi!”
Chờ các bạn trong lớp về hết, Tần Chiêu Chiêu lập tức chạy tới phía kia bảng, chuẩn bị moi một trăm đồng giấu trong khe bảng ra. Lúc nhét tờ tiền vào thấy đơn giản nhưng giờ lấy ra lại khó gấp mấy lần. Cô dùng tay moi mãi không được bèn chạy về bàn, mở hộp bút lấy con dao nhỏ vẫn dùng để gọt bút chì ra, định dùng lưỡi dao mỏng để lấy tờ tiền. Vừa mới cầm dao tới gần bảng đã thấy có người mở tung cửa lớp. Cô giật mình quay lại, thấy Lâm Sâm người đẫm mồ hôi đang xông vào.
“A, may quá, chưa khóa cửa. Mình còn chưa lấy cặp.”
Lâm Sâm vọt tới chỗ ngồi, lôi cặp sách từ trong ngăn bàn ra, động tác gấp gáp lại cầm không chắc nên cặp sách rơi xuống, đồ bên trong vung vãi trên mặt đất. Ngoại trừ sách giáo khoa và sách bài tập Ngữ Văn còn có mấy đĩa phim in hình một cô gái mặc bikini đang uốn éo vô cùng gợi cảm.
Lâm Sâm ngồi ở bàn cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu lại đứng ở bảng đen cuối lớp, vì thế trong cặp cậu ta rớt ra đồ gì cô đều thấy rõ mồm một. Vừa thấy hình cô gái mặc bikini trên mặt đĩa, cô liền hoảng hồn, không tin nổi mà trợn tròn mắt. Cái này… là phim cấp ba người ta vẫn nói sao? Sao trong cặp cậu ta lại có thứ này?
Lâm Sâm hình như cũng hoảng, vội vàng vơ hết đồ đạc vung vãi trên mặt đất nhét vào cặp rồi ngẩng đầu, hung hãn trừng mắt nhìn Tần Chiêu Chiêu. Cô liền lùi lại hai bước, lí nhí nói: “Tôi… tôi không nhìn thấy gì hết.”
Cô biết lời này khiến Lâm Sâm tương đối hài lòng, cậu ta liền bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm. “Cậu có thấy cũng chẳng sao, tôi chỉ sợ có khi nào cậu sẽ đi tố giác tội trạng của tôi với giáo viên không?”
Tần Chiêu Chiêu xua tay. “Không, không đâu.”
Lâm Sâm xách cặp chuẩn bị rời đi, đi được mấy bước lại quay lại, nghi hoặc nói: “Sao bây giờ cậu vẫn ở đây, không về à? Còn cầm dao đứng cạnh bảng làm gì?”
“Không… không có gì, tôi… tôi cũng định về đây.”
Tần Chiêu Chiêu hốt hoảng, cuống cuồng chạy về chỗ mình thu dọn đồ đạc, Lâm Sâm bày ra vẻ mặt không buồn quan tâm, cứ thế đẩy cửa ra ngoài. Tần Chiêu Chiêu chầm chậm thu dọn hết đồ đạc vào cặp sách, xác định rõ không còn ai quấy rầy mới lại cầm con dao nhỏ đi đến gần tấm bảng, chật vật nạy khe hở nhỏ, moi tờ tiền ra. Dao nhỏ sắc bén vô ý cắt phạn tờ tiền, cô bèn mở tờ tiền ra xem. Đang nín thở xem xét cẩn thận thì sau lưng vang lên một tiếng nói: “Tần Chiêu Chiêu, đang làm gì đấy?”
Chấn động này không phải chuyện đùa, Tần Chiêu Chiêu sợ run cầm cập, tờ tiền trên tay rớt xuống. Nó lơ lửng rơi xuống, bị một bàn tay tóm gọn lấy, đó là một bàn tay nam sinh to lớn.
“Tần Chiêu Chiêu, tôi vốn cảm thấy cậu rất kỳ quặc, hóa ra là kỳ quặc thật. Tự nhiên moi từ trong bảng ra một trăm đồng cơ đấy! Tờ tiền này lấy đâu ra? Chắc không phải cái bảng biết đẻ ra tiền đâu nhỉ? Sao cậu giấu tiền vào đây? À đúng rồi, sáng nay Lăng Minh Mẫn kêu mất tiền. Ái chà, không phải là đã bị cậu trộm mất chứ? Có phải cậu trộm tiền của cậy ấy không?”
Lâm Sâm đã đi rồi còn quay lại, nhặt tờ tiền lên, bày ra bộ dạng như Sherlock Holmes phá án. Mỗi lời của cậu ta khiến Tần Chiêu Chiêu sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, chân tay lẩy bẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Không… không phải tôi… trộm… Tôi… là tôi… nhặt…”
Lâm Sâm hùng hổ dọa người: “Cậu nói nhặt được là nhặt được chắc? Sao nhặt được lại phải lén lút giấy sau bảng? Nhất định là ăn cắp. Tôi sẽ đi mách thầy giáo, Tần Chiêu Chiêu là đồ ăn cắp. Chính cậu đã lấy tiền của Lăng Minh Mẫn.”
“Không phải… Thật sự không phải mà… Thật đấy… Đúng là tôi nhặt được.” Tần Chiêu Chiêu bị bức bách, sợ hãi bật khóc. Nếu bị gán cho cái tội “ăn cắp” thì từ nay làm sao cô có thể gặp người khác đây!
“Không muốn tôi mách thầy giáo cũng được, có điều cậu phải đáp ứng tôi một chuyện.”
Tần Chiêu Chiêu như được đại xá, hai mắt đẫm lệ, liều mạng gật đầu. “Điều kiện gì cũng được, xin cậu đừng tố cáo với thầy giáo.”
Trời đã về chiều, tà dương khuất bóng cuối đường chân trời, ánh chiều nhuộm phòng học một sắc hư ảo mơ hồ. Trong phòng học tối mờ, anh mắt Lâm Sâm lóe sáng tới rợn người, Tần Chiêu Chiêu nhìn không ra trong mắt cậu ta có ý gì, vô thức hốt hoảng. Lời Lâm Sâm nói ra càng khiến cô luống cuống: “Cậu… để tôi sờ thử… Tôi sẽ không nói gì hết.”