người điền theo tờ thông tin, Thẩm Thanh Vũ lắc lắc cái tay đau vì viết lâu của mình: “Sao cứ như điều tra dân số vậy, viết tên đuổi, nghề nghiệp thì thôi đi, còn phải khai nhóm máu, địa chỉ nhà… Ngày sinh âm lịch là cái quỷ gì nữa chứ, không viết đâu!”
Thẩm Thanh Vũ ném bút lên bàn, mực từ trong ngòi văng ra.Bạch Mộc Trạch xoay người lại, cong khóe môi lên, nhìn phản ứng của con rối qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, chỉ thấy nó nhìn vào bờ lưng mình chằm chằm, ánh mắt nóng rực chứ không còn vẻ thất thần như ban đầu nữa.Thẩm Thanh Vũ thấp giọng nói: “Muốn đi nhưng có được đâu?”
Kỳ Việt đã viết xong tờ của mình, anh ta cầm lấy tờ của Thẩm Thanh Vũ để điền thay cô ta.Kỳ Việt mỉm cười bước tới: “Chào cụ Tôn, nghe danh đã lâu, chúng tôi được mời tới xem triển lãm rối ạ.”Bạch Mộc Trạch bóc từng tờ ra, phát hiện tờ giấy ở dưới cùng viết một cái tên: Nguyễn Kiều, nét cuối của chữ Kiều được vẽ ra rất dài, xem ra lúc Tôn Thư viết chữ này đang rất vội.
Thẩm Thanh Vũ tựa vào vai Kỳ Việt, cười nói: “Vẫn là A Việt tốt nhất.”“Rốt cuộc Nguyễn Kiều là ai chứ?” Bạch Mộc Trạch nhíu mày.“ vị khách thay quần áo ở đây nhé.” Quản gia già mở một căn phòng dành cho khách ở tầng , bảo người Kỳ Việt vào trong.Ông cụ Tôn này tính tình kỳ quái, nói chuyện với cháu trai duy nhất cũng không hề nể nang gì, trông hoàn toàn khác với những gì thể hiện trong quyển sổ, lúc Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn, ông cụ Tôn cũng đang nhìn anh với vẻ mặt u ám.
Bạch Mộc Trạch nói với Mạc Hoài Nam: “Có thể cho tôi xem thử tờ thông tin không?”
“Tất nhiên là được, đây.”“Tôi hỏi ông, có phải ông gọi chúng tôi tới là để rút máu cứu cháu trai ông không hả?” Thẩm Thanh Vũ hỏi chuyện rất thô lỗ.“Không phải, họ sinh khác ngày nhau, nhưng có thể chắc chắn là ông cụ Tôn chấp nhận mọi người nhờ vào nhóm máu.” Bạch Mộc Trạch chắc nịch.
Bạch Mộc Trạch đọc kỹ thông tin trên tờ điền thông tin, anh cũng thấy phần ngày sinh âm lịch mà Thẩm Thanh Vũ nói hơi lạ, sao phải là âm lịch chứ?Quần áo phải thay được đặt trên giường, Bạch Mộc Trạch quay lưng lại cởi cúc áo sơ mi ra.
Anh nhìn lướt qua tờ thông tin trên bàn của Kỳ Việt, phát hiện Giang Đường và Đinh Tây có cùng nhóm máu, đều là nhóm máu hệ Rh cực hiếm.Tang Cách ngại cô ta nhao nhao nên bèn đưa tay đẩy cô ta vào phòng, giải quyết xong vấn đề.Biết được thân phận của họ, vẻ mặt cứng nhắc của ông cụ Tôn hơi giãn ra, “Điền xong tờ thông tin chưa, cho lão xem thử nào.”Bạch Mộc Trạch buông bút xuống, trước mắt chỉ có thể tìm manh mối khác thôi.
Những lời này cũng đúng ý Thẩm Thanh Vũ, “Cụ, nếu ông đã nói thế thì tôi đi nhé.”Bạch Mộc Trạch hỏi: “Ông nội ơi, khi nào mới được xem triển lãm vậy ạ?”() Hệ nhóm máu quan trọng thứ hai sau hệ nhóm máu ABO liên quan đến truyền máu. Nhóm máu hệ Rh độc lập với nhóm máu hệ ABO.Ông cụ Tôn nghiêm nghị, không đáp lời lại.
Vì thế Bạch Mộc Trạch bèn hỏi: “Nhóm máu của Mạnh Tĩnh là gì vậy?”Con rối không có phản ứng gì, ánh mắt cũng chẳng hề tức giận.Kỳ Việt đưa tờ giấy cho cụ xem, ông cụ Tôn kiểm tra và đối chiếu thông tin xong liền gật đầu thân thiện nói: “Ừm, trùng khớp hết, đúng là khách do ta mời tới rồi.”
Kỳ Việt biết anh đang hỏi mình, nhìn thoáng qua rồi nói: “Rh-.” Nói xong, bàn tay đang viết của anh ta khựng lại, vội mở tờ thông tin của người còn lại ra, người này đều có nhóm máu Rh, “Lại là đa nhân cách nữa ư?”Thẩm Thanh Vũ ném bút lên bàn, mực từ trong ngòi văng ra.Trên cầu thang vang lên tiếng ba toong gõ xuống mặt đất, mọi người bắt đầu cảnh giác.
Trong cô nhi viện lần trước cũng xuất hiện vụ đa nhân cách này, Kỳ Việt không thể không nghĩ tới được.Trên bìa quyển sổ viết: Nguyễn Kiều, sau khi anh đi hãy đọc, anh để chìa khóa ở con rối mà anh tặng cho em.
“Không phải, họ sinh khác ngày nhau, nhưng có thể chắc chắn là ông cụ Tôn chấp nhận mọi người nhờ vào nhóm máu.” Bạch Mộc Trạch chắc nịch.Nhưng tiếc là thứ tự bị sai rồi, những ký tự xiêu vẹo không thể nhìn ra được gì hết.Tang Cách mỉa mai: “Nói như cô sẽ dễ dàng rời khỏi đây được vậy, mật thất là gì chứ? Đúng là nực cười.” Cứ nghĩ cô ta rất có năng lực, chắc đánh giá cô ta quá cao rồi.
Chợt nhớ tới câu chữ trong quyển sổ kia: Ông nội sẽ cứu con, Kỳ Việt tự nhiên nghĩ ra: “Đừng nói là ông cụ Tôn muốn dùng máu của chúng tôi để cứu Tôn Thư đấy nhé?”Kỳ Việt đã bị dạy dỗ một lần, anh ta biết rõ ông cụ Tôn không hề nói điêu.
Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đúng là có thể thật.”“Vâng, ông chủ.” Quản gia già đột nhiên bước ra từ phía sau.
Thẩm Thanh Vũ kêu la: “Trời ạ, biến thái quá vậy! A Việt, chúng ta mau mau tìm cách chạy đi, em không muốn bị rút khô máu đâu!”Tang Cách hít vào một hơi: “Xuất quỷ nhập thần vậy trời.”Kỳ Việt nói một cách qua loa: “Tiểu Vũ à, đừng làm ẩu nữa, nếu không đến anh cũng không cứu được em đâu.”
Nếu suy đoán của họ là thật, Thẩm Thanh Vũ, Kỳ Việt và Mạc Hoài Nam khá nguy hiểm.Sách trên tủ đều là tài liệu học tập các loại, cờ vây nhập môn và nâng cao, giáo trình luyện ngón piano Hanon, sách dạy viết thư pháp… Tủ sách được chất đầy ắp.
Kỳ Việt vội vàng điền nhanh tờ đơn, đi tới rung chuông dưới cầu thang.Ấn lần không thấy có phản ứng gì, ấn thêm lần thứ , thứ … Tiếng ding dong vang lên khiến người ta bắt đầu bực bội.“Vâng, ông chủ, mọi người, đi theo tôi nhé.”
Ấn lần không thấy có phản ứng gì, ấn thêm lần thứ , thứ … Tiếng ding dong vang lên khiến người ta bắt đầu bực bội.Còn Bạch Mộc Trạch, tất nhiên sẽ đến phòng Tôn Thư. Trước khi đi, quản gia già còn dặn: “Cậu chủ thay quần áo xong thì ra ngay nhé, đừng làm chuyện gì lộn xộn, nhất là đừng đụng vào dao, nếu bị cứa vào da sẽ không ổn đâu.”
“Ai rung chuông đấy, ồn quá đi!” người điền theo tờ thông tin, Thẩm Thanh Vũ lắc lắc cái tay đau vì viết lâu của mình: “Sao cứ như điều tra dân số vậy, viết tên đuổi, nghề nghiệp thì thôi đi, còn phải khai nhóm máu, địa chỉ nhà… Ngày sinh âm lịch là cái quỷ gì nữa chứ, không viết đâu!”
Trên cầu thang vang lên tiếng ba toong gõ xuống mặt đất, mọi người bắt đầu cảnh giác.Thẩm Thanh Vũ kêu la: “Trời ạ, biến thái quá vậy! A Việt, chúng ta mau mau tìm cách chạy đi, em không muốn bị rút khô máu đâu!”
Quản gia già không hề xuất hiện, thay vào đó là một ông cụ xa lạ.Anh nhìn lướt qua tờ thông tin trên bàn của Kỳ Việt, phát hiện Giang Đường và Đinh Tây có cùng nhóm máu, đều là nhóm máu hệ Rh cực hiếm.
Thấy cụ, Bạch Mộc Trạch thốt lên: “Ông nội.”
Ông nội của Tôn Thư ư? Vậy đây là ông cụ Tôn rồi.Dưới cùng tủ sách là một chiếc hộp mật mã, phải có chữ số, Bạch Mộc Trạch tìm từ tủ sách tới giường vẫn không tìm được manh mối tương ứng, anh nghĩ có thể là ngày sinh của Tôn Thư, nhưng trong ký ức lại chưa nói cho anh biết thông tin này.
“Ừm, con về rồi à, những người này là bạn con hay sao?”Chợt nhớ tới câu chữ trong quyển sổ kia: Ông nội sẽ cứu con, Kỳ Việt tự nhiên nghĩ ra: “Đừng nói là ông cụ Tôn muốn dùng máu của chúng tôi để cứu Tôn Thư đấy nhé?”Trong cô nhi viện lần trước cũng xuất hiện vụ đa nhân cách này, Kỳ Việt không thể không nghĩ tới được.
Kỳ Việt mỉm cười bước tới: “Chào cụ Tôn, nghe danh đã lâu, chúng tôi được mời tới xem triển lãm rối ạ.”Hàng dưới của tủ sách là rất nhiều loại cúp, đều của Tôn Thư, từ tiểu học tới cấp , năm nào cũng được học sinh xuất sắc, còn có giải nhất cuộc thi piano, thư pháp,…
Biết được thân phận của họ, vẻ mặt cứng nhắc của ông cụ Tôn hơi giãn ra, “Điền xong tờ thông tin chưa, cho lão xem thử nào.”
Kỳ Việt đưa tờ giấy cho cụ xem, ông cụ Tôn kiểm tra và đối chiếu thông tin xong liền gật đầu thân thiện nói: “Ừm, trùng khớp hết, đúng là khách do ta mời tới rồi.”Nghe tiếng lẩm bẩm, Bạch Mộc Trạch lấy áo sơ mi ra rồi nhìn con rối, phát hiện miệng nó khẽ hé ra, còn lại vẫn chẳng có gì khác.Thẩm Thanh Vũ lại la ó: “Hả? Chúng tôi dùng chung phòng à? Biệt thự lớn thế này mà chỉ có phòng dành cho khách hay sao, tôi không muốn, tìm cho tôi căn phòng riêng đi… Á!”Anh cầm bút mô phỏng lại chữ này, cố gắng cảm nhận được ký ức của Tôn Thư, nhưng lạ một nỗi là trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng.
“Tôi hỏi ông, có phải ông gọi chúng tôi tới là để rút máu cứu cháu trai ông không hả?” Thẩm Thanh Vũ hỏi chuyện rất thô lỗ.
Ba toong trong tay ông cụ Tôn gõ mạnh xuống sàn nhà: “Con nhóc này, đúng là vô lễ!”Con rối nhìn bộ dạng nửa cởi trần của anh rồi nói: “Không sao, được mà.”Thấy cụ, Bạch Mộc Trạch thốt lên: “Ông nội.”Ngâm mình trong phòng thí nghiệm nên dần dà da của Bạch Mộc Trạch rất trắng, tuy không có cơ bụng múi nhưng dáng người cũng chẳng tệ. Sau khi cởi cúc quần tây ra, anh nắm khóa quần kéo xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, mắt thì nhìn con rối phía trước.
Kỳ Việt sợ cô ta chọc NPC giận nên liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cụ, tính tình Mạnh Tĩnh như thế chứ không có ác ý gì đâu, cô ấy chỉ muốn hỏi ngài là có phải chúng tôi được chọn do có cùng nhóm máu với Tôn Thư hay không thôi?”
Ông cụ Tôn hắng giọng, chậm rãi nói: “Triển lãm rối của tôi không phải ai cũng xem được đâu, vì các người có cùng nhóm máu với Tiểu Thư nên tôi thấy rất có duyên, bởi vậy mới chọn các người, nếu các người đã lo ngại thì tự rời khỏi đây đi.”Trong khoảnh khắc anh cúi đầu, Bạch Mộc Trạch chợt phát hiện có manh mối trên đống sách vừa lấy ra.
Những lời này cũng đúng ý Thẩm Thanh Vũ, “Cụ, nếu ông đã nói thế thì tôi đi nhé.”Thẩm Thanh Vũ cẩn thận lùi ra sau bước, phát hiện không sao nên vội sải chân đi về phía cửa. Nhưng vừa đụng vào chốt cửa, lòng bàn tay đã bị nóng đỏ, Thẩm Thanh Vũ hét to: “Á! Đau quá!”
Ông cụ Tôn nghiêm nghị, không đáp lời lại.Xấp giấy màu trắng, ấn nhẹ vào có thể thấy được chữ viết mờ mờ ở dưới.
Thẩm Thanh Vũ cẩn thận lùi ra sau bước, phát hiện không sao nên vội sải chân đi về phía cửa. Nhưng vừa đụng vào chốt cửa, lòng bàn tay đã bị nóng đỏ, Thẩm Thanh Vũ hét to: “Á! Đau quá!”
Tang Cách mỉa mai: “Nói như cô sẽ dễ dàng rời khỏi đây được vậy, mật thất là gì chứ? Đúng là nực cười.” Cứ nghĩ cô ta rất có năng lực, chắc đánh giá cô ta quá cao rồi.Vì thế Bạch Mộc Trạch bèn hỏi: “Nhóm máu của Mạnh Tĩnh là gì vậy?”
Thẩm Thanh Vũ ỉu xìu quay lại bên cạnh Kỳ Việt, “A Việt, anh nhìn tay em này.”
Kỳ Việt nói một cách qua loa: “Tiểu Vũ à, đừng làm ẩu nữa, nếu không đến anh cũng không cứu được em đâu.”“Ai rung chuông đấy, ồn quá đi!”Kỳ Việt sợ cô ta chọc NPC giận nên liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cụ, tính tình Mạnh Tĩnh như thế chứ không có ác ý gì đâu, cô ấy chỉ muốn hỏi ngài là có phải chúng tôi được chọn do có cùng nhóm máu với Tôn Thư hay không thôi?”
Ông cụ Tôn hỏi: “Cô gái, không đi à?”
Thẩm Thanh Vũ thấp giọng nói: “Muốn đi nhưng có được đâu?”Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Đúng là có thể thật.”() Hệ nhóm máu quan trọng thứ hai sau hệ nhóm máu ABO liên quan đến truyền máu. Nhóm máu hệ Rh độc lập với nhóm máu hệ ABO.
“Nếu mọi người đã chọn ở lại, vậy lão đây sẽ nói chuyện xấu trước, con rối ở chỗ tôi đều được làm ra từ tâm huyết, con nào cũng có linh tính, mọi người chớ lộn xộn, nếu không xảy ra chuyện rồi tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Kỳ Việt đã bị dạy dỗ một lần, anh ta biết rõ ông cụ Tôn không hề nói điêu.
Bạch Mộc Trạch hỏi: “Ông nội ơi, khi nào mới được xem triển lãm vậy ạ?”“Ừm, con về rồi à, những người này là bạn con hay sao?”
Ông cụ Tôn lườm anh: “Con gấp gì, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của bọn con đi kìa, về phòng thay quần áo đi rồi tới, đừng làm bẩn con rối của ta, lão Tùy à!”Trong hộp mật mã không có thứ gì quý giá, chỉ có một quyển sổ bị khóa lại khiến Bạch Mộc Trạch cực kỳ đau đầu, thứ này có gì hiếm mà phải dùng khóa mật mã với khóa tay vặn luôn chứ.
“Vâng, ông chủ.” Quản gia già đột nhiên bước ra từ phía sau.
Tang Cách hít vào một hơi: “Xuất quỷ nhập thần vậy trời.”Ông cụ Tôn hắng giọng, chậm rãi nói: “Triển lãm rối của tôi không phải ai cũng xem được đâu, vì các người có cùng nhóm máu với Tiểu Thư nên tôi thấy rất có duyên, bởi vậy mới chọn các người, nếu các người đã lo ngại thì tự rời khỏi đây đi.”
Ông cụ Tôn giao việc: “Dẫn họ về phòng cho khách để thay bộ quần áo khác đi.”Bạch Mộc Trạch đọc kỹ thông tin trên tờ điền thông tin, anh cũng thấy phần ngày sinh âm lịch mà Thẩm Thanh Vũ nói hơi lạ, sao phải là âm lịch chứ?Trên trang bìa trong có vài ký tự, chuyện này khiến anh nhớ tới thời còn là học sinh, mọi người đều thích viết tên mình ở trang giữa.
“Vâng, ông chủ, mọi người, đi theo tôi nhé.”
Ông cụ Tôn này tính tình kỳ quái, nói chuyện với cháu trai duy nhất cũng không hề nể nang gì, trông hoàn toàn khác với những gì thể hiện trong quyển sổ, lúc Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn, ông cụ Tôn cũng đang nhìn anh với vẻ mặt u ám.“Anh, đang, tìm, tôi, à?” Giọng nữ máy móc nói ra từng chữ một, Bạch Mộc Trạch quay đầu lại, phát hiện ngoài cửa đã có bức tượng gỗ không biết đứng đó từ khi nào, mà con rối này, rõ ràng là có ngoại hình của Nguyên Tinh Thần.Quản gia già không hề xuất hiện, thay vào đó là một ông cụ xa lạ.
“ vị khách thay quần áo ở đây nhé.” Quản gia già mở một căn phòng dành cho khách ở tầng , bảo người Kỳ Việt vào trong.Kỳ Việt đã viết xong tờ của mình, anh ta cầm lấy tờ của Thẩm Thanh Vũ để điền thay cô ta.
Thẩm Thanh Vũ lại la ó: “Hả? Chúng tôi dùng chung phòng à? Biệt thự lớn thế này mà chỉ có phòng dành cho khách hay sao, tôi không muốn, tìm cho tôi căn phòng riêng đi… Á!”Ông cụ Tôn hỏi: “Cô gái, không đi à?”
Tang Cách ngại cô ta nhao nhao nên bèn đưa tay đẩy cô ta vào phòng, giải quyết xong vấn đề.Bạch Mộc Trạch mừng rỡ: “Trùng hợp quá, lại gặp em rồi.”
“Tùy An, con thay trong phòng của ông nội nhé.” Quản gia già đưa Tang Cách tới phòng của mình.
Còn Bạch Mộc Trạch, tất nhiên sẽ đến phòng Tôn Thư. Trước khi đi, quản gia già còn dặn: “Cậu chủ thay quần áo xong thì ra ngay nhé, đừng làm chuyện gì lộn xộn, nhất là đừng đụng vào dao, nếu bị cứa vào da sẽ không ổn đâu.”
Phòng của Tôn Thư có mùi mực nước thoang thoảng, vừa nhìn thấy những gì được bày trên bàn cạnh giường, anh đã hiểu ra. Trên giá treo đầy những chiếc bút vẽ với nhiều chất liệu khác nhau, mực trong nghiên đã khô, còn có chiếc bút lông gác trên mép nữa.
Xấp giấy màu trắng, ấn nhẹ vào có thể thấy được chữ viết mờ mờ ở dưới.Bạch Mộc Trạch đen mặt, cởi áo sơ mi rồi tiện tay quăng ra che đầu con rối lại.
Bạch Mộc Trạch bóc từng tờ ra, phát hiện tờ giấy ở dưới cùng viết một cái tên: Nguyễn Kiều, nét cuối của chữ Kiều được vẽ ra rất dài, xem ra lúc Tôn Thư viết chữ này đang rất vội.
Anh cầm bút mô phỏng lại chữ này, cố gắng cảm nhận được ký ức của Tôn Thư, nhưng lạ một nỗi là trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng.“Thế cũng tốt!”
“Sao lần này không có ký ức nhân vật nhỉ?”Phòng của Tôn Thư có mùi mực nước thoang thoảng, vừa nhìn thấy những gì được bày trên bàn cạnh giường, anh đã hiểu ra. Trên giá treo đầy những chiếc bút vẽ với nhiều chất liệu khác nhau, mực trong nghiên đã khô, còn có chiếc bút lông gác trên mép nữa.
Bạch Mộc Trạch buông bút xuống, trước mắt chỉ có thể tìm manh mối khác thôi.() Hệ nhóm máu quan trọng thứ hai sau hệ nhóm máu ABO liên quan đến truyền máu. Nhóm máu hệ Rh độc lập với nhóm máu hệ ABO.
Sách trên tủ đều là tài liệu học tập các loại, cờ vây nhập môn và nâng cao, giáo trình luyện ngón piano Hanon, sách dạy viết thư pháp… Tủ sách được chất đầy ắp.Anh xoay người lại, không dùng áo che đầu con rối lại mà cứ thế bắt đầu cởi cúc quần tây ra ngay trước mặt nó.
Hàng dưới của tủ sách là rất nhiều loại cúp, đều của Tôn Thư, từ tiểu học tới cấp , năm nào cũng được học sinh xuất sắc, còn có giải nhất cuộc thi piano, thư pháp,…
Dưới cùng tủ sách là một chiếc hộp mật mã, phải có chữ số, Bạch Mộc Trạch tìm từ tủ sách tới giường vẫn không tìm được manh mối tương ứng, anh nghĩ có thể là ngày sinh của Tôn Thư, nhưng trong ký ức lại chưa nói cho anh biết thông tin này.
Trong khoảnh khắc anh cúi đầu, Bạch Mộc Trạch chợt phát hiện có manh mối trên đống sách vừa lấy ra.“Tùy An, con thay trong phòng của ông nội nhé.” Quản gia già đưa Tang Cách tới phòng của mình.
Trên trang bìa trong có vài ký tự, chuyện này khiến anh nhớ tới thời còn là học sinh, mọi người đều thích viết tên mình ở trang giữa.
Nhưng tiếc là thứ tự bị sai rồi, những ký tự xiêu vẹo không thể nhìn ra được gì hết.
Piano, thư pháp… và những chiếc huy chương kia hình như tương ứng với nhau!“Quản gia bảo tôi tới hỏi anh, đã thay quần áo xong chưa?” Vẫn nói từng chữ một.
Đầu Bạch Mộc Trạch chợt lóe sáng, xếp lại đống sách theo thứ tự sắp xếp của các huy chương, quả nhiên đã ra mật mã rồi, .
Trong hộp mật mã không có thứ gì quý giá, chỉ có một quyển sổ bị khóa lại khiến Bạch Mộc Trạch cực kỳ đau đầu, thứ này có gì hiếm mà phải dùng khóa mật mã với khóa tay vặn luôn chứ.Cởi được tới cúc thứ , anh quay lại nói với con rối: “Có thể quay đầu đi không, mi nhìn ta thế này có hơi bất tiện.”
Trên bìa quyển sổ viết: Nguyễn Kiều, sau khi anh đi hãy đọc, anh để chìa khóa ở con rối mà anh tặng cho em.
“Rốt cuộc Nguyễn Kiều là ai chứ?” Bạch Mộc Trạch nhíu mày.Mãi tới khi trong mũi con rối chảy ra một chất lỏng màu đỏ, anh mới khẽ cười rồi nói: “Nhìn đủ chưa hả? Nguyên Tinh Thần.”Ông cụ Tôn giao việc: “Dẫn họ về phòng cho khách để thay bộ quần áo khác đi.”
“Anh, đang, tìm, tôi, à?” Giọng nữ máy móc nói ra từng chữ một, Bạch Mộc Trạch quay đầu lại, phát hiện ngoài cửa đã có bức tượng gỗ không biết đứng đó từ khi nào, mà con rối này, rõ ràng là có ngoại hình của Nguyên Tinh Thần.“Tất nhiên là được, đây.”
Bạch Mộc Trạch mừng rỡ: “Trùng hợp quá, lại gặp em rồi.”
Con rối không có phản ứng gì, ánh mắt cũng chẳng hề tức giận.
“Quản gia bảo tôi tới hỏi anh, đã thay quần áo xong chưa?” Vẫn nói từng chữ một.
Bấy giờ Bạch Mộc Trạch mới phát hiện tượng gỗ này chỉ giống Nguyên Tinh Thần thôi chứ không phải cô, “Sắp xong rồi.” Sau khi biết chuyện này, giọng nói của anh lại trở nên lạnh như băng.
Quần áo phải thay được đặt trên giường, Bạch Mộc Trạch quay lưng lại cởi cúc áo sơ mi ra.
Cởi được tới cúc thứ , anh quay lại nói với con rối: “Có thể quay đầu đi không, mi nhìn ta thế này có hơi bất tiện.”
Con rối nhìn bộ dạng nửa cởi trần của anh rồi nói: “Không sao, được mà.”
Bạch Mộc Trạch đen mặt, cởi áo sơ mi rồi tiện tay quăng ra che đầu con rối lại.
“Thế cũng tốt!”
Nghe tiếng lẩm bẩm, Bạch Mộc Trạch lấy áo sơ mi ra rồi nhìn con rối, phát hiện miệng nó khẽ hé ra, còn lại vẫn chẳng có gì khác.
Bạch Mộc Trạch xoay người lại, cong khóe môi lên, nhìn phản ứng của con rối qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ, chỉ thấy nó nhìn vào bờ lưng mình chằm chằm, ánh mắt nóng rực chứ không còn vẻ thất thần như ban đầu nữa.
Anh xoay người lại, không dùng áo che đầu con rối lại mà cứ thế bắt đầu cởi cúc quần tây ra ngay trước mặt nó.“Sao lần này không có ký ức nhân vật nhỉ?”
Ngâm mình trong phòng thí nghiệm nên dần dà da của Bạch Mộc Trạch rất trắng, tuy không có cơ bụng múi nhưng dáng người cũng chẳng tệ. Sau khi cởi cúc quần tây ra, anh nắm khóa quần kéo xuống, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, mắt thì nhìn con rối phía trước.
Mãi tới khi trong mũi con rối chảy ra một chất lỏng màu đỏ, anh mới khẽ cười rồi nói: “Nhìn đủ chưa hả? Nguyên Tinh Thần.”