Mấy ngày liền, hôm nào Tần Chiêu Chiêu cũng tới khu gần chợ cửa bắc. Cô hy vọng có thể tình cờ gặp được Kiều Mục ở đó, giống như khi trước vô tình gặp Lâm Sâm và Chu Minh Vũ ở Trường Cơ. Gặp rồi có thể đường đường chính chính tới nhà cậu chúc Tết, âu cũng là chút lễ nghĩa thường tình.
Người ta vẫn nói gắng sức ắt trời không phụ lòng người, nhưng những lời người ta nói hình như không bao giờ ứng nghiệm với cô. Rõ ràng cô rất có lòng, bỏ biết bao tâm sức nhưng trời vẫn phụ lòng cô, có thế nào cô cũng không thể gặp được Kiều Mục. Tết nhất, chợ cửa bắc đông như mắc cửi, người xe qua lại loang loáng trước mặt như nước. Cô nhọc lòng kiếm tìm bóng hình, nét mặt thanh tú vẫn in hằn trong trí nhớ giữa vô số người qua đường xa lạ. Bao nhiêu gương mặt lướt qua nhưng vẫn không thấy, không thể tìm thấy người trong lòng cô… Cớ sao không thể gặp được người?
Chiều nay, Tần Chiêu Chiêu lại thơ thẩn giữa những con đường gần khu chợ cửa bắc; đi tới đi lui chẳng nhớ nổi mình đã đi bao lâu, chỉ biết bước chân cô đã nặng nề đi hết cả buổi trưa.
Lúc trở về nhà thì trời đổ mưa, cô không mang theo ô; xe khách chỉ chạy tới đường lớn gần Trường Cơ, vừa xuống xe cô liền chạy một mạch về thẳng nhà. Gió mưa vần vũ ào ào trút xuống, cả người cô ướt sũng. Vừa về tới nhà, mẹ cô đã mắng sao ra ngoài không mang theo ô để giờ ướt lướt thướt thế này, không cẩn thận sẽ bị cảm ho mất thôiMẹ vừa trách vừa nhanh chóng mang khăn bông tới cho cô lau người.
Cô ủ rũ nhận chiếc khăn trên tay mẹ, vừa định lau người bỗng nghe tiếng đàn trong vắt, ưu mỹ từ “Trung Nam Hải” truyền sang.
Tiếng đàn lưu loát như nước chảy mây trôi, rõ ràng là tiếng của hư không mà lại như vật hữu hình, lòng Tần Chiêu Chiêu rung lên, cơn run rẩy cứ lan dần, lan dần tới từng mối dây thần kinh. Đây… đây nhất định là tiếng đàn của Kiều Mục, Viên Viên sao có thể đàn hay thế này được chứ? Lẽ nào Kiều Mục quay về Trường Cơ? Đúng như dự đoán của cô, một giọng của trẻ con lanh lảnh vang lên theo tiếng đàn: “Cậu chơi hay quá!”
Đúng là Kiều Mục đã trở lại rồi. Những giọt nước mắt mừng vui lẫn theo nước mưa trên mặt, trên cổ âm thầm lăn dài trên má.
Bữa cơm chiều nay Tần Chiêu Chiêu ăn rất nhanh, cơm nước xong liền cầm ô chạy ra ngoài ngay. Cô nói với mẹ muốn đi mua ít đồ nhưng thực chất là kiếm cớ đi quanh khu “Trung Nam Hải”.
Một chiếc xe hơi đậu trên đường nhỏ gần khu “Trung Nam Hải”, là xe của Phó giám đốc Kiều… À không, giờ phải gọi là xe chuyên dụng của Cục phó Kiều mới đúng. Kiều Vĩ Hùng đã được thăng chức cục phó. Nhận công tác xong, cả nhà ông cùng chuyển về thành phố, từ đó ông rất ít khi quay lại khu Trường Cơ, chỉ trừ vài lần tới thăm con gái Kiều Diệp mà không có Mục Lan và Kiều Mục đi cùng. Kiều Diệp vốn xa cách mẹ kế, cũng không thân thiết gì với cậu em cùng cha khác mẹ nên mẹ con Mục Lan không hay về thăm con chồng. Vậy mà hôm nay một nhà ba người họ lại tới thăm Kiều Diệp ở Trường Cơ! Đối với Tần Chiêu Chiêu, đấy là chuyện vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngoài mong đợi. Cô đoán chắc Cục phó Kiều vẫn lo lắng làm sao để cả nhà sum họp nên đã cố sức thuyết phục vợ đưa cả nhà tới nhà Kiều Diệp dùng cơm.
Ngày đông buốt giá, đêm đen buông mành, đèn đường bật sáng, mưa phùn lấp lánh như trăm ngàn sợi chỉ bạc đan cài lấy nhau. Trời rất lạnh, Tần Chiêu Chiêu vội vàng chạy đi, bỏ quên găng tay, bàn tay nắm cán ô giá như băng, không ngừng đưa lên miệng hà chút hơi ấm. Cô thà chịu lạnh đứng chờ, nhất quyết không về nhà lấy thêm găng tay, chỉ sợ mình vừa đi khỏi thì Kiều Mục cũng ra, như vậy chẳng phải sẽ uổng công sao?
Tần Chiêu Chiêu đoán Kiều Mục không ở nhà Kiều Diệp lâu, cơm nước xong sẽ nhanh chóng rời đi. Thật không ngờ họ ở lại lâu hơn tưởng tượng, cô đứng đợi, đợi mãi, đến khi hai bàn tay luân phiên cầm ô đã cóng lạnh không còn cảm giác mới thấy một nhà ba người rời khỏi khu “Trung Nam Hải”. Vợ chồng Cục phó Kiều cầm ô đi trước, Kiều Mục theo sau không ô dù, mũ liền áo che kín đầu, hai tay nhét túi quần, tiêu sái bước giữa mịt mờ mưa bay.
Trời tối, đèn đường leo lét, ánh sáng ảm đạm không đủ pha loãng bóng đêm thăm thẳm. Đứng cách xa, Tần Chiêu Chiêu không nhìn rõ mặt Kiều Mục, nhưng bóng dáng cao cao cũng đủ khiến cô thổn thức khôn nguôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt như bị hút lấy, bám chặt lấy bóng dáng phía xa xa. Cô vốn muốn lấy chút can đảm chạy tới, vờ như hai bên tình cờ gặp nhau, lấy cớ trò chuyện vài câu với cậu. Đáng tiếc, vừa kịp nhìn thấy người thì cả nhà họ đã mở cửa vào xe. Xe nổ máy, hai chiếc đèn sau sáng bừng như sao băng xẹt qua mặt đường đêm đen thẫm, chiếc xe nhanh chóng xa khỏi tầm mắt Tần Chiêu Chiêu.
Đứng giữa đêm đông mưa lạnh đến cắt da cắt thịt như vậy chỉ để nhìn thấy bóng dáng, thậm chí còn không hề thấy được gương mặt người ta nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy rất mãn nguyện. Nhìn thấy từ xa còn hơn mải miết kiếm tìm khắp khu chợ cửa bắc mà không biết có thể gặp được hay không. Rốt cuộc cô cũng gặp được Kiều Mục, một Kiều Mục hệt như trong tưởng tượng, giống như tán tùng cao lớn, rắn rỏi.
Kỳ nghỉ đông rất ngắn, ngắn như chiều đông thoảng qua trước mắt. Mới đó đã lại sang học kỳ mới.
