Niệm Bồ Công Anh

chương 7: loạn thế tam hiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không gian như ngừng lại, trường bào lam sắc tùy phong bay lượn trong suốt dung nhan khơi gợi ý trí chiến đấu của Đông Phương công tử đến cực hạn. Sát khí tỏa ra đậm đặc khiến những kẻ yếu bóng vía ướt đũng quần, nữ tử chân yếu tay mềm liền không do dự ngất xỉu.

“Dương công tử thỉnh ra chiêu..” Đông Phương rất là quân tử nhường đối phương ra chiêu. Tự tôn cùng cao ngạo không cho phép hắn tự hạ thấp giá trị bản thân, dù đối phương có là ai thì hắn Đông Phương công tử vẫn là “tuyệt thế vô song”. ( Tác giả: cái này gọi là tự kỉ thấm vào máu rùi..)

“Đông Phương công tử, tại hạ đành thất lễ vậy” khóe môi thoáng cười nhẹ, một luồng chưởng phong đánh úp lại phía đối diện.

“Không tầm thương.” Đông Phương Vô Song một chút chật vật né tránh, hắn thật sự không ngờ thân hình mảnh mai kia lại có sức mạnh đến nhương ấy. Quả thật giang hồ a, đúng là ngọa hổ tàng long. Không biết từ nơi đâu đào tạo được một trang thiếu niên như thế? Cũng tốt Đông Phương công tử ta hôm nay sẽ tận hứng cho ngươi, Dương Tri.

Hút lấy không khí tràn đầy buồng phổi, từ đan điền chân khí tích tụ, không báo trước Đông Phương Vô Song tung đòn sát thủ, công phu “sư tử hống”…

Nhưng cuồng phong bão táp một tòa tửu lâu liền oan mạng chỉ còn lại đống đổ nát, tuy nhiên đối tượng bị công kích thì chẳng hề hấng gì. Dương Tri vẫn một bộ phiêu diêu tự tại đứng trên lôi đài đã bị tàn phá hơn nửa.

Gì? cái tên đó có thể đỡ được “sư tử hống” ? năm xưa người có thể tiếp chiêu “sư tử hống” chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tên Dương Tri này là thần thánh phương nào mà có thể….? bên dưới quần chúng đều hít vào một hơi lãnh khí, thầm than võ lâm đại hội năm nay quả thật là cao thủ như mây a.

Hoả bốc lên đỉnh đầu, Đông Phương Vô Song không còn để ý đến cái quái gì là phong thái nữa. Hắn liên tiếp ra chiêu biến ảo từ Giáng Long Chưởng đến Hỏa Lân Thần Công nhanh chóng áp đảo đối thủ. Dương Tri chật vật né tránh, đôi mắt trong suốt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, đã vậy đành phải ra đòn cuối thành bại chỉ trong một chiêu này.

Đứng thẳng tháo bỏ phòng thủ, Dương Tri vận khí từ đan điền vào lòng bàn tay lao như tên bắn về hướng Đông Phương Vô Song………..

Nhìn thấy đối phương đột ngột không phòng thủ, Đông Phương Vô Song trong cơn say chiến đấu bỗng bừng tỉnh. Chết tiệt tên ngu ngốc kia làm gì? chỉ cần chiêu thức thứ mười của Hoả Lân Thần Công có thể đánh hắn tan xác. Nhưng lúc này trong tâm thức Đông Phương Vô Song lại thấy tiếc nuối hắn không muốn làm tổn thương con người mảnh mai kia. Người đó quá thánh khiết trong sáng hắn không thể…………

Đông Phương Vô Song liền thu lại chưởng lực, nhưng do tung chiêu quá mạnh khi thu chưởng lại liền bị phản phệ một cỗ lực đánh mạnh vào lồng ngực đau đớn….Tiếp đến một luồng chưởng phong khác tại tập khích vào bụng khiến dòng kinh mạch vốn đã bị đảo nghịch liền bị phá vỡ dâng trào, huyết tinh chói mắt từ khoé miệng trào ra, Đông Phương Vô Song lảo đảo xắp ngã.

Từ xa Đoan Mộc Huyền Ngự thấy đại sự không ổn, liền phi thân lên lôi đài vừa vặn đỡ lấy Vô Song. Nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người Vô Song để cầm máu, sau đó ôm lấy hắn phi thân đi bỏ lại võ lâm đại hội lặng ngắt như tờ.

…………….

………..

“Chúc mừng tân minh chủ” tiếng hô phá tan bầu khí mi lặng, lúc này gương mặt trắng bệch vì quá sức kinh sợ của Dương Tri mới hồi thần ngượng ngạo nhận lời chúc mừng từ võ lâm đồng đạo. Nhưng vì sao hắn không hề cảm thấy sung sướng khi dành được vị trí minh chủ, tâm thật trống rỗng. Người mang họ Đông Phương kia vì sao lại thu chưởng lực? hắn là có ý gì?

……………….

……..

“Á aaaa………….. Đoan Mộc Huyền Ngự ngươi muốn ám sát ta, đau quá” tiếng la hét thất thanh trong một tiểu viện vùng ngoại thành khiến chim muông bay giáo giác. Từ lúc bị thương, tên nào đó vị đưa về đây tĩnh dưỡng. Đồng thời những tiếng thét khiến mái ngói rung lênh cành cạch cũng ngày một thường xuyên.

“Ngươi còn la nữa ta lập tức trói ngươi lại, tiền gian hậu sát” Đoan Mộc Huyền Ngự trừng mắt nhìn tên không biết sống chết kia, thiếu chủ ta đã hạ mình giúp hắn sát dược mà còn dám chửi nhặng xị lên. Nếu hắn không là huynh trưởng của Băng Nhi thì đừng hòng hắn ngó đến cái tên to mồm này.

“Ngươi có ý gì?” Đông Phương Vô Song sợ hãi kéo vạt áo lại, hắn tuy có nội công thâm hậu hộ thể may mắn không bị nội thương, nhưng ngoại thương khiến hắn đau muốn chết. Mà cái tên họ Đoan Mộc này thực không biết thương hương tiếc ngọc.(Tác giả: cái gì? thương hương tiếc ngọc? Song: chứ gì nữa, đại mỹ nam như ta còn hơn cả ngọc ngà ấy chứ, hừ..)

“ Đầu tiên trói ngươi lại, giang rộng tứ chi sau đó…..” Giọng nói bình thản như đang bàn việc nhà của Huyền Ngự khiến Vô Song cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tên này không phải luyến đồng thôi sao? đừng nói hắn còn có sở thích đoạn chi phích nữa, ôi trời ơi.

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó sẽ đem toàn bộ dược sát lên người ngươi, cho ngươi đau chết chứ sao “ nhìn bản mặt trắng xanh của thằng kia Đoan Mộc Huyền Ngự suýt bật cười, hoá ra đùa thằng này cũng thú vị chẳng kém gì chơi với Tiểu Băng Nhi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Tiểu Băng Nhi trắng trắng nộn nộn, đáng yêu hơn cái tên to mồm này nhiều.

“Ngươi là tên máu lạnh…”

………..

“Thiếu chủ, có tân minh chủ Dương Tri cầu kiến” đang la hét Vô Song bỗng im bặt đôi mày kiếm nhíu chặt thần sắc bông đùa biến mất, đôi mắt hoa đào ánh lên phức tạp.

“Hắn đang ở đâu?” Huyền Ngự lạnh nhạt hỏi.

“Bẩm,đang ở tiền thính đợi”

“Ta sẽ đến ngay”

“Vâng” nghe được câu trả lời hạ nhân lui ra.

“Huyền Ngự ta cũng muốn ra gặp hắn”

“Ngươi đứng được sao?”

“Tất nhiên, kẻ sĩ thà chết không thể chịu nhục. Ta dù có đau chết cũng đi ra, ta thừa biết hắn đến để chế nhạo bổn công tử, nhưng đợi kiếp sau đi” Vô Song bừng bừng khí thế lết xuống giường.

(Tác giả: trước sau Vô Song nhà ngươi cũng chết vì sĩ diện =)))

…………………..

Tập tễnh đến được tiền thính Đông Phương Vô Song đã mệt muốn chết, mà cái tên vô lương tâm đi bên cạnh cũng không thèm đỡ hắn một chút. Đoan Mộc Huyền Ngự sau này đừng hòng đụng đến Tiểu-ác-ma nhà ta.

“ Đoan Mộc thiếu chủ, Đông Phương công tử” vừa thấy hai người bước ra Dương Tri vội vàng đứng dậy chào hỏi. Mấy ngày nay hắn luôn tự trách, áy náy trong lòng, mỗi đêm ngủ đều nhìn thấy ánh mắt trách móc của nam tử tuyệt thế tựa như xuân phong kia.

“Dương minh chủ hôm nay quá bộ đến đây, hẳn là có việc” Vô Song ngồi xuống ghế không quên tặng cho người kia một ánh mắt giết người, rồi mới quay sang nói chuyện với khách.

“Ta muốn biết vì sao hôm đó người lại thu chưởng lực?”

“Ách ” cái tên này cũng thật làm khó người quá đi mà. Chính bản thân ta còn không biết là vì sao, nêu ngươi biết được mới lạ.

” là tại sao? Tại hạ nghe không rõ” thái độ Dương Tri càng thành khẩn càng khiến Đông Phương Vô Song nên khóc hay nên cười.

” Vì ngươi là đồ ngốc, hừ” dưới sự ép hỏi Đông Phương công tử cuống quá đáp bừa. Khiến mọi người suýt nữa bị nghẹn chết, đó mà là lý do sao?

Tuy nhiên riêng một người lại rơi vào trầm tư.

Hắn vì ta? Không hiểu sao bên trong tâm khảm có một thứ gì đó bắt đầu giao động ấm áp. Dương Tri lần đầu tiên chủ động muốn gần hơn với một người.

” Đông Phương công tử, tại hạ đa tạ vì đã hạ thủ lưu tình. Ta không có gì báo đáp”

” khỏi cần”

” như thế, Dương mỗ lớn mật muốn cùng công tử kết bái Kim lang. Người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân,xin công tử đừng chấp nhất”

Gì? Hắn nói thế thì buộc ta chấp nhận sao? Bổn công tử sao có thể là tiểu nhân.

” được, kết bái thì kết bái ta sợ sao?” Đông Phương Vô Song hùng hồn đáp ứng.

” người dâu mang rượu ra đây” Huyền Ngự một bộ xem kịch vui, cái tên mồm to ngốc thật. Tên Dương Tri đó cũng thú vị không kém, coi như trong thời gian xa Băng Nhi cùng hai tên ngốc này chơi cũng tốt.

——— —————–

Giang hồ truyền kì lại bước sang một trang mới, các cao thủ thời trước đã bị thần thánh hóa quá mức khiến thiên hạ chẳng còn mấy ai tin. Hiện nay truyền kì về những trang anh hùng mới xuất hiện mới khiến võ lâm phải điên đảo.

Nghe nói tân võ lâm minh chủ tài cao bắc đẩu, là đệ tử của một môn phái đã thất truyền có thể ra tay đả thương người của Kình Long Đảo………

Có người chính mắt nhìn thấy Thiếu chủ của Huyền Minh Cung xuất hiện, có lẽ Huyền Minh Cung lại muốn xưng bá võ lâm sao?

Truyền nhân của Kình Long Đảo, Đông Phương đại công tử vừa bước vào giang hồ. Có lẽ là thay mặt Kình Long Đảo ngăn chặn Huyền Minh Cung quấy nhiễu võ lâm……..

Người qua đười Ất: này những chuyện đó xưa như trái đất rồi.

Người qua đường Giáp: ngươi nói gì?

Người qua đường Ất:Không biết thì dỏng tai lên mà nghe này…..

Theo thông tin nội bộ của người họ hàng xa, của bà thím, con ông chú của tên đầu bếp nhà nhạc phụ ta Dương Tri minh chủ, Đông Phương đại công tử và Thiếu chủ Huyền Minh Cung vừa kết bái kinh lang.

Người qua đường Bính đi ngang, không thể nhịn: ngu ngốc, cái tin từ thời tiền sử ấy mà nói là mới à. Nghe này…….

Ba người Dương, Đông Phương và Đoan Mộc đã kết bái được giang hồ xưng tụng “Loạn thế tam hiệp”. Vì sao các ngươi biết không?

Toàn gia lắc đầu……

Vì ba vị thiếu niên cái thế anh hùng trên vừa chính vừa tà, chỉ ra tay khi thấy chuyện chướng mắt. Dù người dân lương thiện hay ác bá nếu Loạn thế tam hiệp đều giúp, nếu thấy hợp lý. Thế nên võ lâm vừa hận vừa kính mấy vị này a. Nhưng đặc biệt, ở đâu có mặt Loạn thế tam hiệp thì ở đó bảo đảm sẽ loạn……

“Wao đúng là không làm loạn, không phải anh hùng mà …”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio