Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những hạt mưa to nhỏ đập vào cửa sổ nghe vang vọng. Giữa bầu trời tối đen như mực bỗng nổi lên một tiếng chớp sáng như ban ngày, sau đó là tiếng sấm vang rền khiến lòng người hoảng hốt.

Bạch Mộc Trạch mở miếng vải đen bịt mắt mình ra, nhưng dù có mở hay không thì cũng vậy, vẫn tối tới mức không thể nhìn thấy được lòng bàn tay. Mượn ánh sáng từ tia chớp, anh mới thấy được cảnh tượng xung quanh mình, đây là một phòng ngủ.Một chiếc giường gỗ đơn, một tủ sách, một cái ghế và một cái tủ đựng đồ, đó là tất cả những gì có trong phòng.“Mật mã là ngày sinh à, trên bàn của tôi có khắc thế.” Tang Cách nói: “Giờ xem ra là tôi, Manh Manh, Hứa Dạng và… giáo sư Bạch đúng không?”Hứa Dạng sợ tới mức phải dựa vào tường.

Mật thất lần này khác với mật thất trước, người chơi sẽ đi vào cửa một mình, xem ra họ đã bị tách ra khỏi nhau rồi.“Về phòng đi.”

Ầm ầm ầm!Bình thường công tắc đều được đặt ở cạnh cửa, nhưng anh đã lần mò từ trên xuống dưới một lượt rồi vẫn không sờ thấy, lại còn quét được cả tay đầy bụi nữa. Hình như bụi trên tường này có mùi khen khét, Bạch Mộc Trạch ghét bỏ quệt tay vào quần.Bạch Mộc Trạch không nói chuyện với họ, anh đang nghĩ công tắc trong phòng này ở đâu đây?

Có người đập cửa, nhưng không phải đập cửa phòng anh.Giờ họ đang đứng trong một hành lang, có khoảng gian phòng mỗi bên đối xứng nhau. Lối đi xuống dưới đã bị hàng rào sắt chặn khóa lại, đứng từ trên nhìn xuống thì hẳn giờ họ đang ở tầng .“Tôi đây.” Giọng nói mảnh khảnh của em gái Dương không rõ lắm vì cách một cánh cửa.Bang! Bang! Bang!

“Bên ngoài có ai không? Mở cửa ra đi!” Nghe giọng thì hình như là thằng nhóc tên Hứa Dạng kia, theo khoảng cách phát ra âm thanh thì hẳn là cậu ta đang bị giam trong một căn phòng gần Bạch Mộc Trạch.Tang Cách nhớ ra quy luật mật mã nên bèn hỏi: “Sinh nhật của cậu là ngày mấy, còn nhớ không?”“Các người là ai?”

“Đừng có đập nữa, đã nhốt cậu lại rồi thì còn mở cửa cho cậu nữa à? Động não đi anh trai của tôi ơi.” Tiếng ồn khiến Tang Cách đau đầu, suy nghĩ cũng bị xáo trộn.Ầm ầm ầm!

Bạch Mộc Trạch nghe tiếng Kỳ Việt lên tiếng, hình như là ở ngay sát vách anh: “Tôi tìm thấy trên cửa có một ổ khóa, xem ra là tất cả mọi người đều khác nhau rồi.”Mật mã được chia thành nhóm, Tần Nhiễm nhóm, Kỳ Việt nhóm, những người chơi còn lại là nhóm, chỉ nhìn vào dữ liệu thì Bạch Mộc Trạch không thể nhìn ra được gì hết.“Tôi đâu có lo, trong phòng rất an toàn, anh nhớ cẩn thận đấy.”Bạch Mộc Trạch khẽ gật đầu: “Trùng hợp thật, lần này lại là trung gian hay sao?”

Tang Cách đáp: “Giống đấy, tôi cũng có đây.”Má, tăng điểm thuộc tính vô ích rồi!

“Vậy là được rồi, chúng ta phải tìm ra mật mã trong phòng, mọi người nhớ cẩn thận nhé.”Kỳ Việt thấy cô bé trước mặt hơi quen quen bèn hỏi: “Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”Tang Cách đáp: “Giống đấy, tôi cũng có đây.”“Đúng thế, chúng tôi đã ra hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi.”