Sang học kỳ mới, nhà trường đưa ký túc xá mới xây vào sử dụng. Ký túc xá mới có nhà vệ sinh khép kín, đẹp hơn hẳn ký túc xá cũ, từ đây không còn cảnh xếp hàng trước cửa phòng chứa nước hay nhà vệ sinh chờ tới lượt đánh răng, tắm rửa nữa. Tuy chi phí ăn ở cao gấp rưỡi nhưng rất nhiều học sinh tình nguyện bù tiền để được sống thoải mái hơn một chút. Mật ít ruồi nhiều, nhà trường ưu tiên cho các bạn nữ được chuyển sang ký túc xá mới.
Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu cũng không muốn bỏ ký túc xá cũ vì ký túc xá mới tốn nhiều tiền hơn, nhưng bên kia có phòng vệ sinh riêng. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng chuyện có phòng vệ sinh khép kín đã đủ khiến cô động lòng rồi. Có nhà vệ sinh riêng, không những chuyện đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh tiện hơn mà cô còn thoát khỏi cảnh xách nước vào nhà vệ sinh công cộng, hì hụi tắm rửa. Chi phí gấp rưỡi cũng rất đáng đồng tiền.
Vợ chồng Tần gia vừa nghe con gái nói ở ký túc xá mới sẽ tốn tiền gấp rưỡi nhưng có phòng vệ sinh riêng liền chi tiền ngay. Nếu điều kiện cho phép, chẳng có bậc làm cha làm mẹ nào lại không đồng ý để con cái được sống thoải mái.
Ngày các bạn nữ chuyển sang ký túc xá mới, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều yêu cầu các bạn nam tới giúp. Nam sinh vừa thấy giáo viên yêu cầu đã ầm ĩ ra vẻ rất không tình nguyện, thậm chí còn cằn nhằn: “Đây mà gọi là giúp đỡ á, rõ ràng là đang kiếm cửu vạn không công ấy chứ!” nhưng miệng nói cứng, chân đã chạy thẳng sang ký túc xá nữ, có chạy trối chết cũng không nhanh được như thế. Bình thường nam sinh bị cấm vào ký túc xá nữ, hôm nay lệnh này được tạm gỡ bỏ, khắp nơi đâu đâu cũng thấy các bạn nam tay mang tay vác đủ loại hành lý. Khí thế làm việc ngút trời, người không biết nhìn vào còn tưởng họ đang hăng hái tự chuyển chỗ ở. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu là tự chuyển đổ của mình chưa chắc họ đã có thể hăm hở được như vậy.
Lâm Sâm và Chu Minh Vũ dẫn một nhóm nam sinh kéo vào phòng tám người của Tần Chiêu Chiêu. Các bạn nữ đã dọn dẹp, đóng gói đồ đạc gọn gàng, họ chỉ cần khiêng đi là xong.
Đồ đạc của Tần Chiêu Chiêu đơn giản nhất, một bộ chăn đệm, một túi quần áo, một xô nhỏ đựng mấy thứ đồ dùng lặt vặt như chậu rửa mặt, bàn chải, xà phòng… Hành lý đơn giản như vậy nên cô cũng không muốn phiền ai xách giúp, tự mình dọn cũng được rồi.
Ở trường thực nghiệm đã có một quy tắc bất thành văn: nếu bạn giúp ai đó, người ta sẽ đáp lễ bằng cách mời bạn đi ăn uống. Trong phòng, Thẩm Bình nhiều đồ nhất, ngoài sách vở còn mấy túi quần áo lớn nhỏ, vì thế cô đã chuẩn bị sẵn mấy lon Coca để mời các bạn nam đã mất công mất sức giúp đỡ mình vác đồ.
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đồ đạc của mình đơn giản nên không muốn nhờ ai hết, tự mình xách hai chuyến là xong, có thể tiết kiệm khoản phí đáp lễ kia. Ai ngờ Lâm Sâm vừa vào phòng liền xách ngay hai trong ba túi đồ của cô đi. Giường của cô sát ngay cửa, đồ đạc dọn dẹp xong chất gọn ở đầu giường, cậu ta vừa vào là tiện tay xách luôn túi chăn và túi quần áo. Cô há miệng mấp máy gì đó nhưng không buông nổi một câu không cần nhờ cậu giúp. Người ta có lòng tốt, cô có thể tiếc một lon nước mà nỡ chà đạp hảo tâm của người ta sao? Tần Chiêu Chiêu không biết nói sao, đành xách nốt xô đựng đồ chạy theo cậu ta.
Lâm Sâm xách đồ tới ký túc xá mới hộ cô, cô cũng làm theo lễ tỏ vẻ biết chơi cho “phải phép”. “Cảm ơn Lâm Sâm nhiều, tan học mình mời cậu uống nước nhé!”
Cậu ta cũng theo lẽ thường không khách khí. “Được, học xong chờ cậu mời nước tôi.”
Hết giờ học chiều, cánh cổng im ỉm khép cả ngày cuối cùng cũng hé mở, học sinh ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Tần Chiêu Chiêu chuẩn bị mời Lâm Sâm đi uống nước như đã hứa, nhưng hình như cậu ta đã quên béng chuyện này rồi, tan học là xách cặp mất hút cùng Chu Minh Vũ.
Tần Chiêu Chiêu đứng nhìn cậu ta đi một mạch, nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn gọi, giữa bao nhiêu bạn bè tự nhiên gọi một nam sinh tất nhiên cô cũng thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, quên mất càng tốt, vốn cô cũng chẳng cam tâm tình nguyện mời cậu ta.
Tần Chiêu Chiêu cứ thầm mong Lâm Sâm quên chuyện được cô mời uống nước rồi, ai ngờ vừa cơm tối xong đã thấy cậu ta chạy tới tìm cô, trên miệng còn dính đồ ăn, rõ ràng là vừa cơm nước xong đã lao tới trường. Hóa ra, cậu ta tới tìm cô để đòi đồ uống, vừa thấy cô liền “đòi nợ”: “Này Tần Chiêu Chiêu, cậu còn chưa mời tôi uống nước đâu nhé!”
Hết cách, cô đành theo cậu ta tới cửa hàng gần trường, bày ra vẻ hào phóng bảo cậu ta muốn uống gì cứ chọn. Cô đoán cậu ta cũng chỉ mua Coca hay Sprite là cùng, ai ngờ cậu ta còn chơi độc, đông chưa qua đã đòi uống Coca lạnh. Mấy quán quanh trường chẳng dại gì mà giữa mùa đông ủ lạnh Coca, phí điện đã đành mà cũng chả ma nào mua.
“Ở đây không có Coca lạnh nhưng siêu thị có. Đến siêu thị mua là được, bảy giờ mới đến giờ tự học, còn sớm chán.”
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt, mua một lon nước mà phải chạy tới tận siêu thị, có đáng không? Cô không muốn đi, bèn nhỏ tiếng thương lượng với cậu ta: “Hay là… tôi đưa tiền cho cậu tự đi mua nhé?”
Lâm Sâm tròn mắt. “Cậu có muốn mời tôi thật không thế? Không muốn thì cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ tôi đây thiếu tiền lon nước hay sao?”
Tần Chiêu Chiêu cứng họng, còn có thể nói gì nữa đây, nói thêm nữa khác nào tự tát vào mặt mình, thừa nhận bản thân không thành ý. Cuối cùng cô đành lết theo cậu ta tới siêu thị, lòng u sầu được chuyển hộ hai túi đồ đúng là lỗ to. Đi cùng con trai ra đường khiến cô cảm thấy thật khó chịu, cô cũng chẳng biết nói gì với cậu ta thành ra càng lúc càng lúng túng.
Cũng may Lâm Sâm vẫn câu được câu chăng hỏi chuyện cô, từ chuyện ký túc xá mới xây bao lâu mới xong đến chuyện đồ ăn trong căng tin, lúc sau đã quay sang chuyện đề văn của cô chủ nhiệm, huyên thuyên không đâu vào đâu. Cuối cùng là nhắc đến chuyện đầu tóc cô: “Tần Chiêu Chiêu sao lại cắt tóc vậy?”
Đi học lại, bài vở ngập đầu, học hành gấp gáp, Tần Chiêu Chiêu ít có thời gian lo cho mái tóc dài ngang lưng, đành cắn răng cắt béng đi. Đến giờ thấy Lâm Sâm hỏi, cô bèn thuận miệng đáp: “Cắt ngắn một chút, có gội hay chải cũng nhanh hơn.”
“Kể cũng tiếc, cậu để tóc dài buộc hai bên trông được lắm.”
Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, lần đầu tiên có con trai khen cô buộc tóc hai bên đẹp. Cô vô thức liếc nhìn Lâm Sâm, đã thấy cậu ta sửa lại: “Có điều, tết tóc thế trông hơi quê, tóc tém như Diệp Thanh vẫn là đẹp nhất!”
Cậu ta sửa lại như vậy, cô cũng chẳng bất ngờ, dù sao trong mắt cậu ta Diệp Thanh mới là xinh đẹp nhất, cậu ta không chữa lại thế cô mới thấy lạ. Nghe xong cô cũng miễn bình luận, khẽ cười không đáp lời. Siêu thị đã ở ngay trước mặt.
Tần Chiêu Chiêu thường ít tới siêu thị mua đồ, một phần vì đồ bán trong siêu thị đắt hơn đồ bán lẻ bên ngoài, hơn nữa siêu thị trong thành phố đều cỡ vừa hoặc nhỏ, không có camera hay mã vạch chống trộm nên chuyện trộm cắp rất khó lường, đành phải cắt cử người trông coi hàng hóa. Mỗi kệ hàng sẽ có hai nhân viên bên cạnh, khách vào xem hàng bị hai người họ ngó đăm đăm như thể khách có thể hóa thành trộm bất cứ lúc nào. Chuyện này khiến Tần Chiêu Chiêu cực kỳ khó chịu nên càng muốn tránh xa siêu thị.
Lâm Sâm rõ ràng thường xuyên mua đồ ở siêu thị, quen đường vào lấy một lon Coca lạnh trong tủ ướp rồi quay sang hỏi Tần Chiêu Chiêu: “Tôi uống cái này, cậu muốn uống gì không?”
Cô lắc đầu. “Tôi không khát.”
Cầm lon nước trong tay, cô quay lưng định ra quầy thu ngân tính tiền. Lúc qua một kệ bày bánh kẹo, cô đột nhiên liếc thấy một gói kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng, nhất thời dừng chân, không do dự cầm một túi theo.
Lâm Sâm ở bên cạnh hỏi: “Cậu thích ăn kẹo sữa à? Kẹo sữa Alpes cũng ngon lắm đấy.”
“Tôi thích kẹo sữa Thỏ Trắng thôi.”
Vừa mang Coca và kẹo đặt lên quầy thu ngân, Tần Chiêu Chiêu còn chưa kịp lấy tiền đã thấy Lâm Sâm rút một tờ mười đồng trong túi đưa cho nhân viên thu ngân.
“A, đã nói tôi mời cậu, sao có thể để cậu trả tiền được chứ!”
“Tự nhiên tôi nhớ ra là nếu để cậu mời tôi thế này thì không phải rất mất mặt sao? Xách hộ cậu hai túi quần áo cũng chẳng có gì to tát. Bỏ đi, tôi là con trai, cứ để tôi mời!”
Tần Chiêu Chiêu nhất quyết không chịu, hai người tranh qua tranh lại nửa ngày trước quầy thu ngân. Tần Chiêu Chiêu muốn nhét tiền lại cho cậu ta, cậu ta lại chặn tay cô lại. Nam nữ sinh tuổi trẻ, chân tay động chạm thì cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa còn bày trò trước bao nhiêu người như vậy thật không hay ho gì. Cuối cùng cô đành đầu hàng.