Tô Tư Ninh khẽ ưm một tiếng, nhu thuận hé miệng, tùy ý để chiếc lưỡi Thương Mặc cường thế tiến vào, khuấy đảo. Đầu lưỡi Thương Mặc mang theo chút lực, lướt qua hàm, quấn quýt đầu lưỡi, ma sát vòm họng, khiến y từng đợt tê dại dưới da, bất giác khẽ rên rỉ, nồng đậm giọng mũi.
Thương Mặc cười nhẹ, dẫn dắt đầu lưỡi y mô phỏng theo hắn, Tô Tư Ninh hầu như chịu không nổi trêu đùa này, hô hấp rối loạn một trận.
Rốt cục rời ra, Tô Tư Ninh hớp lấy không khí, nam nhân trong lúc y thở dốc đã trượt dọc xuống cằm, lướt xuống trái khế ở cổ cắn nhẹ một cái. Hai tay vuốt ve trước ngực, nắm lấy hai hạt châu chơi đùa. Một chân đã sớm tham tiến giữa hai chân hắn y ma sát. Tô Tư Ninh khó chống lại dạng khiêu khích ấy, chẳng bao lâu thân thể mềm nhũn, liên tục thở gấp. Thương Mặc lật y lại, nhét một cái gối ở dưới bụng, cầm thứ đã ngẩng đầu, đổ dược cao vào lòng bàn tay, không đợi tan hết đã tiến vào giữa đùi y.
Cảm giác mát lạnh khiến Tô Tư Ninh rùng mình, lập tức thả lỏng, nhượng ngón tay Thương Mặc chậm rãi đẩy mạnh vào huyệt khẩu.Tiếng rên rỉ khó nén thoát khỏi miệng.
Thương Mặc cúi người hôn dọc theo cột sống y từ trên xuống dưới, lưu lại vô số hồng ấn, động tác tay ra vào không có dừng lại, đồng thời còn có vẻ nhanh hơn một chút, tăng lên ba ngón, có thể nghe tiếng nước rỉ ra. Tay còn lại chà xát hạt châu trước ngực y.
“Ư a… Ân…” Tô Tư Ninh dẫn theo khóc ý, không ngừng rên rỉ thở dốc, cố gắng ngẩng đầu lên, không nói câu gì nhưng trong ánh mắt mông lung có tia khát cầu.
Thương Mặc thấy vậy kiềm chế không đặng, cúi người lần thứ hai đoạt đi hô hấp của y, dây dưa một phen, chỉ bạc theo khóe miệng Tô Tư Ninh chảy xuống, nhỏ lên đệm, còn có phía sau, Thương Mặc trừu sáp ngón tay niêm dịch trong suốt chảy ra.
Thương Mặc nhìn huyệt khẩu hồng sắc đã ướt đẫm, theo động tác ngón tay mình hấp mở liên tục, run nhẹ như là không muốn rời, ép chặt lấy ngón tay hắn. Thương Mặc rút ngón tay ra, nhìn huyệt khẩu kia bởi vì thoáng trở nên trống trải mà bất mãn hé mở, mông nhỏ khẽ giãy dụa, Tô Tư Ninh quay đầu lại nhìn, nhãn thần say mê dẫn theo điểm khó hiểu. Sau một khắc liền bị một lực mạnh xuyên qua, chẳng hề ôn nhu mà mãnh liệt như muốn lộng phá y. Thương Mặc cũng không để y có thời gian thích ứng, liền bắt đầu luật động thật sâu.
“A!” Phát sinh một tiếng rên dài, Tô Tư Ninh cũng chỉ có thể rên rỉ theo cường độ mạnh mẽ của Thương Mặc.
Nam nhân phia sau vòng một tay trước ngực y, gắt gao ôm lấy cố định, một tay còn lại cầm lấy thứ giữa hai đùi y đã ngẩng đầu, nhu lộng. Tô Tư Ninh chống hai tay lên giường, nắm chặt chăn, chịu đựng thế tiến công cuồng phong sậu vũ. (mưa to gió lớn).
“Không… Không được… Thương Mặc … Đừng…” Lời cầu xin xuất khỏi miệng, nhưng dường như càng châm thêm hỏa dục, tốc độ càng nhanh hơn.
Nam nhân nhìn cự kiếm đỏ sậm của mình liên tục dập vào khe mông y, vốn là bạch sắc, ma sát hồi lâu nay đã nhuốm hồng. Lông tơ đen bóng ướt đẫm, ẩn hiện mỹ. Huyệt khẩu như đã đến cực hạn, nhưng khi hắn trướng lớn hơn thì vẫn có thể tiếp nhận. Bên trong non mềm bị nương theo động tác đưa đẩy của hắn mà co rút.
Nam nhân cầm phân thân kia khẽ vuốt ve, vừa ma sát, vừa cúi xuống cắn nhẹ lên gáy y, tốc độ trừu tống dưới thân càng nhanh.
“A a!” Tô Tư Ninh rốt cục thét lên, tiết ra, thân thể co lại, tràng bích càng ép chặt.
Thương Mặc rên một tiếng, cúi người nói bên tai y:”Nhanh như vậy…Tư Ninh thực dễ…”
Cảm nhận được dịch thể nóng ấm trong cơ thể, Tô Tư Ninh cả người run rẩy, nhưng chỉ đình chỉ giây lát, phân thân của Thương Mặc trong cơ thể y liền bắt đầu luật động, tốc độ và tiết tấu không giảm, lực đạo cũng không nhẹ hơn. Trái lại nhờ vào dịch thể, tiến nhập càng thêm thuận lợi.
Tô Tư Ninh bên hông đã tê dại sắp mất đi cảm giác. Nhưng Thương Mặc gắt gao chế trụ y, ép y nhận thêm ba đợt sóng khoái cảm nữa. Thậm chí lúc Thương Mặc ngừng lại, y cũng không có phản ứng, bị nâng dậy, vô lực ngồi lên đùi hắn. Thương Mặc thoáng cái đã tiến nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể y.
“Thương Mặc …” Tô Tư Ninh bị kích ra nước mắt, kêu lên.
“Ta ở đây… bên trong.” Thương Mặc nói, xoay người y ra phía trước.
Tô Tư Ninh hoảng hốt,chợt thấy gương đồng lớn bên cạnh giường, mặt kính mờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ. Hai chân y mở lớn, ngồi trên bắp đùi nam nhân, dịch thể trắng tiết ra từ giữa khe đùi. Thân thể chuyển động theo động tác của hắn, phân thân đứng thẳng bị Thương Mặc cầm lấy, chà xát, muốn bắn nhưng lại bị giữ chặt.
“Thương Mặc …..Thương… Ta muốn…” Tô Tư Ninh nhắm mắt lại, khóc thút thít nói.
Thương Mặc cúi đầu, nói nhẹ bên tai y: “Ngoan, chờ một chút…”
Tô Tư Ninh khó nhịn rên rỉ, thấp giọng cầu xin, Thương Mặc nhẹ giọng vỗ về bên tai, nhưng động tác không bớt. Tô Tư Ninh cuối cùng vô lực nằm trên người hắn. Thương Mặc cúi đầu hôn, mút mát từ cổ xuống xương quai xanh, chợt nhìn lại, giống như uyên ương giao cảnh.
—————–
Tô Tư Ninh mê man tới chạng vạng ngày thứ hai mới tỉnh. Mạch Hồng bưng cháo tới cho y ăn, Mạch Thanh lau qua người cho y. Hai người thấy Tô Tư Ninh mơ mơ màng màng, mệt mỏi rã rời, cũng không quấy rầy, thu dọn một chút rồi lui ra. Tô Tư Ninh ngủ tiếp, khi Thương Mặc trở về y đã ngủ say.
Thương Mặc sáng sớm ngủ dậy muốn ôm y quay về chủ ốc, nhưng Mạch Hồng Mạch Thanh khéo léo ám chỉ rằng Tô Tư Ninh không thích vậy, hắn cũng liền thôi, chờ y tỉnh lại sẽ tính sau. Nhưng trong ngày, Tô Tư Ninh hơn phân nửa thời gian đều ngủ, lúc tỉnh hắn không có ở cạnh. Thương Mặc cũng không đánh thức y, một là vì thương tiếc, hai là vì nguyên nhân lớn là tại hắn làm y ra như vậy. Hắn vừa thỏa mãn, vừa hổ thẹn, mặc y say ngủ. Sau đó tắm rửa xong cũng lên giường, kéo y vào lòng, nhắm mắt ngủ.
