Thẩm Kha lại có cách, “Đại Bạch, cậu là sếp trong nhà tù số này, nói cách khác thì cậu có thể tự do đi lại bên ngoài, đưa quần áo quản ngục cho tôi đi, tôi sẽ giả làm quản ngục, chúng ta ra ngoài trước để điều tra tình hình căn phòng bí mật rồi về tìm cách sau.”
Ý này cũng ổn.Ý này cũng ổn.Cô ta bắt đầu điên cuồng la hét: “Đừng, đừng xé da tôi mà!”
“Được, cứ làm thế đi.”“Anh thì biết cái gì, đây là kế hoạch của sếp.” Sau đó hắn cười chào hỏi Bạch Mộc Trạch: “Sếp, ngài đang đi đâu vậy?”
người định thay quần áo, nhưng có nữ giới ở đây nên hơi bất tiện.Dương Manh Manh bước tới, vỗ vai Lý Mạn, “Chị Mạn à.”
Thẩm Kha bèn nói: “ vị à, làm ơn nấp xuống gầm bàn đi ạ.”
Dương Manh Manh cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nhìn lén đâu.”Hứa Dạng đứng cạnh giúp cả hai trông chừng, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha nhanh chóng đổi xong quần áo, trước khi đi Bạch Mộc Trạch còn nói: “Vẫn như trước đó nhé, gõ lần thì mở cửa, còn nữa, Thẩm Kha à, sau khi ra ngoài nhớ cúi đầu xuống, đừng để kẻ khác trông thấy mặt của cậu.”
Rõ ràng Bạch Mộc Trạch không yên tâm chút nào, dù cho cô không nhúc nhích thì chúng tôi cũng không tiện thay.Bạch Mộc Trạch quan sát cái giá, cuối cùng vấn đề ở đâu chứ.
Dương Manh Manh thỏa hiệp: “Được được được, tôi tránh đi vậy.”Lý Mạn hỏi ngược lại cô: “Sao cô lại ở trong này?”“Người đâu, đã tìm thấy tù nhân trong đó rồi!”Tưởng Thi Vũ thấy cô không hề có sức uy hiếp nên nhẹ nhõm nói: “Không cần để ý tới cô ta, chúng ta mau tìm manh mối đi.”
Hứa Dạng đứng cạnh giúp cả hai trông chừng, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha nhanh chóng đổi xong quần áo, trước khi đi Bạch Mộc Trạch còn nói: “Vẫn như trước đó nhé, gõ lần thì mở cửa, còn nữa, Thẩm Kha à, sau khi ra ngoài nhớ cúi đầu xuống, đừng để kẻ khác trông thấy mặt của cậu.”Trong lối đi không có đèn, không gian tĩnh mịch tới mức chỉ có thể nghe được tiếng thở. Thẩm Kha đã hết sức, ngồi bệt xuống đất, Hứa Dạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thẩm Kha kéo khóa lên rồi nói: “Được, tôi biết rồi.”Qua sự miêu tả của cô ta, Bạch Mộc Trạch cũng thấy hơi giống.
người vừa ra khỏi cửa đã đụng phải quản ngục đang tuần tra.Thẩm Kha bèn nói: “ vị à, làm ơn nấp xuống gầm bàn đi ạ.”
“Người đâu, đã tìm thấy tù nhân trong đó rồi!”Tưởng Thi Vũ thấy anh nhìn bức tranh nên cũng ghé tới xem, “Cái này hình như giống với cơ thể người ấy nhỉ?”
Quản ngục bên phải huých hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng có gọi bừa, đó là sếp đấy.”Anh đẩy cửa ra, nói: “Đi thôi.”
“Sếp? Vậy sao lại mặc đồ tù nhân?”Lý Mạn sờ theo tường đi tới phía trước, rẽ vào một góc có chút ánh sáng. Phía trước có cửa, ánh sáng yếu ớt len lỏi ra từ khe cửa, cô ta bước tới, khẽ đẩy cửa ra, bên trong lại là một phòng ngủ.Bạch Mộc Trạch bước tới trước: “Chúng nói đã biết sai rồi nên muốn tới xin lỗi em.”
“Anh thì biết cái gì, đây là kế hoạch của sếp.” Sau đó hắn cười chào hỏi Bạch Mộc Trạch: “Sếp, ngài đang đi đâu vậy?” quản ngục vội nhường đường, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha dễ dàng đi qua.
Bạch Mộc Trạch nói: “Tìm lâu vậy rồi mà chẳng có tới đứa, các anh còn có ích gì nữa hả, tự tôi đi tìm.”“Xem ra không phải vụ nào nhà tù số cũng nhận.”Rõ ràng Bạch Mộc Trạch không yên tâm chút nào, dù cho cô không nhúc nhích thì chúng tôi cũng không tiện thay.
quản ngục vội nhường đường, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha dễ dàng đi qua.Anh Trần bước vào, phát hiện là anh thì giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn: “Hóa ra là ngài trong này.”Đến cuối khu D, lúc này cửa đã mở rộng, không cần tìm cơ quan nữa.
Trên đường tới phòng tối đụng phải không ít quản ngục, nhưng có Bạch Mộc Trạch ở đây, chẳng ai để ý tới Thẩm Kha nữa.Tưởng Thi Vũ nói: “Có khi nào là thứ tự bị sai không?”
Đến cuối khu D, lúc này cửa đã mở rộng, không cần tìm cơ quan nữa.
Trong phòng trừng phạt vẫn còn tù nhân bị trói trên ván gỗ, nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, Thẩm Kha hơi kinh hoảng, “Đại Bạch, nhà tù số này rốt cuộc làm gì vậy?”Bạch Mộc Trạch tới đỡ cửa, để Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ dẫn Lý Mạn đi trước.Cô ta lại mở một ngăn kéo khác ra, bên trong là một xấp đóng dấu màu đen, đề “Không chấp nhận”.
Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không biết.”“Vâng, tôi đã hiểu.”Sau khi chạy vào phòng tối, Bạch Mộc Trạch bảo họ tìm thứ gì đó chặn cửa lại, còn anh thì đặt bình thủy tinh lên giá.
“Nhưng mà chẳng phải Đồ Đần… là người làm ra những chuyện này sao?”Bạch Mộc Trạch bắt đầu quan sát xung quanh, hình như những bức tranh trên tường đang ám chỉ gì đó. Trên tấm vải trắng đóng khung nâu, một cái cây được vẽ bằng sơn đỏ, mỗi chi tiết đều được ghi chú lại: Rễ, lá, mầm,…Lý Mạn đã bình tĩnh lại, bắt đầu mò mẫm trên tường, “ bên đều là gạch cả, xem ra không có công tắc rồi.”Nhóm kế tiếp, Bạch Mộc Trạch bảo Thẩm Kha và Tưởng Thi Vũ đi.
“Tôi vẫn chưa có được hết ký ức của Đồ Đần nên không thể trả lời câu này của cậu được.”Bạch Mộc Trạch đứng tại chỗ nói: “Đi tới phía trước đi, cẩn thận xung quanh đấy.”Thứ tự ư?
Thẩm Kha cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy chỗ này thực sự rất quỷ dị.
Cửa phòng tối không đóng, cả hai bước vào, thấy kệ gỗ bên cạnh cửa. Trước đó nó được bày bên ngoài, trên kệ vẫn còn chỗ trống, là chỗ của cái bình đựng não mà Bạch Mộc Trạch đã lấy đi.“Đây là phòng tôi mà.” Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, chất vấn anh: “Đồ Đần, chẳng phải đã giam chúng lại hết rồi sao? Sao lại thả chúng ra vậy, anh đã hứa với em là sẽ trừng trị chúng mà!”Sau khi họ vào lối đi bí mật xong, Bạch Mộc Trạch mới nói: “Tôi đếm tới , chúng ta cùng nhau xông vào lối ra, hiểu hết chưa?”
Xem ra phải tìm sư thầy để lấy lại rồi.Thẩm Kha kéo khóa lên rồi nói: “Được, tôi biết rồi.”
“Ai trong đó đấy!” Bên ngoài cửa có tiếng quát, là anh Trần.
Thẩm Kha cúi đầu, đứng sang cạnh Bạch Mộc TrạchSư thầy gật đầu, giơ tay lấy não ra, máu chảy đầm đìa trên tay ông ta. Bạch Mộc Trạch cầm bình, cho não của sư thầy vào trong, “Cảm ơn ạ.”Bạch Mộc Trạch biết ông ta đang nói chuyện gì, “Đợi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ chấm dứt hết thảy.”
Anh Trần bước vào, phát hiện là anh thì giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn: “Hóa ra là ngài trong này.”Thẩm Kha lại có cách, “Đại Bạch, cậu là sếp trong nhà tù số này, nói cách khác thì cậu có thể tự do đi lại bên ngoài, đưa quần áo quản ngục cho tôi đi, tôi sẽ giả làm quản ngục, chúng ta ra ngoài trước để điều tra tình hình căn phòng bí mật rồi về tìm cách sau.”Dương Manh Manh và Hứa Dạng cùng nhóm, xuất phát đầu tiên.Cảnh tượng đẫm máu khiến trái tim Lý Mạn đau nhói.
“Tôi lo đám tù nhân chạy vào đây nên tới xem thử, anh đã tìm được chưa?”Thẩm Kha cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy chỗ này thực sự rất quỷ dị.Dương Manh Manh hỏi cô ta: “Chị Mạn, chị không sợ à?”
“Vẫn chưa, đang lục soát ạ.”Thấy có người tới, cô từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, “Sao mấy người lại ở đây?”
“Vậy anh còn ở đây làm cái gì, mau đi tìm người đi.”“Bị dọa sợ.”
“Vâng.” Anh Trần bước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, “Sao anh còn chưa đi?” Hắn đang nói với Thẩm Kha.Bạch Mộc Trạch giải thích: “Tôi bảo anh ta đi theo đấy, chúng đông người nên tốt hơn ghép người vào một nhóm để điều tra đi, tránh cho chúng trốn thoát.”
Bạch Mộc Trạch giải thích: “Tôi bảo anh ta đi theo đấy, chúng đông người nên tốt hơn ghép người vào một nhóm để điều tra đi, tránh cho chúng trốn thoát.”“Thẩm Kha, Hứa Dạng, mau đóng cửa lại!”“Thôi đừng nói nữa, mau đi đi.”
“Vâng, tôi đã hiểu.”“Thay quần áo vào, lấy bộ đàm rồi hành động theo nhóm người, tôi sẽ nhắc mọi người đi hướng nào thông qua bộ đàm.”
Anh Trần đi rồi, Thẩm Kha vội lau mồ hôi, “Má, đúng là lo thật đấy, Đại Bạch, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”Tiếng gào của Lý Mạn khiến quản ngục tới, Bạch Mộc Trạch thấy vậy vội kéo cô ta chạy vào trong phòng trừng phạt.
Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tới phòng nghỉ lấy vài bộ quần áo quản ngục cho họ thay đi, sau đó thì hành động.”Nguyên Tinh Thần quay đầu đi, tức giận nói: “Em không cần, chúng đã hại em thành ra thế này rồi, một câu xin lỗi có thể giải quyết được ư?”
Trong phòng nghỉ quản ngục không chỉ có quần áo mà còn có vài cái bộ đàm, người vội cầm đồ quay về văn phòng chia cho những người khác.
“Thay quần áo vào, lấy bộ đàm rồi hành động theo nhóm người, tôi sẽ nhắc mọi người đi hướng nào thông qua bộ đàm.”Dương Manh Manh đã bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo bàn, bên trong có rất nhiều bảng biểu, tiêu đề là thư thỉnh cầu. Cô ta cầm lên xem kỹ, bên trên ghi những thông tin cơ bản của người cầu xin, còn có vấn đề họ gặp phải, có nhiều người bị vu cáo, nhiều người bị bạo hành, gặp bất công… Họ viết ra tên người mình oán hận, mong nhà tù số có thể thay mình trừng phạt những kẻ thoát khỏi chế tài pháp luật này.Theo thứ tự từ trên xuống dưới, anh bắt đầu di chuyển các lọ thủy tinh. Quản ngục ngoài cửa đã vọt vào, “Tù nhân đang ở bên trong, mau phá cửa đi!”
Bạch Mộc Trạch bảo anh Trần xếp người một nhóm là để giảm mật độ người tuần tra trong nhà tù xuống, từ máy giám sát có thể thấy rằng tuy nhân số quản ngục nhiều nhưng cũng có khu vực không ai đi qua.
Dương Manh Manh và Hứa Dạng cùng nhóm, xuất phát đầu tiên.Thẩm Kha cúi đầu, đứng sang cạnh Bạch Mộc TrạchQuản ngục bên phải huých hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng có gọi bừa, đó là sếp đấy.”
Bạch Mộc Trạch nhìn vào máy giám sát, chỉ dẫn người đi bằng bộ đàm, “Đi thẳng, rẽ trái, ở trước có quản ngục đang tới, người cúi đầu xuống, không cần để ý, cứ đi thẳng qua đi. Tới cuối hành lang thì rẽ phải, tìm chỗ trốn, đừng phát ra tiếng động.”“Anh nhìn đi, cành trên cùng là đầu, chồi non là tóc, cành cây vươn dài bên trái phải là tay, xuống chút nữa chắc khỏi cần tôi nói.”
Nhóm kế tiếp, Bạch Mộc Trạch bảo Thẩm Kha và Tưởng Thi Vũ đi.“Vẫn chưa, đang lục soát ạ.”
Thẩm Kha có kinh nghiệm rồi nên rất dễ dàng tới phòng trừng trị để tụ hợp với Dương Manh Manh và Hứa Dạng.Bạch Mộc Trạch đã xếp xong tầng thứ nhất, bắt đầu xếp tầng thứ theo thứ tự.Dương Manh Manh không dám đụng cô ta nữa.
Giờ chỉ còn lại Bạch Mộc Trạch và Lý Mạn, không có ai chỉ dẫn, độ khó lớn hơn, nhưng có thân phận được buff của Bạch Mộc Trạch cũng không đáng lo ngại lắm.
Anh đẩy cửa ra, nói: “Đi thôi.”Cửa phòng tối không đóng, cả hai bước vào, thấy kệ gỗ bên cạnh cửa. Trước đó nó được bày bên ngoài, trên kệ vẫn còn chỗ trống, là chỗ của cái bình đựng não mà Bạch Mộc Trạch đã lấy đi.
người đi song song nhau, quản ngục đi ngang qua đều gật đầu cung kính với anh, lúc họ tới khu D, Bạch Mộc Trạch bảo Lý Mạn chờ một chút, mình thì đi tìm sư thầy hỏi đồ.Bạch Mộc Trạch bắt đầu đếm ngược: “, , , chạy!”
“Thầy ơi, có thể cho tôi mượn lại thứ mà trước đây đưa cho thầy không?”Nhà tù số là địa ngục cho kẻ tội lỗi, cũng là thiên đường của nạn nhân.Hứa Dạng vốn định đi đầu, nhưng Lý Mạn lại nói: “Tôi đi cho, vừa rồi mọi người đã vất vả rồi.”
Sư thầy mở mắt ra, lẳng lặng nhìn anh, “Thí chủ à, vẫn chưa bỏ cuộc à?”Sư thầy mở mắt ra, lẳng lặng nhìn anh, “Thí chủ à, vẫn chưa bỏ cuộc à?”
Bạch Mộc Trạch biết ông ta đang nói chuyện gì, “Đợi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ chấm dứt hết thảy.”Bác sĩ đang phẫu thuật thẩm mỹ vẫn đang dọa cô ta: “Cô gái à, tôi thích mặt của cô lắm, để lại cho tôi đi.”
Sư thầy gật đầu, giơ tay lấy não ra, máu chảy đầm đìa trên tay ông ta. Bạch Mộc Trạch cầm bình, cho não của sư thầy vào trong, “Cảm ơn ạ.”
Cảnh tượng đẫm máu khiến trái tim Lý Mạn đau nhói.
Cô ta bắt đầu điên cuồng la hét: “Đừng, đừng xé da tôi mà!”
Bác sĩ đang phẫu thuật thẩm mỹ vẫn đang dọa cô ta: “Cô gái à, tôi thích mặt của cô lắm, để lại cho tôi đi.”“Được, cứ làm thế đi.”
Tiếng gào của Lý Mạn khiến quản ngục tới, Bạch Mộc Trạch thấy vậy vội kéo cô ta chạy vào trong phòng trừng phạt.Trong phòng nghỉ quản ngục không chỉ có quần áo mà còn có vài cái bộ đàm, người vội cầm đồ quay về văn phòng chia cho những người khác.
“Thẩm Kha, Hứa Dạng, mau đóng cửa lại!”“Sếp? Vậy sao lại mặc đồ tù nhân?”
Sau khi chạy vào phòng tối, Bạch Mộc Trạch bảo họ tìm thứ gì đó chặn cửa lại, còn anh thì đặt bình thủy tinh lên giá.Dương Manh Manh cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nhìn lén đâu.”
Nhưng không giống với cảnh tượng trong video, con đường bí mật không hề xuất hiện.Hứa Dạng và Thẩm Kha bị đụng tới phát đau, “Đại Bạch, mau đi.”
Tưởng Thi Vũ thấy Lý Mạn ôm mặt co ro trong góc tường nói chuyện một mình liền hỏi: “Cô ta bị gì vậy?” người vừa ra khỏi cửa đã đụng phải quản ngục đang tuần tra.
“Bị dọa sợ.”
Dương Manh Manh bước tới, vỗ vai Lý Mạn, “Chị Mạn à.”
Lý Mạn giật bắn người như bị điện giật, “Đừng đụng tôi, đừng đụng vào tôi!”
Dương Manh Manh không dám đụng cô ta nữa. người định thay quần áo, nhưng có nữ giới ở đây nên hơi bất tiện.
Bạch Mộc Trạch quan sát cái giá, cuối cùng vấn đề ở đâu chứ.Ký ức của Đồ Đần từ từ hiển hiện ra theo những tài liệu này, Bạch Mộc Trạch có thể nhìn thấy Đồ Đần ngồi trước bàn xem đơn, nếu chuyện là thật thì đóng mộc đỏ, còn nói điêu sẽ đóng mộc đen.Trên đường tới phòng tối đụng phải không ít quản ngục, nhưng có Bạch Mộc Trạch ở đây, chẳng ai để ý tới Thẩm Kha nữa.
Tưởng Thi Vũ nói: “Có khi nào là thứ tự bị sai không?”
Thứ tự ư?
Bạch Mộc Trạch bắt đầu quan sát xung quanh, hình như những bức tranh trên tường đang ám chỉ gì đó. Trên tấm vải trắng đóng khung nâu, một cái cây được vẽ bằng sơn đỏ, mỗi chi tiết đều được ghi chú lại: Rễ, lá, mầm,…Bạch Mộc Trạch nói: “Tìm lâu vậy rồi mà chẳng có tới đứa, các anh còn có ích gì nữa hả, tự tôi đi tìm.”
Tưởng Thi Vũ thấy anh nhìn bức tranh nên cũng ghé tới xem, “Cái này hình như giống với cơ thể người ấy nhỉ?”Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ cũng tới giúp, ngoài cửa đang gặp nguy hiểm, ngay lúc cửa sắp bị phá thì lối đi bí mật đã mở ra.
“Cơ thể người?”
“Anh nhìn đi, cành trên cùng là đầu, chồi non là tóc, cành cây vươn dài bên trái phải là tay, xuống chút nữa chắc khỏi cần tôi nói.”“Ai trong đó đấy!” Bên ngoài cửa có tiếng quát, là anh Trần.
Qua sự miêu tả của cô ta, Bạch Mộc Trạch cũng thấy hơi giống.
Theo thứ tự từ trên xuống dưới, anh bắt đầu di chuyển các lọ thủy tinh. Quản ngục ngoài cửa đã vọt vào, “Tù nhân đang ở bên trong, mau phá cửa đi!”Có một người nằm trên giường, ăn mặc như Nguyên Tinh Thần.
Hứa Dạng và Thẩm Kha bị đụng tới phát đau, “Đại Bạch, mau đi.”
Bạch Mộc Trạch đã xếp xong tầng thứ nhất, bắt đầu xếp tầng thứ theo thứ tự.Bạch Mộc Trạch nhìn vào máy giám sát, chỉ dẫn người đi bằng bộ đàm, “Đi thẳng, rẽ trái, ở trước có quản ngục đang tới, người cúi đầu xuống, không cần để ý, cứ đi thẳng qua đi. Tới cuối hành lang thì rẽ phải, tìm chỗ trốn, đừng phát ra tiếng động.”Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không biết.”
Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ cũng tới giúp, ngoài cửa đang gặp nguy hiểm, ngay lúc cửa sắp bị phá thì lối đi bí mật đã mở ra.
Bạch Mộc Trạch tới đỡ cửa, để Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ dẫn Lý Mạn đi trước.
Sau khi họ vào lối đi bí mật xong, Bạch Mộc Trạch mới nói: “Tôi đếm tới , chúng ta cùng nhau xông vào lối ra, hiểu hết chưa?”
Hứa Dạng nghiến răng gật đầu, cậu ta đã không còn sức để nói chuyện nữa rồi.“Tôi vẫn chưa có được hết ký ức của Đồ Đần nên không thể trả lời câu này của cậu được.”
Bạch Mộc Trạch bắt đầu đếm ngược: “, , , chạy!”
Hứa Dạng chạy đầu tiên, Thẩm Kha theo sát phía sau, Bạch Mộc Trạch là người cuối cùng vào lối đi bí mật, ngay trước khi quản ngục xông tới, cửa lối đi tự động đóng lại.
“Tôi lo đám tù nhân chạy vào đây nên tới xem thử, anh đã tìm được chưa?”“Nhưng mà chẳng phải Đồ Đần… là người làm ra những chuyện này sao?”
Trong lối đi không có đèn, không gian tĩnh mịch tới mức chỉ có thể nghe được tiếng thở. Thẩm Kha đã hết sức, ngồi bệt xuống đất, Hứa Dạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Lý Mạn đã bình tĩnh lại, bắt đầu mò mẫm trên tường, “ bên đều là gạch cả, xem ra không có công tắc rồi.”“Cơ thể người?”
Bạch Mộc Trạch đứng tại chỗ nói: “Đi tới phía trước đi, cẩn thận xung quanh đấy.”
Hứa Dạng vốn định đi đầu, nhưng Lý Mạn lại nói: “Tôi đi cho, vừa rồi mọi người đã vất vả rồi.”
Dương Manh Manh hỏi cô ta: “Chị Mạn, chị không sợ à?”
Lý Mạn chậm rãi nói: “Làm gì còn chỗ nào đáng sợ hơn chỗ đó nữa chứ.”
“Cô đang nói nhà tù à?”“Vâng.” Anh Trần bước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, “Sao anh còn chưa đi?” Hắn đang nói với Thẩm Kha.Dưới đơn thỉnh cầu được đóng dấu giáp lai, trên con dấu khắc chữ “Chấp nhận”.
“Thôi đừng nói nữa, mau đi đi.”
Lý Mạn sờ theo tường đi tới phía trước, rẽ vào một góc có chút ánh sáng. Phía trước có cửa, ánh sáng yếu ớt len lỏi ra từ khe cửa, cô ta bước tới, khẽ đẩy cửa ra, bên trong lại là một phòng ngủ.
Có một người nằm trên giường, ăn mặc như Nguyên Tinh Thần.Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tới phòng nghỉ lấy vài bộ quần áo quản ngục cho họ thay đi, sau đó thì hành động.”
Thấy có người tới, cô từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, “Sao mấy người lại ở đây?”
Lý Mạn hỏi ngược lại cô: “Sao cô lại ở trong này?”
“Đây là phòng tôi mà.” Nguyên Tinh Thần nhìn sang Bạch Mộc Trạch, chất vấn anh: “Đồ Đần, chẳng phải đã giam chúng lại hết rồi sao? Sao lại thả chúng ra vậy, anh đã hứa với em là sẽ trừng trị chúng mà!”Hứa Dạng nghiến răng gật đầu, cậu ta đã không còn sức để nói chuyện nữa rồi.
Bạch Mộc Trạch bước tới trước: “Chúng nói đã biết sai rồi nên muốn tới xin lỗi em.”
Nguyên Tinh Thần quay đầu đi, tức giận nói: “Em không cần, chúng đã hại em thành ra thế này rồi, một câu xin lỗi có thể giải quyết được ư?”
Giọng điệu Dương Manh Manh sắc bén: “Cô còn muốn thế nào nữa, thật sự muốn chúng tôi chết hết à?”
“Đúng thế, tội của các người chỉ có thể dùng cái chết để trả giá thôi.”Lý Mạn chậm rãi nói: “Làm gì còn chỗ nào đáng sợ hơn chỗ đó nữa chứ.”
Tưởng Thi Vũ thấy cô không hề có sức uy hiếp nên nhẹ nhõm nói: “Không cần để ý tới cô ta, chúng ta mau tìm manh mối đi.”
“Xem ra các người không sợ gì nhỉ, Đồ Đần, nếu anh đã mềm lòng thì cũng đừng trách em.” Cô mở cửa ra, gọi quản ngục, “Tù nhân ở đây!”Trong phòng trừng phạt vẫn còn tù nhân bị trói trên ván gỗ, nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, Thẩm Kha hơi kinh hoảng, “Đại Bạch, nhà tù số này rốt cuộc làm gì vậy?”
Hứa Dạng trở tay đóng cửa lại, “Mau mau mau, tôi chặn cửa lại, mọi người tìm manh mối đi.”
Dương Manh Manh đã bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo bàn, bên trong có rất nhiều bảng biểu, tiêu đề là thư thỉnh cầu. Cô ta cầm lên xem kỹ, bên trên ghi những thông tin cơ bản của người cầu xin, còn có vấn đề họ gặp phải, có nhiều người bị vu cáo, nhiều người bị bạo hành, gặp bất công… Họ viết ra tên người mình oán hận, mong nhà tù số có thể thay mình trừng phạt những kẻ thoát khỏi chế tài pháp luật này.Nhưng không giống với cảnh tượng trong video, con đường bí mật không hề xuất hiện.
Dưới đơn thỉnh cầu được đóng dấu giáp lai, trên con dấu khắc chữ “Chấp nhận”.
Cô ta lại mở một ngăn kéo khác ra, bên trong là một xấp đóng dấu màu đen, đề “Không chấp nhận”.
“Xem ra không phải vụ nào nhà tù số cũng nhận.”
Ký ức của Đồ Đần từ từ hiển hiện ra theo những tài liệu này, Bạch Mộc Trạch có thể nhìn thấy Đồ Đần ngồi trước bàn xem đơn, nếu chuyện là thật thì đóng mộc đỏ, còn nói điêu sẽ đóng mộc đen.Giọng điệu Dương Manh Manh sắc bén: “Cô còn muốn thế nào nữa, thật sự muốn chúng tôi chết hết à?”Anh Trần đi rồi, Thẩm Kha vội lau mồ hôi, “Má, đúng là lo thật đấy, Đại Bạch, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Nhà tù số là địa ngục cho kẻ tội lỗi, cũng là thiên đường của nạn nhân.