Gương mặt của Thẩm Đình Vị dán lên bả vai của Liên Quyết, cậu dùng một phương thức tràn ngập quan tâm và cảm giác an toàn mà dùng sức ôm Liên Quyết, muốn làm hắn yên tâm, bàn tay vuốt ve lưng của Liên Quyết.
Liên Quyết chỉ cảm thấy Thẩm Đình Vị ôm quá chặt, khiến hắn nhớ lại chữ "cần" mà Thẩm Đình Vị đã từng nói với hắn, lại khiến hắn nảy sinh ra một suy nghĩ có phải rằng Thẩm Đình thật sự rất cần cái ôm của hắn hay không.
Trong hơi thở của hắn tràn ngập mùi rượu ngọt ngào và đặc biệt từ trên người của Thẩm Đình Vị, mùi rượu ngọt ngào trộn lẫn với vị chua ngọt làm tăng thêm cảm giác khó chịu do cơn say xe của hắn trong một khoảng thời gian rất ngắn, hắn vô thức quay đầu, tránh đi mùi hương tản ra từ cổ áo của Thẩm Đình Vị —— Mùi cơ thể của Thẩm Đình Vị quá đặc biệt, hắn đã từng lén trưng cầu ý kiến từ rất nhiều chuyên gia hormone, hầu hết đều bày tỏ chưa từng nghe thấy chuyện cơ thể tỏa ra mùi rượu, nhưng trong một số trường hợp mùi cơ thể nặng thêm có thể là do tuyến mồ hôi khác thường, đề nghị Liên Quyết mang Thẩm Đình Vị đi kiểm tra tuyến mồ hôi.
Liên Quyết cho rằng mình đã không còn dễ dàng kinh ngạc với bất kỳ tình huống nào xuất hiện trên người Thẩm Đình Vị như lúc ban đầu, dù sao những chuyện này so với chuyện "có thể mang thai" có thể nói là nhỏ bé không đáng kể.
Vì để Thẩm Đình Vị có thể thuận lợi sinh con, điều kiện cơ thể của cậu không cho phép Liên Quyết làm lớn mấy chuyện này, liền tạm thời gác lại.
Thẩm Đình Vị để ý thấy hắn nhíu mày, thế là điều khiển tuyến thể phóng ra càng nhiều tin tức tố hơn, để hơi thở của mình bao trùm Liên Quyết, giọng điệu êm dịu giống như đang dỗ dành Khang Đồng: "Đã ổn hơn chút nào chưa?"
Liên Quyết chỉ cảm thấy mình bị mùi hương này xông đến càng đau đầu chóng mặt hơn, toàn dựa vào tâm niệm để kiềm bản thân không đẩy Thẩm Đình Vị ra, hỏi cậu: "Ổn hơn chút cái gì?"
"Vẫn còn khó chịu sao?" Thẩm Đình Vị ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên.
"......" Liên Quyết chỉ cảm thấy răng khôn của mình bị cắn rất đau.
Thẩm Đình Vị nhìn sắc mặt càng thêm khó coi của hắn, giật mình nhận ra Liên Quyết không phải là Alpha, có thể còn không thể thích ứng với lượng tin tức tố nồng đậm như vậy, cậu vội vã dừng lại, buông Liên Quyết ra.
Quả nhiên, sau khi Liên Quyết được cậu buông ra lập tức mở cửa sổ xe, để không khí ở bên ngoài cửa sổ chạy vào làm loãng mùi hương ở trong xe.
Liên Quyết duy trì sự bình tĩnh ở bên ngoài, ung dung thản nhiên hướng mặt ra ngoài cửa sổ lấy hơi.
Chờ cảm giác khó chịu hơi tan đi, hắn lại quay đầu lại, Thẩm Đình Vị đã lùi về bên cạnh một cửa sổ xe khác cách hắn rất xa, giống như cố ý giữ khoảng cách với hắn.
Thẩm Đình Vị còn đang tự trách vì hành vi uốn nắn quá tay của mình, nhận ra Liên Quyết đang nhìn cậu, nụ cười trên mặt có hơi gượng gạo: "Có phải là mùi hương của tôi khiến anh không được thoải mái lắm hay không?"
Thẩm Đình Vị ở trong lòng vắt óc suy nghĩ những cách trấn an dịu dàng hơn, nhưng Liên Quyết lại cảm thấy lời nói của cậu giống như đang giận.
Ý thức được biểu hiện kháng cự vừa rồi của mình quá rõ ràng, Liên Quyết cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang phủ lên ghế ngồi của cậu, duỗi tay qua nhè nhẹ giữ lấy bàn tay thon dài của cậu.
Thẩm Đình Vị sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn bàn tay của hắn đang phủ lên mu bàn tay của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Liên Quyết mặt không đổi sắc mà quay ra ngoài của sổ, cho dù trong lòng đã rõ ràng Liên Quyết làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là hành vi bất thường trong kỳ dịch cảm hư hư thực thực, nhưng vẫn không thể tránh được nhịp tim gia tốc.
Liên Quyết nhìn kính chiếu hậu từ bên ngoài cửa sổ, không còn nhìn thấy chiếc xe khả nghi nào nữa, Lâm Sâm vẫn duy trì cảnh giác, tự ý chủ tương mà vòng quanh hai đường ở vùng ngoại ô phía Nam mới chạy theo hướng về nhà.
Tay của Thẩm Đình Vị bị bàn tay của Liên Quyết phủ lên, ngón tay của Liên Quyết khảm vào giữa những kẽ tay của Thẩm Đình Vị, nhưng không nắm chặt, chỉ nhẹ nhàng giữ lấy.
Có thể là Liên Quyết vẫn rất khó chịu, bàn tay của hắn không còn cái nhiệt độ mà mỗi khi chạm vào sẽ cảm thấy rất ấm áp, mà là hơi lạnh, bao trùm lên mu bàn tay của Thẩm Đình Vị, lòng bàn tay của Thẩm Đình Vị lại tiết ra mồ hôi.
Lâm Sâm cũng giống như lúc đi đến, trực tiếp lái xe vào trong sân của biệt thự, dừng ở cửa chính.
Thẩm Đình Vị để tay trên ghế ngồi gần một giờ không hề động đậy, cũng có hơi cứng, cậu nhẹ nhàng nhúc nhích bàn tay một chút, Liên Quyết liền nhanh chóng buông cậu ra.
Liên Quyết bảo Lâm Sâm ngồi ở trên xe chờ hắn, lúc mở cửa xe lại ngừng lại, nói với Lâm Sâm: "Gọi tài xế đến lái xe."
Lâm Sâm sững sờ, nhanh chóng nói: "Vâng."
Thẩm Đình Vị đi theo Liên Quyết vào trong nhà, đã gần đến giờ ăn cơm trưa, cậu hỏi Liên Quyết: "Anh không ở nhà ăn cơm trưa sao?"
Liên Quyết nói "không được", trực tiếp đi lên lầu.
Liên Quyết đi lên lầu không lâu liền đi xuống lần nữa, Thẩm Đình Vị đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.
Chắc là Liên Quyết đã tắm rửa, đổi một bộ quần áo trang trọng hơn lúc sáng.
Thẩm Đình Vị nhớ rõ sáng sớm nay trước khi ra cửa Liên Quyết đã tắm một lần, bây giờ lại tắm thêm một lần, khó tránh mà suy đoán có phải là Liên Quyết chán ghét tin tức tố của mình quá nồng, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Phải đi rồi sao?" Thẩm Đình Vị vừa hỏi ra câu này liền cảm thấy hối hận vì lời nói thừa thãi này.
Liên Quyết dừng lại cách cậu vài bước, cách một quầy bar chật hẹp ở giữa phòng bếp và phòng khách, nhìn Thẩm Đình Vị.
Tay của Thẩm Đình Vị vẫn ẩm ướt, vậy nên khẽ nâng cánh tay lên, trên người cậu buộc một chiếc tạp dề mà Liên Quyết chưa từng nhìn thấy, mặt trên có một con gấu hoạt hình nhỏ đội mũ đầu bếp cầm xẻng cơm, chiếc bụng tròn xoe của gấu nhỏ vô tình được phần bụng căng phồng của Thẩm Đình Vị chống lên, trông càng ngốc nghếch cũng càng đáng yêu.
Đôi mắt của Thẩm Đình Vị rất sáng nhưng lại hơi trống rỗng, câu nói vừa mới nói ra cũng giống như rất luyến tiếc hắn, khiến Liên Quyết nghĩ đến cái ôm mà Thẩm Đình Vị vừa mới đòi hỏi từ hắn ở trong xe.
Thẩm Đình Vị muốn bù đắp cho lời nói ngu xuẩn của mình, nói hắn chú ý an toàn, lại nghe thấy Liên Quyết nói với cậu: "Tới đây."
Thẩm Đình Vị vòng qua quầy bar đi đến trước mặt Liên Quyết, Liên Quyết đặt tay lên bả vai cậu kéo cậu lại gần, giống như khi nắm tay cậu ở trên xe, không dùng lực quá mạnh, không nhẹ không nặng mà ấn xuống đầu vai của cậu một chút, lại vô cùng kiềm chế mà dừng cái ôm này lại, kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Thẩm Đình Vị còn chưa hết thất thần, vừa rồi ở trên xe cậu muốn trấn an Liên Quyết nên mới lại gần, Liên Quyết lại không tiếp nhận toàn bộ ý tốt của cậu như suy nghĩ của cậu, vậy nên Thẩm Đình Vị cho rằng Liên Quyết có lẽ là không thích tin tức tố quá nồng nặc ở trên người cậu.
Thế nhưng giờ phút này đột ngột ôm lấy, lại dịu dàng nhẹ nhàng như thể đây là chuyện xảy ra tự nhiên, cảm giác mất mát nho nhỏ không dễ phát hiện vừa nãy của Thẩm Đình Vị đột nhiên được hòa tan, ngay cả chính bản thân cũng không biết là vì cái gì, trong lòng đột nhiên mềm đi.
"Không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi." Liên Quyết nói.
Lúc này Thẩm Đình Vị mới gật đầu nói được.
Khi Liên Quyết rời đi, Thẩm Đình Vị nhìn xuyên qua tấm kính bảo mật hơi ngăn ánh sáng thấy hắn kéo áo khoác của mình lên ngửi một chút.
Một cái chạm cũng không được tính là dắt tay, Thẩm Đình Vị nghĩ, Liên Quyết không thích mùi hương trên người cậu, nhưng hình như rất cần cậu.
Buổi tối khi Liên Quyết về nhà đã rất muộn, Thẩm Đình Vị còn chưa nghỉ ngơi, nhưng đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà ngồi trên ghế sofa đan khăn quàng cổ.
Nghe thấy âm thanh từ cửa, động tác tay của Thẩm Đình Vị dừng lại, quay đầu nhìn Liên Quyết đang vào cửa.
Cho dù Liên Quyết đã nói với cậu không cần chuẩn bị bữa tối cho mình, Thẩm Đình Vị vẫn hỏi một câu: "Anh đã ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Liên Quyết nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kim giờ đã gần chỉ vào số , hỏi cậu: "Tại sao còn chưa ngủ?"
Thẩm Đình Vị để kim đan ở trong tay xuống, đứng lên, mái tóc vừa được gội dưới sự chiếu sáng của chiếc đèn đứng có màu sắc ấm áp cạnh bên ghế sofa trông càng mềm mại, cậu không nói với Liên Quyết về cách làm dịu kỳ dịch cảm của hắn mà cậu đã nghĩ ra vào buổi trưa, muốn đợi hắn quay về để thực hiện, chỉ đơn giản trả lời: "Vẫn chưa buồn ngủ, chờ anh một lát."
Trước khi vào cửa Liên Quyết không nghĩ rằng Thẩm Đình Vị vẫn chưa ngủ, sau khi vào cửa lại không nghĩ rằng Thẩm Đình Vị đang chờ hắn, dừng một lát, bảo cậu đi ngủ.
Thẩm Đình Vị đi theo sau lưng Liên Quyết lên lầu, Liên Quyết ở trước mặt cậu không nhanh không chậm đi vào trong phòng, nhưng cửa phòng lại không được đóng lại.
Khiến Thẩm Đình Vị đi theo sau sững sờ một lát, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác là hắn đang để cửa cho mình.
Sau khi về phòng Liên Quyết liền trực tiếp vào phòng tắm, Thẩm Đình Vị cũng không đứng ở cửa phòng hắn quá lâu, bước nhanh hơn về phòng của mình.
Thẩm Đình Vị cầm quần áo và tấm chăn đã xếp xong ở trên giường lên, đi đến phòng của Liên Quyết —— Đây đều là những món đồ cậu thường dùng thường mặc lúc bình thường, vẫn chưa kịp giặt, mặt trên nhiễm tin tức tố ở trên người cậu, cậu đã ngửi thử, mùi hương cũng rất nhạt, cũng không khiến Liên Quyết cảm thấy phản cảm và khó chịu, để quần áo mang theo mùi của cậu chìm vào giấc ngủ cùng với Liên Quyết chắc là sẽ êm dịu hơn rất nhiều so với mùi được phóng ra trực tiếp từ tuyến thể của cậu.
Liên Quyết tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, nhìn lướt qua cửa phòng trước tiên, cửa đã được đóng kỹ.
Hắn lau tóc đi vào phòng ngủ, đèn lớn ở trong phòng sáng lên, Thẩm Đình Vị đưa lưng về phía hắn dường như đang trải giường.
Liên Quyết không biết bệnh sạch sẽ của cậu từ đâu chạy đến, ga giường vừa đổi vào tối hôm qua ngày hôm nay lại phải thay đổi, nhưng vì tôn trọng thói quen sinh hoạt của cậu, vẫn ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Thấy Thẩm Đình Vị cúi đầu bận rộn nửa ngày, Liên Quyết vòng qua cuối giường muốn đi đến ghế sofa đơn cạnh cửa sổ ngồi xuống, vô tình nhìn lướt qua trên giường, vẻ mặt cứng đờ, lời nghi hoặc vô thức được hỏi ra khỏi miệng: "......!Cậu đang làm cái gì vậy?"
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị giúp người khác xây tổ, hoặc là dùng mùi của mình để trấn an người khác, cậu hơi thẹn thùng, cúi đầu đào ra một cái hố nhỏ ở giữa quần áo và tấm chăn mềm được trải trên giường của Liên Quyết, mới nói với Liên Quyết: "Có lẽ là như thế này sẽ làm anh dễ chịu hơn một chút."
—— "Chó con rất nhạy cảm với mùi, tôi không cho phép nó lên giường, vậy mà nó lại học được cách lén lút trộm vớ của tôi giấu vào trong ổ của nó."
—— " Có lẽ là như thế này sẽ làm anh dễ chịu hơn một chút."
——"......!Ờm, nó chỉ đang đánh dấu."
—— "Anh có thể đánh dấu tôi không?"
Trong đầu Liên Quyết trống rỗng trong nháy mắt, ngôn từ đầy bụng vào giờ phút này lại giống như pháo xịt rực lửa, một câu cũng không nói nên lời.
Hắn ít khi có những khoảnh khắc hổn hển và tâm trạng mất kiểm soát như thế này, thậm chí còn quay lưng đi cưỡng chế lửa giận nửa ngày, cho rằng cơn giận của mình đã hòa hoãn một chút mới quay lại, lần nữa nhìn thấy vẻ mặt khó xử vô tội của Thẩm Đình Vị, vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi trước.
"Thẩm Đình Vị." Sắc mặt của Liên Quyết rất khó coi: "Tôi là chó cậu nuôi sao?".