Từ khoảnh khắc Liên Quyết nhận điện thoại đã có vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, toàn bộ mạch suy nghĩ lộn xộn của hắn đều ngưng trệ hết lại ngay khi Thẩm Đình Vị nói "chừng nào thì anh mới đến đón em".
Hắn lấy chìa khoá vội vàng xông ra khỏi cửa nhà, thậm chí còn không kịp giải thích lý do mình đi ra ngoài với Khang Đồng đang chạy theo ở sau lưng.
Ngay lúc này đây, hắn như nhận ra dường như toàn bộ sự bình tĩnh bao nhiêu năm nay đều là một hắn không chân thật, mà chính là Thẩm Đình Vị đang ngồi ở một nơi không xa đợi chờ hắn đến kia, đánh thức hắn từ trong quá khứ đần độn.
Liên Quyết suýt chút nữa đã không kiềm được xúc động lao qua nhiều cái đèn đỏ sáng lên ở giao lộ, nhưng cuối cùng đều bị suy nghĩ "Thẩm Đình Vị còn đang đợi hắn" ngăn lại.
Hắn đếm từng số giây dài dằng dặc trong cột đèn giao thông, ngay khi ánh đèn thay đổi liền tăng lên tốc độ tối đa được cho phép của đoạn đường trước mặt nhanh chóng chạy đến địa chỉ mà cậu bé kia đã nói với hắn ở trong điện thoại.
Như thể nơi mà hắn muốn chạy đến không phải là một cuộc gặp gỡ cửu biệt trùng phùng, mà là một cuộc giải cứu nước sôi lửa bỏng.
久别重逢 : gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách
Hắn mang theo một cảm xúc cấp bách và hừng hực chạy đến, muốn cứu Thẩm Đình Vị, cũng muốn cứu chính mình.
Liên Quyết dừng xe ở bên đường của đầu ngõ cấm đậu xe, lao vào cái ngõ hẹp không bắt mắt trong con phố sầm uất này.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp lại lờ mờ chiếu xiên vào đầu ngõ, chiếu rọi mặt đất lồi lõm ở dưới chân thành một quầng sáng êm dịu.
Bước chân của hắn chậm lại trong ánh đèn nhỏ hẹp kia, ngừng chân ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hắn nhìn cái bóng mờ dày đặc ở đầu ngõ, một Thẩm Đình Vị dường như không có chút liên quan nào đến cái cảnh náo nhiệt ở bên ngoài con hẻm, dây cung kéo căng cơ thể bỗng buông lỏng vào khoảnh khắc này.
Mỗi một bước đến gần Thẩm Đình Vị, Liên Quyết đều bước đi thật sốt ruột nhưng lại thật từ tốn, dường như hai ngày mất tích ngắn ngủi này đã biến thành những năm tháng khó vượt qua, khiến Liên Quyết trở nên lạ lẫm và vụng về trong giây phút đối mặt với Thẩm Đình Vị.
Hắn cố hết sức muốn ổn định nhịp tim quá nhanh của mình, nửa gương mặt được giấu trong bóng tối chưa được ánh sáng bao phủ, chuyên tâm mà tham lam nhìn chằm chằm bóng hình gầy gò yếu ớt đứng trong bóng tối, sợ rằng chỉ dời mắt đi một chút thôi, Thẩm Đình Vị sẽ lại biến mất ngay dưới mí mắt của hắn.
"Anh đến rồi." Liên Quyết dùng một giọng nói vô cùng khàn lại không ổn định, nói trong tiếng thở hổn hển, ngắt câu cũng hơi kỳ lạ: "Anh đến, đón em về nhà."
Đôi mắt mờ mịt sương mù của Thẩm Đình Vị như đang chứa đựng ánh sáng sáng ngời trong màn đêm dày đặc, cậu chớp mi, đối diện với đôi mắt của Liên Quyết, dường như thứ lông mi vỗ xuống không phải là những giọt nước mắt không thể ngăn lại được, mà là trái tim của Liên Quyết.
Động tác cởϊ áσ khoác của Liên Quyết dừng lại khi nhìn thấy chiếc áo khoác ở trên người Thẩm Đình Vị, ngón tay cái ẩm ướt và thô ráp lau đi vết ướt chảy xuống ở hai bên má của Thẩm Đình Vị, bỗng nhiên như một giấc mơ hắn chạm vào hai gò má ẩm ướt lại hơi lạnh của Thẩm Đình Vị, cấp bách muốn xác nhận Thẩm Đình Vị là thật.
Liên Quyết ôm lấy gương mặt của Thẩm Đình Vị, cúi đầu hôn lên vành mắt đỏ bừng của cậu, hôn nước mắt nơi khóe mắt cậu, hôn đôi môi khô khan run rẩy của cậu.
Hơi thở nóng rực của Thẩm Đình Vị lúc nhẹ lúc nặng mà phun lên gương mặt của hắn, tùy ý Liên Quyết hôn nhẹ vào môi cậu.
Liên Quyết có rất nhiều chuyện muốn nói, chẳng hạn như hai ngày nay em đã chạy đi đâu, chẳng hạn như anh và Khang Đồng đều rất lo cho em, hoặc là anh rất nhớ em.
Cuối cùng sau nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại không thể ngừng run rẩy mà chỉ nói ra một câu: "......!Sinh nhật sau này, mỗi một năm, anh đều sẽ trải qua cùng với em."
Thẩm Đình Vị dùng sức gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Được."
Có lẽ là Thẩm Đình Vị đã thật sự mệt mỏi, từ giây phút nhìn thấy hắn liền trút hết sức lực, kề sát vào hắn trì trệ không muốn rời đi.
Liên Quyết giúp cậu kéo áo khoác lại che đi phần bụng dưới, khi ôm lấy bả vai của cậu đưa cậu về lại xe, chợt nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Đình Vị.
Cũng là bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, cụp mắt xuống, trong tiếng ồn ào của dòng xe cộ, dùng một âm lượng yếu ớt nói với hắn "về nhà" -- Sau khi làm xong hết mấy chuyện hoang đường lại khốn nạn kia với cậu, Liên Quyết mới nhận ra câu nói lúc ấy của cậu có lẽ là "Có thể đưa tôi về nhà hay không".
Mà Liên Quyết cũng tràn ngập nghi ngờ về cậu giống như thế.
Nhưng điều khác biệt với trước đây chính là, so với thái độ lạnh nhạt khi "giúp đỡ" lúc trước, giờ phút này sự trân trọng và đau lòng tràn ra từ lồng ngực còn nhiều hơn rất nhiều.
So với những điều ly kỳ tầm thường diễn ra ở trên người Thẩm Đình Vị, hắn càng để ý đến việc Thẩm Đình Vị có bình an hay không.
Thẩm Đình Vị nói một ít chuyện không đâu cũng được, làm một ít ngu ngốc nhưng lại đáng yêu cũng được, chỉ cần Thẩm Đình Vị khỏe mạnh, khỏe mạnh ở bên cạnh hắn.
Liên Quyết giúp cậu mở cửa xe ở hàng ghế sau ra, bế cậu ngồi lên xe, lại không nghĩ gì thêm mà vòng qua cánh cửa xe phía bên kia, chen vào bên cạnh Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị nghe thấy hắn gọi điện thoại cho tài xế, dùng giọng nói đã bình tĩnh lại để dặn dò địa chỉ của mình, thúc giục ông mau chóng đến.
Thẩm Đình Vị nhìn xương quai hàm vẫn còn căng cứng và đường cong của cơ bắp hiện lên vì dùng sức trên cánh tay của Liên Quyết, muốn chạm vào cánh tay của hắn để hắn thả lỏng, vừa giơ tay lên lại bị Liên Quyết dùng sức nắm lấy.
Liên Quyết nắm chặt tay của cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cậu ngoan một chút, tiếp tục dùng giọng điệu không chút gợn sóng kia nói với tài xế ở đầu bên kia điện thoại: "Phía nam, bảo bác sĩ cũng mau chóng qua đó."
Sau khi cúp điện thoại, Liên Quyết nhìn Thẩm Đình Vị, có hơi khoa trương mà đề phòng: "Làm gì đó?"
Thẩm Đình Vị nhìn tay của hắn, cho rằng hắn hơi cẩn thận quá mức, đôi mắt hơi sưng lên vì đã khóc quá lâu không nhịn được mà cong lại một chút, mang theo một âm mũi nồng đậm, tiếng nói ồm ồm: "Em đói rồi." Lại giống như cố ý muốn gợi lên sự đồng cảm của Liên Quyết, rất đáng thương mà nhìn hắn, dùng cái giọng điệu nũng nịu chỉ khi ở trước mặt mẹ mới dùng: "Hai ngày rồi không ăn gì hết, bé con cũng đói rồi."
Hiển nhiên Liên Quyết có hơi chần chừ vì lời nói của cậu, nhanh chóng nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy tiệm bán bánh pizza cầm tay nhỏ sắp sửa đóng cửa nên không còn được mấy người đứng xếp hàng ở bên kia đường.
"Đợi anh." Liên Quyết buông tay cậu ra, mở cửa xe, nhìn cậu, trầm giọng lặp lại: "Đợi anh."
Thẩm Đình Vị ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn đóng cửa xe lại, chạy rất nhanh qua bên kia đường, đứng trước cửa sổ của một nhà đã tắt chiếc đèn trên đầu cửa, nói chuyện với người ở bên trong.
Có lẽ là cuộc nói chuyện cũng không được thuận lợi, Thẩm Đình Vị nhìn thấy Liên Quyết lấy ví tiền ra từ trong túi, không thèm nhìn mà lấy ra vài tờ tiền gượng gạo đặt lên quầy hàng.
Thẩm Đình Vị hơi buồn cười, nhưng cười một hồi, lại cảm thấy nghẹn ngào.
Liên Quyết không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng cách thức lạnh nhạt lại mang theo một ít ngốc nghếch khiến trái tim đang lâng lâng hai ngày nay của Thẩm Đình Vị chợt rơi xuống mặt đất.
Rất rõ ràng Liên Quyết cũng giống như cậu, trong khoảng thời gian này sống cũng không được tốt, nét tiều tụy bị cố tình che đi trên mặt Liên Quyết khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy khó chịu, đồng thời cũng mâu thuẫn mà khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy vui vẻ, sau khi tận mắt nhìn thấy gia đình mình vỡ vụn, để cậu có một cảm giác Liên Quyết còn coi trọng sự an toàn của cậu hơn so với tưởng tượng của cậu.
Thẩm Đình Vị cắn một ngụm nhỏ viền bánh pizza nóng hầm hập, nhìn những sợi râu rõ ràng ở trên cằm của Liên Quyết, nói: "Râu của anh dài ra rồi."
Liên Quyết nói một tiếng "ừm", còn nói: "Quay về sẽ cạo."
"Như thế này trông cũng rất đẹp." Thẩm Đình Vị không nhịn được mà vươn tay sờ cái cằm có ít râu cưng cứng, nghĩ một hồi, lại cười: "Vẫn cứ cạo đi, về già rồi giữ."
Liên Quyết bắt lấy tay cậu: "Được."
Thẩm Đình Vị khẽ mỉm cười: "Anh không thể giúp em cắt tóc nữa, em cạo trọc đầu rồi."
Liên Quyết nhanh chóng trả lời cậu: "Vậy thì đợi dài lại rồi cắt."
Thẩm Đình Vị nhìn hắn cười một hồi, không rút về tay, mà uống một ngụm thức uống nóng ở trong tay của Liên Quyết, có lẽ là muốn để cho bầu không khí thoải mái hơn một chút, Thẩm Đình Vị điềm nhiên như không mà nói: "Thật ra anh như thế này em có hơi không quen."
Liên Quyết ngừng một lát: "Như thế nào?"
"Thì là cái kiểu em hỏi cái gì anh đều trả lời em, em nói cái gì anh cũng đồng ý." Thẩm Đình Vị ngước mắt lên nhìn hắn, cười đến mức khóe miệng hơi mỏi: "Cảm giác thật là lạ, hình tượng của anh sụp đổ rồi."
Dường như Liên Quyết bị cậu chọc cười, khóe miệng dù không hề giương lên, nhưng trong mắt cuối cùng cũng toát ra một ít ý cười: "Hình tượng của anh như thế nào?"
Thẩm Đình Vị giả bộ suy nghĩ mà "Ờm --" một lát, nói ra một cái: "Lãnh khốc vô tình?" Lại cố ý bổ sung: "Bạc tình bạc nghĩa?"
Liên Quyết giống như không nghĩ rằng cậu sẽ nói ra mấy từ này, hơi nhướng mày với cậu, lộ ra một vẻ mặt không được vui, sau đó thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cậu.
Thẩm Đình Vị nhìn hắn lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt kia lần nữa, rất buồn cười mà kéo tay áo của hắn: "Em phát hiện có đôi khi anh rất ấu trĩ."
Tất nhiên Thẩm Đình Vị thật sự hơi đói bụng, trước khi tài xế chạy đến cậu đã nhã nhặn ăn hết hai chiếc bánh pizza cầm tay, sau đó dựa vào bả vai của Liên Quyết hơi buồn ngủ.
Tài xế yên lặng suốt cả chặng đường, lái xe trên làn đường dành cho xe ô tô vào đêm khuya, Thẩm Đình Vị nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở thuộc về Liên Quyết ở bên cạnh, lắng nghe hô hấp đã dịu xuống của hắn, bất giác nhỏ giọng gọi tên của Liên Quyết.
Khi Liên Quyết quay đầu liền cọ vào miếng vải gạc quấn quanh đỉnh đầu của Thẩm Đình Vị: "Chuyện gì."
Sau một hồi yên lặng, Thẩm Đình Vị nói rất nhẹ: "Em không có nhà."
"Anh cho em." Liên Quyết trả lời mà chẳng hề do dự, đồng thời cũng nắm chặt lấy bàn tay chẳng biết vì sao lại lạnh đi của cậu, giọng nói trầm thấp: "Anh mang em về nhà.".