Ước chừng lúc canh năm, Thương Mặc tỉnh lại. Thoáng ngạc nhiên vì không thấy người nằm trong lòng đâu. Nhíu mày nghĩ, cảnh giác của hắn từ khi nào kém tới mức này, rồi lại nghĩ đại khái là ở cùng một chỗ với thiếu niên nên mới không đề phòng.
Mà nguyên nhân tạo ra tình cảnh hiện tại không có ở bên cạnh hắn. Thương Mặc xuống giường, thoáng nhìn thấy phía trước cửa sổ một thân ảnh đang đứng.
Y chỉ mặc mỗi áo trong mỏng manh —— Thương Mặc cả kinh, vội quơ lấy áo khoác, hướng về phía y.
Tô Tư Ninh nghe thấy tiếng động phía sau, cũng không có động thái. Khí trời bên ngoài rất hảo, có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu ngoài sân. Tùy ý để Thương Mặc phủ áo khoác lên người, chính là vẫn không xoay người lại.
Thương Mặc ôm chặt thân thể y đã có chút lạnh, thấp giọng hỏi:”Làm sao vậy?”
Tô Tư Ninh không đáp, chỉ nhìn đăm đăm mặt đất bên ngoài.
“Tô Tư Ninh.” Thương Mặc lần đầu tiên gọi đầy đủ tên y, thanh âm trầm thấp, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Tư Ninh im lặng không nói, bỗng nhiên xoay người, quăng mình vào trong lòng hắn, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn. Thương Mặc muốn y ngẩng mặt lên, y cũng không nguyện. Lệ thầm rơi, lát sau, tiếng khóc bật ra.
Thương Mặc chỉ mặc mỗi áo trong, trước ngực nhanh chóng bị thấm ướt, cảm nhận được nước mắt ấm nóng có thể nung chảy con người. Tô Tư Ninh thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, giữ chặt vạt áo hắn khóc nghẹn, như muốn đem toàn bộ ủy khuất trút ra.
Khóc đến ho khan, ho kịch liệt. Thương Mặc đẩy y ra nhìn bàn tay y đang che miệng chỉ trong chốc lát đầy máu. Kinh hãi, hắn vội vàng bồng y đặt lên giường, sau đó giật cửa, lớn tiếng rống:”Mạch Thanh Mạch Hồng, đi gọi đại phu!”
Phòng hạ nhân gần đó tức thì sáng đèn, không lâu sau, hai tỷ muội hoảng hốt chạy ra, Mạch Hồng chạy ra ngoài, Mạch Thanh chạy vào trong phòng Tô Tư Ninh ở. Thương Mặc đã trở lại bên giường, vừa lo lắng vừa tức giận, đôi tay vỗ lưng giúp hết ho rất dịu dàng.
Tô Tư Ninh điều chỉnh hô hấp, ho khan dần ngừng. Nhưng trên tay, khóe miệng, còn có trên y phục hai người đều dính máu. Mạch Thanh bước lên trước lau giúp y, cầm theo chén nước để y súc miệng.
Thương Mặc cả giận hỏi: “Đại phu thế nào còn chưa tới?”
Mạch Thanh vội đáp:”Phỏng chừng đến nhanh thôi, chủ nhân đừng nóng vội, lúc trước công tử cũng từng thổ huyết một lần…….”
Nói chưa hết liền ngậm miệng, Thương Mặc sắc mặt càng lạnh.
Thương Mặc nén giận, Tô Tư Ninh kéo ống tay áo hắn: “Ta không sao.”
Thanh âm bởi vì lúc trước làm chuyện đó mà có chút khàn giọng: “Đại phu nói là bệnh tích tụ lâu ngày, không cần quá lo.”
Thương Mặc nghe vậy, tay bắt lấy cằm y, ánh mắt âm trầm:” Tô Tư Ninh, trước khi ta đi đã nói với ngươi thế nào, ngươi còn nhớ không?”
Tô Tư Ninh rũ mắt, không đáp.
Thương Mặc hừ lạnh một tiếng, ôm lấy y vào ngực, động tác ôn nhu không gì sánh được.
Đại phu đang ngủ say, bị gọi rời khỏi chăn ấm cũng không dám chậm trễ, theo tổng quản và Mạch Hồng tới Tiểu Trúc chữa bệnh, khai dược:
“Dược lần trước kê vẫn còn nhiều, trước tiên dùng lửa nhỏ sắc lấy nước, đem tới. Ngươi cầm lượng thuốc này ra ngoài sao, cách sắc đều viết ở mặt trên.”
Mạch Thanh tiếp nhận, liền đi tới trù phòng sắc thuốc. Đại phu nói với Tô Tư Ninh:”Tuy rằng ngươi thân thể gần đây có chuyển biến tốt, nhưng vẫn phải chú ý bảo dưỡng, không được để nhiễm phong hàn thêm lần nữa.”
Tô Tư Ninh gật đầu: “Làm phiền ngài thêm rồi.”
“Không có.” Đại phu khoát tay, “Đều là thuộc bổn phận trách nhiệm công việc. Huống hồ ngươi đối xử với mọi người rất tốt, biết nhẫn nhịn, lão phu cũng không nguyện ngươi đoản mệnh, phúc bạc.”
Đại phu nói thêm vài câu, liền đứng dậy rời đi. Tổng quản đi theo tiễn khách. Ông cũng bị Mạch Hồng tới đánh thức, biết chuyện liền vội vã cùng nàng chạy đi gọi đại phu đến.
Đợi Tô Tư Ninh thay y phục, uống xong thuốc, Thương Mặc nhét y vào trong chăn ngủ tiếp. Một đêm mệt mỏi cứ như thế qua đi, trời đã khởi sắc. Thương Mặc không nằm xuống ngủ tiếp, chỉ ngồi bên giường nhìn y say ngủ, hô hấp dần bình ổn, sau đó sai người bưng nước ấm đến rửa mặt, thay y phục rời phòng.
—————–
Trong thư phòng, Thương Mặc đứng sau bàn, đối diện phía trước là tổng quản.
“Nói đi.” Thương Mặc nghiêm khắc mở miệng.
Tổng quản hơi cúi đầu, không nói, trực tiếp bày ra thư chỉ.
Thương Mặc nhìn nó, ánh nhìn dừng lại một lúc lâu nơi dính một giọt mực. Một bên nghe tổng quản trần thuật lại chuyện xảy ra. Tổng quản cũng không dài dòng, đem tất thảy mọi việc nói sơ qua một lần. Nói đến thư chỉ, cũng chỉ nói một câu.
Thương Mặc nghe xong không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho ông lui xuống. Sau đó nhìn chắm chằm thư chỉ, trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
———————-
Thương Mặc cho Tô Tư Ninh hai lựa chọn, một là đợi y dưỡng hảo bệnh sẽ theo hắn trở lại chủ ốc, hai là để hắn ôm trở lại chủ ốc ngay bây giờ. Tô Tư Ninh chọn cái đầu.
Vài ngày sau, Thương Mặc nắm tay Tô Tư Ninh dọn về chủ ốc. Trên đường đi, Thương Mặc biểu tình vui vẻ, Tô Tư Ninh cũng có tiếu ý nhẹ, tinh thần thượng hảo.
Mấy ngày nữa trôi qua, Thương Mặc đưa Tô Tư Ninh đến thư phòng. Lần này không phải chép sách, cũng chẳng phải nghị sự, chỉ là ôm y ngồi ở trên đùi, bàn trước mặt bày ra thư chỉ.
Tô Tư Ninh nhìn Thương Mặc, hắn cũng nhìn y, trong mắt dẫn theo ý cười, hỏi:”Ngươi tâm ý thế nào?”
Tô Tư Ninh ban đầu không trả lời, nhìn hắn một lúc lâu. Thương Mặc cũng không hỏi lại, yên lặng đáp lại ánh nhìn của y.
Cuối cùng, Tô Tư Ninh cúi mắt, chuyển hướng sang thư chỉ nhìn một chút. Y cầm bút lên, mới vạch trên giấy tên mình, lại ngừng.
Thương Mặc nhìn y, nghĩ rằng y vẫn còn nhiều thiện ý, không chủ động ra tay đả thương người khác. Thương Mặc cười lớn, hôn lên mi tâm Tô Tư Ninh một cái, hỏi:”Người bình thường không ra khỏi cửa cũng biết phân biệt thị phi?”
Tô Tư Ninh hơi cúi đầu, đáp:”Sẽ có người giải thích cho ta.”
Thương Mặc cười: “Hảo, lát nữa sẽ ban thưởng những người đó.”
Sau đó nhấc bút, ký hai chữ:Thương Mặc.”