“Các con còn đứng đó làm gì nữa, mau tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống đi.” Viện trưởng thúc giục.
Tang Cách kéo một cái ghế ra ngồi xuống, Viện trưởng nặng nề quay lại đập lên mặt bàn: “Ta nói là, tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống!”“Còn nhớ Viện trưởng nói gì với cậu không, bà ta nói cậu thích ăn bánh mì nướng mỡ bò và thịt lợn xông khói, trên bàn ăn chỉ có chỗ ở giữa Viện trưởng là có món này, vì thế cậu là cậu bé háu ăn.”Kỳ Việt không muốn thừa nhận mình là cậu bé ngốc nghếch kia, nhưng nhân vật là thế, anh ta chỉ có thể chấp nhận.
Dương Manh Manh vội kéo Tang Cách về: “Ý của bà ta là bảo chúng ta tìm chỗ ngồi chính xác đấy.”Anh lấy một tờ giấy giống với của Dương Manh Manh từ trong túi quần yếm đưa cho Kỳ Việt: “Xem đi.”Hứa Dạng hiếu kì: “Manh Manh, sao cô biết?”
Kỳ Việt đã đi quanh nhà ăn, phát hiện trên tủ đối diện bàn ăn có bày một dãy các con rối bằng gỗ.Tang Cách kéo một cái ghế ra ngồi xuống, Viện trưởng nặng nề quay lại đập lên mặt bàn: “Ta nói là, tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống!”
con rối mặc váy, con mặc quần yếm, đầu lắc lư.
Kỳ Việt cầm con rối đội mũ lên, không biết đã kích hoạt cơ quan gì mà con rối bắt đầu đọc một bài đồng dao: “Có một bạn nhỏ, rất háu ăn, ở đâu có nhiều đồ ăn thì ở đó có bé.”Kỳ Việt và Bạch Mộc Trạch cùng nói ra một cách.
Con rối khiến mọi người đều chú ý, hóa ra bí mật về chỗ ngồi được giấu ở đây.Để kiểm chứng suy đoán của anh, Hứa Dạng kéo ghế ra, vừa nhìn phản ứng của Viện trưởng vừa ngồi xuống.“Anh Bạch, ý tưởng lớn gặp nhau rồi.” Kỳ Việt vừa cười vừa nói.“Ruby à, lúc ăn cơm không được phép quay qua quay lại đấy nhé.”
“Đáng yêu quá, này, mọi người nhìn này, con rối mặc váy này có giống tôi không?” Dương Manh Manh cầm một con rối mặc váy vàng lên.Dương Manh Manh nghĩ một lát rồi lầm bầm: “Manh mối này mơ hồ quá, trong phòng mọi người có ai tìm được vật dụng tương ứng không?”“Không cần, tôi nhớ rồi.” Bạch Mộc Trạch tựa vào tủ sắp xếp lại bài đồng dao lần nữa: “ con rối này đại diện cho người chơi chúng ta, nói đơn giản sẽ có đặc điểm: Háu ăn, nghịch ngợm, nghiêm túc, yên tĩnh, thích cười và ngốc nghếch.”
“Có một bạn nhỏ, rất nghịch ngợm, ăn cơm mà vẫn đòi Viện trưởng.”“Xem ra không cần đâu, chỉ cần gõ đầu nó một chút là nói được rồi.”“Laure à, hôm nay không được ăn quá nhiều nhé, nếu không sẽ bị đau bụng đấy.”
Qua những lời này, Dương Manh Manh càng chắc chắn: “Tôi là bé nghịch ngợm.”Bạch Mộc Trạch ngồi xuống ghế, Viện trưởng lại mở miệng: “Ekko à, con ngồi xa vậy, thích ăn gì cứ nói với Viện trưởng nhé.”Đã tìm được chính xác trên vị trí rồi, ghế của những người nữ vẫn chưa tìm được.
Hứa Dạng hiếu kì: “Manh Manh, sao cô biết?”Tần Nhiễm và Tang Cách đều lắc đầu“Phương pháp loại trừ.”
Dương Manh Manh lấy ra một cục giấy nhỏ trong túi, trên đó viết: Hôm nay mình lại làm vỡ hộp trang điểm trong phòng của Viện trưởng rồi, hi hi, chơi vui quá.Dương Manh Manh thở dài: “Xem ra chúng ta phải tới tầng để tìm manh mối rồi.”“NPC ăn thì sẽ không sao.” Nói thì là thế nhưng Kỳ Việt vẫn không hề đụng tay vào.Dương Manh Manh hùa theo: “Vốn ở đây đâu có chỗ cho cậu, mau đứng dậy đi.”
“Tôi tìm được ở dưới gối đấy, theo những lời này thì bé gái nghịch ngợm là Ruby, cũng chính là tôi, đoán một chút thì con rối nói Ruby không thích ăn cơm nên bắt Viện trưởng phải đút cho, rõ ràng chỗ ngồi của nó là trong chỗ ở gần Viện trưởng.”“Anh Bạch à, chưa chắc chắn thì đừng có ngồi, quá vội vàng rồi.”
Dương Manh Manh giải thích rất rõ ràng, Tang Cách tỏ vẻ tán thưởng: “Được đó Manh Manh, trước khi vào mật thất thấy cô nhát gan thế còn nghĩ cô yếu lắm chứ.”
“Không phải đâu, vì lần này có đủ manh mối mà.”Cứ thế, Tần Nhiễm vừa hét vừa bị Viện trưởng kéo tới căn phòng cuối hành lang.“Ăn ngon lắm, tôi không có gì khác chứ?”
Tần Nhiễm nhìn con rối rồi hỏi: “Vậy là những con rối này đều phải cầm lên mới nói được ư?”“Có một bạn nhỏ, rất nghịch ngợm, ăn cơm mà vẫn đòi Viện trưởng.”
Bạch Mộc Trạch vươn tay vỗ đầu con rối, con rối gật gù hát: “Có một bạn nhỏ, nghiêm túc nhất, Viện trưởng nói là bé nghe theo ngay.”
“Xem ra không cần đâu, chỉ cần gõ đầu nó một chút là nói được rồi.”“Tôi là Ekko không thích nói chuyện, vì thế vị trí xa nhất là của tôi.” Bạch Mộc Trạch kéo ghế ra định ngồi thì bị Kỳ Việt ngăn lại.
Dương Manh Manh nghĩ một lát rồi lầm bầm: “Manh mối này mơ hồ quá, trong phòng mọi người có ai tìm được vật dụng tương ứng không?”“Có một bạn nhỏ, rất thích cười, vừa cười vừa uống sữa, được hơn phân nửa.”
Con rối vừa nói chuyện mặc váy, chắc chắn sẽ là nhân vật nữ.“Được, bên này vậy.”Tang Cách lập tức nói: “Tôi biết, tôi biết mà, giáo sư Bạch tiếp tục đi.”Tang Cách cãi nhau với cô: “Doris, sao cậu lại cướp vị trí của Jenny?”
Tần Nhiễm và Tang Cách đều lắc đầuDương Manh Manh đi qua đi lại giữa bên trái phải Viện trưởng, sau đó dừng lại sau lưng Viện trưởng, đưa tay thầm nhẩm: “Gà trống nhỏ chỉ ai thì tôi sẽ chọn người đó.”Giờ chỉ còn lại một vị trí, Tần Nhiễm vừa định ngồi xuống thì đã bị người khác cướp.
Dương Manh Manh thở dài: “Xem ra chúng ta phải tới tầng để tìm manh mối rồi.”Lúc này Viện trưởng đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Nhiễm rồi nghiêm khắc nói: “Jenny, sao còn chưa vào chỗ của mình để ăn sáng hả?”
Cô ta vừa tới đầu cầu thang đã bị Viện trưởng gọi lại: “Thời gian ăn sáng, không được phép đi bậy bạ.”
Dương Manh Manh nhún vai, “Chúng ta bị nhốt ở đây rồi.”Bánh mì mỡ bò thêm thịt lợn xông khói thơm nức mũi, Hứa Dạng cho thẳng một miếng lớn vào miệng rồi thưởng thức. Ăn xong một miếng sandwich, Hứa Dạng đã hơi hơi no.“Không phải đâu, vì lần này có đủ manh mối mà.”
“Không có manh mối tương ứng thì hơi phiền phức, nhưng cũng không phải là khó giải, chúng ta có thể dùng… Phương pháp loại trừ.”“Vậy là không sao rồi, ăn đi.” Hứa Dạng cầm miếng sandwich thứ lên cắn.Dương Manh Manh trả lời: “Không có, rất bình thường.”Nghe thấy chữ cuối cùng, Tang Cách không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Phương pháp loại trừ.”Dương Manh Manh tỏ ra rất tự tin: “Mọi người yên tâm đi, trực giác của tôi lúc nào cũng đúng hết, thấy chưa, chẳng phải tôi đã chọn đúng rồi sao?”
Kỳ Việt và Bạch Mộc Trạch cùng nói ra một cách.Dương Manh Manh dùng nĩa chọc vào bánh mì trong đĩa: “Thứ này ăn được thật không đấy? Có một mật thất, đồng đội của chúng tôi ăn đồ trong đó mà gặp chuyện ấy.”Dương Manh Manh vội kéo Tang Cách về: “Ý của bà ta là bảo chúng ta tìm chỗ ngồi chính xác đấy.”
“Anh Bạch, ý tưởng lớn gặp nhau rồi.” Kỳ Việt vừa cười vừa nói.“Kiki, lúc ăn cơm không được cười, phạt con sau khi ăn xong phải lau sạch sàn nhà.”
Bạch Mộc Trạch lần lượt gõ đầu những con rối còn lại, con rối gật gù rồi nói:Nguyên Tinh Thần nghiêng đầu cười hì hì: “À, ngại quá, chỗ này là của tôi rồi.”
“Có một bạn nhỏ, không nói tiếng nào, thích ngồi xa nhất để ăn cơm một mình.”Kỳ Việt thở dài: “Manh Manh à, lần sau nhớ bàn với chúng tôi trước khi hành động nhé.”Trong đĩa của bé háu ăn Laure có cái sandwich thịt xông khói, ăn xong khiến Hứa Dạng phải ợ ra một hơi.
“Có một bạn nhỏ, rất thích cười, vừa cười vừa uống sữa, được hơn phân nửa.”“Tôi tìm được ở dưới gối đấy, theo những lời này thì bé gái nghịch ngợm là Ruby, cũng chính là tôi, đoán một chút thì con rối nói Ruby không thích ăn cơm nên bắt Viện trưởng phải đút cho, rõ ràng chỗ ngồi của nó là trong chỗ ở gần Viện trưởng.”
“Có một bạn nhỏ, ngây ngây ngô ngô, không tìm được nĩa, chỉ chuyên ăn bánh mì.”
Hứa Dạng thấy não mình không đủ dùng nữa rồi: “Hay là nghe lại một lần nữa đi? Đầu tôi không nhớ nổi.”
“Không cần, tôi nhớ rồi.” Bạch Mộc Trạch tựa vào tủ sắp xếp lại bài đồng dao lần nữa: “ con rối này đại diện cho người chơi chúng ta, nói đơn giản sẽ có đặc điểm: Háu ăn, nghịch ngợm, nghiêm túc, yên tĩnh, thích cười và ngốc nghếch.”Hứa Dạng nuốt nước bọt: “Cô ta không sao đấy chứ?”
Nghe thấy chữ cuối cùng, Tang Cách không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Tôi chỉ nhắc lại lời con rối, không có ý chế giễu ai hết.”“Chắc chắn là vì con tới quá muộn rồi, con phải chịu phạt.” Bà ta túm lấy tay Tần Nhiễm, dù Tần Nhiễm có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Tang Cách lập tức nói: “Tôi biết, tôi biết mà, giáo sư Bạch tiếp tục đi.”“Có ý kiến gì không? Vậy tôi ngồi nhé.”
Giờ có chỗ ngồi, lấy Viện trưởng làm trung tâm rồi xếp thì bên bà ta sẽ là cô bé nghịch ngợm và cô bé nghiêm túc, vị trí thứ bên tay trái có một vũng sữa, là cô gái thích cười, đối diện viện trưởng là cậu bé ít nói, còn chỗ là của cậu bé ngốc nghếch.
Dương Manh Manh vỗ tay: “Oa, anh trai Bạch thông minh quá.”Chỉ còn lại Tang Cách và Tần Nhiễm là chưa tìm được chỗ.
Kỳ Việt nói tiếp: “Ừm, tôi cũng đồng ý với anh Bạch, giờ đã biết được Ruby là cô bé nghịch ngợm, còn lại xem ra phải đoán theo vận may rồi.”Giờ có chỗ ngồi, lấy Viện trưởng làm trung tâm rồi xếp thì bên bà ta sẽ là cô bé nghịch ngợm và cô bé nghiêm túc, vị trí thứ bên tay trái có một vũng sữa, là cô gái thích cười, đối diện viện trưởng là cậu bé ít nói, còn chỗ là của cậu bé ngốc nghếch.Viện trưởng đóng cửa lại rồi quay về phòng ăn, “Các con nhớ kỹ đấy, giờ sáng là thời gian ăn sáng, nhất định phải ngồi đúng theo vị trí, nếu ai không tới hoặc ngồi sai vị trí sẽ bị phạt.”
“Thực ra vẫn còn một người nữa có thể xác định được.” Bạch Mộc Trạch nhìn sang Hứa Dạng.Dao nĩa đụng vào sứ phát ra tiếng vang.Con rối vừa nói chuyện mặc váy, chắc chắn sẽ là nhân vật nữ.
“Tôi á?”“Có một bạn nhỏ, không nói tiếng nào, thích ngồi xa nhất để ăn cơm một mình.”“Các con còn đứng đó làm gì nữa, mau tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống đi.” Viện trưởng thúc giục.Qua những lời này, Dương Manh Manh càng chắc chắn: “Tôi là bé nghịch ngợm.”
“Còn nhớ Viện trưởng nói gì với cậu không, bà ta nói cậu thích ăn bánh mì nướng mỡ bò và thịt lợn xông khói, trên bàn ăn chỉ có chỗ ở giữa Viện trưởng là có món này, vì thế cậu là cậu bé háu ăn.”Nguyên Tinh Thần thu lại nụ cười, giơ cây nĩa trong tay cắm thẳng lên bàn ăn: “Tớ bảo là không ngồi sẽ không có bữa sáng mà!” Cô hung hăng nhìn Tần Nhiễm chằm chằm, nói thêm: “Cậu muốn để tớ đói hay sao?”
Hứa Dạng giơ ngón cái.
Để kiểm chứng suy đoán của anh, Hứa Dạng kéo ghế ra, vừa nhìn phản ứng của Viện trưởng vừa ngồi xuống.Nguyên Tinh Thần ăn lạp xưởng và trứng rán trong đĩa, trông có vẻ rất thỏa mãn.Dương Manh Manh vỗ tay: “Oa, anh trai Bạch thông minh quá.”
“Laure à, hôm nay không được ăn quá nhiều nhé, nếu không sẽ bị đau bụng đấy.”Hứa Dạng đã kích hoạt lời thoại của NPC, chứng tỏ vị trí của cậu ta đã đúng.
Hứa Dạng đã kích hoạt lời thoại của NPC, chứng tỏ vị trí của cậu ta đã đúng.Kỳ Việt đã đi quanh nhà ăn, phát hiện trên tủ đối diện bàn ăn có bày một dãy các con rối bằng gỗ.
“Tôi là Ekko không thích nói chuyện, vì thế vị trí xa nhất là của tôi.” Bạch Mộc Trạch kéo ghế ra định ngồi thì bị Kỳ Việt ngăn lại.Bạch Mộc Trạch nhớ tới Mạnh Vũ và bàn đồ cúng kia, lập tức thấy buồn nôn.
“Anh Bạch à, chưa chắc chắn thì đừng có ngồi, quá vội vàng rồi.” con rối mặc váy, con mặc quần yếm, đầu lắc lư.
Bạch Mộc Trạch hiểu được suy nghĩ của Kỳ Việt.Nguyên Tinh Thần mỉm cười nhìn họ ăn hết đồ ăn trước mặt, “Bữa sáng hôm nay là bữa sáng no nhất mà tớ từng ăn đấy.” Cô uống sạch sữa trong ly, dùng khăn vải lau hết vụn bánh mì trên miệng rồi chắp tay bỏ đi.
Anh lấy một tờ giấy giống với của Dương Manh Manh từ trong túi quần yếm đưa cho Kỳ Việt: “Xem đi.”Tần Nhiễm nhìn con rối rồi hỏi: “Vậy là những con rối này đều phải cầm lên mới nói được ư?”
Kỳ Việt mở tờ giấy ra, trên đó viết: Họ ồn ào quá, mình chỉ muốn ở một mình mà thôi.
“Có ý kiến gì không? Vậy tôi ngồi nhé.”
Bạch Mộc Trạch ngồi xuống ghế, Viện trưởng lại mở miệng: “Ekko à, con ngồi xa vậy, thích ăn gì cứ nói với Viện trưởng nhé.”Hứa Dạng thấy não mình không đủ dùng nữa rồi: “Hay là nghe lại một lần nữa đi? Đầu tôi không nhớ nổi.”
Kỳ Việt không muốn thừa nhận mình là cậu bé ngốc nghếch kia, nhưng nhân vật là thế, anh ta chỉ có thể chấp nhận.
“Weider à, sao lại làm mất nĩa rồi, đợi lát ta nhờ nữ tu Jean Marie lấy cho con cái mới nhé.”Hứa Dạng quay đầu lại, thấy trên váy của Tang Cách dính vết gì đó trắng trắng: “Tang Cách, váy của cô dơ rồi kìa.”Tang Cách không phục: “Nhưng Doris cũng ngồi sai mà sao không bị phạt ạ?”
Dường như Viện trưởng rất ưu ái cho Doris: “Nó không giống thế, được rồi, các con mau ăn đi, phải ăn xong bữa sáng mới được đi đấy.”
Đã tìm được chính xác trên vị trí rồi, ghế của những người nữ vẫn chưa tìm được.
Dương Manh Manh đi qua đi lại giữa bên trái phải Viện trưởng, sau đó dừng lại sau lưng Viện trưởng, đưa tay thầm nhẩm: “Gà trống nhỏ chỉ ai thì tôi sẽ chọn người đó.”“Tôi chỉ nhắc lại lời con rối, không có ý chế giễu ai hết.”
“Đáng yêu quá, này, mọi người nhìn này, con rối mặc váy này có giống tôi không?” Dương Manh Manh cầm một con rối mặc váy vàng lên.Con rối khiến mọi người đều chú ý, hóa ra bí mật về chỗ ngồi được giấu ở đây.() Ở đây đang chơi trò đếm số từ (sorry mình cũng không biết gọi là trò gì =))), đại khái là kiểu vừa đọc vừa chỉ trái phải, ví dụ, Gà – bên phải, trống – bên trái, nhỏ – bên phải,… cho tới hết câu.
Ngón tay dừng lại ở vị trí bên phải.Dương Manh Manh nhún vai, “Chúng ta bị nhốt ở đây rồi.”
“Được, bên này vậy.”() Ở đây đang chơi trò đếm số từ (sorry mình cũng không biết gọi là trò gì =))), đại khái là kiểu vừa đọc vừa chỉ trái phải, ví dụ, Gà – bên phải, trống – bên trái, nhỏ – bên phải,… cho tới hết câu.
Tần Nhiễm vội ngăn cô ta lại: “Đợi đã, hay là tìm manh mối tiếp đi.”
“Tôi tin vào trực giác của mình.” Dương Manh Manh kéo ghế ra ngồi, những người khác hít một hơi thật sâu.“Có một bạn nhỏ, ngây ngây ngô ngô, không tìm được nĩa, chỉ chuyên ăn bánh mì.”
“Ruby à, lúc ăn cơm không được phép quay qua quay lại đấy nhé.”
Kỳ Việt thở dài: “Manh Manh à, lần sau nhớ bàn với chúng tôi trước khi hành động nhé.”Tần Nhiễm bị cô bị dọa không dám động đậy gì.Tần Nhiễm thấy sắc mặt của Viện trưởng không ổn nên lo lắng định kéo Nguyên Tinh Thần lên.
Dương Manh Manh tỏ ra rất tự tin: “Mọi người yên tâm đi, trực giác của tôi lúc nào cũng đúng hết, thấy chưa, chẳng phải tôi đã chọn đúng rồi sao?”
Chỉ còn lại Tang Cách và Tần Nhiễm là chưa tìm được chỗ.
Hứa Dạng quay đầu lại, thấy trên váy của Tang Cách dính vết gì đó trắng trắng: “Tang Cách, váy của cô dơ rồi kìa.”
Bấy giờ Tang Cách mới chợt nhận ra, “Là sữa bò, tôi biết rồi, tôi là Kiki thích cười.”Trái lại là Hứa Dạng: “Tôi tới thử độc cho mấy người đây.”Cô ta vừa tới đầu cầu thang đã bị Viện trưởng gọi lại: “Thời gian ăn sáng, không được phép đi bậy bạ.”
Cô ta ngồi xuống bên phải Hứa Dạng, quả nhiên kích hoạt được lời thoại của NPC.
“Kiki, lúc ăn cơm không được cười, phạt con sau khi ăn xong phải lau sạch sàn nhà.”
Giờ chỉ còn lại một vị trí, Tần Nhiễm vừa định ngồi xuống thì đã bị người khác cướp.Dương Manh Manh lấy ra một cục giấy nhỏ trong túi, trên đó viết: Hôm nay mình lại làm vỡ hộp trang điểm trong phòng của Viện trưởng rồi, hi hi, chơi vui quá.
Nguyên Tinh Thần nghiêng đầu cười hì hì: “À, ngại quá, chỗ này là của tôi rồi.”Cô ta ngồi xuống bên phải Hứa Dạng, quả nhiên kích hoạt được lời thoại của NPC.
Tang Cách cãi nhau với cô: “Doris, sao cậu lại cướp vị trí của Jenny?”“Thực ra vẫn còn một người nữa có thể xác định được.” Bạch Mộc Trạch nhìn sang Hứa Dạng.
“Nhưng chỉ còn có một chỗ thôi, nếu tớ không ngồi thì tớ không có bữa sáng rồi.” Nguyên Tinh Thần ôm bụng, tỏ vẻ rất uất ức, “Cảm giác đói bụng khó chịu lắm.”Ngón tay dừng lại ở vị trí bên phải.
Dương Manh Manh hùa theo: “Vốn ở đây đâu có chỗ cho cậu, mau đứng dậy đi.”“Tôi á?”
Tần Nhiễm thấy sắc mặt của Viện trưởng không ổn nên lo lắng định kéo Nguyên Tinh Thần lên.
Nguyên Tinh Thần thu lại nụ cười, giơ cây nĩa trong tay cắm thẳng lên bàn ăn: “Tớ bảo là không ngồi sẽ không có bữa sáng mà!” Cô hung hăng nhìn Tần Nhiễm chằm chằm, nói thêm: “Cậu muốn để tớ đói hay sao?”Bạch Mộc Trạch lần lượt gõ đầu những con rối còn lại, con rối gật gù rồi nói:
Tần Nhiễm bị cô bị dọa không dám động đậy gì.
Lúc này Viện trưởng đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Nhiễm rồi nghiêm khắc nói: “Jenny, sao còn chưa vào chỗ của mình để ăn sáng hả?”“Tôi tin vào trực giác của mình.” Dương Manh Manh kéo ghế ra ngồi, những người khác hít một hơi thật sâu.
Tần Nhiễm giải thích: “Viện trưởng, là Doris cướp vị trí của con.”
“Chắc chắn là vì con tới quá muộn rồi, con phải chịu phạt.” Bà ta túm lấy tay Tần Nhiễm, dù Tần Nhiễm có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Cứ thế, Tần Nhiễm vừa hét vừa bị Viện trưởng kéo tới căn phòng cuối hành lang.
Hứa Dạng nuốt nước bọt: “Cô ta không sao đấy chứ?”
Kỳ Việt nhíu mày: “Khó mà nói được.”
Viện trưởng đóng cửa lại rồi quay về phòng ăn, “Các con nhớ kỹ đấy, giờ sáng là thời gian ăn sáng, nhất định phải ngồi đúng theo vị trí, nếu ai không tới hoặc ngồi sai vị trí sẽ bị phạt.”Kỳ Việt mở tờ giấy ra, trên đó viết: Họ ồn ào quá, mình chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Tang Cách không phục: “Nhưng Doris cũng ngồi sai mà sao không bị phạt ạ?”Bấy giờ Tang Cách mới chợt nhận ra, “Là sữa bò, tôi biết rồi, tôi là Kiki thích cười.”
Dường như Viện trưởng rất ưu ái cho Doris: “Nó không giống thế, được rồi, các con mau ăn đi, phải ăn xong bữa sáng mới được đi đấy.”
Dương Manh Manh dùng nĩa chọc vào bánh mì trong đĩa: “Thứ này ăn được thật không đấy? Có một mật thất, đồng đội của chúng tôi ăn đồ trong đó mà gặp chuyện ấy.”
Bạch Mộc Trạch nhớ tới Mạnh Vũ và bàn đồ cúng kia, lập tức thấy buồn nôn.
Dao nĩa đụng vào sứ phát ra tiếng vang.
Nguyên Tinh Thần ăn lạp xưởng và trứng rán trong đĩa, trông có vẻ rất thỏa mãn.“Nhưng chỉ còn có một chỗ thôi, nếu tớ không ngồi thì tớ không có bữa sáng rồi.” Nguyên Tinh Thần ôm bụng, tỏ vẻ rất uất ức, “Cảm giác đói bụng khó chịu lắm.”
“NPC ăn thì sẽ không sao.” Nói thì là thế nhưng Kỳ Việt vẫn không hề đụng tay vào.
Trái lại là Hứa Dạng: “Tôi tới thử độc cho mấy người đây.”
Bánh mì mỡ bò thêm thịt lợn xông khói thơm nức mũi, Hứa Dạng cho thẳng một miếng lớn vào miệng rồi thưởng thức. Ăn xong một miếng sandwich, Hứa Dạng đã hơi hơi no.
“Ăn ngon lắm, tôi không có gì khác chứ?”
Dương Manh Manh trả lời: “Không có, rất bình thường.”
“Vậy là không sao rồi, ăn đi.” Hứa Dạng cầm miếng sandwich thứ lên cắn.
Trong đĩa của bé háu ăn Laure có cái sandwich thịt xông khói, ăn xong khiến Hứa Dạng phải ợ ra một hơi.
Nguyên Tinh Thần mỉm cười nhìn họ ăn hết đồ ăn trước mặt, “Bữa sáng hôm nay là bữa sáng no nhất mà tớ từng ăn đấy.” Cô uống sạch sữa trong ly, dùng khăn vải lau hết vụn bánh mì trên miệng rồi chắp tay bỏ đi.