Những Tháng Ngày Tôi Làm NPC Ma

chương 76: nhà tù số 9 (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

mặt bị bịt kín nên những giác quan khác của con người sẽ nhạy cảm hơn nhiều.

Bạch Mộc Trạch nghe có tiếng nước rơi, mùi nấm mốc xen lẫn mùi hôi chua xộc vào xoang mũi khiến người ta cực kỳ khó chịu, chuyện này giúp anh nhận ra được rằng họ đã tới khu vực mật thất, theo chủ đề thì rõ ràng là nhà tù.Dương Manh Manh an ủi: “Chị Mạn à, đừng nói thế chứ, nếu không nhờ cô nhớ được đoạn văn đó thì chúng ta đâu có được nhắc nhở, tôi đứng ngoài nhìn giúp cô, cô làm theo lời tôi nhé.”Dường như nó cũng biết người này không dễ chọc nên lập tức chạy trối chết.“Được rồi được rồi, ồ ố nửa ngày cũng chẳng ai biết cậu nói gì đâu, giữ chút sức để dành cho nhiệm vụ sau đi.”

Anh lập tức hỏi Nguyên Tinh Thần sau lưng trước: “Tinh Thần, em có sao không?”

Không nghe tiếng Nguyên Tinh Thần đáp lại mà chỉ nghe một tràng: “Ô ồ ô ô, ồ ô ô ô.”Đúng nhỉ, sao họ lại quên trí nhớ của Lý Mạn rất tốt chứ.

Bạch Mộc Trạch ngập ngừng dò hỏi: “Hứa Dạng?”Nguyên Tinh Thần đứng trước phòng giam của Lý Mạn vỗ tay: “Khá đấy, khá đấy, vẫn là Nhỏ Mù thông minh nhất, vậy tôi sẽ cho cô biết một bí mật nhé, tới đây, cô đi tới phía trước đi.”Sau đó có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, tới giờ Bạch Mộc Trạch mới thấy được môi trường mình đang ở, đúng là một phòng giam thật.Lan can sắt chắc chắn, khe hở giữa thanh chỉ có thể lòn một cánh tay vào, trong không gian hình vuông có chiếc giường sắt, Bạch Mộc Trạch lập tức cúi xuống nhìn gầm giường, bắt gặp ngay cái nhìn trìu mến của con chuột xám.

Người phía sau phản ứng dữ dội: “Ố! Ồ ô!”Lúc đi tới trước phòng giam của Bạch Mộc Trạch, cô đột nhiên ghé sát lại nói: “Dù là đồ đần đi nữa cũng không được bắt cá tay đâu nhé, nếu không, sẽ bị trừng phạt đấy.”

Theo âm điệu thì có thể nghe được cậu ta đang nói: “Đúng! Là tôi!”“Á!” Dương Manh Manh bị Nguyên Tinh Thần tay không nhấc bổng lên, hét to: “Thả tôi xuống đi!”“Ha ha ha, tôi biết nè, sao không hỏi tôi?” Một giọng nữ mang theo tiếng vang truyền đến từ bên kia.

Bạch Mộc Trạch thấy hơi mất mát: Cô ấy lại biến mất rồi…Người phía sau phản ứng dữ dội: “Ố! Ồ ô!”Nguyên Tinh Thần cười: “Ha ha ha ha, đồ đần và kẻ điên, đồ đần và kẻ điên… Đẹp thật!”

Thẩm Kha ở phía trước cũng thấy sai sai: “Đại Bạch, đùi tôi không còn chút sức nào hết, như bị què thật ấy.”Trong đoạn văn này có chỗ vô lý, làm sao Người Câm nói chuyện được? Nhỏ Mù sao lại nhìn thấy ư?Anh trực tiếp ấn khóa mật mã trong bàn tay, chữ cái rất đơn giản: In.Dương Manh Manh đi tới trước phòng giam của Hứa Dạng nói: “Anh Hứa Dạng à, anh thử chữ Clues xem sao.”

Lý Mạn thì nói: “Không biết có phải do vải tốt quá không mà hình như tôi không thấy gì thật.”Người duy nhất đáng tin cậy là Bạch Mộc Trạch thì trí nhớ lại kém, chỉ có thể nhớ được những gì gần đây.

Dương Manh Manh đi sau cùng rên rỉ: “Trước đây người ta đã không được cao rồi, giờ còn biến tôi lùn hơn nữa!”“Lần này tôi đã cản trở mọi người rồi.” Lý Mạn hơi áy náy.“Ô ô! Ô ô ồ ố!” (Kha Kha, anh vô tình quá!”

Bạch Mộc Trạch phân tích: “Xem ra chúng ta đều biến thành diện mạo của nhân vật rồi.” Chỉ là hắn kẻ ngu này, cho đến trước mắt ngược lại là không có thay đổi gì.Rõ ràng là con rối làm bằng vải nhưng lúc rút con dao ra lại có máu tươi bắn lên chiếc áo tù của Bạch Mộc Trạch.Anh biết chắc chắn NPC trước mặt là Nguyên Tinh Thần, đang định nói chuyện với cô thì đèn lại lấp lóe, cô đã vào trong phòng giam của Hứa Dạng.

Quản ngục lần lượt đưa người tới phòng giam riêng biệt, mãi tới khi tiếng khóa phòng cuối cùng vang lên, hắn mới nói: “Các người có tiếng để tự kiểm điểm, sau khi hết giờ, tôi sẽ dẫn các người tới gặp quan tòa, quan tòa sẽ căn cứ theo tội danh của các người để phán án, nhớ cho kỹ, nếu lúc quan tòa xét xử mà các người không thể tự kiểm điểm lại lỗi của mình thì phải nhận sự trừng phạt tới từ địa ngục đấy.”Trước khi điều tra ra sự thật, tất cả sẽ bị nhốt vào nhà tù số ;“Ô ô, ố ô ố.” (Manh Manh, giúp tôi với.)Bạch Mộc Trạch phân tích: “Xem ra chúng ta đều biến thành diện mạo của nhân vật rồi.” Chỉ là hắn kẻ ngu này, cho đến trước mắt ngược lại là không có thay đổi gì.

Nghe tiếng bước chân rời đi của quản ngục, Bạch Mộc Trạch gỡ mảnh vải đen che mắt ra.Theo âm điệu thì có thể nghe được cậu ta đang nói: “Đúng! Là tôi!”

Ánh sáng rất mờ, không khác gì nhiều so với lúc bị bịt mắt cả.Bạch Mộc Trạch biết rõ họ bị giam vào nhà tù số chắc chắn có liên quan tới đoạn văn viết trong kịch bản mật thất, trước khi đi vào anh nhớ rất kỹ, nhưng giờ lại không thể nhớ được gì hết, chẳng lẽ đây là ảnh hưởng của nhân vật Đồ Đần này sao?

Sau đó có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, tới giờ Bạch Mộc Trạch mới thấy được môi trường mình đang ở, đúng là một phòng giam thật.“Trước khi điều tra ra sự thật, tất cả sẽ bị nhốt vào nhà tù số , những bí mật các người che giấu đều có thể tìm ra ở đây.” Lý Mạn nói.Anh sợ lát nữa mình sẽ lại quên những thông tin này, thế là ngồi nhớ lại những lời Nguyên Tinh Thần vừa đọc ban nãy:Ánh sáng rất mờ, không khác gì nhiều so với lúc bị bịt mắt cả.

Lan can sắt chắc chắn, khe hở giữa thanh chỉ có thể lòn một cánh tay vào, trong không gian hình vuông có chiếc giường sắt, Bạch Mộc Trạch lập tức cúi xuống nhìn gầm giường, bắt gặp ngay cái nhìn trìu mến của con chuột xám.Thằng Thọt muốn đi tìm Kẻ Điên để tính sổ, Người Lùn lại bảo tôi tới phân xử giúp mọi người;

Dường như nó cũng biết người này không dễ chọc nên lập tức chạy trối chết.“Đại Bạch, cậu đang ở phòng thứ mấy vậy?” Giọng của Thẩm Kha sát bên.

Bạch Mộc Trạch không biết phòng giam thật sự trông ra sao, nhưng hẳn cũng đơn sơ thế này, dù sao cũng dùng để giam giữ tội phạm mà, làm gì có đãi ngộ tốt chứ.“Ô ồ ô.” Người Câm Hứa Dạng giờ không thể trả lời được, đúng là làm khó kẻ hay nói nhảm như cậu ta.Lý Mạn cảm thấy có người đang sờ mắt mình, tố chất tâm lý của cô ta cũng khá tốt nhưng dù sao cũng là con gái, không thể nào không sợ được: “Á!”

“Đại Bạch, cậu đang ở phòng thứ mấy vậy?” Giọng của Thẩm Kha sát bên. chữ này khiến Nguyên Tinh Thần cười không dứt: “Ha ha ha ha, tôi vốn là Kẻ Điên mà, chẳng phải là bị các người ép tới điên rồi sao? À đúng rồi, câu cuối cùng là gì nhỉ, kiểm tra các người một chút nào, đáp đúng có thưởng nhé.”Dương Manh Manh cố hết sức dời chiếc giường tới dưới cửa sổ, cô ta đạp lên lan can đầu giường mới miễn cưỡng đọc được một từ tiếng Anh chữ: Clues, cô ta vội đi bấm mật mã, quả nhiên, khóa đã mở.

“Kế bên cậu.”Thẩm Kha lại rất vui: “Ha ha, nhân vật Người Câm này hợp với cậu đấy, chỉ cần cậu không nói thì chúng tôi sẽ được bình yên.”

Thẩm Kha nghe vậy bèn đi tới tít ngoài rìa gọi anh: “Đại Bạch, vừa rồi quản ngục nói thế là sao vậy? Chúng ta phạm tội gì mà bị bắt giam vào đây thế này?”Đèn lại lóe lên, một cô gái tóc tai bù xù xuất hiện trong phòng giam của Bạch Mộc Trạch. Trong tay cô cầm một con búp bê hình người, tay phải cầm dao nhắm ngay bụng búp bê rồi dùng sức đâm mạnh vào, trong miệng lẩm bẩm: “Kẻ Điên giết người, Đồ Đần đẫm máu.”Kẻ điên giết người, Đồ Đần đẫm máu;

“Ô ồ ô.” Người Câm Hứa Dạng giờ không thể trả lời được, đúng là làm khó kẻ hay nói nhảm như cậu ta.Dương Manh Manh cũng hơi nghi ngờ, “Mật mã không giống nhau ư?”Dương Manh Manh ngồi trên giường sắt, nói: “Tôi còn nhớ câu, Kẻ Điên giết người.”

Thẩm Kha lại rất vui: “Ha ha, nhân vật Người Câm này hợp với cậu đấy, chỉ cần cậu không nói thì chúng tôi sẽ được bình yên.”Thẩm Kha lục lọi nửa ngày vẫn không tìm được chỗ nào có khắc chữ, vội hô: “Mọi người có tìm được không?”

“Ô ô! Ô ô ồ ố!” (Kha Kha, anh vô tình quá!”“Ô ố!” Có lẽ Hứa Dạng đang nói là không có.

“Được rồi được rồi, ồ ố nửa ngày cũng chẳng ai biết cậu nói gì đâu, giữ chút sức để dành cho nhiệm vụ sau đi.”“Được.”

Bạch Mộc Trạch biết rõ họ bị giam vào nhà tù số chắc chắn có liên quan tới đoạn văn viết trong kịch bản mật thất, trước khi đi vào anh nhớ rất kỹ, nhưng giờ lại không thể nhớ được gì hết, chẳng lẽ đây là ảnh hưởng của nhân vật Đồ Đần này sao?“Không đi, không đi.” Thẩm Kha xua tay.

Vì thế anh hỏi: “Mọi người còn ai nhớ đoạn văn viết trong kịch bản mật thất không?”Dương Manh Manh đi sau cùng rên rỉ: “Trước đây người ta đã không được cao rồi, giờ còn biến tôi lùn hơn nữa!”“Ô, tôi ra được rồi.”

“Ô ồ ố!” Hứa Dạng muốn nói tôi còn nhớ nhưng lại không thể nào nói ra được.Bạch Mộc Trạch thấy hơi mất mát: Cô ấy lại biến mất rồi… mặt bị bịt kín nên những giác quan khác của con người sẽ nhạy cảm hơn nhiều.

Dương Manh Manh ngồi trên giường sắt, nói: “Tôi còn nhớ câu, Kẻ Điên giết người.”Bạch Mộc Trạch nghĩ cách giúp cô ta: “Cô thử đẩy giường sang rồi leo lên thử?”

Vừa dứt lời, đèn trong hành lang vụt tắt, bóng người nhảy ra từ cuối hành lang, ngoài Lý Mạn không nhìn thấy và Bạch Mộc Trạch không sợ hãi thì những người khác đều bị dọa.Đã chơi đủ, Nguyên Tinh Thần bèn hí hửng bỏ đi, trông giống như một kẻ điên thực sự.Nguyên Tinh Thần ném con búp bê đang chảy máu tới chân Hứa Dạng, đột nhiên ngẩng đầu lên u ám nhìn cậu ta nói: “Người Câm bảo Nhỏ Mù trông thấy.”

“Ha ha ha, tôi biết nè, sao không hỏi tôi?” Một giọng nữ mang theo tiếng vang truyền đến từ bên kia.

Đèn lại lóe lên, một cô gái tóc tai bù xù xuất hiện trong phòng giam của Bạch Mộc Trạch. Trong tay cô cầm một con búp bê hình người, tay phải cầm dao nhắm ngay bụng búp bê rồi dùng sức đâm mạnh vào, trong miệng lẩm bẩm: “Kẻ Điên giết người, Đồ Đần đẫm máu.”Nhưng anh ta càng lùi, Nguyên Tinh Thần lại càng tiến tới gần, mãi tới khi gương mặt tái nhợt đó dí sát vào anh ta mới dừng lại, “Thằng Thọt muốn đi tìm Kẻ Điên để tính sổ.”

Rõ ràng là con rối làm bằng vải nhưng lúc rút con dao ra lại có máu tươi bắn lên chiếc áo tù của Bạch Mộc Trạch.“Anh Tiểu Bạch, anh cũng ra được rồi!” Dương Manh Manh bỗng thấy tự tin hơn.Cô ta xoa tay mắng: “Đồ điên!”Có lời nhắc của Bạch Mộc Trạch, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Anh biết chắc chắn NPC trước mặt là Nguyên Tinh Thần, đang định nói chuyện với cô thì đèn lại lấp lóe, cô đã vào trong phòng giam của Hứa Dạng.Bạch Mộc Trạch ngập ngừng dò hỏi: “Hứa Dạng?”

Nguyên Tinh Thần ném con búp bê đang chảy máu tới chân Hứa Dạng, đột nhiên ngẩng đầu lên u ám nhìn cậu ta nói: “Người Câm bảo Nhỏ Mù trông thấy.”

Nói xong câu đó, cô lại biến mất.Rõ ràng là không nghe được gì, nhưng những lời của NPC lại chui vào tai Tưởng Thi Vũ không sót một chữ, cô ta bịt tai nhắm nghiền mắt lại, ngồi xổm ở góc tường không dám nhìn Nguyên Tinh Thần.

Lý Mạn cảm thấy có người đang sờ mắt mình, tố chất tâm lý của cô ta cũng khá tốt nhưng dù sao cũng là con gái, không thể nào không sợ được: “Á!”

May mà NPC chỉ dừng lại trong chốc lát rồi đi sang phòng kế tiếp, “Kẻ Điếc nghe họ đang cãi nhau.”

Rõ ràng là không nghe được gì, nhưng những lời của NPC lại chui vào tai Tưởng Thi Vũ không sót một chữ, cô ta bịt tai nhắm nghiền mắt lại, ngồi xổm ở góc tường không dám nhìn Nguyên Tinh Thần.Người Câm bảo Nhỏ Mù trông thấy, Kẻ Điếc nghe họ đang cãi nhau;

Nguyên Tinh Thần ghẹo tóc cô ta như đang trêu, sau đó đi tới phòng giam của Thẩm Kha.

Thẩm Kha bị thọt chân liên tục lùi về sau: “Cô đừng có tới đây!”Cô ta giật mình, ai mà nhớ nổi nữa.

Nhưng anh ta càng lùi, Nguyên Tinh Thần lại càng tiến tới gần, mãi tới khi gương mặt tái nhợt đó dí sát vào anh ta mới dừng lại, “Thằng Thọt muốn đi tìm Kẻ Điên để tính sổ.”

“Không đi, không đi.” Thẩm Kha xua tay.Lý Mạn thì nói: “Không biết có phải do vải tốt quá không mà hình như tôi không thấy gì thật.”

“Ha ha ha, Người Lùn lại bảo tôi tới phân xử giúp mọi người.”

“Á!” Dương Manh Manh bị Nguyên Tinh Thần tay không nhấc bổng lên, hét to: “Thả tôi xuống đi!”

“Ồ, được chứ.” Nguyên Tinh Thần thả tay ra, Dương Manh Manh té ngã xuống đất.Nói xong câu đó, cô lại biến mất.

Cô ta xoa tay mắng: “Đồ điên!”Nói tới thị lực, họ lập tức nghĩ tới Lý Mạn, Dương Manh Manh và Bạch Mộc Trạch vội đi qua, cô ta đang lục lọi từng chút trên giường.

chữ này khiến Nguyên Tinh Thần cười không dứt: “Ha ha ha ha, tôi vốn là Kẻ Điên mà, chẳng phải là bị các người ép tới điên rồi sao? À đúng rồi, câu cuối cùng là gì nhỉ, kiểm tra các người một chút nào, đáp đúng có thưởng nhé.”

Cô ta giật mình, ai mà nhớ nổi nữa.

Người duy nhất đáng tin cậy là Bạch Mộc Trạch thì trí nhớ lại kém, chỉ có thể nhớ được những gì gần đây.Bạch Mộc Trạch nghe có tiếng nước rơi, mùi nấm mốc xen lẫn mùi hôi chua xộc vào xoang mũi khiến người ta cực kỳ khó chịu, chuyện này giúp anh nhận ra được rằng họ đã tới khu vực mật thất, theo chủ đề thì rõ ràng là nhà tù.

“Trước khi điều tra ra sự thật, tất cả sẽ bị nhốt vào nhà tù số , những bí mật các người che giấu đều có thể tìm ra ở đây.” Lý Mạn nói.Bạch Mộc Trạch đi tới nói: “Mật mã các phòng không giống nhau, vị trí cũng khác nhau, cậu tìm lại chỗ có thể khắc chữ đi, trên tường, mặt đất, ván giường… Những chỗ đó đều có thể.”

Đúng nhỉ, sao họ lại quên trí nhớ của Lý Mạn rất tốt chứ.

Nguyên Tinh Thần đứng trước phòng giam của Lý Mạn vỗ tay: “Khá đấy, khá đấy, vẫn là Nhỏ Mù thông minh nhất, vậy tôi sẽ cho cô biết một bí mật nhé, tới đây, cô đi tới phía trước đi.”

Lý Mạn từ từ xê dịch bước chân, mãi tới khi tay nắm được tới lan can.

Nguyên Tinh Thần ra sức vỗ một cái, hành lang rung lên, trái tim của Lý Mạn cũng run theo, “Ha ha ha, vui đấy, kể cô nghe, trong mỗi phòng giam đều có khắc chữ, tìm thấy nó rồi thì sẽ ra ngoài được.”

Đã chơi đủ, Nguyên Tinh Thần bèn hí hửng bỏ đi, trông giống như một kẻ điên thực sự.

Lúc đi tới trước phòng giam của Bạch Mộc Trạch, cô đột nhiên ghé sát lại nói: “Dù là đồ đần đi nữa cũng không được bắt cá tay đâu nhé, nếu không, sẽ bị trừng phạt đấy.”

Sao Bạch Mộc Trạch lại không nghe ra được sự cảnh cáo trong những lời này, anh cười nói: “Đồ đần với kẻ điên, đúng là xứng lứa vừa đôi.”

Nguyên Tinh Thần cười: “Ha ha ha ha, đồ đần và kẻ điên, đồ đần và kẻ điên… Đẹp thật!”Thẩm Kha nghe vậy bèn đi tới tít ngoài rìa gọi anh: “Đại Bạch, vừa rồi quản ngục nói thế là sao vậy? Chúng ta phạm tội gì mà bị bắt giam vào đây thế này?”

Đợi cô đi rồi, Lý Mạn mới nói thông tin vừa nãy ra: “NPC nhắc là trong phòng giam có khắc chữ, tìm được chữ này chúng ta sẽ mở được khóa cửa.”

Những người còn lại nhận được thông tin, nhao nhao bắt đầu tìm manh mối, chỉ có Bạch Mộc Trạch là ngồi im lặng trên giường suy nghĩ.Bạch Mộc Trạch quét mắt một vòng, phát hiện mật mã trong phòng giam này được khắc trên tường chỗ phía sau giường, cỡ chữ rất lớn, nhìn thoáng qua là thấy ngay.

Anh sợ lát nữa mình sẽ lại quên những thông tin này, thế là ngồi nhớ lại những lời Nguyên Tinh Thần vừa đọc ban nãy:

Kẻ điên giết người, Đồ Đần đẫm máu;

Người Câm bảo Nhỏ Mù trông thấy, Kẻ Điếc nghe họ đang cãi nhau;Cộng thêm lời nói của quản ngục, hẳn là họ phải tìm bằng chứng phạm tội của bản thân trong nhà tù số này.

Thằng Thọt muốn đi tìm Kẻ Điên để tính sổ, Người Lùn lại bảo tôi tới phân xử giúp mọi người;Nguyên Tinh Thần ra sức vỗ một cái, hành lang rung lên, trái tim của Lý Mạn cũng run theo, “Ha ha ha, vui đấy, kể cô nghe, trong mỗi phòng giam đều có khắc chữ, tìm thấy nó rồi thì sẽ ra ngoài được.”

Trước khi điều tra ra sự thật, tất cả sẽ bị nhốt vào nhà tù số ;May mà NPC chỉ dừng lại trong chốc lát rồi đi sang phòng kế tiếp, “Kẻ Điếc nghe họ đang cãi nhau.”

Những bí mật các người che giấu đều có thể tìm ra ở đây.Dương Manh Manh cũng bất lực: “Tôi thì tìm được, nhưng chỗ này cao quá, tôi không thấy rõ được!”

Trong đoạn văn này có chỗ vô lý, làm sao Người Câm nói chuyện được? Nhỏ Mù sao lại nhìn thấy ư?Nghe tiếng bước chân rời đi của quản ngục, Bạch Mộc Trạch gỡ mảnh vải đen che mắt ra.Thẩm Kha ngạc nhiên hô lên: “Tôi tìm được rồi, mật mã khắc trên chân giường, thị lực mà kém là không thấy được thật.”

Cộng thêm lời nói của quản ngục, hẳn là họ phải tìm bằng chứng phạm tội của bản thân trong nhà tù số này.

Thẩm Kha lục lọi nửa ngày vẫn không tìm được chỗ nào có khắc chữ, vội hô: “Mọi người có tìm được không?”

“Ô ố!” Có lẽ Hứa Dạng đang nói là không có.

Dương Manh Manh cũng bất lực: “Tôi thì tìm được, nhưng chỗ này cao quá, tôi không thấy rõ được!”

Cụm từ tiếng Anh này được khắc ở phần tường dưới cửa sổ, nếu với chiều cao bình thường của Dương Manh Manh thì có thể dễ dàng đọc được, nhưng giờ… Cô ta ra sức nhảy lên cũng không tới được.

Bạch Mộc Trạch nghĩ cách giúp cô ta: “Cô thử đẩy giường sang rồi leo lên thử?”

“Cách hay đó! Cảm ơn anh Tiểu Bạch.”

Dương Manh Manh cố hết sức dời chiếc giường tới dưới cửa sổ, cô ta đạp lên lan can đầu giường mới miễn cưỡng đọc được một từ tiếng Anh chữ: Clues, cô ta vội đi bấm mật mã, quả nhiên, khóa đã mở.

“Ô, tôi ra được rồi.”Thẩm Kha ở phía trước cũng thấy sai sai: “Đại Bạch, đùi tôi không còn chút sức nào hết, như bị què thật ấy.”

“Ô ô, ố ô ố.” (Manh Manh, giúp tôi với.)

Dương Manh Manh đi tới trước phòng giam của Hứa Dạng nói: “Anh Hứa Dạng à, anh thử chữ Clues xem sao.”

“Ộ ồ!” Hứa Dạng xoay chữ nhưng sai, chỗ của cậu ta chỉ có chữ, cậu ta lắc đầu: “Ô ố!”

Dương Manh Manh cũng hơi nghi ngờ, “Mật mã không giống nhau ư?”“Cách hay đó! Cảm ơn anh Tiểu Bạch.”

Bạch Mộc Trạch đi tới nói: “Mật mã các phòng không giống nhau, vị trí cũng khác nhau, cậu tìm lại chỗ có thể khắc chữ đi, trên tường, mặt đất, ván giường… Những chỗ đó đều có thể.”Nguyên Tinh Thần ghẹo tóc cô ta như đang trêu, sau đó đi tới phòng giam của Thẩm Kha.

“Anh Tiểu Bạch, anh cũng ra được rồi!” Dương Manh Manh bỗng thấy tự tin hơn.“Ộ ồ!” Hứa Dạng xoay chữ nhưng sai, chỗ của cậu ta chỉ có chữ, cậu ta lắc đầu: “Ô ố!”

“Ừm, mật mã của tôi là chữ Guard, khắc trên ván giường.”

Có lời nhắc của Bạch Mộc Trạch, tất cả mọi người đều bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Thẩm Kha ngạc nhiên hô lên: “Tôi tìm được rồi, mật mã khắc trên chân giường, thị lực mà kém là không thấy được thật.”“Ha ha ha, Người Lùn lại bảo tôi tới phân xử giúp mọi người.”

Nói tới thị lực, họ lập tức nghĩ tới Lý Mạn, Dương Manh Manh và Bạch Mộc Trạch vội đi qua, cô ta đang lục lọi từng chút trên giường.

“Lần này tôi đã cản trở mọi người rồi.” Lý Mạn hơi áy náy.Những người còn lại nhận được thông tin, nhao nhao bắt đầu tìm manh mối, chỉ có Bạch Mộc Trạch là ngồi im lặng trên giường suy nghĩ.

Dương Manh Manh an ủi: “Chị Mạn à, đừng nói thế chứ, nếu không nhờ cô nhớ được đoạn văn đó thì chúng ta đâu có được nhắc nhở, tôi đứng ngoài nhìn giúp cô, cô làm theo lời tôi nhé.”Thẩm Kha bị thọt chân liên tục lùi về sau: “Cô đừng có tới đây!”

“Được.”

Bạch Mộc Trạch quét mắt một vòng, phát hiện mật mã trong phòng giam này được khắc trên tường chỗ phía sau giường, cỡ chữ rất lớn, nhìn thoáng qua là thấy ngay.Sao Bạch Mộc Trạch lại không nghe ra được sự cảnh cáo trong những lời này, anh cười nói: “Đồ đần với kẻ điên, đúng là xứng lứa vừa đôi.”

Anh trực tiếp ấn khóa mật mã trong bàn tay, chữ cái rất đơn giản: In.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio