Edit: quynhle—diễn đàn
Đi xuyên qua những bậc thang bằng ngọc, nhảy qua con sông ngầm dưới lòng đất bảo vệ lối đi, thì hai người đã đi vào một hành lang dài quanh co, có lẽ ở chỗ sâu nhất trong hành lang chính là nơi đặt quan tài đang ngủ say.
Tựa như hai người đang thành kính đi cúng bái, từng người cởi giày, đi chân không, là do bọn họ đang quấy rầy giấc ngủ yên tĩnh của người chết.
Ánh sáng ngọn nến càng ngày càng mờ nhạt.
Đường đã bị chặn lại, đi tới cuối con đường này lại là một con đường cùng, trước mắt là một cái động lớn trống rỗng, ánh sáng ngọn nến chỉ có thể mơ hồ chiếu sáng được cửa động, hai người không thể nào nhìn rõ ràng được ở bên trong, chỉ cảm giác đây giống như là một vực sâu không thấy đáy, bỗng nhiên mang lại cho người ta cảm giác sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Hết đường rồi sao?” Lạc Thủy cau mày, vừa đá một những viên đá nhỏ đang chắn ở trước mặt xuống, muốn dùng nó đề dò thử độ sâu của cái động lớn này, một lúc lâu cũng không nghe được âm thanh của viên đá nhỏ xuống tới đáy.
Sự yên lặng đáng sợ.
Chỉ có tiếng gió đang gào thét thổi qua bên tai.
Trực giác của Nam Cửu Khanh cảm thấy không ổn: “Mau lùi lại!”
Lạc Thủy thấy Nam Cửu Khanh ra lệnh, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng cũng cố hết sức lùi về phía sau.
Vù, vù, vù, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động to lớn khác thường. Lạc Thủy quay đầu nhìn lại, ở chỗ bọn họ vừa mới đứng, đột nhiên hai hàng mũi tên đan xen nhau bắn ra từ hai bên tường đá, cắm chặt vào trên vách tường đối diện, Lạc Thủy cảm thấy lạnh cả sống lưng, nếu như lúc này bọn họ còn đứng chỗ kia, vậy chắc chắn là bị vạn tiễn xuyên tim rồi, chắc chắn là bị bắn thành như con nhím luôn.
Vốn dĩ con đường đang bằng phẳng, giờ đây cũng soàn soạt lộ ra nhiều đầu tên bén nhọn, những mũi tên nhô ra từ ba hướng. Giờ phút này, Lạc Thủy đã có thể hiểu được sâu sắc câu thành ngữ ‘có chạy đằng trời’ rồi.
Lạc Thủy và Nam Cửu Khanh liếc nhìn nhau, thiếu chút nữa con ngươi của Lạc Thủy cũng lọt ra khỏi hốc mắt rồi.
Vốn mũi tên nhọn bắn vào trên vách tường, giờ đây lại tự động rút ra, quẹo một vọng rồi nhanh chóng bắn về phía bọn họ. (quynhledđlqđ) Theo phản xạ có điều kiện, Lạc Thủy định xông tới, đang lục lọi từ trong túi đồ bên hông mình tất cả các loại dược tăng thuộc tính để uống.
Nam Cửu Khanh vừa thấy bên cạnh có một khe hở lõm vào, đúng lúc có thể lánh né vào trong, ngay lập tức liền la lên: “Lại đây!” Ngón tay chỉ về phía bên đó.
Lạc Thủy đi được hai bước, nhảy một cái, né vào trong đó, sau đó Nam Cửu Khanh cũng nhảy vào, quăng thêm một kỹ năng phòng ngự, ngay lập tức một vòng tron ánh sáng màu trắng lớn bao bọc lấy hai người, sau lưng truyền tới tiếng ‘vù vù’, tiếng những mũi tên đang xé gió bay tới, tiếng va chạm kịch liệt làm cho người ta phải sợ hết hồn.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thật lợi hại, giá trị công kích của những mũi tên này đủ để giết chết chúng ta trong nháy mắt thôi.” Cho đến khi không còn nghe được tiếng động làm cho người ta run rẩy thì Lạc Thủy mới trở lại bình thường, cúi đầu thấy trên bàn gõ đầy những giọt nước, Lạc Thủy đưa tay sờ mặt, rất 囧 nha, tất cả đều là mồ hôi.
Nam Cửu Khanh: “Tôi không có hứng thú với nhím.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Bị bắn thành con nhím, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
Nhược Thủy lùi ra ngoài thấy phần đuôi của mũi tên ở trên vách tường, khóe miệng không ngừng co quắp, chắc vách tường này chính là làm từ đậu hủ rồi, mũi tên có thể cắm vào toàn bộ rồi.
À, đây là cái gì vậy?
Lạc Thủy nhìn chỗ mà bọn họ mới vừa ẩn núp, một đồ án lớn hơi lồi ra chìm trong bóng tối, nhìn kỹ, lại mơ hồ giống như một bàn cờ, ở trên rải rách vài con cờ đen trắng. Nếu là cờ tướng thì Lạc Thủy còn hiểu một chút xíu, cái này lại là cờ vây nha, Lạc Thủy lùi về sau một bước, nhìn Nam Cửu Khanh nhờ giúp đỡ.
Nam Cửu Khanh nhìn chằm chằm bàn cờ, chắc có lẽ bởi vì ánh sáng quá mờ, cho nên hơi bị hoa mắt, lùi ra sau hai bước liếc một cái, phát hiện những con cờ trên bàn cờ kia tạo thành một chữ ‘Sinh’ theo lối chữ Triện của đời nhà Tần, chợt nhìn những con cờ trắng trên bàn cờ đã chiếm hơn phân nửa, mang khí thế chiếm lĩnh giang sơn, còn quân cờ đen đã lộ ra sự suy tàn, lảo đảo muốn thua. Cái gọi là người ngoài nghề thì xem chơi, còn người trong nghề thì hiểu rõ lý lẽ, nhìn kỹ đã có thể phát hiện được sự kỳ diệu ở bên trong. Mặc dù cờ trắng đang lên như mặt trời ban trưa, nhưng bên trong lại trống rỗng, phòng bị bên trong không chắc chắn, mặc dù cờ đen chỉ kéo dài hơi tàn nhưng mỗi bước đều tinh tế, mỗi chỗ đều sâu sắc.
Nhưng mà cho dù là lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, cờ trắng đã chiếm ưu thế trước, cho nên trên thực tế thì cờ trắng và cờ đen có thế trận ngang nhau.
Nam Cửu Khanh: “Phá giải được thế cờ này mới có thể đi tới được cửa lăng mộ.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta không biết…”
Nam Cửu Khanh: “Người đẹp yên tâm đi, tôi cũng biết một chút.”
Lạc Thủy yên tâm, nếu đại thần đã nói hiểu sơ một chút, thì thật tế chứng minh chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Nam Cửu Khanh không chút do dự chọn cờ đen, thử cầm lên một quân cờ, đi một bước, cờ đen liền ăn ý nhảy lên một quân cờ.bg-ssp-{height:px}
Anh khẽ mỉm cười, tìm đường sống trong cõi chết, dời đi chủ lực phòng ngự, xoay chuyển cờ trắng ở giữa, làm cho đối thủ không thể đoán ra ý đồ của anh chính là chuyện mà anh giỏi nhất từ trước tới nay.
Cờ trắng rất nhanh đã không ổn, ở chung quanh cờ đen rút lui rất nhanh.
Mặc dù Lạc Thủy không hiểu cờ vây, nhìn thấy cờ trắng liên tục thất bại phải rút lui, cùng với thái độ trấn tĩnh nhàn nhã của Nam Cửu Khanh cũng thấy được kết quả đã định sẵn rồi.
Sau một phút, bàn cờ biến mất, tiếng động rầm rập vang lên, quynh//le// động đá ở phía sau bàn cờ bắt đầu chậm rãi mở ra, hiện ra ánh sáng từ bên trong khe hở của động đá, càng ngày càng chói mắt, làm cho người ta không thể mở mắt ra nổi.
Sau khi hai người đi vào, cảnh tượng bên trong làm cho Lạc Thủy phải trợn mắt há miệng.
Đầu tiên là một hành lang dài làm bằng ngọc thạch màu xanh nối thẳng tới đại điện, hành lang rất rộng rãi, bóng loáng và sáng rực, dường như chỉ cần đụng vào là đã cảm giác được ngọc thạch đầy đất. Hai bên là những cây cột bằng ngọc bích được điêu khắc các hình ảnh rất sống động, đỡ lấy những viên dạ minh châu lớn cỡ bằng nắm tay đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, nhưng với số lượng dày đặc như vậy, làm cho cả đại điện sáng như ban ngày.
Đưa mắt đi xuống, bên cạnh hành lang là hai cái hố to sâu thắm, bên trong là vô số những con rắn đang ngửa đầu chờ đợi đồ ăn, thè ra những cái lưỡi màu đỏ như máu, đang nằm chồng chất, xen lẫn vào nhau, con lớn thì miệng như cái chén thô, con nhỏ thì chỉ bằng ngón tay cái, màu sắc rực rỡ, ánh mắt độc ác, vừa nhìn qua đã biết tất cả đều là rắn độc.
Ở trên đầu của bầy rắng là một hạt châu, có lẽ chính hạt châu nằm ở chỗ này để trấn áp bầy rắn, làm cho bọn chúng chỉ có thể hoạt động ở bên trong hầm rắn.
Phóng tầm mắt về phía trước, ở cuối hành lang, có một cỗ quan tài bằng ngọc bích đang nằm ở đó.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tới nơi.”
Nam Cửu Khanh không có ý kiến gì: “Chỉ sợ cửa ải cuối cùng thì càng không dễ đâu.”
Lạc Thủy gật đầu, lên tinh thần tới mười phần để chuẩn bị đối phó.
Hai người đi thẳng một đường qua hành lang ngọc bích rất thuận lợi, tới trước quan tài gỗ.
Vừa mới đến gần quan tài, đã thấy xung quanh quan tai tỏa ra một vòng sáng, tay của Lạc Thủy đưa tới để thăm dò thử, một tiếng ‘bùm’, đã bị bắn thẳng ra ngoài.
Nam Cửu Khanh: "Kim Chung Tráo."
Thử đi thử lại mấy lần đều như vậy, trên căn bản là không thể nào sờ tới quan tái.
Sự hăng hái của Lạc Thủy cũng giảm bớt đi.
Không thể không thừa nhận đây chính là Kim Chung Tráo.
Lạc Thủy chợt nghĩ đến tình tiết trong võ hiệp những Kim Chung Tráo này đều có mệnh môn: “Anh nghĩ cái này có mệnh môn hay không?” (Quỳnh: mệnh môn giống như là điểm yếu, giống như cửa có thể phá giải trận pháp vậy đó.)
Nam Cửu Khanh: "Có thể."
Hai người đi dọc theo vòng sáng, vừa đi vừa nghĩ, kiểm tra cẩn thận từng chỗ một.
Hệ thống vang lên một tiếng ‘đinh’ nhắc nhở: muốn phá được cửa này, nhất định phải có Lưu Ly Tông Ngọc.
Lưu Ly Tông Ngọc hả?
Nam Cửu Khanh trầm tư một lúc, chỉ vào hạt châu trên bầy rắn: “Chắc có lẽ là cái kia.”
Khó trách bọn họ lại đi tới thuận lợi như vậy, ngay cả một con quái nhỏ cản đường cũng không có.
Lấy hạt châu kia, dĩ nhiên bầy rắn sẽ chạy tới, Lạc Thủy tưởng tượng trong đầu cảnh tượng những con rắn độc mặt mày dữ tợn, bò quanh mặt đất, lắc qua lắc lại đi tới đây, da đầu cũng cảm thấy tê dại.
Thật sự Lạc Thủy là một người dạn dĩ, lúc đối mặt với cả đám chuột hay gián thì chân mày cũng không hề nhíu lại. Lúc trong phòng ngủ có sâu, trên căn bản cũng do cô giải quyết, ngồi trên trò rơi tự do trong khu vui chơi….cô cũng có thể ngủ được. Nhưng cô lại không ưa nổi cái loại không chân, trơn trợt, nhớp nháp này.