Hứa Dạng vẫn đang hét lớn: “Manh Manh, cô có ở đây không Manh Manh?”Mật thất lần này khác với mật thất trước, người chơi sẽ đi vào cửa một mình, xem ra họ đã bị tách ra khỏi nhau rồi.Trong cửa có một cô bé mặc váy búp bê hồng nhạt chạy ra, tóc tết lệch thả xuống bả vai, trên đầu còn đeo một chiếc băng đô nơ bướm.

“Tôi đây.” Giọng nói mảnh khảnh của em gái Dương không rõ lắm vì cách một cánh cửa.Trên đèn bàn có một sợi dây nhỏ, kéo xuống một cái, đèn vàng kiểu cũ phát ra một tiếng vang lách cách, cuối cùng thì sáng lên.Dương Manh Manh cũng cạn lời, ôm sai đùi cmnr!Anh đứng bên trong mở cửa ra, tình cờ đụng phải Kỳ Việt ở phòng bên cạnh, người đồng thời mở được mật mã để ra ngoài.

“Vậy thì tốt rồi, cô đừng lo nhé, đợi tôi tìm được mật mã sẽ tới giúp cô ngay.”“Vậy là được rồi, chúng ta phải tìm ra mật mã trong phòng, mọi người nhớ cẩn thận nhé.”Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng, thời gian hiện tại đang là đúng giờ tối.

“Tôi đâu có lo, trong phòng rất an toàn, anh nhớ cẩn thận đấy.”Ở đầu cầu thang truyền tới tiếng bước chân, có thêm giọng nói của một người phụ nữ hơi lớn tuổi: “Ai ở hành lang đấy? Bị ta bắt được là sẽ bị phạt đấy nhé.”Dương Manh Manh nói thêm: “Dưới đèn bàn đã tìm chưa?”Cánh cửa viết tên Laure hơi chấn động, Dương Manh Manh ghé sát lỗ tai vào hỏi: “Anh trai Hứa Dạng à, anh bị gì vậy?”

Bạch Mộc Trạch không nói chuyện với họ, anh đang nghĩ công tắc trong phòng này ở đâu đây?Cô đường đường là một NPC ma, thế mà trong mật thất phải trốn một NPC khác, thế này là thế nào chứ?Tang Cách và Tần Nhiễm cũng mở cửa bước ra, giờ chỉ thiếu Hứa Dạng.

Bình thường công tắc đều được đặt ở cạnh cửa, nhưng anh đã lần mò từ trên xuống dưới một lượt rồi vẫn không sờ thấy, lại còn quét được cả tay đầy bụi nữa. Hình như bụi trên tường này có mùi khen khét, Bạch Mộc Trạch ghét bỏ quệt tay vào quần.“À Bạch Mộc Trạch, năm sinh của chúng ta bằng nhau, Kỳ Việt lớn hơn chúng ta một tuổi, Tần Nhiễm thì lớn hơn chúng ta tuổi.”

Lại một tia chớp xẹt qua, Bạch Mộc Trạch thấy trên cái bàn kế cửa sổ hình như có một cây đèn bàn, anh lại lò dò đi qua trong bóng tối.“Tôi là Kiki, ở cô nhi viện.”

Trên đèn bàn có một sợi dây nhỏ, kéo xuống một cái, đèn vàng kiểu cũ phát ra một tiếng vang lách cách, cuối cùng thì sáng lên.Tang Cách như đang nghe hài độc thoại, “Thằng nhóc này hài nhỉ, trước khi vào còn bảo để cậu ta bảo vệ cả nhóm, giờ xem ra không cản chân cả nhóm đã là rất tốt rồi.”

Một chiếc giường gỗ đơn, một tủ sách, một cái ghế và một cái tủ đựng đồ, đó là tất cả những gì có trong phòng.Khu vực ở gần hành lang rất tối, Bạch Mộc Trạch lấy đèn bàn trong phòng ra chiếu sáng, trên cửa có một cái khóa mật mã, cũng là mật mã số.Mật mã cánh cửa nhà giống với nhóm của Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch kéo ghế ra ngồi trước bàn, trên bàn được dọn dẹp rất ngăn nắp. Sách vở được bày theo thứ tự ở bên phải, Cấu tạo cơ thể con người, Lý thuyết về dược… Tất cả đều là sách về y học, xem ra cậu bé tên Ekko rất thích lĩnh vực này.“Cô xử nhanh lắm mà.” Bạch Mộc Trạch nói.Anh cười tủm tỉm nhìn Nguyên Tinh Thần, môi mấp máy như đang nói: “Lại là cô à.”

Trong ngăn kéo có một hộp đựng bút và vài văn phòng phẩm, trong tủ đựng đồ thì toàn là quần áo, không còn gì nữa.Chiếu ánh đèn bàn ấm áp từ tường xuống sàn nhà, từ ngăn tủ tới đầu giường nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối gì. Bạch Mộc Trạch vừa định thả đèn bàn lại chỗ cũ thì chợt phát hiện ra chỗ bày đèn bàn có khắc một chuỗi số: .., bên dưới còn có một câu: Phải nhớ lấy ngày này.

Bạch Mộc Trạch cầm đèn bàn đi tới nhìn ổ khóa trên tay nắm cửa, là mật mã số.“Tôi không sao, cô đợi tí, tôi sẽ đá văng cái cửa này ra.”

Ngoài cửa, Hứa Dạng vẫn đang cằn nhằn: “Trong phòng tôi không có đèn, đến cả công tắc cũng không có nữa.”“Xem ra phòng của cô ta với chúng ta không giống nhau rồi.”

Bạch Mộc Trạch cất giọng nói: “Đèn bàn ở trên bàn.”“Lằng nhà lằng nhằng.” Tang Cách đi tới đẩy cậu ta ra, hỏi về phía cánh cửa: “Ai vậy?”“Anh Bạch đừng nói đùa chứ, lần này tôi là người chơi bình thường nhé, nhưng tôi không rõ thân phận của anh Bạch là gì thôi.”

“Cảm ơn nhé người anh em.” Sau đó bên kia lại truyền tới một tiếng rên: “Ui da cái ghế này bị gì vậy, đau chết mất.” Cậu ta va phải đầu gối vào ghế.

Bạch Mộc Trạch lắc đầu, một thằng nhóc lanh chanh, có chút giống với Thẩm Kha.“Bạch Mộc Trạch.”

Chiếu ánh đèn bàn ấm áp từ tường xuống sàn nhà, từ ngăn tủ tới đầu giường nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ manh mối gì. Bạch Mộc Trạch vừa định thả đèn bàn lại chỗ cũ thì chợt phát hiện ra chỗ bày đèn bàn có khắc một chuỗi số: .., bên dưới còn có một câu: Phải nhớ lấy ngày này.Bạch Mộc Trạch cất giọng nói: “Đèn bàn ở trên bàn.”

“Ngày sinh của Ekko ư?”Trong cả nhóm, Nguyên Tinh Thần chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấy Bạch Mộc Trạch ngay, Bạch Mộc Trạch cũng thế.

Bạch Mộc Trạch thử mở khóa theo gợi ý trên bàn, tách một tiếng, khóa mở rồi.“Chưa, à, cô đợi tí, tôi đi xem thử.”Bạch Mộc Trạch cầm đèn bàn đi tới nhìn ổ khóa trên tay nắm cửa, là mật mã số.

Anh đứng bên trong mở cửa ra, tình cờ đụng phải Kỳ Việt ở phòng bên cạnh, người đồng thời mở được mật mã để ra ngoài.Trong ngăn kéo có một hộp đựng bút và vài văn phòng phẩm, trong tủ đựng đồ thì toàn là quần áo, không còn gì nữa.“Như nhau, người chơi bình thường.”

“Anh Bạch, trùng hợp quá.” Kỳ Việt cười chào hỏi anh.Bạch Mộc Trạch lắc đầu, một thằng nhóc lanh chanh, có chút giống với Thẩm Kha.

Bạch Mộc Trạch khẽ gật đầu: “Trùng hợp thật, lần này lại là trung gian hay sao?”

“Anh Bạch đừng nói đùa chứ, lần này tôi là người chơi bình thường nhé, nhưng tôi không rõ thân phận của anh Bạch là gì thôi.”Hứa Dạng vẫn đang hét lớn: “Manh Manh, cô có ở đây không Manh Manh?”

“Như nhau, người chơi bình thường.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta hợp tác sẽ nhanh chóng được ra ngoài.”“Vậy là tốt rồi, chúng ta hợp tác sẽ nhanh chóng được ra ngoài.”

“Mong là thế, chỉ cần anh đừng có ra vẻ nữa thôi.” Anh không hề tin tưởng Kỳ Việt, mà anh ta cũng thế.Kỳ Việt hỏi: “Phòng của cậu có đèn bàn không?”Nụ cười của Dương Manh Manh cứng đờ: “Anh Hứa Dạng à, mật mã trên bàn ấy, anh tìm là thấy mà.”

Căn phòng đối diện Bạch Mộc Trạch mở ra, là Dương Manh Manh, chuyện này khiến Bạch Mộc Trạch hơi ngạc nhiên, lúc đầu cứ nghĩ cô ta nhát gan như thế sẽ rất yếu đuối chứ.

Dương Manh Manh như nhìn thấy được chỗ dựa, vội chạy tới: “Gặp được người thật tốt quá.”

“Cô xử nhanh lắm mà.” Bạch Mộc Trạch nói.Có người đập cửa, nhưng không phải đập cửa phòng anh.

Dương Manh Manh cong mắt cười trông rất đáng yêu, “May mắn thôi, tôi có bệnh sạch sẽ nên định lau hết bụi trên bàn, không ngờ lại tìm được mật mã dưới ổ đèn.”Vốn cứ nghĩ manh mối trong phòng này đều giống nhau, nhưng hiện tại xem ra là khác rồi.

Tang Cách và Tần Nhiễm cũng mở cửa bước ra, giờ chỉ thiếu Hứa Dạng.

Ầm!Kỳ Việt khẽ cười nói: “Xem ra tôi là anh trai của mọi người rồi.”Ầm!

Cánh cửa viết tên Laure hơi chấn động, Dương Manh Manh ghé sát lỗ tai vào hỏi: “Anh trai Hứa Dạng à, anh bị gì vậy?”Dương Manh Manh: … Titan? Chỉ có thế thôi à?Sau một lúc khó khăn, cuối cùng Hứa Dạng cũng ra được. Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu: “Ờ thì… Thực ra tôi làm Tank ấy, nếu có NPC gì cứ để tôi, nhưng chuyện tìm lời giải cơ quan này thì tôi không rành lắm.”

“Manh Manh? Cô đi ra rồi à?”Hửm… Sao lại là anh ta nữa???

“Đúng thế, chúng tôi đã ra hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi.”Tần Nhiễm cầm ổ khóa lên, phát hiện có lỗ khóa liền nói: “Tìm ra chìa khóa thôi.”

“Tôi không sao, cô đợi tí, tôi sẽ đá văng cái cửa này ra.”

“Đá… để mở ư?”

Nụ cười của Dương Manh Manh cứng đờ: “Anh Hứa Dạng à, mật mã trên bàn ấy, anh tìm là thấy mà.”, không đúng;

Hứa Dạng tự tin nói: “Tôi tìm rồi, không có mà.”

Dương Manh Manh nói thêm: “Dưới đèn bàn đã tìm chưa?”

“Chưa, à, cô đợi tí, tôi đi xem thử.”

Tang Cách như đang nghe hài độc thoại, “Thằng nhóc này hài nhỉ, trước khi vào còn bảo để cậu ta bảo vệ cả nhóm, giờ xem ra không cản chân cả nhóm đã là rất tốt rồi.”“Vậy thì tốt rồi, cô đừng lo nhé, đợi tôi tìm được mật mã sẽ tới giúp cô ngay.”“Giáo sư Bạch à, có phát hiện gì không?” Tần Nhiễm thấy anh nhìn chằm chằm vào dãy số trên bàn nên bèn hỏi.

Dương Manh Manh cũng cạn lời, ôm sai đùi cmnr!

Sau một lúc khó khăn, cuối cùng Hứa Dạng cũng ra được. Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu: “Ờ thì… Thực ra tôi làm Tank ấy, nếu có NPC gì cứ để tôi, nhưng chuyện tìm lời giải cơ quan này thì tôi không rành lắm.”

Dương Manh Manh an ủi: “Không sao đâu, thực ra Tank cũng rất quan trọng mà.”“Ở ngoài có ai không? Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Giờ họ đang đứng trong một hành lang, có khoảng gian phòng mỗi bên đối xứng nhau. Lối đi xuống dưới đã bị hàng rào sắt chặn khóa lại, đứng từ trên nhìn xuống thì hẳn giờ họ đang ở tầng .Dương Manh Manh an ủi: “Không sao đâu, thực ra Tank cũng rất quan trọng mà.”

Tần Nhiễm cầm ổ khóa lên, phát hiện có lỗ khóa liền nói: “Tìm ra chìa khóa thôi.”Những hạt mưa to nhỏ đập vào cửa sổ nghe vang vọng. Giữa bầu trời tối đen như mực bỗng nổi lên một tiếng chớp sáng như ban ngày, sau đó là tiếng sấm vang rền khiến lòng người hoảng hốt.

Giờ tất cả căn phòng đều đã mở, người chơi có thể tùy ý ra vào.

Cách bày trí của mỗi phòng gần như giống nhau, trừ bộ chăn ga gối nệm trên giường. Phòng của bé trai sẽ là màu xanh dương, phòng của bé gái sẽ có màu hồng nhạt, đến cả quần áo cũng thay đổi thành phong cách nước Anh.“Cảm ơn nhé người anh em.” Sau đó bên kia lại truyền tới một tiếng rên: “Ui da cái ghế này bị gì vậy, đau chết mất.” Cậu ta va phải đầu gối vào ghế.

Nhắc tới đây thì Bạch Mộc Trạch lại hơi đau đầu, bộ quần yếm màu cà phê anh đang mặc thật sự không thoải mái chút nào, nhưng thời này hình như quần áo đều có kiểu dáng như thế, Kỳ Việt và Hứa Dạng cũng mặc như anh nhưng khác màu, đến cả quần áo để thay trong ngăn tủ cũng cạn lời nốt.

Thôi đi, cứ tìm manh mối trước đã.Nhắc tới đây thì Bạch Mộc Trạch lại hơi đau đầu, bộ quần yếm màu cà phê anh đang mặc thật sự không thoải mái chút nào, nhưng thời này hình như quần áo đều có kiểu dáng như thế, Kỳ Việt và Hứa Dạng cũng mặc như anh nhưng khác màu, đến cả quần áo để thay trong ngăn tủ cũng cạn lời nốt.Dương Manh Manh lo lắng: “Phải làm sao bây giờ?”

Vốn cứ nghĩ manh mối trong phòng này đều giống nhau, nhưng hiện tại xem ra là khác rồi.Lại một tia chớp xẹt qua, Bạch Mộc Trạch thấy trên cái bàn kế cửa sổ hình như có một cây đèn bàn, anh lại lò dò đi qua trong bóng tối.

Mật mã được chia thành nhóm, Tần Nhiễm nhóm, Kỳ Việt nhóm, những người chơi còn lại là nhóm, chỉ nhìn vào dữ liệu thì Bạch Mộc Trạch không thể nhìn ra được gì hết.

“Giáo sư Bạch à, có phát hiện gì không?” Tần Nhiễm thấy anh nhìn chằm chằm vào dãy số trên bàn nên bèn hỏi.

Bạch Mộc Trạch nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là phát hiện mật mã của mọi người đều không giống nhau thôi.”

“Mật mã là ngày sinh à, trên bàn của tôi có khắc thế.” Tang Cách nói: “Giờ xem ra là tôi, Manh Manh, Hứa Dạng và… giáo sư Bạch đúng không?”Bạch Mộc Trạch kéo ghế ra ngồi trước bàn, trên bàn được dọn dẹp rất ngăn nắp. Sách vở được bày theo thứ tự ở bên phải, Cấu tạo cơ thể con người, Lý thuyết về dược… Tất cả đều là sách về y học, xem ra cậu bé tên Ekko rất thích lĩnh vực này.

“Bạch Mộc Trạch.”

“À Bạch Mộc Trạch, năm sinh của chúng ta bằng nhau, Kỳ Việt lớn hơn chúng ta một tuổi, Tần Nhiễm thì lớn hơn chúng ta tuổi.”

Kỳ Việt khẽ cười nói: “Xem ra tôi là anh trai của mọi người rồi.”“Anh Bạch, trùng hợp quá.” Kỳ Việt cười chào hỏi anh.

Câu nói đùa này đã xua tan đi bầu không khí căng thẳng trong mật thất.Hứa Dạng tự tin nói: “Tôi tìm rồi, không có mà.”Nguyên Tinh Thần dùng giọng nói giả: “Cậu cũng là trẻ trong cô nhi viện mà, tất nhiên là chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Cái giọng trẻ con the thé này tới chính Nguyên Tinh Thần còn không chịu nổi.

“Ở ngoài có ai không? Cứu tôi! Cứu tôi với!”Ở cánh cửa cuối hành lang phát ra một tiếng kêu thê lương, Dương Manh Manh bị dọa phải nấp sau lưng Hứa Dạng. Hứa Dạng nhướng mày, chà, tới lượt cậu ta biểu diễn rồi.

Ở cánh cửa cuối hành lang phát ra một tiếng kêu thê lương, Dương Manh Manh bị dọa phải nấp sau lưng Hứa Dạng. Hứa Dạng nhướng mày, chà, tới lượt cậu ta biểu diễn rồi.Câu nói đùa này đã xua tan đi bầu không khí căng thẳng trong mật thất.

“Tất cả đừng sợ, để tôi đi xem thử.”“Đá… để mở ư?”

Tiếng kêu dừng lại, Hứa Dạng thận trọng đi tới phía trước, lúc cậu ta sắp tới gần cửa thì cánh cửa lại từ từ đóng sầm lại, “Cứu tôi! Cứu tôi với!”Bạch Mộc Trạch thử mở khóa theo gợi ý trên bàn, tách một tiếng, khóa mở rồi.“Manh Manh? Cô đi ra rồi à?”

Hứa Dạng sợ tới mức phải dựa vào tường.

Dương Manh Manh: … Titan? Chỉ có thế thôi à?Ngoài cửa, Hứa Dạng vẫn đang cằn nhằn: “Trong phòng tôi không có đèn, đến cả công tắc cũng không có nữa.”

“Lằng nhà lằng nhằng.” Tang Cách đi tới đẩy cậu ta ra, hỏi về phía cánh cửa: “Ai vậy?”

“Các người là ai?”“Hay rồi, chẳng có gì hết, hỏi cũng không biết.” Tang Cách buông tay.

“Tôi là Kiki, ở cô nhi viện.”

Nghe cái tên Kiki, người bên trong rất mừng, “Kiki, cậu về rồi! Mau, mau giúp tớ mở cửa ra đi.”

Khu vực ở gần hành lang rất tối, Bạch Mộc Trạch lấy đèn bàn trong phòng ra chiếu sáng, trên cửa có một cái khóa mật mã, cũng là mật mã số.

Kỳ Việt hỏi: “Phòng của cậu có đèn bàn không?”, cửa mở rồi!

“Không có, phòng tớ tối lắm, tớ sợ quá.”“Bên ngoài có ai không? Mở cửa ra đi!” Nghe giọng thì hình như là thằng nhóc tên Hứa Dạng kia, theo khoảng cách phát ra âm thanh thì hẳn là cậu ta đang bị giam trong một căn phòng gần Bạch Mộc Trạch.

“Xem ra phòng của cô ta với chúng ta không giống nhau rồi.”

Tang Cách nhớ ra quy luật mật mã nên bèn hỏi: “Sinh nhật của cậu là ngày mấy, còn nhớ không?”

“Sinh nhật của tớ á, tớ không nhớ nữa.”Dương Manh Manh như nhìn thấy được chỗ dựa, vội chạy tới: “Gặp được người thật tốt quá.”

“Hay rồi, chẳng có gì hết, hỏi cũng không biết.” Tang Cách buông tay.

“Thử mật mã tìm được trong phòng chúng ta đi.” Bạch Mộc Trạch nói, trong những manh mối đã tìm được thì chỉ có mật mã tìm được trong phòng là có thể nhất thôi.“Mong là thế, chỉ cần anh đừng có ra vẻ nữa thôi.” Anh không hề tin tưởng Kỳ Việt, mà anh ta cũng thế.

, không đúng;

, không đúng;

, cửa mở rồi!“Sinh nhật của tớ á, tớ không nhớ nữa.”

Mật mã cánh cửa nhà giống với nhóm của Bạch Mộc Trạch.Thôi đi, cứ tìm manh mối trước đã.

Trong cửa có một cô bé mặc váy búp bê hồng nhạt chạy ra, tóc tết lệch thả xuống bả vai, trên đầu còn đeo một chiếc băng đô nơ bướm.

Hửm… Sao lại là anh ta nữa???

Trong cả nhóm, Nguyên Tinh Thần chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấy Bạch Mộc Trạch ngay, Bạch Mộc Trạch cũng thế.

Anh cười tủm tỉm nhìn Nguyên Tinh Thần, môi mấp máy như đang nói: “Lại là cô à.”Bạch Mộc Trạch nghe tiếng Kỳ Việt lên tiếng, hình như là ở ngay sát vách anh: “Tôi tìm thấy trên cửa có một ổ khóa, xem ra là tất cả mọi người đều khác nhau rồi.”

Kỳ Việt thấy cô bé trước mặt hơi quen quen bèn hỏi: “Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”, không đúng;

Nguyên Tinh Thần dùng giọng nói giả: “Cậu cũng là trẻ trong cô nhi viện mà, tất nhiên là chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Cái giọng trẻ con the thé này tới chính Nguyên Tinh Thần còn không chịu nổi.

Bang! Bang! Bang!

Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng, thời gian hiện tại đang là đúng giờ tối.Nghe cái tên Kiki, người bên trong rất mừng, “Kiki, cậu về rồi! Mau, mau giúp tớ mở cửa ra đi.”

Vẻ mặt của Nguyên Tinh Thần bỗng chốc trở nên rất bối rối: “ giờ, viện trưởng sắp kiểm tra giấc ngủ đấy, mau, mau về phòng mình đi!” Nói xong, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

Ở đầu cầu thang truyền tới tiếng bước chân, có thêm giọng nói của một người phụ nữ hơi lớn tuổi: “Ai ở hành lang đấy? Bị ta bắt được là sẽ bị phạt đấy nhé.”“Đừng có đập nữa, đã nhốt cậu lại rồi thì còn mở cửa cho cậu nữa à? Động não đi anh trai của tôi ơi.” Tiếng ồn khiến Tang Cách đau đầu, suy nghĩ cũng bị xáo trộn.

Dương Manh Manh lo lắng: “Phải làm sao bây giờ?”“Thử mật mã tìm được trong phòng chúng ta đi.” Bạch Mộc Trạch nói, trong những manh mối đã tìm được thì chỉ có mật mã tìm được trong phòng là có thể nhất thôi.

“Về phòng đi.”Bạch Mộc Trạch mở miếng vải đen bịt mắt mình ra, nhưng dù có mở hay không thì cũng vậy, vẫn tối tới mức không thể nhìn thấy được lòng bàn tay. Mượn ánh sáng từ tia chớp, anh mới thấy được cảnh tượng xung quanh mình, đây là một phòng ngủ.

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Mộc Trạch, mọi người về lại phòng ban đầu của mình. Cách một cánh cửa, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng, cầm ngọn nến đi trong hành lang.“Tất cả đừng sợ, để tôi đi xem thử.”

Cô đường đường là một NPC ma, thế mà trong mật thất phải trốn một NPC khác, thế này là thế nào chứ?

Má, tăng điểm thuộc tính vô ích rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio