Reng reng reng- tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã đến
- Oáp, mệt quá đi mất.- Nó ngáp xong rồi lại vương vai
Hắn thì bình thản tháo tai phone ra rồi tắt bài nhạc đang nghe dở và cất vào hộc bàn, bỗng từ sau lưng người có những giọng nói nham hiểm cất lên:
- Tụi bây ngủ đã chưa? Hay thiệt đó, hành động cũng giống nhau, sao ko thành cặp luôn cho rồi?- Zen nở nụ cười nham hiểm vô cùng
- Tại ta đây hôm qua thức khuya giải quyết hợp đồng nên thức tới sáng, bây giờ mới ngủ chứ bộ.- Nó và hắn đồng thanh
Mọi người ngạc nhiên vì sự "trùng hợp" này, ngay cả cách nói hợp đến từng chữ của người. Nó và hắn cũng ngạc nhiên nhìn nhau, rồi bất giác mỉm cười, như hiểu được ý của nhau ( đứa này đọc được suy nghĩ của người ta hay sao ý ). Lại đồng thanh típ, người nói:
- Đi ăn trưa thôi, đói bụng rồi.- Rồi đyaws bỏ ra ngoài bỏ lại những dấu châdm hỏi to đùng cho đứa kia. Chợt bừng tỉnh vì nó và hắn đã bỏ đi, đứa nhìn nhau nở một nụ cười mờ ám dành cho đứa vẫn đang lẳng lơ bước đi, tụi nó cũng đi theo nó và hắn để xuống canteen.
Đến canteen:
-.........- Đoạn này như bao truyện khác nha, chắc các bạn cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi đúg hem, tg hok cần kể nữa nha, dĩ nhiên là mọi người sẽ hét ầm lên vì những "hoàng tử công chúa" đến căn teen rồi.
đứa chọn cái bàn ở góc khuất rồi ngồi xuống, cả đứa nhanh chóng đi lấy thức ăn của mình chỉ còn lại nó và hắn, đứa ko lấy thức ăn vì chúng nó thưac biết là thế nào tụi kia cũng lấy cho cả tụi nó nên nhân tiện ngồi lại đây luôn. Đơn giản vì đứa ko thích chen vào đám đông và còn...làm biếng nữa. Vì vậy nên hiện giờ cả hai đều nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ ( canteen ở đây cũng có cửa sổ hết ), đồng thời theo đuổi những suy nghĩ của mình. Nhìn đứa lãng mạn vậy thôi chứ ko ai biết họ đang nghĩ gì, nếu biết thì họ đã rút lại suy nghĩ vừa rồi. Bật mí chút nè, nó thì đang nghĩ:" trời ơi, sao mấy đứa kia đi mua thức ăn về lâu thế ko biết, đói chết mất", còn hắn thì:" ko biết tối nay ăn gì, có bò bít tết ko nhỉ?". đứa kia đi lấy thức ăn về mà thấy nó và hắn ngồi dửng dưng nhìn ra cửa sổ thì tức muốn ọc máu. Suy nghĩ của cả đứa bây giờ là:"Hai đứa chết bằm, đã người ta lấy cớ đi lấy thức ăn vất vả vậy để chừa không gian riêng cho đứa nó mà sao lại dửng dưng thế ko biết, chậm tiêu", kết thúc dòng suy nghĩ, đứa cùng cầm khay thức ăn đi lại bàn của tụi nó với cái mặt đằng đằng sát khí. Nó và hắn nhìn thấy mặt của mấy đứa kia thì giật nảy mình/
- Tụi bây bị gì vậy?- Nó và hắn đồng thanh
- Câu đó tụi tao hỏi mới đúng. Tụi bây bị gì vậy?- đứa đồng thanh
- Bị gì là bị gì?- Nó và hắn ngu ngơ
- Chậm tiêu.- đứa phán
- Hứ, đừng quên là IQ tao cao hơn tụi bây đấy nhé.- Nó, hắn
- Ko biết.
- Thôi, đừng nói nhiều. Ăn nhanh đi, tao đang đói.- Hắn
Cả đám đang nóng nghe hắn nói câu đó mới chợt nhớ ra là cái bụng của mình nó đang "cầu cứu" nên đành nuốt cục tức vào mà ngồi xuống ăn. Dĩ nhiên là trong bữa ăn những cái miệng vẫn hoạt động hết công suất.
- Tan học tao đi với Hana có chút chuyện.-Hắn
- Đi âu ế ( đi đâu thế )- Nó nói mặc dù cái miệng đầy thức ăn
- Đi trung tâm thương mại mua chút đồ chuẩn bị cho cuộc thi. -Hắn
- Sao ko rủ mấy đứa kia đi cùng mà lại rủ tớ?- Nó thắc mắc
- Nếu tớ nhớ ko lầm thì thằng ken và zen có hẹn đi xem ba cái điện thoại mới phải ko, kin và zin thì mua game mới, còn yin và yun thì cũng có hẹn đi mua sách ngôn tình đọc rồi, đúng không?- Nói rồi hắn quay sang nhìn tụi kia và nhận được cái gật đầu từ tụi nó
- Có hẹn mà mà ko rủ tớ. -Nó bĩu môi đáng yêu ( nó nhai cơm hết lâu rồi nhá )
- Giờ tớ đang rủ cậu ko phải sao?- Hắn cắt miếng bò cho vào miệng
- Ờ ha.- Nó gãi đầu, mọi người bật cười vì hành động trẻ con của nó
Tan học, đây là cái giờ mà những bạn hs của chúng ta mong chờ nhất. Ai cũng nhanh chóng thu dọn sách vở, vì trường này là trường danh giá dành cho những tiểu thư công tử nên dĩ nhiên là ai cũng có xe riêng rước. Những chiếc xe hiệu đỗ ngay trước cổng trường chờ chủ nhân của mình. Vì cổng trường rất to nên đỗ mấy chiếc cũng ko thể lấp kín khoảng trống. Hôm nay trời đẹp, những chú chim hót líu lo trên cây, những chiếc lá nô đùa cùng chị gió mà khẽ rung rinh trên những cành cây, có những chiếc lá đã "hết tuổi thọ" mà rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng. Đâu đó xa xa, ánh nắng khẽ chíu vào vai một cô gái xinh đẹp, với nụ cười vô cùng hồn nhiên ngự trị trên môi, bên cạnh cô là chàng trai đẹp không kém, anh nở nụ cười tươi nhìn cô, trò chuyện với cô khiến anh vui vẻ, ở bên cạnh cô, anh cảm thất ấm áp lắm, thật yên bình. Nụ cười của anh làm cho tát cả những nữ sinh ở đó đều trong tình trạng "chết lâm sàn". con người đó đứng gần nhau như một bức tranh được khắc vẽ công phu, tỉ mỉ. Nhìn họ thật hạnh phúc. người đó ko ai khác chính là nó và hắn.
À thì, người ngoài nhìn vào thì có lẽ là vậy, nhưng sự thật là:
- Nè, định đi bộ sao?- Nó cười
- Chắc vậy, sẵn tập thể dục luôn.- Hắn cười trêu nó
- Hả, mày giỡn mặt với bà đấy à, muốn ăn đấm không?- Nó giơ nắm đấm lên trước mặt hắn
- Á hạ hỏa hạ hỏa, từ từ... rồi, bây giờ đi bộ.... Á!!!- Hắn chưa nói hết câu thì bị nó đạp chân một cái, phải nói là muốn gãy chân luôn
- Đi bộ hả? Còn muốn đi bộ không?- Nó nói, mặc dù nó cũng thích đi bộ nhưng từ trường mà đến trung tâm thương mại thì phải cách đến km, nhiu đó thì đi bộ cho đứt "dép" à.
- Biết rồi, tớ ko có ngu mà đi bộ, vả lại vừa nãy cậu đạp chân tớ khiến cái chân tớ thành "chân què" rồi còn ngu sao mà đi bộ?- Hắn
- Xin lỗi. Vậy đi lấy xe đi.- Nó gãi đầu
Hắn cũng khẽ gật đầu rồi giả vờ đi cà nhắc đến bãi giữ xe. Nhìn dáng đi của hắn khiến nó bất chợt mỉm cười.
.......................
Quay lại với ken và zen, đứa chúng nó đi hết tiệm này đến tiệm khác, tay dò từng chiếc điện thoại mà cũng chẳng có cái nào ưng ý. Đi một vòng thì đứa lại trở về chỗ cũ, thấy zen có vẻ mệt, ken chạy đu mua chai nước suối, một chai đưa cho zen, một chai để uống. Zen gật đầu cảm ơn rồi đứa tu một lúc hết nửa chai, tu thêm đợt nữa thì hết luôn. Thật ra thì đứa cũn đều ko mệt mấy, chỉ là chán quá vì đi hoài mà cũng chẳng thấy cái nào ưng ý. Ken ngồi xuống bên cạnh zen, dịu dàng hỏi:
- Cậu đói không, đi ăn gì nhé?
- Ok.- Zen nghe đến ăn thì mắt cũng sáng lên, lập tức trả lời rồi nhận được một nụ cười thiên thần ấm áp của ken khiến lòng cô lâng lâng một cảm xúc khó tả
Ken đi lấy chiếc xe của mình đang đỗ ngay cạnh đó rồi cả hai cùng đi ăn.