Sau khi thực hiện di chúc hỏa táng thi thể của Ngô Trác, Nhược Linh thu tro cốt đặt trong chiếc hũ bằng bạch ngọc. Mắt phượng quét một vòng quanh sơn cốc : ngôi nhà trúc, cảnh vật xung quanh,… Mọi thứ vẫn tĩnh lặng như lần đầu nàng xuất hiện. Nhìn chiếc hũ trên tay, trong mắt thoáng qua đau thương, đây chính là biểu hiện của câu nói “cảnh còn người mất” sao ? Sư phụ, người hãy an nghỉ cùng sư nương. Phần còn lại hãy để con giúp người xử lý. Rất nhanh thôi…
Thu gọn xong hành lý, Hàn Nhược Linh ôm hũ ngọc trong tay, phi thân xuống núi. Đám người kia hẳn cũng rất nóng lòng. Một thân tử y thanh mảnh, nhẹ nhàng tựa chim yến thoáng chốc chỉ còn lại tàn ảnh. Lúc trước khi Ngô Trác dạy nàng võ công, Nhược Linh thích nhất chính là khinh công. Vả lại kiếp trước nàng làm sát thủ, thân thủ nhanh nhẹn nên nhanh chóng nắm bắt được tinh hoa bên trong, có thể nói tốc độ của nàng chỉ có một người mới có thể đuổi kịp.
Không bao lâu, nói chính xác là hai khắc (’) Hàn Nhược Linh đã bước vào chính điện của Băng Phong cung. Đúng như dự đoán của nàng, đám người Hữu – Tả trưởng lão lo lắng không yên, không khí trầm lặng.
Hữu – Tả trưởng lão, tứ đại hộ pháp, A Tú và hai thiếu nữ thanh tú nhận ra sự xuất hiện của Nhược Linh liền đứng dậy thoát ra khỏi sự lo lắng của bản thân. Tiểu thư đã trở về như vậy là ổn rồi. Nhưng cung chủ… “Tiểu thư…”
“Ừm”. Nhược Linh đáp lại lời chào của đám người. Mắt phượng lần lượt quét qua từng người, trong đôi đồng tử đen lánh thoạt nhìn hờ hững nhưng thẳm sâu bên trong lại đang giãy giụa tựa như người tàn lực cố thoát khỏi vòng vây. Một tia thương tâm thoáng qua, nếu đám người kia nhìn lên hẳn sẽ nhận ra. Môi đỏ khẽ phát ra thanh âm lạnh lùng vô cảm tựa như nói về một câu chuyện của người qua đường : “Ta vô dụng, sư phụ đã tạ thế”. Một câu nói thật đơn giản nhưng bao quát được tất cả nội dung.
Đám người Hữu – Tả trưởng lão quỳ xuống, miệng đồng thanh “Lão cung chủ…” Ai nói rằng sát thủ không có tình cảm chẳng qua chỉ là họ chôn dấu không để lộ mà thôi. Ngô Trác tuy thường ngày lạnh lùng đối xử với bọn họ nhưng đối vơi Hữu – Tả trưởng lão, đó không khác gì huynh đệ ruột thịt. Đối với Tứ đại hộ pháp, A Tú, Tử Yên, Tử Vân (tên của hai thiếu nữ) Ngô Trác chính là người cha thứ hai tái sinh lại họ ; nếu không có lão cung chủ họ cũng chỉ là những đứa bé mồ côi mặc người ức hiếp. Bao nhiêu kí ức thấm đậm tình cảm chỉ gói gọn trong ba chữ “lão cung chủ” không hơn.
Hàn Nhược Linh lặng im nhìn đám người quỳ xuống rồi lại nhìn hũ bạch ngọc đang cầm trên tay. ‘Sư phụ, người nhìn xem thật có nhiều người thương nhớ người. Người ở bên kia phải sống thật hạnh phúc, thù hận ở đây đã có con và Băng Phong cung giúp người rửa hận’.
Một khắc trôi qua, Nhược Linh cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ không khí đau thương : “Mọi người hãy đứng lên. Thù của sư phụ, ta cùng các ngươi sẽ trả lại không thiếu cho Dược môn”. Giọng nói thêm phần lạnh lùng khi nói về Dược môn, thù này nàng nhất định sẽ hảo tâm trả cho họ dư thừa so với những gì đám người ấy làm. Nhìn chín người đang quỳ đứng lên, Nhược Linh cũng phát hiện tia đau thương vừa nén trong mắt của họ thay vào đó là sự lãnh khốc vốn có của sát thủ. Trong lòng nàng gật đầu hài lòng, đây mới chính là khí chất của người trong Băng Phong cung.
Giọng nói trong trẻo lần nữa vang lên : “Nhưng trước tiên, hãy triệu tập các huynh đệ ở nhị quốc về đỉnh Thiên Sơn. Chỉ để lại một trăm người trấn thủ căn cứ, mọi hoạt động mua bán đều ngưng lại trong một tháng. Tang lễ của sư phụ sẽ tổ chức vào ba ngày sau”.
“Tử Yên, truyền lệnh của ta cho Tử Nghi, Tử Ly, Tử Kỳ nói bọn họ lập tức trở về cung”.
“Vâng, tiểu thư”. Hoàng y nữ tử bước ra nhận lệnh.
“Tử Vân, bắn tín hiệu cho Vũ Phong, Vũ Dực tạm thời ở lại triều đình nhị quốc chờ tin, không cần trở về. Giờ chưa đến lúc để triều đình đánh hơi ra chúng ta”.
“Vâng”.
“Nhị vị trưởng lão, Tứ đại hộ pháp, A Tú, việc lo hậu sự của sư phụ phiền các người thu xếp. Nếu như ả ta tiếp tục gây hấn hay khách mời đến dự có dấu hiệu khả nghi thì lập tức khởi động trận pháp trong rừng đồng thời thả sinh vật trong Hỏa động ra. Tránh phiền phức sau này”.
“Vâng, tiểu thư”. Bảy người đồng loạt nhận lệnh. Riêng Hữu trưởng lão lại nán lại : “Tiểu thư, còn nghi lễ tân cung chủ…”
Không để Hữu trưởng lão nói thêm, Hàn Nhược Linh tiếp lời : “Nghi lễ không cần tổ chức, chỉ cần truyền lệnh ra tân cung chủ Băng Phong cung – Ngô Tuệ Linh là được rồi. Những nghi lễ rườm rà không cần thiết cứ bỏ qua”.
Hữu trưởng lão gật đầu đồng ý, rồi cũng lui ra. Đứng giữa chính điện uy nghi chỉ còn một mình Hàn Nhược Linh, nhưng điều đó không làm cho thiếu nữ mười bốn tuổi trở nên nhỏ bé mà ngược lại tôn thêm khí chất vương giả cường đại của bậc cường giả vang danh thiên hạ sau này. Khóe môi nở nụ cười quỷ dị ‘Sư phụ, tang lễ của người hẳn sẽ rất nào nhiệt. Con sẽ không để bất kì ai khi dễ Băng Phong cung của người đâu’ – Nhược Linh nhủ thầm trong lòng.