Việt Nam……….
- Anh sao thế? Nó đi rồi. Đi thật rồi. Có ai muốn tin đâu. Nhưng anh thế này để được gì chứ? Anh nghĩ nó vui khi thấy anh thế này ư?anh xem lại anh bây giờ đi. Có còn là anh nữa không hả?- Trinh hét lên đau đớn.
Từ ngày Vân ra đi, nó buồn. Nhưng nó biết Duy còn buồn hơn nó. Ngày ngày anh vùi đầu vào men rượu. Khi say thì lảm nhảm đủ thứ. Khi tỉnh thì đòi đi tìm Vân. Nó không muốn tin Vân đã ra đi nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt, bảo sao nó không tin cho được. Nhưng nó không đến mức như Duy- tìm quên trong men rượu. nó thích đi ra biển một mình nhưng trong thâm tâm thì vẫn luôn có Vân hiện diện bên cạnh. Nó ngắm biển cũng một mình. Ngắm biển- thứ trước đây Vân rất thích. Nghe nhạc- bản nhạc yêu thích của Vân. Nó cũng như
Duy, đắm chìm trong ảo tưởng rằng Vân vẫn đang ở bên. Nó yêu Vân- một tình bạn trong sáng bền chặt. Nó yêu đứa bạn thân hay khóc nhè, thích nhõng nhẽo. Có lúc nó thấy ghét Vân lắm, ghét cái tính nhõng nhẽo của Vân lắm nhưng giờ đây nó thấy nhớ- nhớ cái tiếng gọi “ Trinh iu” của Vân. Vì tình bạn này mà nó chư bao giờ nói ra tình cảm của mình. Rằng nó yêu Duy. Nó yêu người mà nó vẫn luôn miệng gọi là anh ba. Nó yêu anh lâu rồi. trước cả Vân. Nhưng nó chưa kịp nói ra thì Duy đã nói yêu Vân mất rồi. Nhưng nó không hối hận vì lời yêu chưa nói. Suy cho cùng nếu bắt nó chọn lựa giữa tình bạn và tình yêu thì nó sẽ chọnVân- người luôn ở bên nó những lúc nó cần. Nó chỉ mong được là đứa em gái thôi. thế là đủ rồi. nhưng giờ đây Vân không còn nữa. Nó có nên nói ra tình cảm của mình hay không? Đã bao đêm trằn trọc không ngủ được vì câu hỏi đó, cuối cùng nó vẫn quyết định không nói vì nó biết Duy còn quá yêu Vân. Nói bây giờ chẳng phải điều tốt cho cả .
Nhưng nhìn Duy bây giờ nó đau lòng lắm. Nó hiểu vì quá yêu Vân nên anh mới trở nên như thế này. Anh luôn nói tại sao người ra đi không phải là anh mà lại làVân. Anh đã bị bệnh. Anh đã chuẩn bị cho cái chết. Vì thế anh đã làm tổn thương người con gái anh yêu. Vì anh không muốn Vân đau khổ khi anh ra đi. Nhưng ông trời sao lại bất công thế. SaoVân lại ra đi còn anh thì ngồi đây. sống mà không bằng chết. anh như chết một nửa rồi. Trái tim anh đã chết từ ngày Vân đi. bệnh thì chữa được nhưng người yêu thì không còn. Trái tim thì đã chết.
- Để anh yên. Ai nói em Vân chết. Vân vẫn sống mà. Vân đang chơi trốn tìm đấy. Anh phải tìm cho ra.- Duy say, giọng lè nhè.
- Anh tỉnh lại đi. Vân đi rồi. Đi thật rồi. Anh phải chấp nhận sự thật này đi chứ.- Trinh thật sự không biết phải làm sao nữa. Nó đến ngồi cạnh Duy. Chỉ ngồi bên cạnh. Thế thôi.
- Em lừa anh.Vân chưa chết đâu. Mọi người bị lừa đấy. Chưa chết. Chưa chết đâu mà.- Giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh gục xuống bàn. Miệng lảm nhảm gọi tên Vân.
- Anh đừng như thế mà. Em xin anh đấy. Cứ là anh như trước kia không được sao?- Trinh cũng khóc.
- Anh xin lỗi. Xin lỗi em. Vân ơi… Anh sai rồi…
- Anh say rồi. Ẻm đưa anh vào phòng. Anh đứng lên đi.
- Anh không say. Không say thật mà. Sao anh lại không say chứ. Anh không say…
- Đứng lên đi.
Trinh dìu Duy vào phòng. Anh say thật rồi.dáng đi xiêu vẹo. Anh ngã vào người Trinhi. Miệng lẩm bẩm Vân…Vân…Rồi anh tưởng Vân đang nằm trước mặt anh…Vân đang khóc…Gọi tên anh…
Anh đưa tay lau nước mắt cho người con gái đang nằm đó… Luôn miệng… “Đừng khóc…Anh sai rồi.Em đừng khóc”…
Trinh nằm khóc. Nó đau đớn nhìn Duy. Không còn là anh nữa. Khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt vô hồn. Nó có thể làm gì cho anh đây. Ôm anh thật chặt nhé…Nó ôm anh. Ôm thật chặt. Anh lau nước mắt cho nó. Nó biết anh tưởng nó là Vân nhưng nó mặc kệ. Nó chỉ biết bây giờ nó nên ở bên anh.
Anh say. Nên anh không biết anh đã làm gì. Nhưng nó không say. Nó biết nó vừa làm gì. Nó biết anh vừa làm gì nó. Anh đã lấy đi thứ quý giá trong đời ngườ con gái của nó. Nhưng không sao. Nó tự nguyện. nhưng nó khóc. Đau thì ít mà tủi thân thì nhiều. Vì nó hiểu rằng anh không hề yêu nó. tất cả chỉ là sai lầm.
Sáng. Tỉnh giấc. Anh nhìn thấy Trinh ôm quần áo đi ra khỏi phòng anh. Trên người anh không một mảnh vải. Lúc đi ra Trinhi cũng thế. Đêm qua anh say. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh không nhớ chút gì hết. Anh đã làm gì thế? Anh ôm đầu. Đầu anh đau lắm. Chắc tại tối qua anh uống hơi nhiều. anh chỉ nhớ Trinh nói chuyện với anh. Trinh nói Vân đi rồi. Sau đó Trinh dìu anh vào phòng. anh nhớ anh nhìn thấy Vân khóc. Rồi anh không nhớ gì nữa hết. tại sao anh lại thấy Vân khóc chứ? Chã lẽ anh nhìn nhầm. tối qua anh biết chỉ có Trinh ở bên cạnh anh thôi mà.
Anh bước xuống giường vơ quần áo mặc vội vào người. Khi đi ra phòng khách thì trông thấy Trinh đang dọn đồ ăn lên bàn. Khuôn mặt bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Anh dậy rồi à? lại ăn sáng đi. Em về đi học đây.
Trinh nói rồi quay bước định đi ra cửa. Anh nhìn thấy khoé mắt Kai hơi đỏ. Hình như Trinh mới khóc xong. Chả lẽ đêm qua anh đã… Với Trinh ư? Không thể tha thứ được.
- Em… Tối qua… Anh…Anh uống say nên…Anh không làm gì em chứ?- Khánh ấp úng hỏi.
- Không. Không có chuyện gì hết. em về đi học đây.- Trinh nói rồi chạy thẳng ra sân. Nó định đút chiếc chìa khoá vào ổ thì Duy đã chạy theo sau giữ tay nó lại.
- Buông em ra. Em đã nói không có chuyện gì mà.- Mắt nó rưng rưng
- Anh xin lỗi. Quả thật anh say…Anh không cố ý- Duy nói giọng hối hận.
- Em đã nói không có chuyện gì. Buông tay để em đi.- Trinh hét. Vùng khỏi tay Duy.
Nó lên xe. Chạy thẳng một mạch. Không nhìn lại. Vì nó đang khóc.
Duy đứng như trời trồng nhìn nó. Người mà anh luôn coi như em
gái. Nhưng tối qua anh hình như đã lảm tổn thương nó. Anh không thể tha thứ cho bản thân mình được. anh gọi cho Trinh nhưng nó đã tắt máy. Nó cần thời gian để suy nghĩ. Hôm nay nó bỏ học. Làm sao mà đi học được với tâm trạng này chứ. Nó lại ra biển. Nó có nên trốn chạy thực tại như Vân đã làm để rồi ra đi như thế không nhỉ? Có nên chăng? Hay cứ đối mặt. Hay cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Nó có làm được không? Chắc chắn là không rồi. Nhưng nó không muốn trốn chạy như Vân Nó không muốn ra đi lãng xẹt như thế. Thôi chuyện gì đến nó sẽ đến. Trốn tránh không phải cách tốt nhất. Nó đâu phải là người yếu đuối.